Sau đợt cấp cứu, Phong đã qua khỏi cơn nguy kịch vàđược đưa về phòng hồi sức trước, còn Tinh Á thì vẫn nằm trong phòngcấp cứu, tình hình của cô bây giờ không thể nói trước, hy vọng sống làrất mong manh, bởi vì vết đâm quá sâu và cũng mất máu nhiều.
Đan và Anthì cứ im lặng đi qua đi lại cầu nguyện.
Tinh Á không thể chết được,cô chết rồi thì JK sẽ ra sao đây? DK chắc chắn cũng bị ảnh hưởng rấtnhiều.
Nếu chẳng may cô không qua khỏi thì Phong sẽ sống sao đây? Anhđã yêu cô và chờ đợi cô suốt bốn năm trời.
Hạnh phúc của cô và anh vốnkhông dễ dàng như những cặp tình nhân khác, họ đã trải qua biết baođau khổ để rồi bây giờ phải chịu cảnh ai oán như thế này sao? Cơ hộiđược xúng xính váy cưới bên Phong, cơ hội được Phong đeo nhẫn cưới, cơhội được sống hạnh phúc bên Phong chẳng lẽ không đến tay cô được sao?Ngưỡng cửa hạnh phúc sao xa vời quá? Ông trời ơi, nếu ông đã cho họgặp nhau thì cũng đừng đùa giỡn với hạnh phúc của họ nữa.
Ông trời ởtrên cao, ông cũng nhìn thấy rõ tình yêu mãnh liệt của họ mà, mặc chodòng thời gian cứ trôi, họ vẫn yêu nhau và cần nhau, ông nỡ lòng chiacắt họ như vậy sao? Chẳng lẽ cho họ hạnh phúc là một cái tội hay sao?“Tinh Á à, cậu nhất định phải sống đó, mình không cho phép cậu rời bỏbọn mình đâu.
Mình, Đan, anh Phong, anh Quân, cả JK nữa, tất cả đềucần cậu.
Cho dù cậu không nghĩ đến bọn mình hay JK cũng được, nhưng ítnhất cậu cũng phải nghĩ đến anh Phong chứ? Cậu đã yêu anh ấy như vậychẳng lẽ cậu lại định bỏ rơi anh ấy ở thế giới này một lần nữa haysao?”- An gục đầu vào vai Nam, miệng lẩm bẩm.
“Tinh Á, cậu nghĩ trước đây mình cứu cậu để rồi bây giờ để cậu ra đinhư vậy sao? Cậu phải sống, coi như là mình cầu xin cậu đó, bốn nămqua bọn mình đau khổ đã đủ rồi, mình không muốn tiếp tục chịu đựng sựđau khổ, dày vò này nữa, nếu cậu ra đi thì mình cũng sẽ theo cậu.
Kiếpnày là bạn, kiếp sau, kiếp sau nữa, mãi mãi là bạn, sống chết gì mìnhquyết bám cậu đến cùng đó.
Cho nên cậu đừng nghĩ chết là hết.
Cậu cóbiết nếu cậu ra đi thì sẽ kéo theo nhiều bi kịch không hả?”- Đan thẫnthờ.
Đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ bước ra.
Tinh Á cũng được đưavề phòng cách li để điều trị trong môi trường vô trùng.
Bác sĩ khẽ lắc đầu rồi mới nói với giọng rất trầm.
- Cô ấy đang hôn mê sâu, nếu có thể tỉnh lại thì đó là một kỳ tíchnhưng nếu không thể tỉnh lại thì….
rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hếtsức.
Các vị hẳn cũng đã biết, vết đâm sâu và chí mạng như thế cộng vớitrường hợp bị mất quá nhiều máu, tỉ lệ tỉnh lại dường như chỉ là hyvọng mong manh.
- Nếu vậy chẳng lẽ ngay đến cả sống thực vật cũng không có cơ hội sao?- An hỏi.
- ……….
- Vị bác sĩ gật đầu rồi bước về phòng làm việc.
Nghe vậy,An và Đan ngã khuỵu xuống.
Vậy là cái điều họ không mong muốn cuốicùng cũng thành hiện thực.
Ông trời ơi, sao ông nhẫn tâm quá vậy? Chohọ đến với nhau rồi chia cắt họ ở hai thế giới khác nhau, làm như vậymà coi được sao?- Thần Phong chắc chắn không thể vượt qua cú shock này được, Tinh Á đãlãnh nhát dao tử thần đó thay Phong mà, lúc tỉnh dậy sao cậu ta chịunổi đây?- Nam thở dài.
- Các cậu nói sao? Tinh Á không thể tỉnh lại sao?- Phong thất thểubước đến, trông bộ dạng vô cùng thảm hại.
- Phong à, cậu bình tĩnh….
- Nam lên tiếng trấn an trước.
- Tinh Á không thể chết được, cô ấy đâu rồi? Đưa mình đến gặp cô ấyđi.
- Phong mất bình tĩnh, gào lên.
- Không được đâu Phong, cậu bình tĩnh đi.
- Quân cũng ngăn cản.
Phong thả mình xuống chiếc ghế, khuôn mặt tuấn tú, đẹp trai, phong độbây giờ trông thật thê thảm, anh nhìn qua thấy An và Đan đang ôm nhaukhóc.
Vậy ra cái điều không hay mà anh nghe được là thật sao? Cô đãrời xa anh thật sao? Nước mắt anh không thể kìm chế nổi, cứ trào rathành dòng.
Nam nhân ít khóc nhưng khi khóc thì chứng tỏ sự việc đãvượt qua giới hạn chịu đựng của họ, bao nhiêu lần cô nhập viện là bấynhiêu lần anh nuốt nước mắt chảy ngược vào tim.
Nước mắt chảy ngược cứtích tụ dần, tích tụ dần rồi bây giờ trào ra, không gì có thể cảnđược.
Cô ra đi vì nhát dao đó sao? Vì đỡ nhát dao chí mạng đó thay anhnên bây giờ cô đã bỏ anh lại thế giới đau khổ này một mình ư? Tại saolại như vậy? Tại sao ông trời lại bất công đến thế? TẠI SAO VẬYHẢ??????????Mấy ngày sau đó, họ vẫn đến bệnh viện thường xuyên nhưngtình hình vẫn chẳng có gì tiến triển, cô ở bên trong phòng cách li,không thể vào được.
“Tinh Á, chẳng lẽ chúng ta kết thúc như vậy sao?Tại sao em bước vào thế giới của anh khiến anh phải yêu em điên cuồngrồi lại nhẫn tâm bước ra khỏi thế giới của anh khiến anh phải đau khổnhư thế này? Nếu biết trước kết cục thế này, đáng lẽ anh không nên bắtđầu mới phải.
Kết thúc thế này, anh không cam tâm, em hiểu không?”Vào một ngày đẹp trời của tháng hai, khi mọi người đến bệnh việnthăm cô như thường lệ thì trên chiếc giường đó không còn cô nữa….
mộtchút hoang mang nhưng họ sớm biết sẽ có kết cục như thế, cuối cùngTinh Á cũng có thể làm một thiên thần bên cạnh họ dù thể xác cô đãkhông còn nhưng linh hồn cô thì vẫn bên họ mãi mãi.
Phong đứng bên bờbiển ngắm nhìn sóng biển.
Chiếc nhẫn bạc có khắc tên cô trên ngón tayanh vẫn sáng lấp lánh nhưng trái tim anh bây giờ chỉ còn là một màuđen kịt tối tăm.
Cô ra đi, mang theo cả ánh sáng của đời anh…….
Phía xa xa……vẫn có con đường đầy ánh sáng dành choanh……nhưng có lẽ anh chỉ bước đi trên con đường ánh sáng có cô màthôi…………
Sau khi xuất viện, Tinh Á lao vào học, kỳ thực là năm nay cô nghỉ học khá nhiều, cũng may trong thời gian bận bịu, Đan đã
làm các bài kiểm tra cho cô hết rồi nên cô chỉ việc đọc lại bài giảng thì sẽ hiểu nếu không dù có giỏi đến đâu thì cô cũng phải xin bảo lưu
điểm để năm sau học lại. Chuyện cô mất trí nhớ chỉ là một trò đùa nhưng có vẻ như chuyện giữa cô và Thần Phong thì không phải là đùa.
Anh suốt ngày đến nhà cô thậm chí ngay tại trường cũng lẽo đẽo theo cô như hình với bóng khiến cô cực kỳ khó chịu. Hôm nay cũng không ngoại lệ, cô lên thư viện anh cũng đi theo. Tất cả mọi người trong trường nhìn cô cứ như sinh vật lạ vậy, từ các giáo viên đến các bạn học, mà đâu phải ngẫu nhiên họ nhìn cô, họ nhìn là nhìn cái người lúc nào cũng im lặng đi theo sau cô kìa. Cô bắt đầu nổi điên vì những cái nhìn và những lời bàn tán của họ.
- Này, tại sao anh cứ đi theo tôi vậy, biến thái, bệnh hoạn, thần kinh.- Cô quay phắt lại tuôn ra một tràng bệnh lí. Khuôn mặt cô lúc
tức giận, hai má phồng lên, hơi ửng hồng nhìn vô cùng đáng yêu.
- Này Âu tiểu thư, cô ăn nói đàng hoàng một chút được không? Đường này của riêng cô à? Cô lấy bằng chứng đâu mà nói tôi đi theo cô? Đường cô thì cô cứ việc đi, đường tôi thì tôi đi, chúng ta chẳng hề đụng chạm đến nhau thì mắc mớ gì cô nói tôi là biến thái, bệnh hoạn, thần kinh?-
Phong vừa cười vừa trả lời lại, trông dáng vẻ của anh lúc này không có gì gọi là đứng đắn cả.
Thần Phong nói vậy làm cô á khẩu luôn, không nói được tiếng nào cả. Kể ra thì anh nói cũng không sai, đường là của chung, anh không đi theo sau cô thì cũng có nhiều người khác đi theo sau vì vậy dù tức lắm cô cũng nghiến răng cam chịu.
- Được thôi, đường anh thì anh đi, tôi nhường cho anh đi trước đó.-Khuôn mặt cô lúc tức giận nhìn đậm chất baby luôn, hai cái má iu iu
thảo nào An hay hôn là phải, thật sự nhìn mặt cô lúc này chắc hôn cho nát má luôn quá.
- Làm vậy người khác nhìn vào sẽ chê cười tôi, tôi là con trai ai lại dành đường với một cô gái chân yếu tay mềm, tôi nhường cô đi trước
đó.- Anh nhún vai, thản nhiên đáp lại.
- Triệu Thần Phong.- Cô tức giận hét lên.
- Hửm?- Anh giương đôi mắt cứ phải gọi là vô cùng vô tội nhìn cô.
- Anh muốn gì hả? Nếu anh cứ đi theo tôi như vậy tôi sẽ la lên là anh….
- Tôi làm sao?- Anh tiến đến gần cô hơn.
- Tôi sẽ la lên là anh…là anh…cưỡng bức tôi đó.- Cô vừa nói vừa lùi lại cho đến khi chân chạm vào gốc cây, cùng đường rồi, anh cũng
chẳng hề lo sợ, cứ dửng dưng bước tới.
- Tôi cưỡng bức cô lúc nào?- Anh chống một tay lên thân cây, thân thể cao lớn đó đứng sững trước mặt cô, lúc này nhìn cô vô cùng yếu đuối.
- Anh….anh….muốn…làm….
gì…???????- Cô hỏi.
- Theo cô thì tôi muốn làm gì?- Anh nhướn mày hỏi lại.
- Tôi sẽ la lên đó.- Cô đe dọa.
- Cô thử nhìn xung quanh xem, bao nhiêu cặp đang thân mật, tôi có cưỡng bức cô ngay tại đây cũng bình thường thôi, không tin thì cô cứ
việc la. Tuy nhiên, sau khi cô la thỏa thích rồi thì tôi cũng không nể nang mà nhẹ nhàng đâu.- Lần này thì người đe dọa không phải là cô mà là anh. Tình cảnh của cô lúc này không khác gì cá nằm trên thớt. Từ sau khi xuất viện, cô đã không thể cử động mạnh được nữa, bơi cũng không được, đánh nhau cũng không được thậm chí đến việc tát người khác cũng khó khăn nữa. Nhảy xuống xe khi xe đang lao xuống dốc như vậy, không bị tàn phế là đã may mắn lắm rồi nên chuyện không thể cử động mạnh cả tay lẫn chân cũng là điều dễ hiểu. An cũng chung số phận, hai người họ giờ vô cùng hiền hòa, yểu điệu thục nữ.
- Thôi được rồi, coi như tôi sai rồi, tôi xin lỗi được chưa?- Cô cụp mắt xuống, nói lí nhí như mình là kẻ có tội vậy.
- Nhưng tôi lại không muốn bỏ qua cho cô.- Anh cười rồi vươn tay ra tóm lấy cái eo nhỏ nhắn kia, kéo sát vào mình, đầu hơi cúi, anh dùng
môi mình giữ lấy đôi môi đỏ hồng của ai kia, chiếc lưỡi càng quét sâu bên trong khoang miệng khiến cô khó thở. Cô vùng vẫy muốn thoát ra nhưng một khi con sói kia đã tóm được thì đừng mong có thể thoát khỏi móng vuốt con sói đó một cánh dễ dàng. Một lúc sau khi sói đã chán chê rồi mới chịu buông tha cho nàng thỏ ngọc yếu đuối đáng yêu. Tay anh vừa buông khỏi eo cô thì cô đã loạng choạng suýt ngã may mà anh nhanh tay đỡ được.
- Tinh Á à, đừng giận anh nữa, anh sai rồi, em đừng giận nữa nha, thời gian qua em trừng phạt anh như vậy chưa đủ hài lòng sao?- Anh thì thầm bên tai cô, đôi môi nóng bỏng đó thi thoảng lại chạm vào vành tai rồi lại xê dịch trên cổ cô.
- Ưm, tại anh chứ bộ.- Cô quay sang trách anh.
- Ừk thì tại anh được chưa?- Anh gật đầu nhận lỗi, đôi môi vẫn chạm nhẹ lên cổ cô.
- Thôi đi, anh có biết đây là đâu không hả?- Cô đẩy anh ra.
- Haiz! Nếu bây giờ mà ở chỗ nào êm ái thì tốt hơn rồi.- Anh khẽ thở dài.
- Ý anh là gì chứ?
- Thì ví dụ như chúng ta đang ở trên một chiếc giường êm ái, có lẽ em đã không đẩy anh ra như vậy.- Anh cười, nụ cười vô cùng nham hiểm của loài sói mỗi khi muốn ăn thịt thỏ.
- Thôi đi, anh đừng có mơ.- Cô ném lại một cậu rồi đi lên lớp. Phong cũng cười rồi lên lớp luôn.
- Này sao rồi?- Nam từ đâu nhảy ra hỏi.
- Sao gì?- Phong đơ ra.
- Thì cái kế chai lì mình bày cho cậu ấy, kết quả thế nào?- Nam nôn nóng.
- Kết quả thế này.- Đan từ trên trời rơi xuống giơ điện thoại ra trước mắt Nam, một tấm hình chụp ảnh Phong và Tinh Á đang hôn nhau thắm thiết giữa thanh thiên bạch nhật, nhìn xong mà Nam tan nát cõi lòng. Phong giật điện thoại trên tay Đan xuống xem, hừ, dám chụp lén sao?
- Quân à, cậu và người nào đó, ban nãy cũng thân mật quá nên mình mới học tập làm theo đó.- Phong cười gian.
- Cái gì?- Quân ngước mặt lên hỏi.
- Ban nãy cậu và em nào đấy tên Đan cũng thân mật dưới vườn hoa còn gì?
Nghe Phong nói vậy, Đan không cười nổi, mặt méo xệch. Quân giả lơ cúi xuống đọc sách.
- Hai người….- Nam chợt hiểu ra cái gì đó trong lời Phong nói nên đưa mắt nhìn cả hai bắt đầu tra khảo.- Từ lúc nào mà hai người….tiến
triển nhanh thế…..lại còn im im không dám công khai nữa chứ?
- Mới được gần hai tháng nay thôi, từ hôm nằm viện là đã thổ lộ rồi.
Muốn mối quan hệ này thật vững chắc rồi mới công khai chứ mình không vội vàng hấp tấp như ai đó.- Quân hững hờ đáp lại.
- Cậu tính xỏ xiên người khác hả?- Phong nhíu mày.
- Hạnh phúc quá khiến người khác ganh tỵ nên muốn xỏ xiên tí, không được à?- Quân khiêu khích.
- Thôi em về lớp chơi với Tinh Á đây.- Đan chuồn lẹ mặc cho Hồng Quân ở đó đối phó với màn tra khảo của hai ông bạn.
- Các cậu sao mà tốt số thế?- Nam ngồi phịch xuống ghế thở dài.
- Anh cũng vậy mà.- Một vòng tay choàng qua cổ Nam, giọng nói thì thầm bên tai thật dễ chịu. Nam quay mặt lại, giật mình đến nổi suýt ngã lộn cổ xuống đất. Đàm Khiết An từ đâu xuất hiện.
- Hả? Sao lại là cô?- Nam bật dậy.
- Từ hôm nay, anh sẽ là của em. Lăng nhăng, trăng hoa thì liệu hồn.-An tuyên bố rồi bỏ đi.
Nam chỉ còn nước vò đầu bứt tóc, từ lúc nhập viện, Đan thẳng thắn tỏ tình với Quân và Quân cũng thổ lộ tình yêu thầm kín với Đan, còn cái cô nàng Khiết An thì tỏ ra thích thú với Nam, lúc nào cũng bám theo Nam khiến anh chàng tự tin này vô cùng khổ sở.
- Giờ cậu cũng có cặp có đôi rồi nhé?- Phong cười.
- Nếu là con người quái đản đó thì thà không có còn hơn
- Nhưng cô ấy cũng dễ thương mà, hai người rất hợp đó.- Quân bồi thêm câu nữa.
- Ack, dễ thương cái con khỉ, có mà dễ sợ thì có.- Nam ngán ngẩm lắc đầu.
- Hahahahahahahahahahahahaha.- Cả Quân và Phong cùng cười trên sự đau khổ của Bảo thiếu gia.
Thực ra lời Quân nói cũng không sai, An, Đan và Tinh Á là ba cô nàng cực kỳ đặc biệt, khuôn mặt của họ có thể đánh gục bất kỳ gã
đàn ông nào, chỉ cần trang điểm phớt qua cùng với kiểu mắt nai ngây thơ thì không ai không gục ngã còn bình thường thì họ khá đơn giản và xinh đẹp với phong cách riêng. Bởi vậy nên dù sỏi đá đến đâu cũng mền nhũn dưới chân các nàng xinh đẹp thôi à. kakaka.
Chiều hôm đó, tại căn biệt thự nhỏ nằm ở ngoại ô của Tinh Á, cả ba cặp mở tiệc ăn mừng. Tinh Á, Đan, An thì ở trong bếp làm
mấy món chiên, xào, hấp còn ba chàng hào hoa thì ở ngoài vườn nướng thịt. Tuy nhiên chỉ có Quân và Phong đảm nhiệm công việc nướng thịt chứ giao cho Nam thì cá chắc một trăm phần trăm là thịt cháy thành than ngay.
- Phong, cậu thạo công việc bếp núc này từ khi nào vậy?- Nam chống cằm hỏi, trông vô cùng thiểu não.
- Từ khi yêu Tinh Á đó, đến nay tay nghề cũng khá lắm, hahaha.- Phong vừa lật vỉ nướng vừa nói.
- Trông cậu không được khỏe đó Nam.- Hồng Quân hỏi.
- Cậu nghĩ mình khỏe thế nào được khi có cái người nào đó bám chặt bên cạnh chứ?- Nam ngán ngẩm.
- Honey của em, anh mệt ở đâu à? Có cần em mát-xa không?- An đặt đĩa há cảo nhân tôm lên bàn sau đó tiến lại gần Nam, vẻ mặt lo lắng.
- Thôi, thôi, không cần, tôi khỏe, cô đi vào phụ việc hai người kia đi, nhìn cô tôi chỉ mệt thêm.- Nam đứng dậy rồi lùi ra xa.
- Ha, vậy anh còn phải mệt dài dài, anh là của em và em sẽ không buông tha cho anh đâu.- An cười rồi quay vào bếp.
- Các cậu thấy không? Con gái gì mà thẳng thắn vậy chứ? Chẳng có chút gì gọi là thục nữ cả.- Nam nói.
- Mình thấy kiểu người như vậy rất hợp với cậu, thẳng thắn cũng tốt.-
Quân gật gù.
- Mình thật sự ghen tỵ với cậu đấy Nam, mình cũng muốn Tinh Á như An, nhất là cái cách quan tâm ngọt ngào đó, mình chưa bao giờ được trải nghiệm.- Phong cười.
- Anh muốn em quan tâm anh như thế nào đây?- Tinh Á đi từ trong bếp đi ra, đến bên Phong rồi bất thình lình hỏi.
- Thôi, anh thấy em như vậy là ổn nhất rồi.- Phong giật mình trả lời.
- Ừm, vậy mà em cứ tưởng anh thích kiểu mật ngọt chết ruồi đó.- Cô nhéo tay anh một cái cảnh cáo trước khi quay trở lại bếp.
- Hai cô nàng này cứ bất thình lình xuất hiện như ma vậy, sống mà cứ giật mình kiểu này chắc vỡ tim mà chết quá.- Nam lắc đầu.
- Hai cậu khổ rồi.- Quân cười.
- Quân, anh chú tâm một chút đi, nếu nướng thịt mà không chú tâm thì có thể thịt sẽ chín không đều đó.- Đan cau mày nói.
- Ừm, anh sẽ chú ý hơn.- Quân nhẹ nhàng nói.
- Này Nam, anh đừng có ăn không ngồi rồi như thế, mau xiên trái cây vào que đi, em đã bóc vỏ và tách ra từng miếng rồi đó.- Đan quay sang nói.
- Ừk thì anh làm, em có cần phải cáu vậy không?- Nam hỏi lại
- À, em quên, anh thích kiểu ngọt ngào của Khiết An.
- Thôi dẹp đi, thà cô ta mà cáu như em có khi anh còn thích hơn là cái kiểu ngọt ngào mà lạnh toát sống lưng đó.
Một lúc sau, mọi người nhập tiệc, nói chuyện vui vẻ, An luôn
gắp cho Nam những món ngon khiến Nam có hơi dao động, mặc dù không thích cô lắm nhưng hình như trái tim anh không cưỡng lại nổi sự quan tâm đó của An.
- Tinh Á, em ăn nhiều vô.- Phong gắp cho Tinh Á, Quân cũng gắp cho Đan, hai cặp này khá là hạnh phúc. Một lúc sau Nam cũng gắp lại cho An khiến cô vui vô cùng.
Đang ăn thì điện thoại reo, Tinh Á liền bắt máy.
Chị Khả Tâm: Tinh Á, em nhớ ngày mai phải đến bệnh viện kiểm tra lại đó.
Tinh Á: Em nhớ mà, chị làm như em đãng trí lắm vậy.
Chị Tâm: Em không đãng trí nhưng cứng đầu.
Tinh Á: Rồi, em nhớ rồi, mai gặp lại chị sau.
- Ai vậy?- Phong hỏi.
- Chị Khả Tâm đó mà, chị ấy nhắc em mai nhớ đi kiểm tra tổng quát lại đó mà.
- Mai anh sẽ đưa em đi.
- Uhm, à, quên hỏi, anh đã giới thiệu Đan với mẹ chưa?- Cô quay sang
hỏi Quân làm Đan nghẹn luôn.
- Uhm, chưa, anh muốn cả hai hiểu nhau hơn và để mối quan hệ này vững chắc hơn đã. Ba cũng không thích anh yêu lung tung rồi bồ bịch lăng nhăng đâu.- Quân nói. Lần này đến lượt Nam nghẹn. Mỗi lời Quân nói ra nghe có vẻ không nhắm vào ai nhưng lại khiến ai có tật thì phải giật mình.
- Anh khỏi nói, ngày mai cậu đến thăm mẹ chồng tương lai đi nhé Đan,mình sẽ gọi cậu bằng chị.- Tinh Á cười.
- Thôi, mình chưa có đủ dũng khí.- Đan từ chối làm mọi người cùng cười.
Ai cũng có cặp có đôi, có một nửa của riêng mình, hạnh phúc liệu có mỉm cười với họ sau bao nhiêu việc kinh khủng xảy ra?
“Hạnh phúc không phải là tranh giành hay chiếm đoạt……
Bởi vì chỉ cần người mình yêu hạnh phúc…….
Thì mình cũng sẽ hạnh phúc……
Không cần tranh giành hay tìm kiếm……
Nhất định sẽ có lúc……
Hạnh phúc đén bên cạnh…..”