Năm Ương Nại mười bảy tuổi, nhà họ Thẩm xảy ra một chuyện lớn - qua một năm khổ luyện, Ương Tê rốt cuộc rửa sạch sỉ nhục bị thua năm ngoái trong cuộc tranh tài dương cầm, chẳng những nhận được một khoản học bổng, đồng thời cũng đoạt lấy quyền dự thi tranh tài dương cầm quốc tế.
Phố cửa hàng tin tức tung rất mau, hơn nữa ở đâu cũng biết, hôm sau, người của phố Mỹ Lệ cũng nhận được tin tức này.
Mỗi người đi qua cửa hàng, cũng sẽ thò đầu vào mà nói: "Lão Thẩm à, chúc mừng ông."
Sau đó, còn có người nói với Ương Nại: "Ương Tê, ra nước ngoài tranh tài phải cố gắng lên đó."
Vừa mới bắt đầu, Ương Nại còn có thể nói "Tôi là em chị ấy", nhưng sau nhiều lần, cô cũng lười phát lại đoạn thu ghi âm "Tôi không phải Ương Tê, chúng tôi chỉ cắt tóc giống nhau ", chỉ mỉm cười trả lời.
Chị em song sinh lẫn lộn rất cao, có lúc cha cũng sẽ nhận lầm, cho nên cô cũng đại nhân đại lượng với những cô, dì, chú, bác, ông nội, bà nội …
Ương Nại vừa lấy tay vỗ vỗ chậu đất, vừa theo âm hưởng bản nhạc tiếng Anh hừ hừ hát.
Bỗng dưng, chuông cửa treo trên kính vang lên, phát ra thanh âm thanh thúy.
Viên Hi Hành càng lúc càng giống người lớn, trên mặt đã hiện lên một tia nghi vấn, rất nhanh, hắn cũng cười "Thẩm Ương Nại, cậu bày ra bộ dáng đó là giả vờ làm Ương Tê sao hả?"
"Hả? Cậu biết?"
“Vừa thấy có vẻ rất giống, chỉ là nhìn kĩ lại thì sẽ nhận ra ngay."
"Kể từ khi Ương Tê cắt tóc, cậu chính là người đầu tiên trong nháy mắt phân biệt được chúng tớ ai là ai." Ương Nại cởi bao tay, hướng vai hắn vỗ vỗ "Ừ, quả nhiên nhìn rõ mọi việc, xin bái phục bái phục ."
Viên Hi Hành không để ý cô nói xằng nói bậy "Ương Tê đâu?"
"Hai ngày trước ra nước ngoài rồi."
Dứt lời, Ương Nại đột nhiên phát lên, không đúng, Ương Tê. . . . . . Không nói cho Viên Hi Hành sao? Tính toán thời gian, Ương Tê đã ở Âu châu rồi, nhưng hắn cư nhiên hoàn toàn không biết?
Viên Hi Hành đối với tin tức mình biết muộn tựa hồ cũng không để trong lòng "Như vậy a, hi vọng Ương Tê có thể đạt giải."
Ương Nại thử dò xét: "Cậu không cảm thấy lạ hả?"
"Có gì kỳ quái đâu, Ương Tê là Ương Tê, tớ là tớ."
Ương Nại nhìn Viên Hi Hành, nghĩ thầm, là bởi vì tin tưởng sao?
Hè năm ngoái, hắn từng nói cho cô biết — không có gì quan trong hơn tin tưởng, nếu tớ thích, tớ nguyện ý tin tưởng.
Cho nên dù Ương Tê làm theo ý mình, hắn cũng không bi thương, cũng hoàn toàn không để trong lòng. . . . . .
"Cậu thật kỳ quái." Ương Nại kết luận.
"Nói về vấn đề này, tớ thấy tớ so với cậu còn kém xa đấy chứ." Viên Hi Hành nhìn phương hướng bận rộn của cô, "Cậu đang làm gì đấy?"
"Làm vườn."
"Trong cửa hàng không phải có người làm vườn sao?"
"Có chứ, chỉ là tớ thích làm thôi." Ương Nại nghiêng người sang, để cho hắn xem thành quả khổ cực của bản thân: "Máu mủ thật không lừa người, khi đi học, bất kể Lão sư tận tình khuyên bảo giảng bài, tớ chính là không nhớ được, nhưng chuyện làm vườn này, cha chỉ nói một lần, tớ liền nhớ, nhìn đi, rất đẹp có phải không!."
Đây chính là thành quả cô cực khổ hai mùa hè đấy.
Mặc dù không phải loại hoa danh quý, nhưng bất kể bón phân, hái nhuỵ, tưới nước, phân nhánh, toàn bộ đều do cô tự tay hoàn thành, lòng tự tin của cô giống hoa, càng ngày càng đẹp, càng ngày càng đầy hương thơm.
Viên Hi Hành ngồi chồm hổm xuống, nhìn chiếc chậu thủy tinh "Cái này gọi là gì?"
"Đoán đi, gợi ý là có liên quan đến tớ và Ương Tê."
"Hoa quế sao? Nhìn có điểm vừa giống vừa không giống."
"Nhanh lên một chút, cho cậu chọn, hoa quế hoặc là Molly, hai chọn một, rất dễ đoán mà."
Viên Hi Hành suy nghĩ một chút "Chỉ có thể là hoa quế thôi."
"Rất giống hoa quế có phải không? Nhưng không đúng." Ương Nại đi theo ngồi chồm hổm xuống, nhẹ nâng cánh hoa màu trắng "Cái này là một loại Molly, gọi Molly Châu Phi."
“Molly Châu Phi?"
"Ừ, sinh ở Mã Đạt Gia Tư, bởi vì dáng hoa rất đẹp, có thợ trang điểm rất thích nên đặt nó trên đầu cô dâu làm trang sức. Nói cho cậu biết… " Ương Nại nghiêng đầu, lộ ra nụ cười ngọt ngào của thiếu nữ mười bảy tuổi "…về sau khi tớ kết hôn, muốn dùng Molly Châu Phi làm đẹp, sau đó, ừ, tớ muốn tìm lễ phục có thêu hoa lài, nếu lễ phục là màu xanh dương, liền thêu lên làn váy hoa lài màu xanh dương, nếu là lễ phục màu trắng thì liền thêu lên làn váy hoa lài màu trắng, cùng người trong lòng vui vẻ khiêu vũ."
"Cậu muốn kết hôn với loại người nào?"
"Người trong lòng."
Viên Hi Hành bật cười "Cứ như vậy?"
"Ừ, chỉ cần tớ thích là tốt."
"Yêu cầu của cậu thấp như vậy sao?" Viên Hi Hành ngưng mắt nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập nụ cười, "Người bình thường không phải đều nói muốn thu nhập một tháng mấy vạn, cao lớn, anh tuấn, không ở cùng cha mẹ chồng, có nhà riêng, tiền gửi ngân hàng có trên 7 con số 0….hay sao?"
"Nếu thật được vậy quả nhiên là rất tốt, cuộc sống qua ngày sẽ nhẹ nhõm, có cảm giác an toàn. Chỉ là nếu thật sư đối phương không phải là người trong lòng mình thì cũng coi như là hết cách thôi.”
Trước Viên Hi Hành, Ương Nại đã từng thầm mến một đàn anh học lớp trên ở thời tiểu học.
Người anh đó rất cao, cười lên cả người đều là một bộ dạng hiền lành, rất thông minh, nhạy bén, thích chơi bóng chuyền, bộ dạng đánh cầu rất đẹp — cô còn tưởng rằng đó chính là hoàng tử nhỏ lý tưởng của mình, nhưng Viên Hi Hành ngoại trừ việc cũng cao như thế nhưng cùng đàn anh lại không có lấy một điểm giống nhau .
Cô sơ rằng mình là người hay vô tâm,còn Viên Hi Hành lại tinh tế hay lưu tâm; cô thích chạy nhảy hoạt bát, còn anh lại có thể ngồi cả ngày trong phòng chỉ để đọc sách, ngay cả cầu thang cũng không buồn bước đến; cô không thích việc đóc sách, còn anh thì xem việc đóc sách như việc ăn cơm hằng ngày… Nói đúng ra thì cô và anh hoàn toàn đối lập nhau.
Cô nên ghét anh vì điều đó, nhưng cô lại không như thế.
"Viên Hi Hành, tớ đã nói với cậu, một thời gian nữa có thể chúng ta sẽ thấy hình tượng chúng ta đặt ra ban đầu và thực tế người chúng ta thích hiện tại lại hoàn toàn bất đồng với nhau, tớ cảm thấy thay vì đặt điều kiện tốt, thôi thì hãy đi tìm người yêu như lòng mình mong muốn, thuận theo tự nhiên."
Trên mặt hắn nét cười càng sâu "Cậu chính là đang thuận theo tự nhiên sao?"
"Ừ." Cô suy nghĩ một chút, "Cũng có thể coi là như vậy."
“Thật không, thật sư không không cần theo hình mẫu, thế nào cũng được hay sao?"
“Mặc dù hiện tại người trong lòng tớ và học trưởng tớ từng thầm mến hoàn toàn khác nhau, nhưng cũng không phải là tớ ghét điều ấy, chỉ cần bản thân mình không thấy khó chịu, chỉ cần có tình yêu là được, hơn nữa tớ và người ta sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, vì người trong lòng mình thay đổi bản thân một chút cũng là điều hiển nhiên thôi, một điểm cũng không miễn cưỡng, tuyệt đối không khó chịu, bởi vì chỉ cần có thể thấy đối phương, đã là hạnh phúc lắm rồi."
"Ương Nại. . . . . ."
"Hả?"
"Biết cậu lâu như vậy, lần đầu tiên tớ cảm thấy cậu thật sự như một người con gái đấy."
Ương Nại ngớ ngẩn, nở nụ cười "Đáng ghét, tớ vốn là con gái nham khó có được thời điểm tớ đây muốn nghiêm chỉnh nói chuyện với cậu, cậu lại bày ra bộ mặt hưởng ứng như thế này đây. Bất kể nói thế nào, tớ vừa ra đời đã là con gái rồi, đúng thời điểm, cũng có thể tự nhiên rất lãng mạn."
"Không cần, cậu vừa rồi như vậy cũng đã rất lãng mạn rồi." Viên Hi Hành cười đứng lên, vươn tay với cô.
Ương Nại đưa tay đặt trên lòng bàn tay hắn, bị hắn thuận thế kéo.
Khoảng cách của hai người lập tức gần hơn, Ương Nại có chút ngượng ngùng, muốn xoay tay lại, nhưng hắn lại nắm thật chặt, không có ý buông ra.
"Này, Viên Hi Hành. . . . . ."
"Cậu nghe qua bài hát này sao?"
CD tình ca không biết từ lúc nào đã chuyển đến Close to you.
On the day that you were born
The angels got together
And decided to create a dream come true
"Ương Nại, chúng ta khiêu vũ thôi."
"Tớ, tớ không biết khiêu vũ đâu."
"Không sao, tớ cũng không biết."
So they sprinkled moon dust in your hair of gold
And star light in your eyes of blue
Ương Nại chưa từng có ý nghĩ muốn cất giữ cái gì, trừ buổi trưa ấy.
Viên Hi Hành nắm tay cô, đỡ vai cô, nhà thủy tinh trong ánh mặt trời, có hương hoa lài nhàn nhạt, hai người trong tiếng ca chậm rãi khiêu vũ.
Ương Nại nhớ tay chân mình không còn nghe sai bảo, nhớ đến lúc hắn cười, cười đến thật dịu dàng. . . . . .
Không khí Văn phòng thật sự quỷ dị, cho nên dù cảm giác trì độn như Ương Nại, cũng trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủn phát hiện có cái gì không đúng.
Đoàn luật sư xuất hiện, tâm tình khác nhau.
Năm Ương Nại mười bảy tuổi, nhà họ Thẩm xảy ra một chuyện lớn - qua một năm khổ luyện, Ương Tê rốt cuộc rửa sạch sỉ nhục bị thua năm ngoái trong cuộc tranh tài dương cầm, chẳng những nhận được một khoản học bổng, đồng thời cũng đoạt lấy quyền dự thi tranh tài dương cầm quốc tế.
Phố cửa hàng tin tức tung rất mau, hơn nữa ở đâu cũng biết, hôm sau, người của phố Mỹ Lệ cũng nhận được tin tức này.
Mỗi người đi qua cửa hàng, cũng sẽ thò đầu vào mà nói: "Lão Thẩm à, chúc mừng ông."
Sau đó, còn có người nói với Ương Nại: "Ương Tê, ra nước ngoài tranh tài phải cố gắng lên đó."
Vừa mới bắt đầu, Ương Nại còn có thể nói "Tôi là em chị ấy", nhưng sau nhiều lần, cô cũng lười phát lại đoạn thu ghi âm "Tôi không phải Ương Tê, chúng tôi chỉ cắt tóc giống nhau ", chỉ mỉm cười trả lời.
Chị em song sinh lẫn lộn rất cao, có lúc cha cũng sẽ nhận lầm, cho nên cô cũng đại nhân đại lượng với những cô, dì, chú, bác, ông nội, bà nội …
Ương Nại vừa lấy tay vỗ vỗ chậu đất, vừa theo âm hưởng bản nhạc tiếng Anh hừ hừ hát.
Bỗng dưng, chuông cửa treo trên kính vang lên, phát ra thanh âm thanh thúy.
Viên Hi Hành càng lúc càng giống người lớn, trên mặt đã hiện lên một tia nghi vấn, rất nhanh, hắn cũng cười "Thẩm Ương Nại, cậu bày ra bộ dáng đó là giả vờ làm Ương Tê sao hả?"
"Hả? Cậu biết?"
“Vừa thấy có vẻ rất giống, chỉ là nhìn kĩ lại thì sẽ nhận ra ngay."
"Kể từ khi Ương Tê cắt tóc, cậu chính là người đầu tiên trong nháy mắt phân biệt được chúng tớ ai là ai." Ương Nại cởi bao tay, hướng vai hắn vỗ vỗ "Ừ, quả nhiên nhìn rõ mọi việc, xin bái phục bái phục ."
Viên Hi Hành không để ý cô nói xằng nói bậy "Ương Tê đâu?"
"Hai ngày trước ra nước ngoài rồi."
Dứt lời, Ương Nại đột nhiên phát lên, không đúng, Ương Tê. . . . . . Không nói cho Viên Hi Hành sao? Tính toán thời gian, Ương Tê đã ở Âu châu rồi, nhưng hắn cư nhiên hoàn toàn không biết?
Viên Hi Hành đối với tin tức mình biết muộn tựa hồ cũng không để trong lòng "Như vậy a, hi vọng Ương Tê có thể đạt giải."
Ương Nại thử dò xét: "Cậu không cảm thấy lạ hả?"
"Có gì kỳ quái đâu, Ương Tê là Ương Tê, tớ là tớ."
Ương Nại nhìn Viên Hi Hành, nghĩ thầm, là bởi vì tin tưởng sao?
Hè năm ngoái, hắn từng nói cho cô biết — không có gì quan trong hơn tin tưởng, nếu tớ thích, tớ nguyện ý tin tưởng.
Cho nên dù Ương Tê làm theo ý mình, hắn cũng không bi thương, cũng hoàn toàn không để trong lòng. . . . . .
"Cậu thật kỳ quái." Ương Nại kết luận.
"Nói về vấn đề này, tớ thấy tớ so với cậu còn kém xa đấy chứ." Viên Hi Hành nhìn phương hướng bận rộn của cô, "Cậu đang làm gì đấy?"
"Làm vườn."
"Trong cửa hàng không phải có người làm vườn sao?"
"Có chứ, chỉ là tớ thích làm thôi." Ương Nại nghiêng người sang, để cho hắn xem thành quả khổ cực của bản thân: "Máu mủ thật không lừa người, khi đi học, bất kể Lão sư tận tình khuyên bảo giảng bài, tớ chính là không nhớ được, nhưng chuyện làm vườn này, cha chỉ nói một lần, tớ liền nhớ, nhìn đi, rất đẹp có phải không!."
Đây chính là thành quả cô cực khổ hai mùa hè đấy.
Mặc dù không phải loại hoa danh quý, nhưng bất kể bón phân, hái nhuỵ, tưới nước, phân nhánh, toàn bộ đều do cô tự tay hoàn thành, lòng tự tin của cô giống hoa, càng ngày càng đẹp, càng ngày càng đầy hương thơm.
Viên Hi Hành ngồi chồm hổm xuống, nhìn chiếc chậu thủy tinh "Cái này gọi là gì?"
"Đoán đi, gợi ý là có liên quan đến tớ và Ương Tê."
"Hoa quế sao? Nhìn có điểm vừa giống vừa không giống."
"Nhanh lên một chút, cho cậu chọn, hoa quế hoặc là Molly, hai chọn một, rất dễ đoán mà."
Viên Hi Hành suy nghĩ một chút "Chỉ có thể là hoa quế thôi."
"Rất giống hoa quế có phải không? Nhưng không đúng." Ương Nại đi theo ngồi chồm hổm xuống, nhẹ nâng cánh hoa màu trắng "Cái này là một loại Molly, gọi Molly Châu Phi."
“Molly Châu Phi?"
"Ừ, sinh ở Mã Đạt Gia Tư, bởi vì dáng hoa rất đẹp, có thợ trang điểm rất thích nên đặt nó trên đầu cô dâu làm trang sức. Nói cho cậu biết… " Ương Nại nghiêng đầu, lộ ra nụ cười ngọt ngào của thiếu nữ mười bảy tuổi "…về sau khi tớ kết hôn, muốn dùng Molly Châu Phi làm đẹp, sau đó, ừ, tớ muốn tìm lễ phục có thêu hoa lài, nếu lễ phục là màu xanh dương, liền thêu lên làn váy hoa lài màu xanh dương, nếu là lễ phục màu trắng thì liền thêu lên làn váy hoa lài màu trắng, cùng người trong lòng vui vẻ khiêu vũ."
"Cậu muốn kết hôn với loại người nào?"
"Người trong lòng."
Viên Hi Hành bật cười "Cứ như vậy?"
"Ừ, chỉ cần tớ thích là tốt."
"Yêu cầu của cậu thấp như vậy sao?" Viên Hi Hành ngưng mắt nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập nụ cười, "Người bình thường không phải đều nói muốn thu nhập một tháng mấy vạn, cao lớn, anh tuấn, không ở cùng cha mẹ chồng, có nhà riêng, tiền gửi ngân hàng có trên con số ….hay sao?"
"Nếu thật được vậy quả nhiên là rất tốt, cuộc sống qua ngày sẽ nhẹ nhõm, có cảm giác an toàn. Chỉ là nếu thật sư đối phương không phải là người trong lòng mình thì cũng coi như là hết cách thôi.”
Trước Viên Hi Hành, Ương Nại đã từng thầm mến một đàn anh học lớp trên ở thời tiểu học.
Người anh đó rất cao, cười lên cả người đều là một bộ dạng hiền lành, rất thông minh, nhạy bén, thích chơi bóng chuyền, bộ dạng đánh cầu rất đẹp — cô còn tưởng rằng đó chính là hoàng tử nhỏ lý tưởng của mình, nhưng Viên Hi Hành ngoại trừ việc cũng cao như thế nhưng cùng đàn anh lại không có lấy một điểm giống nhau .
Cô sơ rằng mình là người hay vô tâm,còn Viên Hi Hành lại tinh tế hay lưu tâm; cô thích chạy nhảy hoạt bát, còn anh lại có thể ngồi cả ngày trong phòng chỉ để đọc sách, ngay cả cầu thang cũng không buồn bước đến; cô không thích việc đóc sách, còn anh thì xem việc đóc sách như việc ăn cơm hằng ngày… Nói đúng ra thì cô và anh hoàn toàn đối lập nhau.
Cô nên ghét anh vì điều đó, nhưng cô lại không như thế.
"Viên Hi Hành, tớ đã nói với cậu, một thời gian nữa có thể chúng ta sẽ thấy hình tượng chúng ta đặt ra ban đầu và thực tế người chúng ta thích hiện tại lại hoàn toàn bất đồng với nhau, tớ cảm thấy thay vì đặt điều kiện tốt, thôi thì hãy đi tìm người yêu như lòng mình mong muốn, thuận theo tự nhiên."
Trên mặt hắn nét cười càng sâu "Cậu chính là đang thuận theo tự nhiên sao?"
"Ừ." Cô suy nghĩ một chút, "Cũng có thể coi là như vậy."
“Thật không, thật sư không không cần theo hình mẫu, thế nào cũng được hay sao?"
“Mặc dù hiện tại người trong lòng tớ và học trưởng tớ từng thầm mến hoàn toàn khác nhau, nhưng cũng không phải là tớ ghét điều ấy, chỉ cần bản thân mình không thấy khó chịu, chỉ cần có tình yêu là được, hơn nữa tớ và người ta sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, vì người trong lòng mình thay đổi bản thân một chút cũng là điều hiển nhiên thôi, một điểm cũng không miễn cưỡng, tuyệt đối không khó chịu, bởi vì chỉ cần có thể thấy đối phương, đã là hạnh phúc lắm rồi."
"Ương Nại. . . . . ."
"Hả?"
"Biết cậu lâu như vậy, lần đầu tiên tớ cảm thấy cậu thật sự như một người con gái đấy."
Ương Nại ngớ ngẩn, nở nụ cười "Đáng ghét, tớ vốn là con gái nham khó có được thời điểm tớ đây muốn nghiêm chỉnh nói chuyện với cậu, cậu lại bày ra bộ mặt hưởng ứng như thế này đây. Bất kể nói thế nào, tớ vừa ra đời đã là con gái rồi, đúng thời điểm, cũng có thể tự nhiên rất lãng mạn."
"Không cần, cậu vừa rồi như vậy cũng đã rất lãng mạn rồi." Viên Hi Hành cười đứng lên, vươn tay với cô.
Ương Nại đưa tay đặt trên lòng bàn tay hắn, bị hắn thuận thế kéo.
Khoảng cách của hai người lập tức gần hơn, Ương Nại có chút ngượng ngùng, muốn xoay tay lại, nhưng hắn lại nắm thật chặt, không có ý buông ra.
"Này, Viên Hi Hành. . . . . ."
"Cậu nghe qua bài hát này sao?"
CD tình ca không biết từ lúc nào đã chuyển đến Close to you.
On the day that you were born
The angels got together
And decided to create a dream come true
"Ương Nại, chúng ta khiêu vũ thôi."
"Tớ, tớ không biết khiêu vũ đâu."
"Không sao, tớ cũng không biết."
So they sprinkled moon dust in your hair of gold
And star light in your eyes of blue
Ương Nại chưa từng có ý nghĩ muốn cất giữ cái gì, trừ buổi trưa ấy.
Viên Hi Hành nắm tay cô, đỡ vai cô, nhà thủy tinh trong ánh mặt trời, có hương hoa lài nhàn nhạt, hai người trong tiếng ca chậm rãi khiêu vũ.
Ương Nại nhớ tay chân mình không còn nghe sai bảo, nhớ đến lúc hắn cười, cười đến thật dịu dàng. . . . . .
Không khí Văn phòng thật sự quỷ dị, cho nên dù cảm giác trì độn như Ương Nại, cũng trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủn phát hiện có cái gì không đúng.
Đoàn luật sư xuất hiện, tâm tình khác nhau.