1.
Anh yêu em.
Sau tuần trăng mật ở Địa Trung Hải, Phong chợt nhớ ra là mìnhchưa nói câu đó với cô, dù biết bây giờ cô đã là vợ anh rồi nhưng từlúc yêu nhau đến giờ, anh chưa nói ba từ đó thì phải.
Cô đang gọt tráicây trong bếp để tráng miệng sau bữa tối thì bất chợt anh lại gọi.
- Tinh Á, lại đây.
- Anh ngồi trên ghế sofa, gọi cô.
- Gì vậy anh?- Cô bỏ dao gọt và trái táo xuống đĩa đi lại gần.
Anh túmlấy tay cô rồi kéo cô vào lòng, đặt cô ngồi lên đùi mình.
- Hử? Anh sao vậy?- Cô ngạc nhiên vì hành động này của anh.
Không phảilà lại muốn “vắt kiệt sức lực” cô đấy chứ?- Anh chưa nói cái đó.
- Anh cúi xuống hôn lên cổ cô.
- Nói cái gì?- Cô mơ hồ hỏi lại.
- Anh Yêu Em.
- Uhm, anh nói rồi mà.
- Lúc nào chứ?- Anh hỏi.
- Lúc em bị đâm đó, anh có nói mà.
- Vậy à? Sao anh không nhớ nhỉ?- Làm sao em biết được.
- Cô đáp.
- Uk, chắc anh quên.
Nhưng mà Tinh Á à,….
.
ăn cơm xong rồi….
chúngta cũng nên đi nghỉ thôi….
.
- anh cười rồi bế cô lên phòng.
- Á, thôi mà anh, mới ăn cơm xong mà vận động mạnh là đau bụng đó.
- Cô vùng vẫy.
- Anh sẽ nhẹ nhàng, em yên tâm đi, kỹ thuật điêu luyện của anh đâu đếnnỗi nào đâu mà en phải cuống lên vậy?- Thôi mà….
.
anh….
Nhưng có muốn thôi cũng không được, Phong đời nào chịu thôi chứ? Quanniệm của anh là có vợ thì phải biết quản lý vợ trên giường, còn vợ thìcó thể quản lý chồng ở bất cứ đâu tùy thích, mà nếu là trên giường thìcàng tốt.
2.
Các ông chồng khó tính.
Trước đây khi chưa lấy chồng thì phụ nữ muốn ăn mặc thế nàocũng không ai quản nhưng từ ngày lấy chồng, họ đều bị chồng cấm cản vềtrang phục.
Ở nhà thì mặc sao cũng được nhưng đi làm hay bất kỳ là điđâu cũng phải ăn mặc kín đáo.
- Tinh Á thật sướng nha, có chồng rồi mà vẫn cứ thoải mái mặc đồ theoý thích, còn hai đứa mình thì bị cấm nè.
- An rầu rĩ.
- Ông Quân nhà mình lúc nào cũng để ý trang phục của mình, thật khóchịu mà.
- Đan cũng kể lể.
- Mình cỡ này là kín lắm rồi, nếu thích phàn nàn là mình cho ngắn hơnxíu nữa, cho nên, Phong nhà mình không dám ho he đâu.
- Cô cười.
- Ông trời thật bất công mà.
- Tại các cậu lấy nhầm những ông chồng khó tính thôi.
Thực ra anh Phong để vợ mình tự do mặc đồ, mặc gì cũng được miễn saothoải mái là được rồi nhưng tối đến thì e là không được thoải mái đâunha.
Tại vì nghĩa vụ vợ chồng thì hẳn nhiên là không được trốn tránhrồi.
Kakakakakaka.
3.
Chướng ngại vật.
Kết hôn lâu rồi, chắc cũng được một năm rồi mà không thấycặp vợ chồng nào có tin vui.
Các bậc cha mẹ buồn lắm, cứ hối các conmau mau sinh cháu đi.
Thế là thuận theo lẽ thường tình, Quân và Namcũng được thăng chức lên làm papa của các baby sắp chào đời.
Chỉ khổcho An và Đan, đang còn trẻ chưa muốn làm mama.
Còn Phong thì cho dùbố mẹ có thúc ép cỡ nào anh cũng không chịu.
- Hai nhà kia đã có tin vui rồi, anh không muốn chúng ta có tin vuisao?- Cô nằm trong vòng tay anh, khẽ lên tiếng hỏi.
- Không.
- Sao vậy? Anh không thích trẻ con à?- Em muốn có con sao?- Không phải là muốn có mà là…ba mẹ….
.
- Không nhất thiết phải có con, anh không muốn có chướng ngại vật cảntrở chuyện chăn gối của chúng ta.
- Phong nói- Anh đừng có trẻ con như vậy.
- Anh không trẻ con, chúng ta xa nhau hơn bốn năm trời, giờ mới đượchạnh phúc bên nhau một năm, anh thấy chưa đủ nên chuyện sinh con, từtừ tính đi.
- Vậy sao? Anh thì có bao giờ thấy đủ đâu mà….
- Chưa nói hết câu thìanh đã tiếp tục “giáo dục” sự nghiệp chăn gối vợ chồng cho cô.
Ôi!Thật là khổ mà….
đành chịu thôi…….
^o^.
Cuối cùng họ cũng có một kết thúc có hậu phải không các bạn?Có trải qua đau khổ thì mới biết quý trọng hạnh phúc của mình.
Ngày hôm sau, Tinh Á và Đan thi môn cuối còn Quân,Phong, Nam thì đã tốt nghiệp ra trường rồi. Tối hôm đó, sau khi ăn tối
xong, Tinh Á và Phong đã đi xả hơi sau mấy ngày thi căng thẳng vừa qua, dĩ nhiên hai cặp kia cũng đi.
- Nghỉ hè rồi có kế hoạch gì không?- Nam hào hứng hỏi.
- Chưa biết.- Quân đáp.
- Các anh ra trường rồi thì lo làm việc kiếm tiền đi chứ chơi bời gì?
Mai mốt cưới tụi em về làm vợ rồi lấy gì nuôi tụi em đây?- Đan chọc.
- Em không phải lo bò trắng răng. Bọn anh mà không nuôi nổi mấy em thì đã không dại gì mà yêu.- Nam đáp lại.
- Honey của em, anh nuôi nổi em không?- An âu yếm hỏi.
- Người như em thì anh chẳng muốn nuôi đâu, tốn tiền lắm.- Nam cũng âu yếm đáp lại.
- Hứ, ghét.
- Ghét mà cứ bám lấy người ta a.
- Thôi, hai người đi chỗ khác mà âu yếm nhau, ở đây làm bọn này ngứa mắt quá.- Quân nói.
- Mà sao hôm nay hai người im như tượng vậy?- An cười rồi hỏi Phong và Tinh Á.
- Nãy giờ nhìn hai người âu yếm nhau thì nói gì nữa?- Tinh Á đáp.
- Hình như cậu không khỏe.- Đan lo lắng.
- Ừm, mình đi giải quyết vấn đề chút.- Cô đứng lên rồi đi vào WC.
- Này Phong, cậu không…đừng nói cậu và Tinh Á…đã….- Nam nghi hoặc.- Vớ vẩn, cậu nghĩ Tinh Á dễ dãi như mấy cô nàng tình một đêm của cậu chắc. Mình và cô ấy không hề làm những chuyện vớ vẩn đó đâu nhé.-Phong nói.
Một lúc sau cô đi ra, thấy cô loạng choạng, anh chạy ra đỡ.
- Em không sao chứ?- Giờ thì Phong có chút lo lắng.
- Em hơi đau bụng thôi. Dạo này em hơi mệt, chắc bị đau dạ dày đó mà.- Cô nói.
- Các cậu ở lại chơi, mình đưa cô ấy về đã.- Phong nói.
- Sao vậy?- Quân hỏi.
- Đau dạ dày.- Nói xong Phong vội vã đưa cô về nhà.
Về đến nhà, cô lao lên phòng, lấy thuốc ra uống sau đó đi tắm rồi leo lên giường nằm nghỉ. Mấy ngày nay cô có nhiều việc phải xử lí nên một lượng áp lực tích tụ lại, bây giờ hoành hành trong người cô. Anh tắm xong rồi lên giường ôm lấy cô.
- Anh phải lau khô đầu đi chứ?- Cô ngồi dậy, với lấy cái khăn bông ở đầu giường lau cho anh. Một lúc sau, chiếc khăn bông nhẹ nhàng rơi
xuống đất, cô nằm gọn trong vòng tay anh.
- Tinh Á,…..
- Hửm?
- Anh muốn em khỏe mạnh mà sao em cứ bệnh hoài vậy?
- Em cũng có muốn…- Vế sau của cô đã bị nụ hôn của anh chặn lại. Bờ môi anh nóng bỏng khiến cô ngây ngất, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cô khiến toàn thân cô run lên nhè nhẹ. Một lúc sau, đôi môi anh trượt dần xuống dưới cổ cô.
- Phong, em đang mệt mà….
- Ừ, anh biết. Anh sẽ không “bắt nạt” em vào lúc này đâu.- Anh nhìn cô bằng ánh mắt âu yếm.
- …….Phong, em….thật sự rất vui….khi có anh bên cạnh…- Cô âu yếm vuốt má anh.
- Em sao vậy?- Anh ôm cô, khẽ thì thầm bên tai cô.
- Uhm, không có gì.
- Tinh Á, chủ nhật tuần này là sinh nhật anh, em định tặng quà gì cho anh đây?
- Hả? Sao bây giờ anh mới nói?
- Còn ba ngày nữa mà, có gì trễ đâu?
- Thật là….anh không chịu nói sớm trước một tuần, sao em chuẩn bị quà được?
- Thì không cần tặng quà, em có thể tặng thứ em có sẵn cũng được mà.-
Anh cười nham hiểm.
- Thứ em có sẵn là thứ gì?- Cô ngây người hỏi lại.
- Em có cần giả nai vậy không?
- Em không biết thật mà.
- Vậy anh sẽ cho em biết.- Vừa dứt lời anh lại cúi xuống hôn cô. Đôi môi bị anh chiếm hữu đang dần sưng tấy lên. Cô có đẩy ra cũng vô ích.
Thân thể cường tráng của anh đã đè lên người cô, đôi môi nóng bỏng của anh lại tiếp tục trượt xuống cổ cô. Dây váy ngủ bị anh kéo tuột ra
khỏi vai. Cô hốt hoảng đẩy anh ra, cô thật sự không muốn chuyện đó xảy ra.
- Phong, anh nói là không “bắt nạt” em mà.
Nghe cô nói vậy, anh liền nhìn lại mình. Anh thật không thể kiểm soát bản thân nếu cứ ở gần cô như thế này nhưng cô lại rất vui khi anh ở bên cạnh, anh kéo lại dây váy ngủ cho cô rồi ôm cô thật chặt.
- Tinh Á, hứa với anh, em hãy ở mãi bên trong thế giới của anh được không?
- Em không hứa được đâu.
- Tại sao?
- Em không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, em sợ mình sẽ thất hứa với anh.
- Chuyện gì xảy ra thì em cũng phải ở bên anh được không?
- Em không biết mà.
- Anh thực sự không thể sống thiếu em được, em hiểu không?
- Phong, anh không được sống lệ thuộc vào em, nếu như vậy, một ngày nào đó em không còn bên cạnh anh nữa, anh sẽ đau khổ lắm, em không muốn anh đau khổ đâu.
- Vậy thì đừng bao giờ rời xa anh.
- Anh cứng đầu thật. Tốt nhất sau này con của chúng ta nên giống em thì tốt hơn.
- Giống em mà tốt hơn mới lạ, nếu con chúng ta mà giống em thì chắc chảnh lắm.
- Ý anh là em chảnh chứ gì?
- Không, em không chảnh, chỉ là quá chảnh thôi, còn kiêu ngạo nữa.
- Anh cũng kiêu ngạo chứ bộ.
- Vẫn không bằng em.
- Vậy không nên sinh con.
- Càng tốt.
- Không có con mà anh bảo tốt à?
- Có con thì tốt gì, chỉ thêm chướng ngại vật cản trở chuyện vợ chồng.
- Anh trẻ con thật.- Cô cười.
- Vẫn không trẻ con bằng em.
- Sao? Em mà trẻ con?
- Chứ không à? Đi tắm cũng do anh pha nước, ăn cơm cũng do anh bưng lên tận miệng, uống thuốc cũng do anh lấy….không trẻ con thì là gì?
- Hứ, em trẻ con vậy đấy, không nói với anh nữa, em ngủ đây.- Cô giận dỗi.
- Không cãi lại được là dỗi, không biết làm sao với em nữa.- Anh thì thầm vào tai cô, vòng tay anh siết chặt eo cô.
Một đêm bên nhau……vui vầy với hạnh phúc khi người mình yêu ở bên cạnh mình.
“Âu Tinh Á, chính cháu đã ép ta đến vực, không còn lối thoát, đã vậy ta cũng không tha cho cháu đâu”.
Cô không hứa sẽ mãi mãi ở bên anh vì cô biết…..
Cô sắp phải rời xa anh…..
Và…..
Có thể….
Không ở bên anh được nữa…….
Ngắm nhìn khuôn mặt điển trai của anh, trái tim cô cứ đập rộn ràng, anh đang chìm trong giấc ngủ say mà không hề hay biết
ngày mai cô sẽ rời xa anh.
- Thần Phong, tuy em không yêu anh bằng cả trái tim lẫn lí trí nhưng tình cảm em dành cho anh là thật lòng, xưa nay em chưa bao giờ tin tưởng vào một người con trai nào. Anh có biết rằng anh đã khiến em lệ thuộc vào anh không hả? Phong à, em yêu anh nhiều lắm nhưng nếu cứ mãi dựa vào anh, em sẽ không còn là Âu Tinh Á nữa, anh nói đúng, em chảnh và kiêu ngạo. Chính vì em là một cô gái kiêu ngạo nên những thứ tình cảm yêu đương chỉ nên để trong tim, em yêu anh, không muốn rời xa anh cũng không muốn nhường anh cho ai, em muốn anh là của em, của riêng em thôi.- Cô thì thâm bên tai anh rồi đặt lên môi anh một nụ hôn thật nhẹ trước khi rời khỏi giường ngủ.
Sáng hôm sau, anh thức đậy hơi muộn so với mọi ngày, theo thói quen, anh đưa tay qua chỗ bên cạnh nhưng chỗ bên cạnh đó không phải là thân thể ấm áp của người con gái anh yêu mà thay vào đó là một chỗ trống lạnh ngắt không chút hơi ấm. Anh choàng tỉnh, căn phòng im ắng đến lạ thường, anh vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, thay đồ rồi đi xuống dưới nhà. Căn nhà không có lấy một tiếng động khác ngoài tiếng bước chân của anh, hồ bơi cũng không có, trong garage cũng không thấy xe của cô. Anh vội vã chạy vào trong nhà, lấy điện thoại gọi cho cô nhưng lại không liên lạc được. Cô đi đâu? Tại sao không nghe điện thoại của anh? Anh ôm đầu ngồi xuống sofa, anh đâu có làm cô giận gì đâu, mới hôm qua anh và cô còn hạnh phúc vậy mà sáng nay cô bỗng mất tích, không để lại chút gì. Tiếng chuông cổng reo lên, anh vui mừng chạy ra mở cổng, chắc cô đi siêu thị mới về đây mà. Nhưng nụ cười trên môi anh chưa kịp nở ra thì đã tắt ngay, trước mặt anh là hai cặp đôi kia.
- Tinh Á đâu? Còn ngủ hả?- Quân hỏi.
- Vào nhà đi.- Phong mở rộng cửa ra cho hai xe vào. Đan và An thì xách mấy túi thực phẩm đi vào bếp.
- Có chuyện gì mà sầu não vậy? Hai người lại giận nhau à?- Nam cười hỏi.
- Không, Tinh Á đi đâu rồi ấy, cô ấy không nói gì với mình cả.- Phong đáp.
- Điện thoại để tế à, lấy ra mà gọi.- Nam nói.
- Nếu gọi được mình đã không sầu não thế này.- Phong ôm đầu thiểu não. Đan nghe thế thì lấy điện thoại ra gọi nhưng cũng chẳng có kết quả gì. Bây giờ thì đúng là lo lắng thật. Cô nàng này cứ thoắt ẩn thoắt hiện như ma quỷ vậy.
- Sáng nay mình thức dậy thì đã không thấy cô ấy đâu.- Phong nói.
- Hay cô ấy đi khám bệnh.- An đưa ra suy nghĩ của mình.
- Đúng rồi, gọi cho chị Khả Tâm đi.- Đan phụ họa thêm vào.An lấy điện thoại ra gọi cho chị Khả Tâm.
Tâm: Alo. Xin hỏi ai vậy ạ?
An: Chị Tâm, tụi em là bạn của Tinh Á đây, Tinh Á có đến chỗ chị không ạ? Tâm: Không, chị đang muốn tìm cô nhóc đó đem đến bệnh viện khám đây,dặn rồi mà cứ cứng đầu, chẳng thấy đâu.
An: Dạ, nếu cô ấy có đến chỗ chị thì chị gọi cho tụi em nhé.
Tâm: Ừm.
- Sao rồi?- Quân hỏi.
- Không có.- Đan lắc đầu.
- Vậy thì honey đi đâu được nhỉ?- Nam chống cằm suy nghĩ.
- Hay là đi với Mạnh phu nhân rồi?- Đan sực nhớ ra bà mẹ chồng tương lai của mình.
- Cậu gọi cho bác ấy đi Quân.- Phong nói.
Năm phút sau, Quân quay trở lại phòng khách khẽ lắc đầu. Trong lúc Quân gọi cho Mạnh phu nhân thì Đan cũng gọi đến Louis xem Tinh Á có đến đó không nhưng kết quả thì chẳng thu được gì. Mọi người bắt đầu lo lắng, có khi nào cô bị bọn xấu bắt đi không?
“Xin lỗi vì em đi mà không nói gì, nhất định em sẽ về mà, đừng lo lắng gì nhé. Phong à, mới xa anh một buổi sáng thôi sao mà em thấy nhớ anh quá đi, em lệ thuộc vào anh mất rồi, nhất định em sẽ về. Tin em đi, em nhất định sẽ về, em yêu anh, yêu anh nhiều lắm”.
Trong khi mọi người đang lo lắng thì tập đoàn Âu Đình cũng điêu đứng, cổ phiếu rớt giá thảm hại, các cổ đông lớn cũng thu hồi vốn và chuyển sang đầu tư một tập đoàn khác ở nước ngoài. Tình hình của Âu Đình lúc này thực sự căng thẳng, người chịu trách nhiệm là Âu Tinh Á nhưng do cô không hề có chút cổ phần nào trong tập đoàn nên chính xác thì người chịu trách nhiêm là bà Đình chứ không phải cô, Âu Bảo Ngọc cũng có cổ phần nên cũng bị ảnh hưởng trong khi cô thì thản nhiên làm việc khác mà không lo dính dáng đến Âu Đình. Toàn bộ cổ phần của cô đều đã chuyển khoản sang tập đoàn Mạnh Triết nên dĩ nhiên cô không bị sao cả.
- Con ranh con, mày được lắm Âu Tinh Á.- Bà Đình rít lên căm giận. Bây giờ nếu muốn, chỉ cần cô nói một tiếng thì toàn bộ tập đoàn Âu Đình sẽ tiêu tan ngay nhưng mà những nhân viên kia sẽ thất nghiệp, đợi sau khi Đan thu xếp công việc cho họ xong xuôi thì cô mới dứt điểm luôn, để coi bây giờ bà nội đáng kính của cô sẽ xoay sở ra làm sao khi không còn cô bên cạnh để lợi dụng nữa.
Đây là cái giá phải trả cho những gì bà ta đã làm, cho dù có là người một nhà thì cô cũng không thể tha thứ cho bà được, chính bà ta đã tuyên chiến trước mặc dù cô đã cảnh báo rồi, nếu cứ cố tình phản kháng thì sẽ chịu thiệt thôi.
Dạo chân trên một đất nước mới, cô hít thở không khí trong lành nơi đây. Đây là nơi cô sẽ sống cùng Phong, sau khi tốt nghiệp, ra trường, cô sẽ qua đây làm việc và sinh sống.
- Thưa cô chủ, đã đến giờ về công ty rồi ạ.- Người trợ lý da trắng người Mĩ gốc Trung nói với cô bằng tiếng trung quốc, tuy nói không rõ lắm nhưng có thể tạm chấp nhận.
- Ừm.
- Xin chào cô chủ.- Người thay cô quản lí trực tiếp ở đây cung kính chào theo phong cánh trung quốc.
- Được rồi, đưa một số báo cáo lên đây cho tôi xem nào.- Cô nói.Một lúc sau cô xem xong thì gật nhẹ một cái mà người ta hiểu là cái gật đó là sự hài lòng. Mọi nhân viên trong công ty này ai cũng biết mặt vị giám đốc trẻ vài tháng mới qua đây kiểm tra tình hình một lần, cô cũng rất thân thiện khiến các nhân viên làm việc vô cùng thoải mái và không hề bị áp lực, không khí trong công ty lúc nào cũng dễ chịu.
- Liên lạc với chị Lozey cho tôi.- Cô nói với trợ lý của mình.
- Vâng.
Chiều hôm đó sau khi triển khai kế hoạch và mục tiêu mới cho công ty, cô đến ngay quán coffee gặp người thiết kế thời trang của riêng mình: Chị Lozey Dellay. Chị ấy là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, những bộ đồ cô mặc trên người là do chị ấy thiết kế, chỉ cần cô mặc và đem ra bán đấu giá thì thương hiệu LD của chị sẽ nổi như cồn, có nhiều nhà thiết kế muốn trở thành nhà thiết kế riêng cho cô nhưng cô chỉ chọn chị Lozey mà thôi. Loạt hàng của LD thì nổi và hot khỏi chê rồi.
- Dạo này không thấy em. Cứ tưởng em quên chị rồi.- Chị dùng tiếng trung quốc nói với cô, giọng chị rất vui nhưng ít ra thì chị nói cũng được, không đến nổi khó nghe.
- Em bận.- Cô dùng tiếng Mĩ đáp lại.
Và từ đây thì cuộc trò chuyện từ tiếng trung quốc chuyển sang tiếng Mĩ luôn.
- Em muốn chị thiết kế cho em…………
…………………………………………………
- Ok, chị sẽ làm trong thời gian nhanh nhất để em kịp mang về nước, đỡ phải gửi qua.
- Ok, cảm ơn chị nhiều. Còn cái đó em sẽ chuyển vào tài khoản cho chị.
- Không cần, coi như chị tặng quà.
- Không, chị mà cứ vậy thì em “tạm biệt” chị luôn.
- Okay, okay.
Tối hom đó, cô lượn một vòng quanh New York, không khí ban đêm ở đây cũng nhộn nhịp không kém gì ở Bắc Kinh. Trong khi đó, ở nhà thì có biết bao nhiêu người lo lắng cho cô, họ không biết làm gì ngoài việc điều tra, tìm kiếm nhưng kết quả vẫn chỉ là zero.
Lại một ngày nữa trôi qua, Tinh Á thì vẫn bặt vô âm tín, Đan thì chạy ngược chạy xuôi lo công ăn việc làm cho nhân viên của tập đoàn Âu Đình trước khi tập đoàn tuyên bố phá sản, dù gì họ cũng chỉ là nhân viên làm theo lệnh cấp trên, nếu tập đoàn phá sản chẳng phải họ sẽ thành kẻ thất nghiệp sao, họ không có lỗi gì mà bị đối xử như vậy thì quá bất công. An và Nam thì hao tâm tốn sức đi tìm cô bạn Âu Tinh Á kia, còn Phong thì bất mãn, anh cũng không biết cô đang ở đâu? Đang làm gì? Chỉ cần cô nói là cô đi đâu là anh yên tâm rồi, ít nhất anh cũng biết được vị trí của cô còn hơn lúc này anh hoàn toàn không biết một chút gì cả.
Hôm nay là chủ nhật, là ngày sinh nhật của anh, họ Triệu, họ Mạnh và họ Bảo chung tay chi tiền ra tổ chức buổi sinh nhật và đồng thời cũng là mừng cho tam đại thiếu gia vừa tốt nghiệp ra trường. Rất nhiều quan khách cấp cao, nhiều doanh nhân trong giới kinh doanh được mời tham dự. Họ sẽ di du thuyền trên biển để đến hòn đảo du lịch nổi tiếng nhất nước, đại tiệc được tổ chức ở một nhà hàng năm sao, quy mô lớn. Tuy tiệc tùng vui vẻ nhưng tâm trạng của tam đại thiếu gia điển trai thì u ám và chán chường. Mọi quan khách đã lên du thuyền lớn và bắt đầu khởi hành ra đảo. Bốn rưỡi chiều, trời mát, đi trên du thuyền quả là dễ chịu, người lớn thì nói chuyện làm ăn, xã giao, những vị tiểu thư, công tử nhà giàu lại diễn cái màn làm quen rồi khoe coi đồ ai đẹp hơn, những cảnh tượng này thật quá quen thuộc, không có gì mới lạ cả. An, Đan, Nam, Quân thì cầm ly rượu vang rồi tựa lưng vào lan can của du thuyền, không ai nói với ai câu nào, một sự im lặng đáng sợ khác hẳn với không khí của bên đám cậu ấm cô chiêu nhà giàu kia.
- Phong, sao mẹ không thấy con dâu tương lai của mẹ đâu vậy? Hai đứa giận nhau à? Thật là…hôm nay mẹ định giới thiệu luôn ai ngờ con
không dẫn con dâu tương lai của mẹ theo.- Triệu phu nhân tiếc rẻ. Vợ chồng bà xưa giờ không thể quản nổi cậu con trai quý tử này nên chỉ mong cậu có bạn gái để bạn gái có thể quản được cậu. Từ lúc biết cậu và Âu Tinh Á- một nữ thiên tài trong giới kinh doanh cặp bồ nhau mà Phong lại còn sống chung với cô gái ấy nữa thì vợ chồng bà hiểu ra vấn đề và rất ưng thuận cô gái có khả năng quản lí cậu con trai qúy tử này, hôm nay họ định nhân cơ hội này thông báo luôn nhưng không ngờ nàng dâu tương lai lại không tham dự.
- Không phải tụi con giận nhau mà là cô ấy mất tích hơn hai ngày nay rồi.- Phong nói với giọng vô cùng thiểu não.
- Sao? Con nói cái gì?
- Tinh Á mất tích hơn hai ngày nay tụi con không tài nào tìm ra cô ấy được.- Phong nhắc lại
Đang định lên tiếng nói thì người quản gia đã đến nói với bà là ngài chủ tịch đang đợi.
- Mẹ đi đi, con không sao đâu.
- Ừm.- Bà quay đi, chưa bao giờ bà thấy Phong nói với bà bằng giọng ấm áp lễ phép đến vậy, đúng là Âu Tinh Á, bà quả là đã không nhìn lầm người.
- Ồ, chào Triệu chủ tịch và Triệu phu nhân, thật vinh hạnh quá, chẳng hay Triệu thiếu gia đâu mà lại để đích thân chủ tịch và phu nhân ra chào khách thế ạ?- Chủ tịch Chu lên tiếng, ông cũng là một doanh nhân có tiếng, ông ta có cô con gái tên Chu Lam Phương, cô ta nhỏ hơn Thần phong một tuổi nhưng cũng đã phụ cha quản lí một công ty con của tập đoàn Chu Vận. Cô ta cũng được nhiều doanh nhân trông giới làm ăn biết đến nhưng danh tiếng của cô ta cũng là nhờ người cha gây dựng lên, khác với tiểu thư Âu Tinh Á, Tinh Á thì tự tạo nên danh tiếng của mình mà không cần ai chống lưng nâng đỡ, so với Âu Tinh Á thì Chu Lam Phương còn phải học hỏi nhiều.
- Dạ, cháu chào chủ tịch và phu nhân, cháu là Chu Lam Phương.- Lam Phương cúi chào một cách cung kính ra vẻ là con nhà gia giáo. Triệu phu nhân khẽ gật đầu nhưng trong suy nghĩ của bà thì cô nàng này vẫn chẳng bằng nàng dâu tương lai của bà được.
- Chúng ta ra tiếp khách thôi, cứ ngồi sầu não như vậy cũng chẳng được gì cả.- Nam nói.
Quân gật đầu và Phong cũng chẳng phản đối, dù gì trước mặt quan khách chúng ta cũng nên tỏ chút thành ý tôn trọng họ. An khoác tay Nam đi ra chào khách, Quân và Đan cũng vậy còn Phong thì đi tới chỗ cha mẹ, khẽ chào chủ tịch Chu một tiếng cho phải đạo, nhìn dáng vẻ điển trai phong độ của Triệu thiếu gia, trái tim của tiểu thư Lam Phương đập thình thịch, cảm giác rung động mãnh liệt, cô ta không đẹp như An và Đan, lại càng không thể bằng Tinh Á nhưng trong đám tiểu thư nhà giàu suốt ngày ăn chơi, chải chuốt kia thì cô ta cũng tạm coi là được nhất.
- Lam Phương, cháu có thấy Thần Phong nhà bác thế nào, hai đứa rất xứng đôi đấy.- Chủ tịch Triệu hỏi đùa, ông cũng khá dễ tính nhưng trong vấn đề làm ăn thì không dễ tính chút nào. – Dạ, chủ tịch sao lại nói thế ạ, cháu thấy mình không xứng đáng với Triệu thiếu gia một chút nào cả.- Lam Phương đáp lại mọt cách khách sáo. Những kiểu đối đáp này khiến Phong cảm thấy mất hết thiện cảm nhưng khi nghe Tinh Á nói thì anh cảm nhận được trong lời nói khánh sáo đó là một ẩn ý nhằm cảnh báo đối phương chứ không hề sáo rỗng như những lời khách sáo thông thường.
- Ba à, ba nói vậy làm con trai ba hổ thẹn quá chừng, Chu tiểu thư đây tài sắc hơn người, kẻ hèn mọn như con sao dám xứng đôi.- Phong cũng nể nang mà đáp lại cho nó trọn kịch bản.
Du thuyền vào đảo từ lúc sáu giờ, mọi người về khách sạn nghỉ ngơi một chút trước khi dự đại tiệc chính thức ở đại sảnh của nhà hàng lớn. Phong về phòng, thả mình vô bồn nước mát lạnh, mắt nhắm nghiền lại, anh không thể chịu nổi được nữa. Tại sao cô lại bỏ đi vào ngày sinh nhật của anh chứ? Cô nói có anh ở bên cạnh, cô cảm thấy vui vậy sao lại biến mất không để lại dấu vết vậy chứ? Cô rời xa anh thì có thấy vui không?
- Phong, đến giờ dự tiệc rồi đó.- Quân gõ cửa phòng của Phong.
- Ừ, mình ra giờ đó.- Vừa nói xong thì Phong bước ra, thật là không từ gì có thể miêu tả vẻ đẹp của ba vị thiếu gia này.
- Wow, ba người đẹp trai thế này làm sao bọn em nổi bật được?- An và Đan cười.
- Hai em đẹp nhất đó, nổi bật gì nữa?- Phong cũng gượng cười một cái cho bạn bè khỏi mất hứng.
Quả thật, ngoài tam đại thiếu gia đẹp trai phong độ thì hai cô nàng kia cũng rất nổi bật. An mặc chiếc váy màu tím sen trông vô cùng thục nữ, Đan thì mặc chiếc váy màu trắng trông rất dễ thương. Ai cũng đẹp và nổi trội. Bước vào phòng tiệc, mọi người ồ lên kinh ngạc, Mạnh thiếu gia và Bảo thiếu gia đều có người đẹp đi bên cạnh, trông họ rất đẹp đôi chỉ có Triệu thiếu gia là đi một mình nhưng lại khiến người ta thấy anh là nổi trội nhất.
- Đại sảnh hôm nay quả thực rất lộng lẫy.- Đan khẽ mỉm cười hài lòng. Nhà hàng này do cô và Tinh Á làm chủ, tuy nhiên dạo này bận rộn, không đến xem tình hình thế nào chắc Âu Tinh Á thay cô kiểm kê sổ sách rồi. Cô tính sau này sẽ bàn giao lại cho chị Kiều Oanh quản lí còn quán bar Louis thì cho cô nàng Bích Trâm quản lí.
- Không biết ai là chủ nhà hàng- khách sạn này vậy nhỉ?- An tò mò hỏi.
- Em hỏi làm gì?- Nam nhíu mày hỏi lại.
- Mình và Tinh Á làm chủ.- Đan nói.
- Hả? Em không đùa đấy chứ?- Quân hỏi lại
- Em không đùa đâu, em đang nghĩ chắc là Tinh Á biến mất mấy ngày nay là để đến đây chuẩn bị đó.- Đan cười.
- Thật không?- Phong hỏi.
- Em không chắc, chỉ là đang nghĩ vậy thôi, nếu như đúng là Tinh Á đến đây thật thì người quản lí đã báo cáo với em rồi.- Đan nói nghiêm túc. Vừa nãy chỉ là suy đoán của cô thôi, quả thật nếu Tinh Á đến đây thì không lí gì Đan lại không biết.
Ở trong một phòng nghỉ của khách sạn, một nhân viên lễ tân đã lên báo với cô gái lạ mặt đang ngồi trong phòng trang điểm.
- Thưa cô, đã đến giờ bữa tiệc bắt đầu rồi ạ. – Được rồi, tôi xuống liền.- Cô gái vừa ngắm mình trong gương lần cuối
rồi đi ra khỏi phòng. Trông cô gái ấy rất đẹp, một vẻ đẹp kiêu sa…………….