Hạnh phúc của cô và anh mới chớm nở thì lại bị kẻkhác phá nát, cô và anh đã trải qua biết bao đau khổ vậy mà vẫn khôngđược yên thân sống hạnh phúc bên nhau.
Tại sao lại trớ trêu như vậy?Chẳng lẽ ông trời thích đùa giỡn với hạnh phúc của cô và anh đến vậysao?Buổi chiều, như thường lệ, cô đi làm về, vừa xuống mở cổngthì bất chợt cô bị một ai đó chụp thuốc mê, cảnh vật trước mắt cô nhòeđi, mờ dần, mờ dần rồi tối sầm lại, toàn thân trở nên nhẹ bỗng, ngãvào vòng tay của kẻ thủ ác, túi thực phẩm trên tay cô rơi phịch xuốngđất sau đó cô bị kẻ thủ ác đó bế lên xe ô tô, phóng đi mất hút.
Đúnglúc đó tại văn phòng làm việc của DK, Phong đang cầm chiếc nhẫn bạc cókhắc tên cô mà trước đây anh tặng cô lên ngắm nghía bỗng nhiên chiếcnhẫn rơi xuống đất, tay cầm nhẫn của anh run lên.
Chuyện gì đây? Saotay mình lại run lên như vậy? Trong lòng nhen nhóm cảm giác bất an,theo phản xạ quen thuộc của mình, anh vội vàng lấy điện thoại ra gọicho cô.
Một tràng “tút” dài vang lên, anh nôn nóng, tại sao cô lạikhông nghe điện thoại chứ? Nếu là đang ở trong phòng họp thì cô sẽ tắtnguồn luôn chứ không thể để chuông thế này.
Mãi một lúc sau mới có tínhiệu bắt máy nhưng không phải là giọng nói quen thuộc của cô mà anhvẫn từng nghe thấy, đây là giọng nói của một kẻ xa lạ, chính xác làcủa đàn ông.
Kẻ xa lạ: Chậc, nhớ vợ nên gọi sao?Phong: Anh là ai? Sao lại cầm máy của Tinh Á?Kẻ xa lạ: Tao là ai không quan trọng, cái quan trọng là cô vợ tài sắccủa mày đang nằm trong tay tao.
Mày muốn cứu vợ thì đến địa chỉabc/xyz/123 này, nếu không nhanh thì tao không thể kìm chế nổi đâu, vợmày xinh đẹp thế này….
không tranh thủ thưởng thức thì hơi uổng phí,hahahahahahahahahahaha.
Phong: Mày muốn gì?Kẻ xa lạ: Cái đó tao nghĩ là mày biết.
Phong: Tiền ư? Bao nhiêu?Kẻ xa lạ: Mày nghĩ vợ mày đáng giá bao nhiêu? Không phải cô ta là vôgiá đối với mày sao? Bọn nhà giàu như mày lúc nào cũng chỉ nghĩ đượcđến đó, cho dù mày có dâng cả DK cho tao thì cũng không đủ để cứu côvợ của mày về đâu.
Vả lại thực chất tao cũng không cần tiền cái taocần là….
.
TRẢ THÙ….
(cúp máy)- Phong, cậu ký mấy cái bản hợp đồng này đi, gấp lắm đó.
- Nam vừa cầmxấp hợp đồng đi đến chỗ Phong thì Phong đã hất xấp hợp đồng đó xuốngđất, khuôn mặt hiện rõ vẻ lo lắng.
- Dẹp đi, mình có việc khác còn gấp hơn.
- Nói xong, anh chạy đi vớivận tốc tên lửa khiến Nam và Quân ngơ ngác nhìn nhau, chẳng hiểu gìcả.
- Cậu ấy làm gì mà chạy như ma đuổi vậy nhỉ?- Nam nhíu mày hỏi.
- Ma đuổi, cậu ấy cũng chẳng chạy như thế đâu, kiểu này chỉ có thể làTinh Á thôi.
- Quân điềm nhiên nói.
- Nhưng mà cậu ấy đang lo lắng cái gì đó, nhìn gấp lắm.
- Tinh Á không phải là mối lo của cậu ấy sao?- Quân cười…nhưngxoẹt…một suy nghĩ xẹt qua đầu Quân, “Tinh Á là mối lo”, chẳng lẽTinh Á đang gặp nguy hiểm? Nghĩ đến đây bản thân của Quân cũng len lỏinhững nỗi lo sợ không tên….
Cậu lấy điện thoại cho Tinh Á.
Bên kia làtiếng một người đàn ông.
Kẻ xa lạ: Oh, ông anh trai yêu quý cũng gọi cho cô em gái của mình à?Quân: Ai đó?Kẻ xa lạ: Mày nên lo cho tính mạng cô em của mày thì hơn là việc biếttên tao đó.
Quân: Mày đã làm gì em gái tao?Kẻ xa lạ: Mày nghĩ xem, cô em của mày xinh đẹp thế này, là đàn ông vớinhau cả, chẳng lẽ mày không hiểu “nhu cầu thiết yếu” của cánh mày râusao?Quân: Tao cấm mày không được đụng đến em gái tao, nếu không mày sẽphải trả giá đắt đó.
Kẻ xa lạ: Hahahahahahaha, chồng lo cho vợ, bây giờ lại có cả anh trailo cho em gái, xem ra Tinh Á rất có phước rồi.
Quân: Đừng nói nhiều, mày đang ở đâu?Kẻ xa lạ: abc/xyz/123.
Càng nhiều người đến càng tốt, hahahahahahaha.
(cúp máy)Quân cúp máy, nói lại với Nam sau đó cả hai cũng lao đi như tên lửa, ởJK Đan và An cũng nhận được tin báo từ Vika nên cũng cấp tốc đến địachỉ đó, Tinh Á vốn đã không thể đánh nhau từ sau cái vụ đua xe ở trênđèo Chiết Lã, bây giờ không thể tự vệ được.
Ngồi trong xe, lao đi với vận tốc lớn nhất, vượt qua cả đènđỏ, mặc cho cảnh sát bám dai dẳng ở phía sau, Phong vẫn lao vù vù, tuykhông nhớ ra cô là ai nhưng những ngày tháng qua sống chung với côkhông khác gì vợ chồng, trong lòng Phong bỗng cảm thấy lo lắng khi mấtcô, nỗi sợ ấy thực sự là điểm yếu của anh, cô chính là mối lo của anh,lòng anh nóng như lửa đốt, nếu cô có bị xâm phạm thì hẳn đó là vếtthương không thể chữa lành, anh lo lắng, mong anh có thể đến kịp lúc,tên đó là ai? Tại sao lại muốn trả thù anh chứ? Mà trả thù thì liênquan gì đến Tinh Á? Tại sao lại bắt cô để làm con tin? Trái tim cồncào, toàn thân cũng run lên một cách sợ hãi.
Tại một chung cư bỏ hoang, cô nằm trên một chiếc giường sạch sẽtuy nhiên cũng khá êm ái.
- Mỹ nhân, sau bao nhiêu năm không gặp, nhìn em vẫn xinh đẹp như thế,anh sẽ không làm hại em đâu, yên tâm nằm ngủ một giấc đi nhé? Cụccưng, anh hận em nhưng lại rất yêu em, em có biết không hả? Em có biếtthân thể của em là một liều thuốc độc khiến cánh đàn ông bọn anh khôngthể không trúng độc không hả cục cưng?- Kẻ xa lạ đó khẽ hôn lên má côrồi đứng lên đút tay vào túi quần, đủng đỉnh dàn xếp trận địa trả thù.
Trong lúc hắn đủng đỉnh thì có biết bao nhiêu người đang lo sốt vó,phóng xe như điên đến địa điểm đó.
Phong đi đầu tiên nên anh cũngkhông có cơ hội chuẩn bị vũ khí, những người đi sau thì được trang bịcẩn thận hơn.
Có vẻ cuộc chiến trả thù, cứu người này sẽ đổ nhiều máu và mất nhiềumạng đây, nhưng trong số nhiều người đổ máu và mất mạng đó liệu có côvà anh không???
Mấy ngày sau đó, Phong không còn cặp kè bên cạnh cô nữa mà đi bên cô gái khác, mỗi ngày thay một cô. Mọi người lại được
dịp bàn tán xôn xao về cặp đôi cực hot này. Chuyện Phong thay bồ thì bình thường nhưng đến cả Tinh Á cũng cặp kè bên cạnh những anh chàng doanh nhân trẻ có tài năng thăng tiến thì quả là không còn bình thường, ngay đến cả Nam, Đan và Quân cũng phải tròn mắt nhìn, công nhận hai người này có sức hút ghê gớm, ai cũng thay bồ như thay áo.
- Cậu và Tinh Á, hai người là sao vậy?- Quân nhướn mày hỏi. Phong vốn yêu Tinh Á một cách điên cuồng mà bây giờ thành ra thế này thì chắc chắn có chuyện nghiêm trọng rồi.
- Là như mọi người đã thấy đó, bọn mình…..- Phong thở dài, bỏ luôn vế sau.
- Này, cậu có bị bại não không thế, có người yêu vừa xinh vừa giỏi như thế mà lại bỏ để cặp kè với mấy đứa con gái chẳng ra sao thế này. Biết thế mình không nhường honey cho cậu.- Nam từ đâu nhảy vào nói.
- Cậu thì hiểu cái gì, cậu có thể chịu được nổi một cô bạn gái lúc nào cũng xem bạn trai mình chẳng là cái gì trong mắt không? Lại còn nói thẳng ra là xem như đồ chơi và phát chán. Mình cảm thấy mệt mỏi với cái kiểu yêu chẳng đâu vào đâu thế này rồi. Cô ấy không hề chia sẻ với mình bất cứ điều gì, chẳng lẽ mình không đáng tin để cô ấy tâm sự chia sẻ sao? Nếu đã không tin tưởng nhau thì có ở bên nhau cũng chẳng vui vẻ gì.- Thần Phong bực mình trả lời lại. Anh cũng có tôn nghiêm của anh, không thể cứ chai lì trước mắt cô được.
- Giận nhau là bình thường nhưng mình nghĩ cậu nên xem lại đi, Tinh Á cũng thay bồ không kém cậu đâu.- Quân nói.
- Được thôi, tùy cô ấy, mình không quan tâm.- Phong tỏ vẻ bất cần.
Trong lúc đó tại lớp học Đan cũng có hỏi nhưng cô chỉ nói là chia tay rồi, không rảnh thời gian để lãng phí vào trò chơi tình yêu nhảm nhí đó.
Tối hôm đó, mọi người tụ tập tại Eagle nhậu nhẹt, vung tiền ăn chơi,họ đâu biết rằng đêm nay có một trận chiến sẽ xảy ra. Đan thì luôn đề cao cảnh giác, cô chỉ ngồi một chỗ quan sát quán bar, trong quán lúc này chỉ có khách khứa, mấy nhân viên phục vụ còn các thành viên nữ của Eagle đã đi shopping cả rồi.
- Chà, người đẹp, em không đi với các chị em trong băng đảng à?- Bảo Tấn Nam đến bên cạnh hỏi han.
- Đồ của tôi không thiếu việc quái gì phải sắm nhiều cho chật tủ.- Đan đáp lại.
Khương Tân đang ngồi với cả nhóm thì bất chợt nhận được điện thoại của một người lạ. Tên đó nói nếu muốn cứu các chị em chân dài xinh đẹp thì đến nhà kho bỏ hoang phía ngoại thành.
- Không hay rồi, bọn người lạ đã bắt cóc hết mấy cô nàng phiền toái của chúng ta rồi, đi thôi.- Khương Tân đứng lên nói.
Cả đám chỉ để lại một vài người canh giữ quán bar còn đâu là tham gia giải cứu mấy người kia. Đan cũng trang bị “đồ nghề” rồi leo lên xe.
- Em, mang súng theo làm gì?- Quân ngạc nhiên hỏi.
- Các anh nên tỉnh rượu đi, đây là trận chiến một mất, một còn, không phải kiểu đánh bừa thông thường đâu.- Đan nói.
- HẢ? EM NÓI SAO?- Cả đám trố mắt.
- W là chủ mưu vụ này, không xem thường được đâu.
Lúc này thì cả băng đảng đã hoàn toàn tỉnh rượu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Những chiếc siêu xe đã được chuẩn bị, một băng đảng lên đường giải cứu các thành viên trong nhóm, ai cũng căng thẳn, và điều làm Phong lo sợ nhất lúc này là Tinh Á, anh không biết cô có bị bắt hay không, lần trước cô có nói cô có một người bạn thân ở W, cả hai có chút thù oán, chắc chắn vụ này có liên quan đến cô rồi, anh đánh liều gọi cho cô nhưng cô lại khóa máy, trong lòng lo lắng như lửa đốt cào xé tâm gan anh.
- Thực ra Tinh Á không nói nhưng em biết vụ chia tay lần này là cô ấy không muốn lôi anh vào nguy hiểm, cô ấy đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay nên đã lên kế hoạch từ lâu rồi. Lát nữa, sau khi giải cứu được các thành viên, mọi người hãy rút hết để bảo toàn lực lượng, đừng để những người vô tội phải chết, trong vụ này, cái mà W hướng đến chính là em và Tinh Á vì vậy tụi em không muốn làm liên lụy những người khác.- Đan bình tĩnh nói. Lúc này cô không còn lo sợ nữa vì cô luôn có Tinh Á ở bên.
- Em điên à, bọn anh không thể để bọn em lại một mình đâu.- Quân nói.
- Đây là ý của Tinh Á, mọi người đừng phản đối, Tinh Á làm vậy là có kế hoạch cả rồi.- Đan nói.
- Kế hoạch tự mình đi vào chỗ chết thì có.- Nam bức xúc nói.
- Tụi em sẽ cố gắng không chết, vì nếu mà chết thì chẳng xứng đáng là IP và Đan Funny của Eagle.- Đan cười.
Trong khi đó tại nhà kho bỏ hoang ở ngoại thành, tiếng hét đau đớn của Bảo Ngọc vang lên do bị một đám con gái xúm vào đánh, chém, rạch mặt, toàn thân be bét máu.
- Mày chính là con trời đánh thánh vật, mày đã khiến tao hiểu lầm người đó rồi bây giờ là thành ra thế này, tao muốn băm mày ra trăm mảnh từ lâu rồi nhưng ngặt nổi không thể ra tay, bây giờ tao sẽ cho mày nếm trải mùi vị của giang hồ là thế nào, cái loại con gái yếu ớt như mày chỉ biết nương tựa vào người khác thì chết đi cho rộng đất. Hôm nay tao sẽ kết liễu đời mày.- Tiếng một cô gái diện một tông màu trắng vang lên giận dữ.
- Đời nó không đến lượt cô kết liễu đâu.- Đan bước vào, hai bên là những đàn em mạnh mẽ sẵn sàng bảo vệ chị Đan, một lúc sau, cả băng đảng Eagle hùng mạnh cùng đi vào.
- Đến nhanh nhỉ?- Cô nàng mặc đồ màu trắng cười nhạt.
- Sao đây? Cô muốn chúng tôi gọi cô bằng Andy hay Đàm Khiết An đây?-Đan nhướn mày hỏi một cách cực kỳ khiêu khích.
- Đan, tôi nghĩ cứ gọi tên thật đi cho nó ngắn gọn, người đó tin tưởng cô đến nỗi kể cho cô về tôi à, thật vinh hạnh.
- Tôi không đến để đấu võ mồm với cô, thả hết những người không liên quan ra đi.- Đan nói một cách nghiêm túc.
- Oh, khẩu khí không nhỏ, đúng là một cộng sự đáng để người đó dựa vào.
- Dĩ nhiên, tôi không như ai đó bỏ rơi bạn thân của mình chỉ vì một chuyện nhỏ như cọng cỏ thế đâu, y cho cùng thì cô cũng chẳng xứng đáng để làm bạn của người đó.
- Cô cũng chẳng hơn gì tôi đâu.
- Hơn thua thì cứ đấu sẽ rõ.- Nói xong, cả hai bên xông vào đánh nhau, tiếng đấm, đá, tiếng dao, mã tấu va vào nhau tạo nên những âm thanh kinh hồn bạt vía. Trận chiến này, ai chết, ai sống có lẽ không thể biết trước được. Họ chỉ biết xông vào nhau mà dốc toàn lực ra đánh,không ai để ý phía trên tầng hai, có một người ngồi vắt chéo chân,đung đưa trên thanh lan can, đưa mắt theo dỗi tình hình bên dưới, khóe môi nhếch lên tạo lên một nụ cười khó hiểu……………………..
Sau một tiếng đồng hồ đánh nhau, cả hai băng đảng đều thấm mệt, lực lượng hai bên cũng ngang ngửa nhau, bị thương nhiều
nhưng cũng chưa thấy ai ngã xuống. Cả hai lại lui về hai bên phòng thủ.
- Khá lắm.- An cười.
- Quá khen.- Đan đáp lại. Hai người họ gườm mắt nhìn nhau rồi lại lao vào, hai kẻ đánh nhau không một chút nể nang. Hai cô gái bây giờ như hai con sư tử chỉ biết lao vào đánh sau đó lại lui về phòng thủ.
- Nói cho các người biết, vụ tập đoàn Mạc Diêu phá sản là do tôi làm vậy mà cô nàng Tinh Á của các người chẳng hề hay biết, hahaha.- An cầm dao lao đến bên chị Kiều Oanh.- Các người mau gọi Tinh Á đến đây, nếu không thì mấy nàng chân dài này sẽ chết thảm đó.- Nói xong, An định cầm dao đâm chị Kiều Oanh thì một viên đạn bay từ đâu đến đụng vào lưỡi dao sáng loáng khiến chiếc dao rơi xuống đất cùng với viên đạn.
- Không phải tôi không biết cậu làm đâu, cậu cho cô nàng Bích Trâm theo dõi tôi chẳng lẽ tôi không biết. Cái thói xem thường đối thủ của
cậu vẫn chẳng thể sửa, bao nhiêu năm rồi vẫn vậy.- Một tiếng nói vọng từ trên cao xuống. Mọi người ngước mắt lên nhìn. Trên lan can, Âu Tinh Á hay một thời là IP của Eagle đang ngồi vắt vẻo trên đó, vẫn tông màu đen cô độc nhưng khác những lần trước, lần này cô có mang súng và đạn được trang bị rất cẩn thận, rõ ràng là có tính toán từ trước.
- Sao cậu đến được đây?- An cười nhạt hỏi.
- Nhờ cô nàng cậu cài vào theo dõi tôi ấy, diễn xuất của cô ta đã bị tôi nhìn thấu từ lần gặp đầu tiên rồi tuy nhiên vì cậu đã cất công dàn
dựng vụ này nên tôi cũng tính diễn cho tròn vai thôi. Nãy giờ xem mấy người đánh nhau, tôi tính ngồi xem thôi nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì tôi mới là mục tiêu cậu nhắm đến nên mới ra mặt.- Cô bình thản nói.
- Thật không thể coi thường cậu, bao nhiêu năm rồi, cậu vẫn luôn là kẻ thắng.- An cũng rút súng ra bắn nhưng cô đã né được. Cả hai bên shock tại chỗ, đường đạn của An nhanh thế mà cô vẫn né được chứng tỏ trước giờ Tinh Á không đơn thuần như họ tưởng.
- Tại sao cậu tránh được viên đạn đó?- An cũng ngạc nhiên, xưa nay cô vốn bắn đâu trúng đó mà Tinh Á vẫn né được chứng tỏ không tầm thường
chút nào.
- Bao nhiêu năm bí mật tập bắn súng, bởi vì tôi nghĩ thế nào chúng ta cũng kết thúc như thế này, những ngày đầu tập tôi đã không chịu nổi
nhưng hình ảnh cậu luôn hiện lên trong tâm trí tôi, mà thôi, dẹp cái chuyện quá khứ đó qua một bên đi, với khẩu súng đại bàng trên tay tôi và cự li thế này, tôi có thể bắn xuyên tim cậu và cô nàng Bích Trâm đứng sau cậu cũng được nữa là…. sao? Muốn thử không?
- Cậu dám…- An cười thách thức.
- Tinh Á…- Đan vừa hét lên thì ngay lập tức một tên đàn em bên W đang đứng phía sau lưng Tinh Á bị một phát đạn trúng ngay bả vai phải,
tên đó rú lên rồi ngã xuống trong khi đó Tinh Á vẫn thản nhiên thổi cái khói của thuốc súng sau phát đạn vừa rồi.
- Chưa có một kẻ nào tiếp xúc tôi mà tôi không biết. Cậu định dùng cái đám người vô dụng này để bắt tôi sao? Trận chiến đi đến hồi kết thúc được chưa Tiểu An?- Giọng cô đầy sự mỉa mai.
- Tất nhiên.- An vẫn không hề lo sợ.
- Ok, vậy đám người bên Eagle và W của cậu tự xử đi, bọn họ không là cái gì trong mắt tôi cả, sống chết tùy các người.- Cô nói một cách
lạnh nhạt và bất cần.
- Kể cả cô em gái cùng cha Âu Bảo Ngọc, cô bạn thân Khương Nhã Đan,ông anh trai mới nhận Mạnh Hồng Quân và anh chàng bạn trai Triệu Thần Phong kia, cậu không màng đến tính mạng của họ sao?- An lại lôi họ ra
uy hiếp.
- Nếu cậu giết chết họ thì tôi cảm ơn luôn đó, tôi đỡ phải ra tay, chẳng lẽ cậu không biết xưa nay trong tim tôi không có vị trí của một
ai sao? Họ chẳng qua chỉ là một món đồ cho tôi chơi thôi, không quan trọng.
- Tôi cũng vậy?- An cười khổ.
- Dĩ nhiên, nếu bị lệ thuộc sẽ mất tự chủ, các người cũng không hiểu tại sao lúc nào tôi cũng thích màu đen sao? Vì màu đen là bóng tối, là
lạnh lẽo và cô độc, tôi đã sống trong bóng tối bao nhiêu năm nay rồi, từ ngày cậu đi, tôi đã trở nên thảm hại vì thế hôm nay hãy kết thúc
tất cả đi. Sau khi xử lí mấy kẻ vô dụng này hãy đến khu đèo Chiết Lã, chúng ta kết thúc tại đó, ok?- Nói xong, cô quay người bỏ đi.
“Mọi người hãy bảo trọng, tôi không còn cách nào khác, xin lỗi”.
- Các người nghe rõ chưa? Cô ta đâu coi các người ra cái gì?- An cười hả hê.
- Hừm, bởi vậy tôi mới nói cậu không xứng đáng làm bạn cô ấy, đến cả những lời nói đó mà khiến bọn tôi bất ngờ thì bọn tôi không phải là
Eagle. Mọi người, xông lên đi.- Đan nói. Cô biết Tinh Á làm vậy để lôi kéo An nhắm vào mình để không liên lụy đến người khác.
Hai bên lại xông vào nhau, anh Tân đã giải cứu được mấy người còn lại và định rút thì thấy Đan và An vẫn đánh nhau chưa phân thắng bại.Họ muốn giúp nhưng không thể can thiệp được, giờ mà can là chỉ có chết, một nhát dao đã cắm vào bụng Đan, máu tuôn ra, Đan ngã gục xuống nhưng An cũng bị chém một nhát ngang sườn, cả hai đều đổ máu nhưng người bị nặng là Đan. An thì ra lệnh rút hết lực lượng để đến đèo Chiết Lã, cái đèo được mệnh danh là đèo tử thần vì không ít người đã bỏ mạng tại đây chỉ vì những trận đua quyết định số phận của các tay đua kiệt xuất, lần này Tinh Á chọn cách đua kiểu này là để kết thúc tất cả mâu thuẫn hiểu lầm giữa họ. Đan đã được đưa vào bệnh viện nhưng cô vẫn rất lo lắng cho Tinh Á, Phong, Quân, Nam thì lo lắng nên sau khi ra khỏi nhà kho họ cũng tăng tốc đến đèo Chiết Lã, những lời nói bạc tình của cô cũng không thể khiến họ bỏ rơi cô mà hơn ai hết, ba người họ biết đua xe ở cái đèo đó không khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết. Phải cản họ lại mới được…………………..
Đêm tối, những chiếc xe nối đuôi nhau lên đèo Chiết Lã, ai cũng lo lắng nhưng vẫn có người đứng trên đỉnh đèo hòa mình vào trong gió lạnh toát, môi nở một nụ cười thanh thản lạ lùng…………………….
Bích Trâm băng bó vết thương lại cho Khiết An, cô cũng lo lắng cho An, ai cũng biết đèo Chiết Lã là con đèo nguy hiểm,
người ta sắp phá bỏ để xây dựng đường hầm, có khi chết cũng khó mà tìm được xác nguyên vẹn.
- An à, hay đừng tham gia, hai người có thể chọn cách kết thúc khác mà.- Trâm khuyên can.
- Tôi và cô ấy không còn cách kết thúc nào khác đâu, chúng tôi sẵn sàng chĩa súng vào nhau thì cậu nghĩ có còn cách kết thúc nào tốt hơn
không, hơn nữa đây là lựa chọn của cô ấy, chúng tôi đã từng hứa sẽ tôn trọng quyết định của nhau, lần này sẽ kết thúc tất cả.- An cắn răng chịu đau nói. Tình bạn đẹp một thời bây giờ lại phải kết thúc bằng chính tính mạng của nhau, bạn bè mà phải chĩa súng vào nhau thì thực sự không còn gì để nói nữa rồi.