- Các con vào đi, nó ở trên phòng ấy. Không hiểu dạo này có chuyện gì mà nó cứ nằm lì trên ấy suốt, cơm không buồn ăn, cô hỏi chuyện cũng không chịu nói. Các con lên khuyên giải nó giúp cô nha!
- Vâng, bọn con sẽ cố gắng.
- Dậy, dậy mau! Mày định nằm lì ở đây đến bao giờ hả? Bọn tao mang kem đến cho mày nè, kem dâu ngon lắm, dậy ăn! - Thiên hét vào tai con bạn và tìm mọi cách lôi nó ra khỏi giường.
- Bọn mày về đi, tao muốn được yên tĩnh. - Đáp trả lũ bạn với giọng cau có, nó lại tiếp tục trùm chăn kín đầu và ngủ.
Biết không thể nào lay chuyển được con bạn cứng đầu, Vân đành dùng đến chiêu bài cuối cùng, nó hướng cổ xuống nhà và bắc hai tay làm loa gào tướng lên:
- Lão Trư ơi! Lên đây giúp bọn em lôi con nhỏ này dậy đi!
Nghe thấy thế, như có một sức mạnh thôi thúc khiến Zen bật dậy ngay tức khắc. Đám bạn xung quanh cười nghiêng ngả trước mức độ... sợ anh trai của nó.
- Thôi, đừng gọi nữa, tao dậy rồi, có chuyện gì không?
- Bọn tao đến để lôi mày trở về đây, buồn thế đủ rồi! Dù sao thì chúng ta cũng biết trước bọn nó không đơn giản vậy đâu, chỉ là mọi việc sớm hơn dự kiến... Phạt trực nhật, viết bản kiểm điểm hay bị kỉ luật... không thành vấn đề. Nếu bọn nó đã không từ thủ đoạn để “chơi” chúng ta như vậy thì không còn lí do gì để nhún nhường nữa. Từ nay chúng ta sẽ chính thức tuyên chiến với chúng. - Huyên điềm tĩnh nói, đôi mắt cậu xoáy sâu vào Zen.
Zen đưa mắt nhìn những người bạn, bốn cặp mắt cũng đang hướng về nó chờ đợi câu trả lời. Ngay lúc này đây, Zen cảm thấy mình thật hạnh phúc khi có những người bạn như vậy, họ luôn quan tâm, động viên, tin tưởng, và bảo vệ nó. Một cái gật đầu dứt khoát thay cho câu trả lời. Những cái ôm thắm thiết của tình bằng hữu đoàn kết...
- Ý mày là lúc mày xuống lấy nước, con bé Phương lấy di động trên giường của mày nhắn tin cho bọn tao hả?
- Đúng vậy! - Zen khẳng định suy đoán của mình.
- Vậy còn tin nhắn của thằng Vũ thì lí giải sao đây?
Sau một lúc suy ngẫm, Vũ đưa tay gãi đầu:
- Có lẽ bọn nó nhắn tin cho Zen lúc tao bị ngất.
- Bị ngất? - Cả bọn đồng thanh thốt lên đầy kinh ngạc.
- Ừ, lúc tao đi bộ ra đầu xóm mua đồ cho mẹ về, hình như tao bị đánh ngất. Lúc tỉnh dậy thấy ngồi ngoài cổng rồi, với lại không mất mát gì nên tao cũng không để tâm...
- Vậy là đã rõ. Bọn này đã lên kế hoạch từ trước rất tỉ mỉ, không có sơ hở nào. Vậy thì chúng ta sẽ...
***