- Ừ. chắc chắn là vậy!
Nhắc đến Duy Phong, đã lâu rồi nó chưa gặp. Zen không biết cảm giác nó dành cho Phong là gì, nó không thể chấp nhận Phong vì cánh cửa trái tim nó đã đóng chặt sau khi chia tay Huyên, nó không muốn tin vào thứ gọi là tình yêu vĩnh cửu nữa. Nó biết Khanh thích Phong, cứ mỗi lần nhắc đến cậu ta, đôi mắt con bé lại sáng lên, tràn ngập niềm vui, thế nên nó càng phải giữ khoảng cách với Phong, nó không muốn vì một người con trai mà tình cảm chị em nó rạn nứt, càng không muốn Phong vì nó mà chịu nhiều đau khổ hơn nữa.
Tình cờ nhìn sang bên kia đường, một dáng hình quen thuộc lướt qua mắt Zen. Khoảnh khắc đó, trái tim nó như ngừng đập, bao nhiêu thứ cảm xúc lẫn lộn bỗng ùa về, trào dâng trong lòng. Nó vụt chạy ra khỏi cửa hàng và đuổi theo người đó. Nhưng không kịp, bóng hình ấy cứ xa dần, xa dần rồi mất hút vào trong đám đông. Một cảm giác hụt hẫng xâm chiếm lấy tâm hồn Zen, lần thứ hai nó để vuột mất cậu ấy. Nó ngồi sụp xuống giữa dòng người qua lại và bật khóc, cảm giác lạc lõng và đơn độc. Nó sẽ chỉ cho phép mình yếu đuối vì cậu ấy thêm một lần này nữa thôi, khóc xong nó sẽ để cậu ấy bước ra khỏi cuộc đời nó.
- Này cô bé hay khóc nhè, ngồi khóc giữa đường thế này không thấy xấu hổ à?
Giọng nói này nghe quen quen…
Trạm dừng xe buýt…
- Cầm lấy lau mắt đi, mắt mũi tèm lem xấu xí quá!
Zen giật lấy tờ khăn giấy Phong đưa cho, tức tối đáp trả:
- Tôi xấu mặc tôi, ai cần cậu quan tâm!
- Sao lại không quan tâm! Bạn gái tương lai của tôi xấu xí, ra đường làm mất mặt tôi chứ!
Cái tên ngang ngược này, vừa nãy còn cảm kích trước tờ khăn giấy của hắn nhưng bây giờ nó chỉ muốn đấm cho hắn một trận.
- Đừng có nói bậy, ai là bạn gái của cậu?
Đột nhiên tiếng điện thoại di động vang lên cắt ngang cuộc đối thoại của bọn nó. Zen cầm máy lên, là số của ông.
- Alo! Ông gọi con có chuyện gì ạ?
- Zen à, con đến bệnh viện ngay đi. Khanh đang cấp cứu…
Nghe điện báo của ông, nó và Phong tức tốc đến bệnh viện. "Con bé đang cấp cứu. Bệnh hen của nó lại tái phát." – Ông đưa mắt liếc nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, đôi mắt thoáng vẻ u sầu. "Nếu con không bỏ ra ngoài. nếu con ở bên cạnh Khanh lúc đó thì có lẽ con bé đã không…" Zen ngã khuỵ, một bàn tay vội đưa ra đỡ lấy nó. "Cậu đừng lo, Khanh rất mạnh mẽ, nhất định cậu ấy sẽ vượt qua được!" Nó biết Phong cũng đang rất lo lắng cho Khanh, chỉ là cậu ấy đang an ủi nó mà thôi. Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, bác sĩ bước ra, nó nghe thấy tiếng tim mình đập rất mạnh. Khi nghe tin Khanh đã vượt qua được cơn nguy kịch, bao nhiêu lo âu, căng thẳng được trút bỏ, nó đã vui mừng rơi nước mắt.