Đến trưa bọn nó đã tham quan hết mọi ngõ ngách của Bà Nà, đứa nào cũng mồ hôi đầm đìa nhưng nụ cười vẫn đậm trên môi. Suốt dọc đường bọn nó trò chuyện không ngớt lời nào là bình luận, đánh giá,... đủ thứ hết tất nhiên sẽ không ai trùng ý kiến ai dẫn đến 1 số vấn đề nan giải. Đó là cuộc cãi nhau nảy lửa giữa Vy và Nam, vấn đề rất nhỏ thôi mà dính vào Vy lại thành ra to lớn.
- Nè, Vy cục cưng, em giận anh thật hả? - Nam hỏi.
-................... - cô nàng vẫn im re.
- Đừng giận mà, mặc dù anh đúng nhưng bây giờ anh sẽ nhận sai miễn em đừng giận nữa. - Nam bám riết vừa nói ra đã nhận được cái liếc sắc bén của Vy.
Có ai như anh chứ năn nỉ thì nói mình sai được rồi, ai đời lại đi nói mặc dù anh đúng nhưng anh sẽ nhận sai khác nào châm dâu vào lửa nói Vy sai. Vy liếc xong thong thả đi tiếp không thèm nhìn anh lấy 1 cái. Anh cố gắng suy nghĩ xem mình đã làm gì nên tội, anh chỉ nói sự thật thôi mà.
Sao khi xuống cáp treo bọn họ hành hương lên chùa Linh Ứng để dâng hương, trong chùa có một bức tượng Đức Bổn Sư màu trắng, thế là Vy nhanh nhau hỏi Nam bức tượng đó cao bao nhiêu mét, anh tả lời là 27m còn cô nàng cứ khăng khăng là 28 mét. Cãi nhau chí chóe cuối cùng cô nàng đâm ra giận.
- Vy ơi.... Vy à!
Tiếng Nam í ới phía trước làm sáu người phía sau cười khúc khích, Nam đã 20 tuổi rồi mà vẫn trẻ con chết đi được. Nhìn anh cứ bám riết Vy trông đáng yêu biết bao nhiêu mà lòng Vy lại sắc đá nhẫn nhịn vậy sao?
Bọn họ nghĩ sai rồi.... Vy á cô nàng nào chịu đựng được cái vẻ đáng yêu đó đã mấy lần tim đập thình thịch khi anh kêu " Vy cục cưng" " Vy baby" " Vy bảo bối"... nhỏ đỏ hết cả mặt nhưng vì đang phải bận " giận" nên mới nhẫn nhịn không dám ngắm cái nụ cười phô răng khễnh chết người kia.
Đến khi ăn trưa bọn họ lại được dịp trố mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
- Cục cưng em há miệng ra nào....
- A...... ùm..
Miệng Vy nhai nhồm nhoàm miệng cười tươi rói. Sao.... sao có thể như vậy? 10 phút trước còn chiến tranh lạnh cơ mà làm gì hòa nhanh vậy chứ? Nhìn không nổi nó mở miệng hỏi.
- Ê.. ê kì lạ nha... làm gì hòa nhanh vậy?
Tự nhiên mặt Vy đỏ bừng làm ai cũng nghi hoặc. Nam thấy ánh nhìn suy xét của mọi người bèn ho 1 cái lấy phong độ.
- Anh mà.... chỉ cần dỗ sẽ hết giận ngay. - Nam vỗ ngực cam đoan
- Tự sướng. - nó phán 1 câu
- Tự kỉ - Linh thêm 1 câu.
- Tự tin quá sức tưởng tượng. - cả bọn nói luôn.
Nam mặt mày đen thui, bọn họ sao lại mắng anh thậm tệ như vậy chứ! Anh chỉ nói hơi sai sự thật 1 xíu thui mà là anh dùng mỹ nam kế đó. Lúc nãy Vy đang giận Nam nói hết lời không được bèn nghĩ ra kế sách. Ghé vào tai Vy thì thầm " Em mà giận nữa là anh lao đầu ra đường cho xe tông chết luôn đó!" nói xong Nam nhích người chuẩn bị tư thế lao ra thì Vy kéo lại.... chỉ là vấp cục đá ngã ra trước, mặt Vy sượt qua môi Nam một nụ hôn má lướt nhanh qua do bọn kia ở phía sau lại cách 1 đoạn khá xa nên chỉ nhìn ra Nam đang đỡ Vy thôi.
- Thôi đừng nói nữa ăn đi còn kịp lên trung tâm. - Vy ngượng không muốn nhắc lại nên giục.
Đến 2h chiều tụi nó mới lên tới nơi, vừa về đến khách sạn mới thuê là lăn ra ngủ 1 giấc vì thấm mệt.
6h tối.
Cốc.. cốc... cốc...
- Nhi ai gõ cửa phòng kìa, dậy đi. - tiếng Vy vọng ra từ phòng tắm.
Nó lết ra mở cửa đầu tóc bù xù.
- omg..... Nhi mày định nhát ma tao hả? - Linh hét lên
Liếc Linh 1 cái nó quay về giường ngủ tiếp.
- Nè, ngủ gì nữa dậy.... -Linh vỗ người nó.
- Yên... cho tao ngủ.
- Dậy ngay cho tao, mọi người đang chờ 2 đứa mày kìa, dậy đi dạo chợ đêm.
Vy từ trong phòng tắm bước ra nghe đi chợ đêm mắt sáng rỡ. Kéo nó lên đẩy thẳng vào phòng tắm.
Nó gật gà gật gù trong đó 1 tiếng đồng hồ mới mở cửa ra, vừa ra đã bị ném cái gối vào người, bực bội ngẩng lên thì suýt bị dọa chết. 14 con mắt đang phóng tia bức xạ về phía nó, gì vậy nè, bọn họ làm gì kéo nhau qua đây đông đúc vậy?.
- Hi. -Nó vẫy tay.
Cả phòng im re vẫn nhìn nó.
- Hi. - nó đổi sang tay phải.
- Hi cái đầu mày. - Vy và Linh nhào tới bóp cổ nó.
- Ê ê ....làm..... gì..... vậy... - nó nói khó nhọc 2 đứa kia mới buông ra.
- Khụ khụ.... muốn giết người sao?
- Tao tưởng mày chết ở trong đó chứ, mày có biết mọi người ở đây chờ mày bao lâu rồi HẢ? - Vy nói 1 hơi, giọng nhỏ dài hơn rồi!
- Sorry mà! -nó làm mặt hối lỗi.
Bị mắng rủa 1 hồi bọn họ mới chịu kéo nhau ra ngoài.
Không khí chợ đêm hôm nay rất náo nhiệt, hai bên đường bày đủ thứ đồ, thức ăn, nước uống, quà lưu niệm....
Bọn nó chia nhau ra đi theo cặp, người phân chia tất nhiên là Quỳnh Anh nên 1 cặp có đủ cả nam lẫn nữ. Nó - hắn, vy- Nam, Linh - Tuấn và Quỳnh Anh- Hoàng. Cười híp mắt với sự sắp xếp của mình, Quỳnh Anh hớn hở kéo tay Hoàng đi trong ánh mắt của các cô gái trên đường, ai nấy đều ghen tị vì độ xứng đôi. Tưngg cặp từng cặp đều là tâm điểm của sự chú ý ai cũng chỉ trỏ bàn tán khen, duy chỉ có 1 cặp là không thoải mái nhất và bị nói là không xứng đôi nhất vì nam thì mặt lạnh nữ thì đen thui. Lí do nhiều nhất là chê nó vừa lùn vừa xấu mà hắn thì quá đẹp trai, thế đấy nên mặt nó mới đen thui, nhưng nhanh chóng lấy lại phong độ nó bừng tỉnh nở nụ cười thật tươi " bà kệ các người không chấp, ta đây chỉ cần xứng đôi với bạn trai tương lai của mình là được". Thế là nó bắt đầu tung tăng chạy khắp các gian hàng, đến một gian hàng bày bán đồ lưu niệm, bước chân nó dừng lại ghé vào quan sát. Nó cầm lên cái móc khóa hình chú gấu teddy màu hồng phấn có treo thêm 1 cái mặt tròn mở ra thì mới biết là để ảnh vào đó.
- Chị ơi cái này bao nhiêu vậy?
- 100 nghìn, cái đó đẹp đấy em khéo chọn, lấy cái đó đi.
- 100 nghìn lận á mắc vậy, cái này chỉ tầm 60 nghìn thôi, chị có lầm không? - Nó cầm lên bĩu môi hạ giá những 40 nghìn của người ta. Hắn ở phía sau lưng nhìn nó lắc đầu trình độ trả giá của nó quá siêu cấp.
- Chị bán đúng giá rồi đó em, không lầm đâu. Anh đẹp trai mua gì thì chọn đi.
Đang nói với nó thì chị ta nhìn thấy hắn, ôi sao trên đời lại có người đẹp đến vậy, đúng là đại mỹ nam nha da trắng mũi cao, khuôn mặt góc cạnh, lông mi cong dài mái tóc màu nâu hạt dẻ tôn lên nước da, còn cả dáng người đẹp không chê vào đâu được. Nó nhìn chị ta nhìn hắn chảy cả nước miếng ( eo ơi.. ^^) mà không nhịn được.... tưng... một ý nghĩ lướt qua. Kéo hắn qua 1 bên thì thầm.
- Này anh nói dùm tôi đi.
- Mơ đi.
- Năn nỉ mà tôi thích cái đó.
- Không.
- Được vậy anh đừng có hối hận.
Nó bực bội liếc hắn rồi quay lại gian hàng cười tươi rói.
- Chị à! Bán cho em cái này với giá 60 nghìn nha! Em mua dùm anh ấy, anh hai em cứ luôn miệng khen chị đẹp lại còn muốn xin số điện thoại của chị nữa đó nhưng mà ngại không dám nói ra.
- Sao thật á? Được được 60 nghìn thì 60 nghìn. - Chị ta gật đầu lia lịa.
Hắn nghe vậy trừng mắt nhìn nó, còn nó giả vờ không biết gì cười híp mắt.
Con tắc kè tinh này miệng lưỡi gian xảo thật mà, còn dám dùng sắc đẹp của hắn mê hoặc để trục lợi đúng thật là lợi dụng quá đáng.
Chị bán hàng cười híp chìa cho nó cái móc khóa còn ngại ngùng đưa ra tấm giấy ghi số điện thoại của mình nữa chứ. Nó nghĩ mà buồn cười không để chị ta thất vọng nó nhắn nhủ.
- Chị yên tâm về em sẽ giục anh ấy mau chóng gọi điện cho chị nhanh thôi! Em đi nha bye...
Chị bán hàng tầm 20 tuổi đưa mắt hình trái tim nhìn theo bóng dáng ai đó lướt quá lòng nhủ thầm " chắc ai đó sẽ sớm quay về thôi
Nó tung tăng vừa đi vừa cười khúc khích.
- Cô cười đủ chưa. - 1 giọng nói vang lên.
- Hahahahaha..... - làm nó không nhịn được cười sặc sụa
- Im ngay, còn cười được nữa sao.
- Haha... mắc cười quá đi...... haha.... nhìn mặt chị ta kìa... haha.... - Nó cười tới chảy nước mắt.
- Tôi nói cô im đi mà. - hắn bực bội gắt, nó làm hắn quá mất mặt mà.
Nó không những không giận mà còn cười lớn mặt ai đó càng ngày càng đen thui.
- Haha... dẹp cái mặt xụ của anh đi. Tôi thấy anh không có bạn gái nên ra tay giúp thôi , chị ta mê anh tới chảy nước miếng như vậy thật không nỡ làm ngơ nha.
- Cô..... -Hắn giận tới nói không nên lời.
- thôi đừng giận mà tôi đưa anh đi ăn cái này ngon lắm!
Không để hắn lên tiếng đã kéo hắn đi đến một gian hàng bán mì Quảng.
Đến trưa bọn nó đã tham quan hết mọi ngõ ngách của Bà Nà, đứa nào cũng mồ hôi đầm đìa nhưng nụ cười vẫn đậm trên môi. Suốt dọc đường bọn nó trò chuyện không ngớt lời nào là bình luận, đánh giá,... đủ thứ hết tất nhiên sẽ không ai trùng ý kiến ai dẫn đến số vấn đề nan giải. Đó là cuộc cãi nhau nảy lửa giữa Vy và Nam, vấn đề rất nhỏ thôi mà dính vào Vy lại thành ra to lớn.
- Nè, Vy cục cưng, em giận anh thật hả? - Nam hỏi.
-................... - cô nàng vẫn im re.
- Đừng giận mà, mặc dù anh đúng nhưng bây giờ anh sẽ nhận sai miễn em đừng giận nữa. - Nam bám riết vừa nói ra đã nhận được cái liếc sắc bén của Vy.
Có ai như anh chứ năn nỉ thì nói mình sai được rồi, ai đời lại đi nói mặc dù anh đúng nhưng anh sẽ nhận sai khác nào châm dâu vào lửa nói Vy sai. Vy liếc xong thong thả đi tiếp không thèm nhìn anh lấy cái. Anh cố gắng suy nghĩ xem mình đã làm gì nên tội, anh chỉ nói sự thật thôi mà.
Sao khi xuống cáp treo bọn họ hành hương lên chùa Linh Ứng để dâng hương, trong chùa có một bức tượng Đức Bổn Sư màu trắng, thế là Vy nhanh nhau hỏi Nam bức tượng đó cao bao nhiêu mét, anh tả lời là m còn cô nàng cứ khăng khăng là mét. Cãi nhau chí chóe cuối cùng cô nàng đâm ra giận.
- Vy ơi.... Vy à!
Tiếng Nam í ới phía trước làm sáu người phía sau cười khúc khích, Nam đã tuổi rồi mà vẫn trẻ con chết đi được. Nhìn anh cứ bám riết Vy trông đáng yêu biết bao nhiêu mà lòng Vy lại sắc đá nhẫn nhịn vậy sao?
Bọn họ nghĩ sai rồi.... Vy á cô nàng nào chịu đựng được cái vẻ đáng yêu đó đã mấy lần tim đập thình thịch khi anh kêu " Vy cục cưng" " Vy baby" " Vy bảo bối"... nhỏ đỏ hết cả mặt nhưng vì đang phải bận " giận" nên mới nhẫn nhịn không dám ngắm cái nụ cười phô răng khễnh chết người kia.
Đến khi ăn trưa bọn họ lại được dịp trố mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
- Cục cưng em há miệng ra nào....
- A...... ùm..
Miệng Vy nhai nhồm nhoàm miệng cười tươi rói. Sao.... sao có thể như vậy? phút trước còn chiến tranh lạnh cơ mà làm gì hòa nhanh vậy chứ? Nhìn không nổi nó mở miệng hỏi.
- Ê.. ê kì lạ nha... làm gì hòa nhanh vậy?
Tự nhiên mặt Vy đỏ bừng làm ai cũng nghi hoặc. Nam thấy ánh nhìn suy xét của mọi người bèn ho cái lấy phong độ.
- Anh mà.... chỉ cần dỗ sẽ hết giận ngay. - Nam vỗ ngực cam đoan
- Tự sướng. - nó phán câu
- Tự kỉ - Linh thêm câu.
- Tự tin quá sức tưởng tượng. - cả bọn nói luôn.
Nam mặt mày đen thui, bọn họ sao lại mắng anh thậm tệ như vậy chứ! Anh chỉ nói hơi sai sự thật xíu thui mà là anh dùng mỹ nam kế đó. Lúc nãy Vy đang giận Nam nói hết lời không được bèn nghĩ ra kế sách. Ghé vào tai Vy thì thầm " Em mà giận nữa là anh lao đầu ra đường cho xe tông chết luôn đó!" nói xong Nam nhích người chuẩn bị tư thế lao ra thì Vy kéo lại.... chỉ là vấp cục đá ngã ra trước, mặt Vy sượt qua môi Nam một nụ hôn má lướt nhanh qua do bọn kia ở phía sau lại cách đoạn khá xa nên chỉ nhìn ra Nam đang đỡ Vy thôi.
- Thôi đừng nói nữa ăn đi còn kịp lên trung tâm. - Vy ngượng không muốn nhắc lại nên giục.
Đến h chiều tụi nó mới lên tới nơi, vừa về đến khách sạn mới thuê là lăn ra ngủ giấc vì thấm mệt.
h tối.
Cốc.. cốc... cốc...
- Nhi ai gõ cửa phòng kìa, dậy đi. - tiếng Vy vọng ra từ phòng tắm.
Nó lết ra mở cửa đầu tóc bù xù.
- omg..... Nhi mày định nhát ma tao hả? - Linh hét lên
Liếc Linh cái nó quay về giường ngủ tiếp.
- Nè, ngủ gì nữa dậy.... -Linh vỗ người nó.
- Yên... cho tao ngủ.
- Dậy ngay cho tao, mọi người đang chờ đứa mày kìa, dậy đi dạo chợ đêm.
Vy từ trong phòng tắm bước ra nghe đi chợ đêm mắt sáng rỡ. Kéo nó lên đẩy thẳng vào phòng tắm.
Nó gật gà gật gù trong đó tiếng đồng hồ mới mở cửa ra, vừa ra đã bị ném cái gối vào người, bực bội ngẩng lên thì suýt bị dọa chết. con mắt đang phóng tia bức xạ về phía nó, gì vậy nè, bọn họ làm gì kéo nhau qua đây đông đúc vậy?.
- Hi. -Nó vẫy tay.
Cả phòng im re vẫn nhìn nó.
- Hi. - nó đổi sang tay phải.
- Hi cái đầu mày. - Vy và Linh nhào tới bóp cổ nó.
- Ê ê ....làm..... gì..... vậy... - nó nói khó nhọc đứa kia mới buông ra.
- Khụ khụ.... muốn giết người sao?
- Tao tưởng mày chết ở trong đó chứ, mày có biết mọi người ở đây chờ mày bao lâu rồi HẢ? - Vy nói hơi, giọng nhỏ dài hơn rồi!
- Sorry mà! -nó làm mặt hối lỗi.
Bị mắng rủa hồi bọn họ mới chịu kéo nhau ra ngoài.
Không khí chợ đêm hôm nay rất náo nhiệt, hai bên đường bày đủ thứ đồ, thức ăn, nước uống, quà lưu niệm....
Bọn nó chia nhau ra đi theo cặp, người phân chia tất nhiên là Quỳnh Anh nên cặp có đủ cả nam lẫn nữ. Nó - hắn, vy- Nam, Linh - Tuấn và Quỳnh Anh- Hoàng. Cười híp mắt với sự sắp xếp của mình, Quỳnh Anh hớn hở kéo tay Hoàng đi trong ánh mắt của các cô gái trên đường, ai nấy đều ghen tị vì độ xứng đôi. Tưngg cặp từng cặp đều là tâm điểm của sự chú ý ai cũng chỉ trỏ bàn tán khen, duy chỉ có cặp là không thoải mái nhất và bị nói là không xứng đôi nhất vì nam thì mặt lạnh nữ thì đen thui. Lí do nhiều nhất là chê nó vừa lùn vừa xấu mà hắn thì quá đẹp trai, thế đấy nên mặt nó mới đen thui, nhưng nhanh chóng lấy lại phong độ nó bừng tỉnh nở nụ cười thật tươi " bà kệ các người không chấp, ta đây chỉ cần xứng đôi với bạn trai tương lai của mình là được". Thế là nó bắt đầu tung tăng chạy khắp các gian hàng, đến một gian hàng bày bán đồ lưu niệm, bước chân nó dừng lại ghé vào quan sát. Nó cầm lên cái móc khóa hình chú gấu teddy màu hồng phấn có treo thêm cái mặt tròn mở ra thì mới biết là để ảnh vào đó.
- Chị ơi cái này bao nhiêu vậy?
- nghìn, cái đó đẹp đấy em khéo chọn, lấy cái đó đi.
- nghìn lận á mắc vậy, cái này chỉ tầm nghìn thôi, chị có lầm không? - Nó cầm lên bĩu môi hạ giá những nghìn của người ta. Hắn ở phía sau lưng nhìn nó lắc đầu trình độ trả giá của nó quá siêu cấp.
- Chị bán đúng giá rồi đó em, không lầm đâu. Anh đẹp trai mua gì thì chọn đi.
Đang nói với nó thì chị ta nhìn thấy hắn, ôi sao trên đời lại có người đẹp đến vậy, đúng là đại mỹ nam nha da trắng mũi cao, khuôn mặt góc cạnh, lông mi cong dài mái tóc màu nâu hạt dẻ tôn lên nước da, còn cả dáng người đẹp không chê vào đâu được. Nó nhìn chị ta nhìn hắn chảy cả nước miếng ( eo ơi.. ^^) mà không nhịn được.... tưng... một ý nghĩ lướt qua. Kéo hắn qua bên thì thầm.
- Này anh nói dùm tôi đi.
- Mơ đi.
- Năn nỉ mà tôi thích cái đó.
- Không.
- Được vậy anh đừng có hối hận.
Nó bực bội liếc hắn rồi quay lại gian hàng cười tươi rói.
- Chị à! Bán cho em cái này với giá nghìn nha! Em mua dùm anh ấy, anh hai em cứ luôn miệng khen chị đẹp lại còn muốn xin số điện thoại của chị nữa đó nhưng mà ngại không dám nói ra.
- Sao thật á? Được được nghìn thì nghìn. - Chị ta gật đầu lia lịa.
Hắn nghe vậy trừng mắt nhìn nó, còn nó giả vờ không biết gì cười híp mắt.
Con tắc kè tinh này miệng lưỡi gian xảo thật mà, còn dám dùng sắc đẹp của hắn mê hoặc để trục lợi đúng thật là lợi dụng quá đáng.
Chị bán hàng cười híp chìa cho nó cái móc khóa còn ngại ngùng đưa ra tấm giấy ghi số điện thoại của mình nữa chứ. Nó nghĩ mà buồn cười không để chị ta thất vọng nó nhắn nhủ.
- Chị yên tâm về em sẽ giục anh ấy mau chóng gọi điện cho chị nhanh thôi! Em đi nha bye...
Chị bán hàng tầm tuổi đưa mắt hình trái tim nhìn theo bóng dáng ai đó lướt quá lòng nhủ thầm " chắc ai đó sẽ sớm quay về thôi
Nó tung tăng vừa đi vừa cười khúc khích.
- Cô cười đủ chưa. - giọng nói vang lên.
- Hahahahaha..... - làm nó không nhịn được cười sặc sụa
- Im ngay, còn cười được nữa sao.
- Haha... mắc cười quá đi...... haha.... nhìn mặt chị ta kìa... haha.... - Nó cười tới chảy nước mắt.
- Tôi nói cô im đi mà. - hắn bực bội gắt, nó làm hắn quá mất mặt mà.
Nó không những không giận mà còn cười lớn mặt ai đó càng ngày càng đen thui.
- Haha... dẹp cái mặt xụ của anh đi. Tôi thấy anh không có bạn gái nên ra tay giúp thôi , chị ta mê anh tới chảy nước miếng như vậy thật không nỡ làm ngơ nha.
- Cô..... -Hắn giận tới nói không nên lời.
- thôi đừng giận mà tôi đưa anh đi ăn cái này ngon lắm!
Không để hắn lên tiếng đã kéo hắn đi đến một gian hàng bán mì Quảng.