- Linh, đi ăn trưa ko? _ Gần đến giờ nghỉ trưa Bảo đến lớp 11a2 hẹn Linh dj ăn.
- … “Haizzz…Bảo ơi là Bảo, ngày nào cũng qua tìm Linh, bị nàng làm mặt lạnh như tiền vậy rồi mà ko từ bỏ à, đúng là đẹp trai ko bằng chai mặt… Khổ rồi khổ rồi , hôm nay chắc cũng bị lơ luôn quá….”_ Mọi học sinh trong lớp nhìn Bảo với ánh mắt …
-…._ Linh vẫn ko nói gì chỉ liếc qua Lâm.
- … Đừng lo, tớ ko đói. _ Lâm nháy mắt với Linh.
- ukm, tớ sẽ xuống cantin mua đồ ăn cho cậu.
- Ko cần đâu.
- Vậy tớ đi đây._ Linh đứng phắt dậy bước ra khỏi cửa.
Bảo vẫn đứng đấy, nãy giờ Linh ko hề nói chuyện với Bảo dù chỉ một lời. Tim đau nhói khi bị bị Linh xem như người vô hình ….
- Còn đứng đó làm gì, bộ ko đi à?_ Bỗng Linh lên tiếng, cô quay lại vì ko thấy cái người ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau cô.
- Ơ… Ukm_ Bảo rạng rỡ hẳn đi ngay_ Linh cho tớ một cơ hội rồi à?
- Ko phải vì cậu, do Lâm bảo tôi làm vậy thôi.
-…. “ Cảm ơn …Lâm”…
.
.
.
Lúc này, Lâm đang ngồi trong phòng học, tai cô đeo headphone.
Mặc dù vẫn biết Lâm là con gái nhưng vì cô đang mang đồ tây và cắt tóc như con trai nên trông cô đẹp trai ko thua gì Phong và Bảo, mấy cô nữ sinh nhìn Lâm ko chớp mắt, thậm chí có người còn đỏ mặt và chảy máu mui khi đụng phải ánh mắt của Lâm nữa.
-… Này, ko đi ăn à?
-…
- Tôi hỏi mà ko trả lời à?_ Phong gắt lên.
- Ồn quá, im đi nô lệ _ Lâm vẫn đeo headphone nhưng vì Phong cứ đứng lải nhải bên cạnh ko chịu được.
- Cô .. Cô…
- Đây, máy ghi âm. Anh cầm nó rồi biến về lớp đi, đừng làm phiền tôi nữa, bây giờ chúng ta ko còn liên quan gì nữa._ Lâm lấy trong túi ra cái máy.
- Sao tự nhiên…_ Phong cầm cái máy trên tay, cảm thấy yên tâm vì ko còn bị đe dọa nữa nhưng trong lòng anh vẫn có cái cảm giác hụt hẫng gì đó mà anh ko rõ.
- Linh đang dần tha thứ cho Bảo rồi nên anh cứ yên tâm không cần phải quá lo lắng rằng tôi không cho Bảo lại gần Linh đâu, vì vậy anh đừng đến tìm tôi nữa.
- …
- Hay là anh còn hận tôi vụ tôi đánh anh? _ Lâm nhìn thẳng vào mắt Phong hỏi.
- Ai.. ai thèm hận cô chứ.
- Rồi, vậy thôi, anh đi đi._ Lâm nằm xuống bàn tiếp tục nghe nhạc.
-… _ Phong xoay người bỏ đi. Anh cảm thấy thạt khó chịu, chưa bao giờ anh thấy khó chịu thế này, chỉ cần nghĩ đến việc Lâm làm lơ anh là anh cảm thấy rất khó chịu rồi. “ Không còn liên quan”
____________
Tại biệt thự nhà Bảo, Phong kể lại tất cả những gì mình cảm nhận được sau buổi nói chuyện với Lâm ho Bảo nghe. Về cái cảm giác hụt hẫng, khó chịu..
Bảo không nói gì chỉ im lặng lắng nghe Phong nói.
- …. Phong, vậy giờ cậu định làm gì.
- LÀm gì là làm gì.
- Tớ hỏi này, cậu có muốn như thế này ko.
-Thế này ???
- Tức là cứ để mọi chuyện như vậy rồi cậu và Lâm sẽ ko còn liên quan gì với nhau nữa.
- …. Không, tớ không muốn tớ và cô ấy trở thành người xa lạ._ Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời với Bảo một cách thật lòng và chắc chắn.
-… Hì… Cậu đúng là ngốc quá mà, vậy cứ bắt chuyện với cô ấy đi._ Bảo cười vỗ vỗ đầu Phong. Anh đã hiểu ra cái cảm giác của Phong, nhưng Phong vẫn ko hiểu à không, đúng hơn là cố phủ nhận thôi. “Phong, cậu đang dần dần có cảm tình với Lâm đó, ngốc quá, dù có phủ nhận nhưng Lâm đã chiểm một góc trong tim cậu rồi”
- Vậy tớ phải làm thế nào.
- Cái đó thì cậu phải tự nghĩ chứ.
-....
- Nói chung là cứ làm theo những gì mà cậu cảm thấy ổn_ bảo nghĩ chuyện này nên để Phong tự biết thì vẫn hơn, dù có ns thì chắc gì Phong đã tin. Hì