Thiên Bảo không ngờ rằng mình đến thăm bệnh con nhỏ bàn trên thôi mà lại nghe được tin tức quan trọng như vậy. Có vẻ như Thụy Trang cũng không đơn thuần như vẻ bề ngoài của cổ. Có thôi kệ, chuyện đó để điều tra sau, bây giờ phải vào thăm con nhỏ khùng khùng đó nữa.
Thấy có người vào, Ánh Nguyệt reo lên:
- Ố la la, xem ai đến thăm tao nè. Ngọn gió nào đưa mày tới đây vậy hả, Thiên Bảo? Quý hóa quá, hôm nay rồng đến nhà tôm cơ đấy. Haha.
- Bớt nói nhảm đi mày. Ông đây đến thăm mày là phúc bảy đời của mày đó nghe chưa? Mà kể cũng ngộ, không biết mày ăn ở sao mà được vô đây ở luôn, giỏi thật.
- Thôi mày ơi, đừng chọc tao nửa, tao đang rầu thúi ruột đây này.
Đang nói chuyện, bỗng cửa được mở ra, một bóng dáng cao lớn đi vào. Vâng, đó chính là Hàn Vũ Phong.
- Nguyệt Nguyệt, em ăn cháo cho...... Ủa, đây là....
- Đây là bạn học của em, Hàn Thiên Bảo. Là du học sinh ở Úc mới về.
- Chào cậu - Chào anh.
- Được rồi, hai người đừng có mà "liếc mắt đưa tình" đó nha. Ăn thôi.
Thiên Bảo vội nói:
- Thôi, cũng trễ rồi. Tao về trước đây. Gặp lại mày sau.- Ơ,.....
- Anh đi vệ sinh đây- Vũ Phong cũng chạy mất hút. - Ơ, Hai người.....
Thấy hai người đi mất, Ánh Nguyệt khẽ thở dài: " Haizz, trai đẹp đã hiếm. Mà chúng nó lại còn yêu nhau. Mà lại yêu từ cái nhìn đầu tiên mới chết chớ. Haiz, đắng cay quá đi mất"
************************************************************
Ngoài hành lang
- Cậu về nước lúc nào? Mẹ cậu có biết không? - Vũ Phong hỏi
- Mới về thôi. Mẹ tôi ấy à, bà ấy chưa biết đâu. Nhưng có lẽ cũng sắp biết thôi. Anh biết rõ năng lực của bà ấy mà.- Thiên Bảo cười khẩy, ung dung nói
- Cậu về nước với mục đích gì tôi không quan tâm. Nhưng tôi cảnh cáo cậu, đừng có mà đụng vào Nguyệt Nguyệt. Tôi sẽ không tha đâu.
- Ô hay, anh đâu có bà con chi với cô ấy đâu mà. Lại chả phải là bạn trai hay là chồng sắp cưới. Mắc mớ gì tôi phải nghe lời anh
- Hiện giờ thì chưa, nhưng sắp rồi.
- Ok, tôi rửa mắt trông chờ. - Thiên Bảo đáp lại- À, mà mẹ tôi đang tính cái kế hoạch gì đó coi bộ cũng lớn lắm. Anh cẩn thận nhé. Tôi chỉ thông báo vậy thôi. - Nói xong, cậu bỏ đi.
Thiên Bảo không ngờ rằng mình đến thăm bệnh con nhỏ bàn trên thôi mà lại nghe được tin tức quan trọng như vậy. Có vẻ như Thụy Trang cũng không đơn thuần như vẻ bề ngoài của cổ. Có thôi kệ, chuyện đó để điều tra sau, bây giờ phải vào thăm con nhỏ khùng khùng đó nữa.
Thấy có người vào, Ánh Nguyệt reo lên:
- Ố la la, xem ai đến thăm tao nè. Ngọn gió nào đưa mày tới đây vậy hả, Thiên Bảo? Quý hóa quá, hôm nay rồng đến nhà tôm cơ đấy. Haha.
- Bớt nói nhảm đi mày. Ông đây đến thăm mày là phúc bảy đời của mày đó nghe chưa? Mà kể cũng ngộ, không biết mày ăn ở sao mà được vô đây ở luôn, giỏi thật.
- Thôi mày ơi, đừng chọc tao nửa, tao đang rầu thúi ruột đây này.
Đang nói chuyện, bỗng cửa được mở ra, một bóng dáng cao lớn đi vào. Vâng, đó chính là Hàn Vũ Phong.
- Nguyệt Nguyệt, em ăn cháo cho...... Ủa, đây là....
- Đây là bạn học của em, Hàn Thiên Bảo. Là du học sinh ở Úc mới về.
- Chào cậu - Chào anh.
- Được rồi, hai người đừng có mà "liếc mắt đưa tình" đó nha. Ăn thôi.
Thiên Bảo vội nói:
- Thôi, cũng trễ rồi. Tao về trước đây. Gặp lại mày sau.- Ơ,.....
- Anh đi vệ sinh đây- Vũ Phong cũng chạy mất hút. - Ơ, Hai người.....
Thấy hai người đi mất, Ánh Nguyệt khẽ thở dài: " Haizz, trai đẹp đã hiếm. Mà chúng nó lại còn yêu nhau. Mà lại yêu từ cái nhìn đầu tiên mới chết chớ. Haiz, đắng cay quá đi mất"
Ngoài hành lang
- Cậu về nước lúc nào? Mẹ cậu có biết không? - Vũ Phong hỏi
- Mới về thôi. Mẹ tôi ấy à, bà ấy chưa biết đâu. Nhưng có lẽ cũng sắp biết thôi. Anh biết rõ năng lực của bà ấy mà.- Thiên Bảo cười khẩy, ung dung nói
- Cậu về nước với mục đích gì tôi không quan tâm. Nhưng tôi cảnh cáo cậu, đừng có mà đụng vào Nguyệt Nguyệt. Tôi sẽ không tha đâu.
- Ô hay, anh đâu có bà con chi với cô ấy đâu mà. Lại chả phải là bạn trai hay là chồng sắp cưới. Mắc mớ gì tôi phải nghe lời anh
- Hiện giờ thì chưa, nhưng sắp rồi.
- Ok, tôi rửa mắt trông chờ. - Thiên Bảo đáp lại- À, mà mẹ tôi đang tính cái kế hoạch gì đó coi bộ cũng lớn lắm. Anh cẩn thận nhé. Tôi chỉ thông báo vậy thôi. - Nói xong, cậu bỏ đi.