-Các em, 2 tuần nữa chúng ta sẽ thi học kì nha_ GVCN nhắc nhở với học sinh lớp mình rồi vui vẻ bước ra khỏi lớp
- Kyaaaaa, làm sao đây, thi học kỳ, chết mất thôi._ Hân ôm đầu, hét lên.
Lâm nhìn qua Hân, cô ko biết tại sao Hân lại sợ thi học kì đến vậy, đây là chuyện bình thường năm nào cũng thấy, thế hệ nào cũng có…..
- Đối với những người bình thường thì ko sao nhưng đối với người đần, điển hình là bạn Hân- con gái nhà họ trần đây thì quả là cực hình nhỉ_ Huy đặt cuốn sách xuống nhìn Hân, cười mỉm nói
- Nói vậy là ý gì chứ, Huy thật quá đáng , làm như tớ đần như con heo ko bằng_ Hân phồng mà lên.
- Ờ, ko đần, điểm phẩy các môn của cậu “cao ngất trời” ấy nhỉ: toán 4.0, văn 5.1, anh 3.3, lý 5.9, hóa 4.3_Huy nói
- Cậu…cậu, tức chết mất, chị, em ko đần phải ko_Hân nhìn Lâm với ánh mắt mèo con
- Ukm, Huy nói thế là ko phải rồi, Hân ko đần như con heo mà chỉ hơn con heo một chút thôi._Lâm cười, cô ko chỉ ko giúp Hân mà còn hùa theo Huy chọc Hân nữa.
- Hu …oa oa, 2 người ép phe bắt nặt em_Hân chạy biến ra khỏi lớp.
- Hì, mới chọc có một tí._Lâm cười
Huy thì quá quen với chuyện này rồi nên ko bận tâm, tí nữa sẽ tự động bò về thôi. Nhưng anh vẫn nở mọt nụ cười kín đáo khi lại thấy …..
Ngay khi hân vừa chạy ra khỏi lớp thì tên đầu đá chạy vào ( cách gọi của Lâm dành cho Phong), anh lao thẳng tới chỗ Lâm.
-Lâm ơi, chết tôi rồi, sắp thi học kì rồi.
-Anh qua đây chỉ để nói chuyện này thôi à.
- Cô ko lo sao.
-Gì mà lo, đàng nào chả vậy.
-Tôi sợ nhất là kiểm tra đó. Đi học tại sao lại phải kiểm tra chứ.
- Hửm, gì đây, sao anh nói thế.
-Ha ha ha ha, Lâm ko biết rồi, Phong là người “ đội sổ” của khối 10 năm ngoái đó, nói chung là điểm các môn “choáng” luôn_Bảo lên tiếng, anh lù lù xuất hiện sau lưng là Phong giật nảy mình.
-Vậy anh qua đay than thở chuyện này với tôi à_Lâm nhíu mày “ đừng nói là…”
- Phong qua đây để nhờ cô kèm cho hắn tỏng 2 tuần này đó., cô vốn thong minh mà_ bảo nói
- Tại sao anh ko kèm mà bảo tôi
- Độ thông minh của tôi chỉ đủ xài, nếu tôi kèm cho tên này thì tôi sẽ lây cái ngốc mất. Với lại, giảng bài cho tên này trên 10 lần chưa chắc đã hiểu, tôi ko muốn lên cơn nhồi máu vì tên này._ Bảo nhìn qua Phong, nhớ lại thời gian đầy gian khổ lúc ấy.
- Tôi ko thích._Lâm lạnh lùng.
Phong : Sốc.
- À, vậy tức là cô sợ ko kèm cho Phong thi tốt đucợ chứ gì._BẢo cười mải, khích tướng Lâm
- Hừm, nếu tôi làm được thì sao._Lâm nhìn bảo
- Ha ha, cô muốn gì nào.
- Anh phải gọi tôi là Sư Tỷ một tuần, một ngày thực hiện cho tôi một mệnh lệnh, chơi ko, nếu sợ thì cứ nói._Lâm cười mỉa
- … Cô được lắm, tôi chơi_Bảo nói “ Phong, vì mày mà t phải cá cược thế này đây, ko biết kiếp trước mắc nợ nó cái gì nữa”
- Anh, bắt đầu từ chiều nay tôi sẽ kèm cho anh học_Lâm chỉ tay vào Phong nói.
- Chị Lâm kèm cho tên Phong này à. Ko được, chị phải kèm cho em._hân ko biết từ lúc nào đã có mặt trong lớp
- Một lúc sao tôi kèm nổi 2 người đầu đất chứ.
- Lâm, cô ko cần để ý, cô chỉ việc kèm tôi thôi, còn Hân cứ để tôi xử lí cho_ Phong hung hổ
- Á À, anh mạnh miệng nhỉ, có ngon nhào vô_Hân thách thức.
- Đừng tưởng cô là con gái mà tôi nương tay nhá.
G rừ…. g rừ… bốp …binh….bụp bụp ( cuộc tranh đấu giữa 2 tên đàu đất)
Lâm ngao ngán nhìn Phong và Hân, nhưng đúng làt lúc sao cô kèm đucợ 2 người. Haizzz, đành vậy….
- Huy, cậu giúp tôi chỉ bài cho Hân đi._Lâm quay xuống bàn Huy.
- Hở, ko bao giờ._Huy trả lời ngay
- Bạn bè gặp hoạn nạn mà anh thờ vậy đó hả.
- Tại cô ko biết thôi, tôi mà dạy Hân thì chưa kèm 30 phút sau đã lăn quay ra ngủ. Chính vì thế nên tôi mới ns Hân đần như heo đó nên cô tự đi mà….
RẦM……
Oh yer, cái bàn thứ 19 được đưa vào nghĩa địa, cúng vái cho em nó ra đi thanh thản đi.
Hân và Phong thất kinh nhìn qua Lâm. Còn Huy thì mặt xanh lét như tàu alfs chuối nhìn Lâm rồi nhìn xuống cái bàn “ Khủng khiếp quá”
Lâm trừng mắt nhìn Huy nói.
-Tôi hỏi lần cuois, anh có chịu giúp ko thôi.
Huy ko dám nói gì nữa, chỉ gật gật đầu “ Ôi mẹ ơi, mình mà nói ko thì chắc số phận cũng như cái bàn kia quá”
- Tốt, trả lời vậy ngay từ đầu phải hơn ko, vậy chiều nay tại nhà cũ cảu tôi.
__ Buổi chiều tại nhà mẹ Lâm __
-Mẹ, con về rồi.
-A, Lâm, về sao ko báo với mẹ một tiếng_mẹ Lâm rạng rỡ hẳn khi thấy Lâm cùng các bạn về nhà, bà chạy tới ôm chầm lấy Lâm
-Mẹ à, bạn con nhìn kìa.
-um, mà linh đâu rồi_Bà nhìn quanh
-Linh đi chơi với Bảo rồi mẹ ạ, để con giới thiệu: kia là Hân và Huy. Hân là con gái của ông ta, Huy là con trai nhà họ trương.
- Con chào dì_ Hân và Huy đồng thanh.
Hân cứ tưởng là mẹ Lâm nhất định sẽ ko thích Hân nên cô cứ cúi đầu suốt, ko dám nhìn thẳng vào mẹ Lâm, nhưng trái với tưởng tượng của Hân. Mẹ Lâm mỉm cười, nhìn Hân nói:
-Cháu ngẩng mặt lên ta coi nào. Chà, dễ thương quá, đúng là có nét rất giống Lâm, mấy cháu cứ tự nhiên nhé. Ta sẽ mang bánh lên phòng cho.
Lâm ra hiệu cho 3 người cùng đi theo cô. Dù đã ko còn sống ở đây nữa nhưng phòng cô vẫn rất gọn gang, ngăn nắp…. cũng rất ấm áp nữa.
-Ngồi đi tôi đi lấy cái bàn_Lâm, nói
-Ừm_Cả 3 ngồi xuống, ai cũng ngó nghiêng nhìn căn phòng.
Phong đi lại ở bàn học của Lâm, anh nhìn thấy một tấm ảnh cảu Lâm trên bàn. Là một bức ảnh cô lúc nhỏ với mẹ cô. Trong ảnh, anh có thể tháy rõ nụ cười ko hề lo nghĩ của cô, thật rạng rỡ khiến người khác yên tâm, khác hẳn với bây giờ. Lâm của hiện tại, khó có thể cười một cách vô tư như vậy, lúc nào cũng gượng cười ko muốn làm người cô yêu thương lo lắng. Phong nhìn nó thật lâu, anh muốn anh là người có thể kéo Lâm ra khỏi màn đêm u tối ko thấy ánh sáng đó, anh biết LÂm từ chối anh vì cô ko tin tưởng anh hoàn toàn, luôn sợ anh sẽ phản bội lại cô. Rốt cuộc, anh phải làm gì thì cô mới có thể tin tưởng anh chứ.
- Phong, làm gì thế, ngồi xuống học bài thôi_Tiếng gọi của Lâm làm Phong giật mình, anh đặt tấm ảnh xuống và ngồi cạnh Lâm.
( Còn nữa)
( Xem ra phải that hứa, chỉ viết đucợ 1 chương, do có việc bận nên Cat sẽ đền bù cho mọi người sau nha)
-Các em, tuần nữa chúng ta sẽ thi học kì nha_ GVCN nhắc nhở với học sinh lớp mình rồi vui vẻ bước ra khỏi lớp
- Kyaaaaa, làm sao đây, thi học kỳ, chết mất thôi._ Hân ôm đầu, hét lên.
Lâm nhìn qua Hân, cô ko biết tại sao Hân lại sợ thi học kì đến vậy, đây là chuyện bình thường năm nào cũng thấy, thế hệ nào cũng có…..
- Đối với những người bình thường thì ko sao nhưng đối với người đần, điển hình là bạn Hân- con gái nhà họ trần đây thì quả là cực hình nhỉ_ Huy đặt cuốn sách xuống nhìn Hân, cười mỉm nói
- Nói vậy là ý gì chứ, Huy thật quá đáng , làm như tớ đần như con heo ko bằng_ Hân phồng mà lên.
- Ờ, ko đần, điểm phẩy các môn của cậu “cao ngất trời” ấy nhỉ: toán ., văn ., anh ., lý ., hóa ._Huy nói
- Cậu…cậu, tức chết mất, chị, em ko đần phải ko_Hân nhìn Lâm với ánh mắt mèo con
- Ukm, Huy nói thế là ko phải rồi, Hân ko đần như con heo mà chỉ hơn con heo một chút thôi._Lâm cười, cô ko chỉ ko giúp Hân mà còn hùa theo Huy chọc Hân nữa.
- Hu …oa oa, người ép phe bắt nặt em_Hân chạy biến ra khỏi lớp.
- Hì, mới chọc có một tí._Lâm cười
Huy thì quá quen với chuyện này rồi nên ko bận tâm, tí nữa sẽ tự động bò về thôi. Nhưng anh vẫn nở mọt nụ cười kín đáo khi lại thấy …..
Ngay khi hân vừa chạy ra khỏi lớp thì tên đầu đá chạy vào ( cách gọi của Lâm dành cho Phong), anh lao thẳng tới chỗ Lâm.
-Lâm ơi, chết tôi rồi, sắp thi học kì rồi.
-Anh qua đây chỉ để nói chuyện này thôi à.
- Cô ko lo sao.
-Gì mà lo, đàng nào chả vậy.
-Tôi sợ nhất là kiểm tra đó. Đi học tại sao lại phải kiểm tra chứ.
- Hửm, gì đây, sao anh nói thế.
-Ha ha ha ha, Lâm ko biết rồi, Phong là người “ đội sổ” của khối năm ngoái đó, nói chung là điểm các môn “choáng” luôn_Bảo lên tiếng, anh lù lù xuất hiện sau lưng là Phong giật nảy mình.
-Vậy anh qua đay than thở chuyện này với tôi à_Lâm nhíu mày “ đừng nói là…”
- Phong qua đây để nhờ cô kèm cho hắn tỏng tuần này đó., cô vốn thong minh mà_ bảo nói
- Tại sao anh ko kèm mà bảo tôi
- Độ thông minh của tôi chỉ đủ xài, nếu tôi kèm cho tên này thì tôi sẽ lây cái ngốc mất. Với lại, giảng bài cho tên này trên lần chưa chắc đã hiểu, tôi ko muốn lên cơn nhồi máu vì tên này._ Bảo nhìn qua Phong, nhớ lại thời gian đầy gian khổ lúc ấy.
- Tôi ko thích._Lâm lạnh lùng.
Phong : Sốc.
- À, vậy tức là cô sợ ko kèm cho Phong thi tốt đucợ chứ gì._BẢo cười mải, khích tướng Lâm
- Hừm, nếu tôi làm được thì sao._Lâm nhìn bảo
- Ha ha, cô muốn gì nào.
- Anh phải gọi tôi là Sư Tỷ một tuần, một ngày thực hiện cho tôi một mệnh lệnh, chơi ko, nếu sợ thì cứ nói._Lâm cười mỉa
- … Cô được lắm, tôi chơi_Bảo nói “ Phong, vì mày mà t phải cá cược thế này đây, ko biết kiếp trước mắc nợ nó cái gì nữa”
- Anh, bắt đầu từ chiều nay tôi sẽ kèm cho anh học_Lâm chỉ tay vào Phong nói.
- Chị Lâm kèm cho tên Phong này à. Ko được, chị phải kèm cho em._hân ko biết từ lúc nào đã có mặt trong lớp
- Một lúc sao tôi kèm nổi người đầu đất chứ.
- Lâm, cô ko cần để ý, cô chỉ việc kèm tôi thôi, còn Hân cứ để tôi xử lí cho_ Phong hung hổ
- Á À, anh mạnh miệng nhỉ, có ngon nhào vô_Hân thách thức.
- Đừng tưởng cô là con gái mà tôi nương tay nhá.
G rừ…. g rừ… bốp …binh….bụp bụp ( cuộc tranh đấu giữa tên đàu đất)
Lâm ngao ngán nhìn Phong và Hân, nhưng đúng làt lúc sao cô kèm đucợ người. Haizzz, đành vậy….
- Huy, cậu giúp tôi chỉ bài cho Hân đi._Lâm quay xuống bàn Huy.
- Hở, ko bao giờ._Huy trả lời ngay
- Bạn bè gặp hoạn nạn mà anh thờ vậy đó hả.
- Tại cô ko biết thôi, tôi mà dạy Hân thì chưa kèm phút sau đã lăn quay ra ngủ. Chính vì thế nên tôi mới ns Hân đần như heo đó nên cô tự đi mà….
RẦM……
Oh yer, cái bàn thứ được đưa vào nghĩa địa, cúng vái cho em nó ra đi thanh thản đi.
Hân và Phong thất kinh nhìn qua Lâm. Còn Huy thì mặt xanh lét như tàu alfs chuối nhìn Lâm rồi nhìn xuống cái bàn “ Khủng khiếp quá”
Lâm trừng mắt nhìn Huy nói.
-Tôi hỏi lần cuois, anh có chịu giúp ko thôi.
Huy ko dám nói gì nữa, chỉ gật gật đầu “ Ôi mẹ ơi, mình mà nói ko thì chắc số phận cũng như cái bàn kia quá”
- Tốt, trả lời vậy ngay từ đầu phải hơn ko, vậy chiều nay tại nhà cũ cảu tôi.
__ Buổi chiều tại nhà mẹ Lâm __
-Mẹ, con về rồi.
-A, Lâm, về sao ko báo với mẹ một tiếng_mẹ Lâm rạng rỡ hẳn khi thấy Lâm cùng các bạn về nhà, bà chạy tới ôm chầm lấy Lâm
-Mẹ à, bạn con nhìn kìa.
-um, mà linh đâu rồi_Bà nhìn quanh
-Linh đi chơi với Bảo rồi mẹ ạ, để con giới thiệu: kia là Hân và Huy. Hân là con gái của ông ta, Huy là con trai nhà họ trương.
- Con chào dì_ Hân và Huy đồng thanh.
Hân cứ tưởng là mẹ Lâm nhất định sẽ ko thích Hân nên cô cứ cúi đầu suốt, ko dám nhìn thẳng vào mẹ Lâm, nhưng trái với tưởng tượng của Hân. Mẹ Lâm mỉm cười, nhìn Hân nói:
-Cháu ngẩng mặt lên ta coi nào. Chà, dễ thương quá, đúng là có nét rất giống Lâm, mấy cháu cứ tự nhiên nhé. Ta sẽ mang bánh lên phòng cho.
Lâm ra hiệu cho người cùng đi theo cô. Dù đã ko còn sống ở đây nữa nhưng phòng cô vẫn rất gọn gang, ngăn nắp…. cũng rất ấm áp nữa.
-Ngồi đi tôi đi lấy cái bàn_Lâm, nói
-Ừm_Cả ngồi xuống, ai cũng ngó nghiêng nhìn căn phòng.
Phong đi lại ở bàn học của Lâm, anh nhìn thấy một tấm ảnh cảu Lâm trên bàn. Là một bức ảnh cô lúc nhỏ với mẹ cô. Trong ảnh, anh có thể tháy rõ nụ cười ko hề lo nghĩ của cô, thật rạng rỡ khiến người khác yên tâm, khác hẳn với bây giờ. Lâm của hiện tại, khó có thể cười một cách vô tư như vậy, lúc nào cũng gượng cười ko muốn làm người cô yêu thương lo lắng. Phong nhìn nó thật lâu, anh muốn anh là người có thể kéo Lâm ra khỏi màn đêm u tối ko thấy ánh sáng đó, anh biết LÂm từ chối anh vì cô ko tin tưởng anh hoàn toàn, luôn sợ anh sẽ phản bội lại cô. Rốt cuộc, anh phải làm gì thì cô mới có thể tin tưởng anh chứ.
- Phong, làm gì thế, ngồi xuống học bài thôi_Tiếng gọi của Lâm làm Phong giật mình, anh đặt tấm ảnh xuống và ngồi cạnh Lâm.
( Còn nữa)
( Xem ra phải that hứa, chỉ viết đucợ chương, do có việc bận nên Cat sẽ đền bù cho mọi người sau nha)