-Linh..Lâm…Bảo đứng trước cổng lên tiếng khi thấy Lâm và Linh đi vào.
Linh khựng lại, nhìn Bảo một cách lạnh lùng, ko nói gì, bước qua Bảo.
-Lin…
-Đủ rồi, Linh đã ko muốn nói gì với cậu thì tại sao cậu vẫn cứ làm phiền cậu ấy thế. Lâm đứng chặn lại.
-Lâm, làm ơn, tôi ko muốn mọi chuyện kết thúc thế này. Vẻ mặt bảo đau khổ nhìn theo bóng dáng Linh
-Dù cậu ko muốn thì mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi, chính cậu là nguyên nhân khiến cho Linh trở nên như bây giờ, cậu nên nhớ điều đó.
-Tôi biết, và tôi không mong rằng sẽ được tha thứ nhưng tôi vẫn muốn ở bên cạnh Linh.
-….
-Bây giờ tôi có thể khẳng định tôi yêu thương Linh thật lòng nên xin cậu hãy tin tôi, cho tôi ở bên cạnh bảo vệ Linh.
-…Làm sao tôi có thể yên tâm tin tưởng giao Linh cho cậu chứ.
-Hãy cho tôi thời gian _Bảo nhìn Lâm, ánh mắt kiên định chưa từng thấy ở Bảo.
-Lâm, hãy tin cậu ấy thêm lần này nữa thôi._Không biết từ bao giờ Phong đã đứng ngay sau lưng Lâm lên tiếng.
-…_ Lâm ko nói gì, xoay người bỏ đi.
“ Tin tưởng ư, có nên ko, làm vậy liệu có tốt cho Linh”
____ Giờ nghỉ trưa____
-Linh…_ Bảo tươi cười nhìn Linh
Linh ko nói gì cũng không nhìn Bảo, điều đó làm cho Bảo đau hơn rất nhiều, thà rằng cô cứ đánh mắng cậu chứ đừng xem cậu như người lạ…
Phong cũng đứng bên cạnh, dáo dác tìm Lâm nhưng ko thấy trong lớp.
-Linh, Lâm đâu rồi.
-Quan tâm à?
-…. Thắc mắc thôi._ Đúng là Phong có quan tâm nhưng lại ko muốn thú nhận, chính anh cũng không hiểu tại sao lại trở nên như thế..
-Tôi không biết, chắc là lên sân thượng rồi.
Phong không nói gì, bỏ đi ngay.
…….
-Lâm…_ Phong lên tiếng gọi ngay khi thấy Lâm đang đứng trên hàng rào sân thượng.
-…. Lên đây làm gì.
- Cũng không có gì.
- Điên.
*tức*
“ con nhỏ này, người ta đã có ý quan tâm mà dám …”
- Tại sao cô ko ở bên cạnh Linh, Bảo đang cố bắt chuyện với Linh đó.
-…… _Lâm không nói gì, chỉ nhìn vào khoảng không.
- Có phải cô cố ý để hai người đó với nhau ko…_ Phong dựa người vào thanh sắt hỏi.
-……
- Cô bắt đầu tin tưởng Bảo rồi à? _ Phong cười nhẹ.
-… Theo cậu tôi có nên tin tưởng ko.
- … Hãy thử tin tưởng thêm một lần nữa.
-Nhưng tôi sợ…
- Sợ?? _ “con nhỏ này mà cũng biết sợ sao”
- Tôi sợ trái tim con người sẽ thay đổi, và khi điều đó xảy ra với Bảo thì người đau khô nhất sẽ là Linh.
- Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ là Bảo yêu Linh thật lòng.
-Yêu, thật lòng… HA ha cậu làm tôi mắc cười đó. Cậu nên biết 2 từ đó chỉ có trong truyện cổ tích thôi._ Lâm cười lớn.
- Chẳng lẽ cô ko tin vào chúng sao.
- …. Bây giờ và mãi mãi về sau tôi sẽ ko tin_ Nói rồi Lâm xoay người bước đi.
-….” LÂm, nhất định là cô đã bắt đầu tin rồi nếu không tại sao cô lại cho Bảo lại gàn Linh chứ”