- Anh ko nhận ra ak, Ân là…con gái đó_ Lâm đáp, câu nói của cô khiến cả lớp kinh ngạc quay lại nhìn cô.
Phong nghệt mặt ra ….. Ân …là con gái…hôm đó anh quá bất ngờ trước hành động của Lâm nên ko để ý gì
Cả lớp thì xôn xao lên, quả thật Ân giả gái rất đẹp nhưng cắn cứ vào đâu mà Lâm dám khẳng định như vậy chứ.
-Lâm, cậu nói vậy là sao_linh cũng rất ngạc nhiên.
- Hử, vậy mọi người ko nhận ra ak._ Ánh mắt của Lâm ko hề chớp chửng tỏ cô đang nói thật chứ ko hề nói láo.
Cạch….cạch….cánh cửa mở ra…là Ân và Huy, cả 2 người bước vào trong
-Gì vậy, sao không khí căng thẳng thế _ Ân thấy hình như mọi người đang bàn về việc gì đó, mà trọng tâm lại là anh
- Ân, Lâm nói cậu thức ra là con gái, có thật ko?
Ân ko thây đổi sắc mặt liết qua Lâm, Ân cười mỉm “ Kha lâm, ko ngờ cô lại phát hiện ra sớm như vậy”. Huy nhìn qua Ân, ánh mắt hơi lo lắng. Ân hình như cũng hiểu được ra hiệu với Huy “Ko sao đâu, dù sao cũng ko giấu được lâu mà”
- Ko sai, tôi…đúng là con gái._ Ân ko hề phủ nhận lại lời của Lâm.
Cả lớp hết sức ngạc nhiên xen lẫn bang hoàng trước lời nói của Ân
- Tại sao cậu lại làm vậy.
- À, một phần là do sở thích, một phần là tôi muốn xác nhận lại một số chuyện.
- Vậy, rốt cuộc…cậu là ai.
- Khì…bây giờ có nói cũng ko sao. Xin tự giới thiệu, tên thật của tôi là Trần.Kha.Hân, tên Trần Diệp Ân chỉ là tên giả thôi. Tôi là con gái của tập đoàn nhà họ Trần- chuyên vè sản xuất bánh.
*ồn ào*….*ồn ào*
Mọi người ko ngờ Ân tên thật là Trần Kha Hân, đã vậy còn là con gái của tập đoàn họ Trần – W. Đó alf công ti lớn và giàu có nhất hiện nay, hơn cả tạp đoàn nhà họ Nguyễn Lê, Nguyễn Hoàng, Phạm và họ Trương. Nhưng tại sao……
Lâm ko thay đổi sắc mặt gì, cô đã nghi ngờ lâu rồi, nhưng có một điều cô thắc mắc, đó là….
- Ân, à ko… Hân…tại sao tên cô lại gần giống tên Lâm._Phong lên tiếng hỏi.
- Như những gì cậu đã nghi ngờ, Trần Kha Lâm….. chính là chị gái cùng cha khác mẹ của tôi._ Hân mỉm cười, liếc qua Lâm.
Cả lớp ồn ào hẳn lên, Hân là em gái cùng cha khác mẹ của Lâm, nhưng mẹ Lâm là một người bán bánh bình thường mà….
Lâm lúc này đây mới tỏ vẻ knh ngạc, ko hiểu những gì Hân lên tiếng, sao cô lại là chị của Hân được, đã vậy cha cô…..
- Xem vẻ mặt của chị, hẳn là chị ko hề biết gì . Vừa hay, hôm nay là sinh nhật chị, hãy xem đó là quà sinh nhật của người em gái lần đầu ra mắt tặng chị nhé, ha ha_ Hân mỉm cười thích thú.
Lâm đứng bật dậy, lao ra khỏi lớp, cô bây giờ ko còn tâm trí nào để học hành nữa, cô muốn biết……sự thật. Cô lao thẳng về nhà, cô đẩy cửa bước vào một cách vội vã.
-Mẹ.
-Lâm, ko phải con đang học ak_ Mẹ Lâm ngạc hiên khi thấy Lâm ở nhà giờ này.
- Mẹ, mẹ có chuyện gì giấu con phải ko.
-Lâm, con nói vậy là sao
-Có một người tự xưng là em gái cùng cha khác mẹ đến gặp con, chuyện này là sao hả mẹ, hãy cho con biết sự thật.
- Vậy ra những người đó đã đến gặp con_ Mẹ Lâm thoáng do dự, nhưng có lẽ ko thể giấu được nữa._ Ngồi xuống đi, dù sao con cũng đã 17 tuổi, nên biết sự thật rồi
Cạch….. lúc đó, cả 3 người Linh, Phong và Bảo cũng đẩy cửa bước vào, thở hồng hộc.
-……3 con cũng ngồi vào đi, dù sao cũng ko phải là người xa lạ.
Như có một lực vô hình, chẳng nói chẳng rằng bước lại chỗ ghế ngồi. Cả bốn người im lặng đến căng thẳng, họ sắp sửa đucợ nghe một bí mật đã được giấu suốt một thời gian dài
- Ngày xưa, mẹ……..
- Anh ko nhận ra ak, Ân là…con gái đó_ Lâm đáp, câu nói của cô khiến cả lớp kinh ngạc quay lại nhìn cô.
Phong nghệt mặt ra ….. Ân …là con gái…hôm đó anh quá bất ngờ trước hành động của Lâm nên ko để ý gì
Cả lớp thì xôn xao lên, quả thật Ân giả gái rất đẹp nhưng cắn cứ vào đâu mà Lâm dám khẳng định như vậy chứ.
-Lâm, cậu nói vậy là sao_linh cũng rất ngạc nhiên.
- Hử, vậy mọi người ko nhận ra ak._ Ánh mắt của Lâm ko hề chớp chửng tỏ cô đang nói thật chứ ko hề nói láo.
Cạch….cạch….cánh cửa mở ra…là Ân và Huy, cả người bước vào trong
-Gì vậy, sao không khí căng thẳng thế _ Ân thấy hình như mọi người đang bàn về việc gì đó, mà trọng tâm lại là anh
- Ân, Lâm nói cậu thức ra là con gái, có thật ko?
Ân ko thây đổi sắc mặt liết qua Lâm, Ân cười mỉm “ Kha lâm, ko ngờ cô lại phát hiện ra sớm như vậy”. Huy nhìn qua Ân, ánh mắt hơi lo lắng. Ân hình như cũng hiểu được ra hiệu với Huy “Ko sao đâu, dù sao cũng ko giấu được lâu mà”
- Ko sai, tôi…đúng là con gái._ Ân ko hề phủ nhận lại lời của Lâm.
Cả lớp hết sức ngạc nhiên xen lẫn bang hoàng trước lời nói của Ân
- Tại sao cậu lại làm vậy.
- À, một phần là do sở thích, một phần là tôi muốn xác nhận lại một số chuyện.
- Vậy, rốt cuộc…cậu là ai.
- Khì…bây giờ có nói cũng ko sao. Xin tự giới thiệu, tên thật của tôi là Trần.Kha.Hân, tên Trần Diệp Ân chỉ là tên giả thôi. Tôi là con gái của tập đoàn nhà họ Trần- chuyên vè sản xuất bánh.
ồn ào….ồn ào
Mọi người ko ngờ Ân tên thật là Trần Kha Hân, đã vậy còn là con gái của tập đoàn họ Trần – W. Đó alf công ti lớn và giàu có nhất hiện nay, hơn cả tạp đoàn nhà họ Nguyễn Lê, Nguyễn Hoàng, Phạm và họ Trương. Nhưng tại sao……
Lâm ko thay đổi sắc mặt gì, cô đã nghi ngờ lâu rồi, nhưng có một điều cô thắc mắc, đó là….
- Ân, à ko… Hân…tại sao tên cô lại gần giống tên Lâm._Phong lên tiếng hỏi.
- Như những gì cậu đã nghi ngờ, Trần Kha Lâm….. chính là chị gái cùng cha khác mẹ của tôi._ Hân mỉm cười, liếc qua Lâm.
Cả lớp ồn ào hẳn lên, Hân là em gái cùng cha khác mẹ của Lâm, nhưng mẹ Lâm là một người bán bánh bình thường mà….
Lâm lúc này đây mới tỏ vẻ knh ngạc, ko hiểu những gì Hân lên tiếng, sao cô lại là chị của Hân được, đã vậy cha cô…..
- Xem vẻ mặt của chị, hẳn là chị ko hề biết gì . Vừa hay, hôm nay là sinh nhật chị, hãy xem đó là quà sinh nhật của người em gái lần đầu ra mắt tặng chị nhé, ha ha_ Hân mỉm cười thích thú.
Lâm đứng bật dậy, lao ra khỏi lớp, cô bây giờ ko còn tâm trí nào để học hành nữa, cô muốn biết……sự thật. Cô lao thẳng về nhà, cô đẩy cửa bước vào một cách vội vã.
-Mẹ.
-Lâm, ko phải con đang học ak_ Mẹ Lâm ngạc hiên khi thấy Lâm ở nhà giờ này.
- Mẹ, mẹ có chuyện gì giấu con phải ko.
-Lâm, con nói vậy là sao
-Có một người tự xưng là em gái cùng cha khác mẹ đến gặp con, chuyện này là sao hả mẹ, hãy cho con biết sự thật.
- Vậy ra những người đó đã đến gặp con_ Mẹ Lâm thoáng do dự, nhưng có lẽ ko thể giấu được nữa._ Ngồi xuống đi, dù sao con cũng đã tuổi, nên biết sự thật rồi
Cạch….. lúc đó, cả người Linh, Phong và Bảo cũng đẩy cửa bước vào, thở hồng hộc.
-…… con cũng ngồi vào đi, dù sao cũng ko phải là người xa lạ.
Như có một lực vô hình, chẳng nói chẳng rằng bước lại chỗ ghế ngồi. Cả bốn người im lặng đến căng thẳng, họ sắp sửa đucợ nghe một bí mật đã được giấu suốt một thời gian dài
- Ngày xưa, mẹ……..