Từ ngày Hoa Lưu Ly ra đời, không ngày nào mà biệt thự Hoa gia thiếu vắng bóng dáng Lãnh Hàn Mặc. Trừ những lúc phải đi học, thời gian còn lại, cậu luôn có mặt ở Hoa gia. Đến nỗi Hoa gia đã quen với sự có mặt của cậu bé, còn cặp vợ chồng Lãnh gia thì lại có cảm giác như có con gái đi lấy chồng... Nhưng ông bà cũng không nói gì nhiều, lúc trước mãi lo làm ăn nên thường sợ con mình cô đơn , bây giờ có cô dâu nhỏ như thế thì cũng yên tâm phần nào.
Chẳng mấy chốc, Lưu Ly đã được sáu tháng tuổi, múp múp đáng yêu, đôi mắt to tròn lúng liếng, khuôn mặt bầu bĩnh, hai cái má phúng phính hồng hồng, thấy là muốn nựng. Lãnh Hàn Mặc đưa mắt say sưa ngắm nhìn cô bé " Vợ nhỏ à! Sao nhìn em giống cái bánh há cảo anh hay ăn vậy! Anh muốn ăn em quá, muốn bỏ em vô túi mang về nhà!!! "
"Tiểu Mặc đang nói chuyện với em hả? "
Ninh An Thiên từ bên ngoài nước vào, mỉm cười lên tiếng hỏi.
"Dì Hoa ơi, cháu muốn mang tiểu há cảo về nhà nuôi. Trước sau gì em cũng là vợ cháu, thì bây giờ gả cho cháu luôn đi!"
"Tiểu há cảo? " Ninh phu nhân ngạc nhiên hỏi lại.
" Vâng, là do cháu càng nhìn càng thấy em giống bánh há cảo đấy ạ.... À dì ơi, nếu cháu không mang em về nhà được, vậy cháu sẽ chuyển nhà. Dì xin giúp ba mẹ cháu cho cháu sang đây ở luôn đi, cháu với anh Lâm Phong thay nhau chăm cho em. Nha dì?"
Ninh phu nhân không nhịn được cười "Ha ha ha.... Chưa thấy ai nôn cưới vợ như cháu đó! Cháu sang đây ở rồi, thế ba mẹ cháu thì thế nào?"
"Ba mẹ cứ đi suốt, cháu buồn lắm! Đi mà dììììì!!!" Lãnh Hàn Mặc tròn mắt nhìn người đối diện, ánh mắt van nài, ai nhìn cũng thấy tội.
"Được rồi, được rồi! Để dì bàn với mọi người đã." Ninh An Thiên bất đắc dĩ lên tiếng.
"Dì nhớ đó nha.... À dì ơi, em bé thì thích cái gì dì nhỉ? "
" Hả? Sao cháu lại hỏi vây?"
"Để mua quà sinh nhật cho tiểu há cảo ạ! "
" Còn sáu tháng nữa mới tới sinh nhật em mà."
"Vâng ạ. Nhưng cháu sợ chỉ có sáu tháng thì chọn quà không kịp!!"
Hoa phu nhân mỉm cười xoa đầu cậu "Chỉ cần là quà của cháu thì nhất định tiểu há cảo sẽ thích!"
" Haizzz..... Cháu chỉ sợ mua rồi em không thích.... Thôi cháu thay tả cho em đây, hình như em khó chịu hay sao ấy...."
"Có làm được không đấy để dì giúp? "
"Dạ được ạ. Cháu làm quen rồi, còn giỏi hơn cả cô bảo mẫu đấy!! " Cậu bé đắc chí lên tiếng.
Hoa phu nhân cảm thấy có một dòng nước ấm áp len lỏi trong lòng "Lưu Ly nhà dì thật may mắn!"
"Không đâu, là cháu may mắn mới có một cô vợ xinh xắn như vậy! " Lãnh Hàn Mặc vừa nhìn Lưu Ly vừa cười nói.
Ninh An Thiên cảm thấy có.một dòng ấm áp len lỏi trong lòng. Lưu Ly đã có một người anh trai yêu thương nó, tương lai lại có một người chồng chu đáo như vậy bà thật yên tâm.
"Được rồi, dì có việc phải ra ngoài, nhờ tiểu Mặc trông em nhé!"
"Vâng ạ!"
Hoa phu nhân rời đi, cậu nhóc chăm chú quan sát khuôn mặt hơi khó chịu của cô bé "Chắc là ị ra đấy rồi!"
Nói rồi Lãnh Mặc Hàn làm thành thạo các bước từ chuẩn bị sẵn tã sạch, nước sạch và khăn sạch, thuốc bôi chống hăm da. Xong đâu đấy, cậu nhẹ nhàng bế Lưu Ly từ trong nôi ra đặt lên giường, cẩn thận nâng niu như chỉ sợ sơ sẩy một chút là cô sẽ vỡ vậy....
Cậu đưa tay túm hai chân chụm lại một chỗ rồi khẽ nhấc lên, đặt vào dưới mông cô một miếng lót, rồi xé hai bên mép tã, kéo nhẹ khỏi mông cô. Đúng là cô bé đã ị, cái mùi nồng nồng tỏa ra xộc vào mũi nhưng không hề làm cậu khó chịu, cậu chỉ cười cười.
"Anh biết ngay mà! Được rồi, đợi tý nữa sẽ thoải mái ngay thôi."
Cậu lấy khăn khô lau một lượt, rồi dùng khăn nhúng nước ấm đã vắt ráo, lau sạch, thay đến ba lần nước cậu mới an tâm. Sau đó lại lau lại một lần nữa bằng khăn khô, vừa làm vừa chọc cô bé cười " Hắc hắc...". Bôi xong kem chống hăm, cậu thay tã mới cho bé, bế Lưu Ly đặt lại vào nôi rồi bắt đầu dọn tã bẩn.
Mặc dù có người làm nhưng cậu đều tranh làm hết. Mới lúc đầu còn chưa biết, cậu quan sát thật kĩ cách làm của cô bảo mẫu, rồi bắt chước làm theo, lâu dần thì cũng thành thạo.
Cầm trên tay cái tã bẩn, Lãnh Hàn Mặc đi vào phòng tắm để vứt thì "Ầm ", cậu vấp phải cạnh cửa, trượt ngã. Nhưng cái đáng nói là, cái tã bẩn như được điều khiển, bay lên không trung, rồi.... đáp thẳng xuống mặt cậu. Ôi!......
Sau khi đã định thần lại, cậu trực tiếp dùng tay bốc miếng tã khỏi mặt mình, rồi đứng dậy phóng vào nhà vệ sinh rửa sạch.
"Em xác định là của anh rồi đấy! Đến thứ này mà anh cũng nếm thì sớm muộn anh cũng ăn sạch em " Ai đó đang nghĩ thầm trong bụng.
Chẳng mấy chốc, Lưu Ly đã được sáu tháng tuổi, múp múp đáng yêu, đôi mắt to tròn lúng liếng, khuôn mặt bầu bĩnh, hai cái má phúng phính hồng hồng, thấy là muốn nựng. Lãnh Hàn Mặc đưa mắt say sưa ngắm nhìn cô bé " Vợ nhỏ à! Sao nhìn em giống cái bánh há cảo anh hay ăn vậy! Anh muốn ăn em quá, muốn bỏ em vô túi mang về nhà!!! "
"Tiểu Mặc đang nói chuyện với em hả? "
Ninh An Thiên từ bên ngoài nước vào, mỉm cười lên tiếng hỏi.
"Dì Hoa ơi, cháu muốn mang tiểu há cảo về nhà nuôi. Trước sau gì em cũng là vợ cháu, thì bây giờ gả cho cháu luôn đi!"
"Tiểu há cảo? " Ninh phu nhân ngạc nhiên hỏi lại.
" Vâng, là do cháu càng nhìn càng thấy em giống bánh há cảo đấy ạ.... À dì ơi, nếu cháu không mang em về nhà được, vậy cháu sẽ chuyển nhà. Dì xin giúp ba mẹ cháu cho cháu sang đây ở luôn đi, cháu với anh Lâm Phong thay nhau chăm cho em. Nha dì?"
Ninh phu nhân không nhịn được cười "Ha ha ha.... Chưa thấy ai nôn cưới vợ như cháu đó! Cháu sang đây ở rồi, thế ba mẹ cháu thì thế nào?"
"Ba mẹ cứ đi suốt, cháu buồn lắm! Đi mà dììììì!!!" Lãnh Hàn Mặc tròn mắt nhìn người đối diện, ánh mắt van nài, ai nhìn cũng thấy tội.
"Được rồi, được rồi! Để dì bàn với mọi người đã." Ninh An Thiên bất đắc dĩ lên tiếng.
"Dì nhớ đó nha.... À dì ơi, em bé thì thích cái gì dì nhỉ? "
" Hả? Sao cháu lại hỏi vây?"
"Để mua quà sinh nhật cho tiểu há cảo ạ! "
" Còn sáu tháng nữa mới tới sinh nhật em mà."
"Vâng ạ. Nhưng cháu sợ chỉ có sáu tháng thì chọn quà không kịp!!"
Hoa phu nhân mỉm cười xoa đầu cậu "Chỉ cần là quà của cháu thì nhất định tiểu há cảo sẽ thích!"
" Haizzz..... Cháu chỉ sợ mua rồi em không thích.... Thôi cháu thay tả cho em đây, hình như em khó chịu hay sao ấy...."
"Có làm được không đấy để dì giúp? "
"Dạ được ạ. Cháu làm quen rồi, còn giỏi hơn cả cô bảo mẫu đấy!! " Cậu bé đắc chí lên tiếng.
Hoa phu nhân cảm thấy có một dòng nước ấm áp len lỏi trong lòng "Lưu Ly nhà dì thật may mắn!"
"Không đâu, là cháu may mắn mới có một cô vợ xinh xắn như vậy! " Lãnh Hàn Mặc vừa nhìn Lưu Ly vừa cười nói.
Ninh An Thiên cảm thấy có.một dòng ấm áp len lỏi trong lòng. Lưu Ly đã có một người anh trai yêu thương nó, tương lai lại có một người chồng chu đáo như vậy bà thật yên tâm.
"Được rồi, dì có việc phải ra ngoài, nhờ tiểu Mặc trông em nhé!"
"Vâng ạ!"
Hoa phu nhân rời đi, cậu nhóc chăm chú quan sát khuôn mặt hơi khó chịu của cô bé "Chắc là ị ra đấy rồi!"
Nói rồi Lãnh Mặc Hàn làm thành thạo các bước từ chuẩn bị sẵn tã sạch, nước sạch và khăn sạch, thuốc bôi chống hăm da. Xong đâu đấy, cậu nhẹ nhàng bế Lưu Ly từ trong nôi ra đặt lên giường, cẩn thận nâng niu như chỉ sợ sơ sẩy một chút là cô sẽ vỡ vậy....
Cậu đưa tay túm hai chân chụm lại một chỗ rồi khẽ nhấc lên, đặt vào dưới mông cô một miếng lót, rồi xé hai bên mép tã, kéo nhẹ khỏi mông cô. Đúng là cô bé đã ị, cái mùi nồng nồng tỏa ra xộc vào mũi nhưng không hề làm cậu khó chịu, cậu chỉ cười cười.
"Anh biết ngay mà! Được rồi, đợi tý nữa sẽ thoải mái ngay thôi."
Cậu lấy khăn khô lau một lượt, rồi dùng khăn nhúng nước ấm đã vắt ráo, lau sạch, thay đến ba lần nước cậu mới an tâm. Sau đó lại lau lại một lần nữa bằng khăn khô, vừa làm vừa chọc cô bé cười " Hắc hắc...". Bôi xong kem chống hăm, cậu thay tã mới cho bé, bế Lưu Ly đặt lại vào nôi rồi bắt đầu dọn tã bẩn.
Mặc dù có người làm nhưng cậu đều tranh làm hết. Mới lúc đầu còn chưa biết, cậu quan sát thật kĩ cách làm của cô bảo mẫu, rồi bắt chước làm theo, lâu dần thì cũng thành thạo.
Cầm trên tay cái tã bẩn, Lãnh Hàn Mặc đi vào phòng tắm để vứt thì "Ầm ", cậu vấp phải cạnh cửa, trượt ngã. Nhưng cái đáng nói là, cái tã bẩn như được điều khiển, bay lên không trung, rồi.... đáp thẳng xuống mặt cậu. Ôi!......
Sau khi đã định thần lại, cậu trực tiếp dùng tay bốc miếng tã khỏi mặt mình, rồi đứng dậy phóng vào nhà vệ sinh rửa sạch.
"Em xác định là của anh rồi đấy! Đến thứ này mà anh cũng nếm thì sớm muộn anh cũng ăn sạch em " Ai đó đang nghĩ thầm trong bụng.