-Hu Hu.. Oa Oa Linh ơi ! Giờ tớ phải làm sao đây, tớ chết
mất ..Oa Oa. Kha Lâm mếu máo nhìn Linh, đôi mắt đỏ hoe, quả thật trông cô lúc
này đáng yêu y hệt con cún con bị bỏ rơi vậy.
Khả linh không kìm được ôm chầm lấy lâm vỗ về an ủi:
-Sao vậy, có chuyện gì vậy, tên khốn nào làm honey của tớ
khóc?
- Hức hức.. tớ không biết tên, đang định đi qua tiệm bánh
của mẹ tớ thì ..hức.. tên khốn đó tự nhiên kéo tớ lại .. hức..
- What???? Khả Linh
trợn mắt, dám ngang nhiên ôm Kha Lâm đáng iu của mình. Phư .. Phư .. tên này chán sống rồi.
-Hức.. đã thế hắn còn hức.. hức hu oa oa. Tới đây cô nghẹn
lại, nhớ tới cảnh lúc chiều cô òa khóc to hơn.
- Hắn làm gì nữa, cậu nói đi! Khả Linh sốt ruột.
- Hắn .. Hức … còn hôn tớ .. .hức .. nụ hôn đàu của tớ… hức…
làm sao đây tớ không thể lấy chồng nữa rồi .. hức .. , tớ chỉ muốn hôn người tớ
yêu thôi, phải là người hoàn hảo như Thuần Khanh trong Thiên Giáng hiền Thục
nam , hay mạnh mẽ như Natsume trong hv alice … bla .. bla… ( quả là nghiền
truyện, ak ns thêm Kha Lâm chỉ tỏ ra yếu đuối trước mặt khả linh và mẹ thôi nhá,
0 phải lúc nào cũng bù lu bù loa lên đâu)
-Tên khốn đó…tớ mà biết hắn là ai sẽ băm vằm, lột xác, phanh
thây, ….%$%#$$ ( đúng là đáng sợ, cô ấy luôn làm quá lên mọi chuyện liên quan
đến lâm vì cô xem lâm như chị em ruột thịt của mình vậy)
Lúc đó, Phong … Hắt.xì .. Ai nhắc mình dzậy ta.
-Thôi được ròi tối nay cậu ngủ lại đây đi, mai là khai giảng
năm học mới rồi.
- Có được không, làm phiền nhà cậu quá!
-Có gì mà không được, mình như chị em, với lại ba mẹ xem cậu
như con gái mà, khỏi khách sao ! Khả linh nháy mắt nói với kha lâm
- Oa.. iu cậu nhất! chụt! Kha Lâm ôm chầm lấy Khả Linh hôn
lấy hôn để.
Kha Lâm và Khả Linh nói chuyện phiếm cả đêm gần 1h mới chịu
ngủ.
6h. Reng.. Reng..
-Kha Lâm.. dậy dậy … 6h rồi, dậy chuẩn bị đi học, đừng để
ngày đầu tới đã trễ chứ .
-Ư .. 5 phút nữa thoi mà. Kha lâm mắt nhắm mắt mở nói.
- ~.~ có dậy không hả?
- 5 phút thôi mà! ( tg: ở nhà người ta sao vô tư thế )
- đừng trách tớ độc ác. Nói rồi Linh kéo chăn ra, nhảy vào
cù léc kha lâm khiến cô cười sặc sụa.
- Giờ có dậy không ? Linh hỏi Kha Lâm nhưng tay vẫn đang cù
- Ha Ha ..Dậy .. Dậy mà. Kha lâm vẫn chưa ngừng cười.
- Nghe lời từ lúc đầu phải không . Cô đứng dậy ném qua cho cô
bộ đồng phục trường.
-Tớ phải mang cái này á ? Lâm nhìn bộ đồng phục: áo sơ mi
trắng, nơ sọc đỏ và ……v..váy, lại còn ngắn tới gần đầu gối nữa chứ. Cô không
phải là không mang được nhưng nó lại ngắn hơn so với những gì cô tưởng tượng,
cô cứ nghĩ là dài hơn đầu gối chứ.
- Chừng đó thấm tháp gì, mấy đứa khác còn cắt ngắn lên 10cm
ây chứ! Khả Linh cười, cô tuy là tiểu thư của một gia đình giàu có nhưng không
kiêu ngạo, iểu điệu.
- Bắt buộc phải mang cái này à? Lâm toát mồ hôi hột.
- Giờ có mang không! Đừng bắt tớ dùng biện pháp mạnh. Cô
nhìn lâm trưng trưng hỏi, cô là vậy nắng mưa thất thường , lúc ngọt ngào lúc
lạnh lùng nhưng cô vẫn là người lo lắng và yêu quý lâm một cách chân thành. Lâm
biết điều đó và lúc nào có tâm sự gì là kể lể với Linh ngay.
-Mang.. Mình mang mà! Không biết từ lúc nào trên trán Lâm
đầy đường sọc trắng khi nghe lời Linh đe dọa.
30 phút sau
-Xong chưa Lâm! Linh nhìn đồng hồ hối Lâm
- Rồi Rồi xuống ngay! Lâm hớt hải chạy xuống. Cô buộc tóc
cao, mang váy nhưng trong vẫn mang quần bó
Trái ngược Lâm, Linh xõa tóc, mang váy bình thường để lộ ra
đôi chân dài trắng nõn, khuôn mặt thanh tú, dù không trang điểm nhưng vẫn đẹp
như thường.
- Bọn mình đi thôi! Thưa ba mẹ con đi!
- Um. Thưa ba mẹ con đi ! Lâm lễ phép thưa ba mẹ Linh ( gọi
hẳn ba mẹ luôn )
-Hia đứa đi cẩn thận nhé ! Mẹ Linh mỉm cười.
-Vaangggggg! Cả hai đồng thanh .
Tại trường cấp 3 LUCIA
SCHOOL
- Hừm để xem nào, bọn mình hoc lớp 11a2. Lâm nhìn bảng phân
chia lớp.
- Bọn mình đi tìm lớp trước đi.
Đang đi bỗng Lâm va phải một người con trai.
-A xin lỗi. Lâm tỉnh bơ.
-Lần sau nhớ cẩn thận đấy, con gái con đứa …. Anh liếc xéo cô
gái trước mặt đang cúi đầu.
“Hửm sao giộng này nghe quen quen “ Lâm ngẩng mặt lên.
Là hắn!
Là cô ta!
Cả 2 nhìn nhau trân trân
" Sao lại xui dzậy chứ, mới ngày đầu đi học"
Cả hai người cùng một suy nghĩ: trách ông trời tại sao.. tại sao lại cho con gặp lại hắn/cô ta, không phải ai khác mà chính là cái tên đáng ghét này ?, thật đúng là không có mắt mà.
-Hu Hu.. Oa Oa Linh ơi ! Giờ tớ phải làm sao đây, tớ chết mất ..Oa Oa. Kha Lâm mếu máo nhìn Linh, đôi mắt đỏ hoe, quả thật trông cô lúc này đáng yêu y hệt con cún con bị bỏ rơi vậy.
Khả linh không kìm được ôm chầm lấy lâm vỗ về an ủi:
-Sao vậy, có chuyện gì vậy, tên khốn nào làm honey của tớ khóc?
- Hức hức.. tớ không biết tên, đang định đi qua tiệm bánh của mẹ tớ thì ..hức.. tên khốn đó tự nhiên kéo tớ lại .. hức..
- What???? Khả Linh trợn mắt, dám ngang nhiên ôm Kha Lâm đáng iu của mình. Phư .. Phư .. tên này chán sống rồi.
-Hức.. đã thế hắn còn hức.. hức hu oa oa. Tới đây cô nghẹn lại, nhớ tới cảnh lúc chiều cô òa khóc to hơn.
- Hắn làm gì nữa, cậu nói đi! Khả Linh sốt ruột.
- Hắn .. Hức … còn hôn tớ .. .hức .. nụ hôn đàu của tớ… hức… làm sao đây tớ không thể lấy chồng nữa rồi .. hức .. , tớ chỉ muốn hôn người tớ yêu thôi, phải là người hoàn hảo như Thuần Khanh trong Thiên Giáng hiền Thục nam , hay mạnh mẽ như Natsume trong hv alice … bla .. bla… ( quả là nghiền truyện, ak ns thêm Kha Lâm chỉ tỏ ra yếu đuối trước mặt khả linh và mẹ thôi nhá, phải lúc nào cũng bù lu bù loa lên đâu)
-Tên khốn đó…tớ mà biết hắn là ai sẽ băm vằm, lột xác, phanh thây, ….%$%$$ ( đúng là đáng sợ, cô ấy luôn làm quá lên mọi chuyện liên quan đến lâm vì cô xem lâm như chị em ruột thịt của mình vậy)
Lúc đó, Phong … Hắt.xì .. Ai nhắc mình dzậy ta.
-Thôi được ròi tối nay cậu ngủ lại đây đi, mai là khai giảng năm học mới rồi.
- Có được không, làm phiền nhà cậu quá!
-Có gì mà không được, mình như chị em, với lại ba mẹ xem cậu như con gái mà, khỏi khách sao ! Khả linh nháy mắt nói với kha lâm
- Oa.. iu cậu nhất! chụt! Kha Lâm ôm chầm lấy Khả Linh hôn lấy hôn để.
Kha Lâm và Khả Linh nói chuyện phiếm cả đêm gần h mới chịu ngủ.
h. Reng.. Reng..
-Kha Lâm.. dậy dậy … h rồi, dậy chuẩn bị đi học, đừng để ngày đầu tới đã trễ chứ .
-Ư .. phút nữa thoi mà. Kha lâm mắt nhắm mắt mở nói.
- ~.~ có dậy không hả?
- phút thôi mà! ( tg: ở nhà người ta sao vô tư thế )
- đừng trách tớ độc ác. Nói rồi Linh kéo chăn ra, nhảy vào cù léc kha lâm khiến cô cười sặc sụa.
- Giờ có dậy không ? Linh hỏi Kha Lâm nhưng tay vẫn đang cù
- Ha Ha ..Dậy .. Dậy mà. Kha lâm vẫn chưa ngừng cười.
- Nghe lời từ lúc đầu phải không . Cô đứng dậy ném qua cho cô bộ đồng phục trường.
-Tớ phải mang cái này á ? Lâm nhìn bộ đồng phục: áo sơ mi trắng, nơ sọc đỏ và ……v..váy, lại còn ngắn tới gần đầu gối nữa chứ. Cô không phải là không mang được nhưng nó lại ngắn hơn so với những gì cô tưởng tượng, cô cứ nghĩ là dài hơn đầu gối chứ.
- Chừng đó thấm tháp gì, mấy đứa khác còn cắt ngắn lên cm ây chứ! Khả Linh cười, cô tuy là tiểu thư của một gia đình giàu có nhưng không kiêu ngạo, iểu điệu.
- Bắt buộc phải mang cái này à? Lâm toát mồ hôi hột.
- Giờ có mang không! Đừng bắt tớ dùng biện pháp mạnh. Cô nhìn lâm trưng trưng hỏi, cô là vậy nắng mưa thất thường , lúc ngọt ngào lúc lạnh lùng nhưng cô vẫn là người lo lắng và yêu quý lâm một cách chân thành. Lâm biết điều đó và lúc nào có tâm sự gì là kể lể với Linh ngay.
-Mang.. Mình mang mà! Không biết từ lúc nào trên trán Lâm đầy đường sọc trắng khi nghe lời Linh đe dọa.
phút sau
-Xong chưa Lâm! Linh nhìn đồng hồ hối Lâm
- Rồi Rồi xuống ngay! Lâm hớt hải chạy xuống. Cô buộc tóc cao, mang váy nhưng trong vẫn mang quần bó
Trái ngược Lâm, Linh xõa tóc, mang váy bình thường để lộ ra đôi chân dài trắng nõn, khuôn mặt thanh tú, dù không trang điểm nhưng vẫn đẹp như thường.
- Bọn mình đi thôi! Thưa ba mẹ con đi!
- Um. Thưa ba mẹ con đi ! Lâm lễ phép thưa ba mẹ Linh ( gọi hẳn ba mẹ luôn )
-Hia đứa đi cẩn thận nhé ! Mẹ Linh mỉm cười.
-Vaangggggg! Cả hai đồng thanh .
Tại trường cấp LUCIA SCHOOL
- Hừm để xem nào, bọn mình hoc lớp a. Lâm nhìn bảng phân chia lớp.
- Bọn mình đi tìm lớp trước đi.
Đang đi bỗng Lâm va phải một người con trai.
-A xin lỗi. Lâm tỉnh bơ.
-Lần sau nhớ cẩn thận đấy, con gái con đứa …. Anh liếc xéo cô gái trước mặt đang cúi đầu.
“Hửm sao giộng này nghe quen quen “ Lâm ngẩng mặt lên.
Là hắn!
Là cô ta!
Cả nhìn nhau trân trân
" Sao lại xui dzậy chứ, mới ngày đầu đi học"
Cả hai người cùng một suy nghĩ: trách ông trời tại sao.. tại sao lại cho con gặp lại hắn/cô ta, không phải ai khác mà chính là cái tên đáng ghét này ?, thật đúng là không có mắt mà.