- Cô ấy chọn tôi.
Mọi người ồ lên một cái.
Hắn nắm tay nó bước đi, bàn tay Quân cứng đờ trên không trung rồi từ từ hạ xuống, cậu không giữ nổi người mình yêu rồi! Một nụ cười chua chát hiện trên môi, cậu quay lưng về phía ngược lại với nó,nó sau một hồi ngơ ngác cũng tỉnh lại, chỉ biết quay đầu lại nhìn Quân bằng ánh mắt xin lỗi, nó cảm thấy có lỗi quá! Quân luôn đối xử rất tốt với nó vậy mà nó đang làm gì thế này, nó đang làm cậu bẽ mặt trước biết bao nhiêu người, sao nó lại tồi tệ như vậy được......
Ý nghĩ này làm nó cuối gầm mặt xuống, đúng là lúc nãy trong đầu nó hiện lên toàn hình ảnh của hắn, nó chỉ bất giác đưa tay lên mà thôi chứ chưa kịp chọn ai cả ai ngờ lại bị hắn nắm lấy lôi tuột đi như thế này không hiểu sao nó lại không kháng cự hình như bản thân nó cũng muốn...
Hắn nhìn ánh mắt nó cứ hướng về Quân mà lòng khó chịu, sao nó chẳng bao giờ chịu nhìn về hắn nhỉ, liệu không có hắn nó sẽ buồn chứ? Lòng hắn ngập tràn nỗi sợ hãi, chính hắn cũng không biết bản thân đang sợ gì nữa.... ngay lúc nó giơ tay lên hắn đã rất sợ, sợ tay nó sẽ nắm lấy tay Quân, hắn không muốn biết cũng không muốn nhìn thấy sự lựa chọn của nó nữa, vì thế hắn mới bắt lấy tay của nó, hành động đó rất nhanh ở ngoài nhìn vào sẽ chẳng nhìn ra chính hắn mới là người đưa ra sự lựa chọn cho nó.
Như có một luồn điện sẹt qua khi hắn đặt tay lên eo nó, tay kia nắm lấy bàn tay đang nóng bừng của nó, người nó hơi ngấm rượu nên mới nóng như vậy. Hai người bắt đầu nhảy từng bước hòa cùng điệu nhạc,từ nãy đến giờ nó vẫn im lặng, sự im lặng của nó làm hắn khó chịu vô cùng.
- Hối hận rồi sao?
- Không biết. - Nó trả lời cụt ngũn, vẫn đang suy nghĩ nên xin lỗi Quân như thế nào.
- Nhưng biểu cảm của cô cho thấy cô rất muốn nhảy cùng cậu ta. - Hắn tiếp tục nói.
- Không liên quan đến anh.
Hắn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn nó, nhưng biến mất khi nghe nó nói tiếp.
- Anh không đi tìm Lệ Băng tỏ tình đi, sao lại nhảy cùng tôi làm gì? Hay là thất bại rồi lại dùng tôi làm kẻ thế thân cho cô ta.
Nó ấm ức nhìn hắn, gương mặt ửng đỏ làm nó càng nhìn càng dễ thương, hắn nhíu mày.
- Cô đang nói gì vậy? Tỏ tình? - Hắn nhắc lại với vẻ mặt như đang nghe truyện cười.
Nó nhếch miệng.
- Tôi biết cả rồi anh không cần phải giấu.
- Ai nói với cô hả? - Nhận thấy sự nghiêm túc trong lời nói của nó, hắn hỏi.
- Quỳnh Anh nói với tôi, cũng chính vì cái kế hoạch tỏ tình quỷ quái của anh nên tôi mới phải có mặt ở đây, mới dính vào những chuyện rắc rối này! Anh có biết Quân luôn đối xử rất tốt với tôi không? Nhưng mà tôi vừa làm cái gì để đáp lại anh ấy, tôi vừa làm anh ấy mất mặt đấy anh có biết không hả? Hả? - Nó dừng động tác khiêu vũ lại nói với ánh mắt ngấn lệ, hắn thấy vậy mà bối rối, nó nói gì vậy.... chắc chắn là bọn người kia bày ra cái trò này.
- Cô không phải hẹn cậu ta đến đây dự tiệc. - Hắn hỏi lại.
- Anh điên à! Hẹn hò cái gì chứ? Biết thế tôi không điên mà nhận lời giúp Quỳnh Anh đâu.
Nó quay đầu chạy đi, bỏ lại hắn đứng đó, mọi người tò mò nhìn hai người họ. Vy nhăn mặt.
- Rốt cuộc thì giữa bọn họ xảy ra chuyện gì vậy?
- Anh cũng không biết. - Nam nhìn về phía đó, nơi nó vừa rời đi.
Linh, Tuấn, Quỳnh Anh và Hoàng tiến lại chỗ Vy và Nam, mặt bọn họ nhăn lại khi thấy hắn đang đến gần, sát khí tỏ ra dày đặc.
- Các người đùa đủ chưa? - Hắn nói giọng lạnh băng
Cả bọn nuốt nước bọt, miệng không nói nên lời.
Nó cứ cấm đầu chạy bỗng đụng phải ai đó, ngước đầu lên đã nghe tiếng xin lỗi ríu rít của cô ta.
- Xin lỗi cô là tôi bất cẩn quá, xin lỗi. - Cô ta rút khăn ra lau vệt nước màu đỏ đã đổ lên người nó, càng lau càng loan ra thì phải.
Nó ngăn tay của cô ta lại.
- Không sao, cô đừng lau nữa, chỉ tôi hướng đến nhà vệ sinh là được.
- À, vậy cô đi hướng này rẽ phải là đến. - Cô gái đó chỉ cho nó.
Nó gật đầu bước về hướng đó, chân sưng tấy lên, nó là không quen đi mấy đôi giày cao gót này, cố gắng lê từng bước, vào phòng vệ sinh nó mở nước lau đi vệt màu đỏ trên váy, nó bỏ chiếc ví lại ở bồn rửa mặt mở cửa vào phòng toilet.
Bỗng đèn vụt tắt mọi thứ chìm vào trong bóng tối, nó ở trong phòng hoảng sợ nghe như có tiếng bước chân ai đó tiến vào, tiếng giày cao gót lốc cốc vang lên đến gần rồi không còn nghe nữa, đang hoảng loạn thì nó lại nghe tiếng giày đó nhưng là nhỏ dần rồi biến mất. Nó cố gắng lần mò ra khỏi phòng.
Bên ngoài mọi người nhốn nháo cả lên, khuôn viên buổi tiệc tối đen như mực, hắn chôn chân tại chỗ vì không còn nhìn thấy gì nữa, lòng đang nghĩ không biết nó ở đâu, cảm giác lòng bức rức. Một lúc đèn lại vụt sáng, trả mọi thứ về như cũ.
Nó thở nhẹ nhỏm, cầm ví ra khỏi đó, nhủ thầm chắc do trục trặc điện thôi, nhưng tiếng giày lúc nãy thì không thể lí giải nổi.
Vừa trở lại buổi tiệc nó đã nghe tiếng ai đó hét lên vào micro.
- NGỌC HỒNG LỰU MẤT RỒI!
Ánh mắt ai nấy đều hoảng loạn, tiếng nói phút chốc nổi lên ầm ĩ cả một sân.
- Sao lại mất?
- Chuyện gì thế này?
- Ai lấy chứ? Gan thật đó.
- Chẳng lẽ có trộm, ôi ghê quá ở đây cũng có trộm sao?
...................................................................
Thầy hiệu trưởng tức giận nói vào micro.
- Tôi không cho phép ngôi trường này có học sinh hay giáo viên là kẻ trộm được, ai lấy thì mau mang ra trả ngay, đó là vật quý giá do người khác tặng cho trường.
Mọi người đều im lặng, thầy nói tiếp.
- Được không trả chứ gì? Vậy đừng trách tôi thất lễ, xoát người nhé! Mọi người đứng yên tại chỗ, BGH chúng tôi sẽ xuống lục xoát từng người một.
Nói xong thầy bước xuống, mọi người đứng yên tại chỗ, họ bắt đầu xoát trên người của cô gái mặc chiếc váy vàng, túi ví của cô ta đều không có. Ở đây có nhiều người như vậy nói xoát cũng phải mất nhiều thời gian lắm, nó lắc đầu nghĩ ai không biết tốt xấu lại đi lấy viên đá quý đó. Hắn nhướn mày khó chịu khi thầy hiệu trưởng và những người khác đang rà xoát khắp người hắn.
- Cháu trai, chú làm vậy để công bằng thôi! - Thầy vỗ vai hắn.
Rồi lại đến người tiếp theo, đã 15 phút trôi qua.
Bỗng tiếng hét lên làm ánh mắt ai nấy đều hướng về nơi đó, ánh mắt ai nấy thoáng ngỡ ngàng.
- Ngọc hồng lựu ở trong này!
Nó trợn mắt lên nhìn viên đá quý màu xanh lấp lánh được lấy ra từ trong ví của mình, chân vô thức lùi 1 bước, lắc đầu liên tục xua tay.
- Không, không phải..... em lấy....
Hắn nhìn nó, Quân nhìn nó, cả bọn Vy nhìn nó, mọi người cũng nhìn nó, không khí căng thẳng hẳn.
- Em không lấy tại sao nó lại ở trong ví của em? Mau nói đi. - Thầy hiệu trưởng nói.
- Em không biết...
- Không biết em đang đùa với chúng tôi ư? - Tiếng cô hiệu phó gắt lên.
Chân tay nó mềm nhũn ra, lòng ấm ức không nói nên lời, nó đưa mắt nhìn quanh như tìm sự tin tương nhưng chỉ nhận được những ánh mắt khinh bỉ, lại nhìn về Vy và Linh hai người họ đang lo lắng nhìn nó rồi ánh mắt nó dừng lại ở hắn vẫn ánh mắt bình thản đó lòng tự hỏi " Anh thật ra có tin tôi?".
- Em thật sự không có lấy, xin cô và thầy hãy tin em.
- Chúng tôi chỉ tin những gì đang nhìn thấy thôi. - Thầy hiệu trưởng nhìn nó nói.
- Nếu em còn không nhận thì cô sẽ gọi cảnh sát đến làm việc với em. - Cô hiệu phó nghiêm giọng.
Ai cũng không tin lời nó nói, nó phải làm gì bây giờ? Rốt cuộc là ai bỏ vào.... nó đi tìm lời giải đáp cho mình. Nhưng ngay lúc này mọi thứ đều bất lợi cho nó, viên ngọc được tìm thấy trong ví nó giải thích ai sẽ tin...
- Cô à! Em không lấy thì làm sao thừa nhận, mọi người chỉ tìm thấy nó trong ví chứ có chính mắt thấy em lấy không? - Nó cố gắng dùng lời lẽ giải thích, không khí căng thẳng đẩy lên đỉnh điểm vì câu nói của nó.
Cô hiệu phó tức giận, trừng mắt nhìn.
- Vậy gọi cảnh sát đi, để em làm việc với cảnh sát là biết em có lấy hay không.
Cô móc điện thoại từ túi ra chưa kịp gọi thì có giọng nói vang lên.
- Khoan gọi đã, em tin em ấy không lấy nó đâu, chúng ta bình tĩnh lại đã. - Quân bước đến đứng trước nó, cậu quay mặt lại nhìn nó còn nó chỉ biết xấu hổ với bản thân mình cậu luôn lựa chọn tin tưởng nó nhưng nó lại làm cậu buồn.
Cùng lúc đấy vang lên rất nhiều tiếng nói.
- Đúng đấy, em tin Nhi không có lấy - Vy
- Em cũng vậy. - Linh.
- Em cũng tin chị ấy.- Quỳnh Anh ra mặt.
- Em cũng vậy. - Tuấn, Hoàng cũng lên tiếng.
Nó thật sự xúc động vì sự tin tưởng của những người bạn dành cho mình, nhưng sao vẫn còn 1 người chưa lên tiếng... chẳng lẽ người đó không tin nó?
- Nhưng ngọc hồng lựu là tìm thấy trong ví của em ấy! - Thầy hiệu trưởng thở dài nói.
Một dáng người tiến lại gần, cất giọng làm mọi người ngạc nhiên.
- Cho em 15 phút, em sẽ tìm ra ai là người lấy nó.
Sau lời tuyên bố hùng hồn, hắn kéo tay nó rời khỏi chỗ đó, nó bất ngờ nhìn hắn.
- Anh đưa tôi đi đâu vậy?
Không trả lời, hắn chỉ kéo nó đi và đi như thế, đến dãy hành lang phía sau mới thả tay nó ra. Nó xoa xoa cánh tay bị hắn dùng lực nắm khi nãy giờ đã đỏ ửng, nhìn hắn với vẻ tức giận.
- Có biết đau không hả?
Phớt lờ câu nói của nó, hắn nhìn thẳng nó nói giọng lạnh băng.
- Nói đi, từ nãy đến giờ cô đi đâu làm gì?
- Anh tra hỏi tôi? Nếu không tin tôi thì cứ để tôi đi gặp cảnh sát là được không cần kéo tôi ra đây rồi tra hỏi tôi như vậy. Nó nói trong uất ức và đầy tức giận, hắn căn bản là không tin nó, không tin....
- Đừng có giở thói trẻ con ở đây, nói mau.
Hắn nhắc lại.
- Không liên quan gì đến anh cả.
Nó quay đầu bỏ đi, nhưng vừa bước đã bị một bàn tay rắn chắc kéo ngược trở lại, đẩy vào tường, tay ghì chặt tay nó đến mức đau điến.
- Tôi đau. - Mắt nó ngấn nước, chân đau, tay cũng rất đau.
Hắn thả lỏng lực ở tay, kề sát mặt nhìn nó nói.
- Lúc nãy đi đâu? -Hắn đang rất tức giận đây, nó lúc nào cũng nghĩ xấu cho hắn.
- Tôi đi vệ sinh thôi. - Nó mặt nóng bừng vì ai đó có hành động như vậy.
- Vệ sinh?
- Ừ là đi vệ sinh, lúc chạy đi tôi đụng phải 1 cô gái, cô ta làm đổ ly nước lên người tôi nên tôi mới vào nhà vệ sinh lau.
Im lặng 1 lúc hắn hỏi tiếp.
- Rồi sao nữa?
- Tôi lau một lúc rồi vào phòng toilet vừa vào đèn bị tắt..... - Ngẫm nghĩ 1 lúc nó reo lên
- À đúng rồi! tiếng giày cao gót, lúc tôi ở trong phòng có nghe thấy tiếng giày cao gót rất rõ rồi nhỏ dần, lúc đấy ví của tôi để ở ngoài, chính là lúc đó chắc chắn là có người đã bỏ viên ngọc đó vào ví của tôi.
Nó vui mừng nói sao lúc nãy nó quên mất chuyện này chứ? Hắn nhìn chằm chằm nó, người nó dựa hẳn vào tưởng bị chắn bởi hai cánh tay của hắn, tim nó lúc này đập loạn xạ cả lên, một lúc lâu hắn mới đứng thẳng dậy hai tay chống lên tường lúc nãy buông thỏng xuống. Lấy điện thoại ra gọi cho ai đó làm nó tò mò.
- Cậu có đặt camera ở trước hành lang phòng thông tin - Điện tử của trường không?
- Được nối vào máy trong phòng hội trưởng ngay cho tôi, cả trước khuôn viên của buổi tiệc tối nay.
Cúp máy hắn cho tay vào túi quần bước đi, nó í ới gọi.
- Này, anh đi đâu vậy?
- Phòng hội trưởng.
- Chờ tôi đi với.
Nó chạy theo chân đau buốt làm nó nhăn mặt.
Hắn mở chiếc laptop đặt trên bàn, kết nối với internet, nhấp vào đoạn video vừa mới nhận được, nó đứng bên cạnh đưa mắt nhìn vào màn hình.
Hình ảnh nhanh chóng hiện lên, chốc chốc có người đi qua đi lại phòng thông tin - điện tử, hắn tua nhanh đoạn video đến phút thứ 30 lúc 20h35, một cô gái áo đỏ xuất hiện.
- Chính là cô ta đã đụng tôi. - Nó chỉ vào màn hình reo lên.
Hắn im lặng quan sát, cô ta đang gọi điện thoại cho ai đó mắt ngó qua ngó lại, một lúc cô ta gật đầu tắt điện thoại thì cũng là lúc cô ta kéo công tắc điện xuống căn phòng tối om, một phút sau có một thứ lóe sáng lên trong phút chốc rồi tất cả lại chìm vào bóng tối.
- Là ngọc hồng lựu. - Hắn nhàn nhạt mở miệng.
- Làm sao anh biết?- nó ngạc nhiên nhìn hắn.
- Ánh sáng màu xanh ngọc phản chiếu.
Hắn lại tua đi 7 phút sau, công tắc đèn bật lên bây giờ là hai cô gái chứ không phải một, ngoài cô gái mặc áo đỏ còn có cô gái mặc váy đen, nó nhìn xuống chân lúc cô ta rời đi, đôi giày đó 15 phân chứ không ít gì? Hắn thao tác một lúc thì gập chiếc laptop lại, cầm đi. Nó không hiểu gì cũng đi theo, được nửa đường nó dừng lại.
- Anh có thể đi chậm được không? Tôi đau chân lắm! Không đi theo kịp.
Bước chân hắn khựng lại, rồi quay đầu tiến lại về phía nó, choàng tay qua người dìu nó đi.
- Không cần phải như vậy đâu tôi đi được mà.
- Cô im lặng một chút đi, phiền phức!
Nó lườm hắn, rồi cũng im.
Mọi người trố mắt nhìn hắn dìu nó đi lại về phía họ, chuyện gì đang xảy ra. Quân nhìn về phía nó và hắn bằng ánh mắt khác lạ.
Buông tay ra khỏi người nó hắn tiến lại về phía chú của mình tức là hiệu trưởng, đưa laptop cho ông và nói.
- Người lấy ngọc hồng lựu ở trong này, chú ý phút thứ 39 sẽ thấy ánh sáng lóe lên. Chú xem thêm hình ảnh ở quanh nơi đặt ngọc hồng lựu nếu hai người này có xuất hiện ở đó thì rõ.
Nói xong hắn lại choàng tay dìu nó rời khỏi đó, bỏ lại mớ hổn loạn phía sau. Câu nói của hắn làm cho hai người hoảng sợ.