Trong phòng tắm hơi nước dày đặc, ngọn đèn màu vàng nhạt hắt ra thứ ánh sáng nhàn nhạt vụn vặt, tiếng nước tí tách như mưa xuân vào đêm, cứ rót vào lòng người thêm xao động, Diệp Nghi đột nhiên cảm thấy có chút khô nóng, tắt nước, cô ngước nhìn trần nhà, nói: “Cởi đi.”
Đối diện lại chẳng có động tĩnh gì, sự im lặng nặng nề này khiến bầu không khí càng lúc càng lạc lõng. Ngừng một lát, cô bực dọc nói: “Rốt cuộc thì anh có cởi hay không?”
“Không cởi được.” Quý Thừa nhìn cô đầy vẻ vô tội, “Tay đau.”
Diệp Nghi trừng mắt với anh: “Không phải tay trái anh vẫn ổn à?”
“Trên đó may tới tám mũi, vậy là ổn à?”
“Nhưng vừa rồi anh còn dùng tay đó để kéo tôi mà.”
“Cho nên bây giờ càng đau hơn.”
Diệp Nghi bị nghẹn lời: “Anh…”
“Tôi bị thương thành ra như vậy ít nhiều gì cũng có liên quan đến em đúng không?” Quý Thừa đột nhiên bước đến từng bước, hơi thở lành lạnh lập tức phả lên trán cô, thoáng mang theo hàm ý mê hoặc, “Diệp Nghi, em phải chịu trách nhiệm.”
“Lui ra!” Cô la lớn theo bản năng, đôi má nhất thời nóng đến đỏ bừng.
Vẻ mặt Quý Thừa tỉnh bơ, ý cười trong mắt càng lộ rõ: “Tóm lại có thứ gì em chưa từng thấy, có thứ muốn nhìn, hoặc không dám nhìn à? Chẳng phải hai mươi bốn tiếng trước em đã xem hết một lượt rồi sao.”
“Lưu manh!” Diệp Nghi bị anh chế nhạo đến nỗi muốn đập đầu tự tử, “Muốn tắm thì xoay người lại lập tức! Không tắm thì dẹp đi!”
Cô định bụng đánh bài chuồn, ai ngờ Quý Thừa lại không lên tiếng, chỉ ngoan ngoãn quay lưng lại. Nghe lời vậy ư? Diệp Nghi ngờ vực nhìn anh một lát, cảnh cáo nói: “Không được nhúc nhích đó.”
Nói xong, cô từng bước tiến sát lại sau lưng rồi vòng hai tay lên trước người anh, bắt đầu giúp anh tháo từng cúc áo ra. Vừa cẩn trọng mò mẫm, Diệp Nghi vừa nghĩ, hành động hiện tại của mình có lẽ còn nhàm chán hơn chuyện tự lừa mình dối người.
Điều cô cùng Quý Thừa có thể hay không thể làm thì đều đã sớm làm mất rồi, trốn tránh thì đúng là giấu đầu lòi đuôi. Nhưng thực sự là cô không dám nhìn anh trực diện, trên thực tế, tuy là số lần họ ‘thẳng thắn đối mặt’ nhau khá nhiều, nhưng gần như đều ở trong bóng tối. Ở phương diện này, cô là người khá bảo thủ.
***
Cô thực sự là người không có kinh nghiệm. Việc liên quan đến Diệp Thánh Ân là nỗi đau cả đời của mẹ cô, cho nên Diệp Nghi không dám nói với mẹ bất cứ đề tài gì liên quan đến chuyện giới tính. Bên cạnh đó, người qua lại thân cận với cô cũng chỉ có Diệp Tông và Nghiêm Hàn, hai người này lại càng không phải là đối tượng có thể trao đổi. Cho nên, trước khi kết hôn với Quý Thừa, cô hoàn toàn là tờ giấy trắng.
Mà lúc lấy chồng, cô chỉ mới hai mươi tuổi, chưa từng quen bạn trai, thậm chí chưa từng nắm tay người khác phái nào. Bởi vậy, khi Quý Thừa nhấn mạnh điều khoản nghĩa vụ vợ chồng trong hợp đồng, cô thấy sợ hãi. Nhưng đâu còn cách nào, nếu đã là giao dịch thì phải trả một cái giá lớn. Cô hai bàn tay trắng, còn có thể lấy thân mình ra đổi tiền, nên cảm thấy may mắn.
Nhưng bất luận cô thuyết phục bản thân thế nào, tối hôm dọn vào nhà họ Quý, cô vẫn khẩn trương đến suýt ngất đi. Đặc biệt là khoảnh khắc Quý Thừa đẩy cửa đi vào, cô thực sắp phát khóc. Bởi vì cô bỗng nhiên ý thức được rằng, đây là lần thứ ba họ gặp mặt nhau, mà cô lại phải ‘lên giường’ cùng một người xa lạ chỉ gặp qua ba lần.
Ngay cả thở cô cũng thấy run: “Em, anh, anh tắm xong rồi à…”
Quý Thừa đứng xa xa ở cửa, bộ đồ mặc nhà màu nhạt làm mắt anh đen như một viên đá diệu kỳ, dưới ánh đèn mờ mờ đầy trầm lặng tĩnh mịch, đường cong đôi môi anh thật nhu hoà, vẻ hờ hững pha lẫn tịch liêu thấu xương ở giữa đầu lông mày, anh đang cười đó, nhưng tuyệt đối không vui vẻ. Anh ấy ghét mình ư? Diệp Nghi vô cùng sợ hãi.
Nhưng mà Quý Thừa lại không bước đến, đứng yên chốc lát, anh xoay đi thẳng thừng: “Ngủ sớm một chút đi, tôi ở phòng sát bên, không cần sợ.”
Vậy thôi à? Chân Diệp Nghi nhũn ra, ngã ngồi lên giường, đồng thời mù mờ nghĩ, anh ta không cần cái nghĩa vụ vợ chồng mà bản thân anh ta đã cố tình nhấn mạnh sao?
Sau đó một thời gian khá lâu, họ trải qua bình yên vô sự. Càng là như thế, Diệp Nghi lại càng thấy áy náy. Thật giống như một giao dịch có giá cả hẳn hòi, kết quả là hàng không giao đủ. Cô suy nghĩ rất lâu, kết luận rằng nhất định biểu hiển ngày đó của mình quá kém cỏi, nên làm anh mất khẩu vị. Thiếu hụt việc này, cô chỉ có thể cố gắng bù lại bằng việc khác.
Ngày nào Quý Thừa cũng phải đi tiếp khách đến tận nửa đêm, dạ dày của anh vốn không tốt, lúc về nhà thường nôn đến mấy lần. Vì thế, cô bắt đầu sưu tầm phương thuốc giải rượu bồi bổ dạ dày ở mọi nơi, mỗi ngày đều nấu thuốc đợi anh về. Đêm đầu tiên, Quý Thừa rõ ràng ngạc nhiên: “Sao em còn chưa ngủ?”
“Chờ anh mà.” Cô đánh ngáp một cái, giơ cao chiếc bình giữ ấm trong lòng lên, “Uống nhanh đi, còn nóng đó.”
“Đây là gì vậy?” Anh từ từ đến gần.
Cô vội vàng mở nắp ra: “Để giải rượu bồi bổ dạ dày đó. Ngày nào anh cũng uống rượu như vậy không được đâu. Lần đầu tiên em nấu, anh nếm thử xem uống có quen không, không quen thì nói em sẽ sửa lại cách nấu.”
Quý Thừa cụp mắt nhìn trong chốc lát, khi ngẩng lên, ánh sáng trong mắt trở nên tối hơn: “Em nấu cho tôi?”
“Đúng vậy. Không muốn uống? Uống không được?” Trong không khí đều thoang thoảng mùi rượu dễ chịu, vừa ngửi đã làm người ta mê mẩn, “Anh cứ xem như là thuốc uống thử được không? Sức khoẻ quan trọng mà, xin anh đó.”
Nhưng anh vẫn không nhúc nhích: “Em vì chuyện này mà chờ tôi đến tận bây giờ?”
Diệp Nghi nhíu mày: “Đúng vậy, có chuyện gì à?”
“Chưa từng có ai chờ tôi cả.” Quý Thừa nhìn canh trong tay, thấp giọng nói, “Có chút không quen.”
Diệp Nghi ngẩn ra, lập tức nhiêm túc nói: “Sau này mỗi ngày đều sẽ có, anh phải tập quen đi.”
Quý Thừa bỗng nhiên giương mắt, sâu trong đáy mắt rõ ràng có ánh lửa bập bùng, dường như anh định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại sửa miệng: “Không cần đâu, sáng em còn phải đi học mà.”
“Không sao, không sao, lúc em còn đi làm đêm thì ngủ còn trễ hơn cả đêm nay mà.” Cô liên tục xua tay, “Ai da, anh lịch thiệp như vậy, chắc chắn sẽ không bưng bình uống đâu. Xem em ngốc chưa, chờ chút, em đi rót vào chén cho anh.”
“Đợi đã.” Vừa muốn xoay đi, cô đã bị Quý Thừa giữ lại. Anh cúi nhìn tay hai người nắm lấy nhau, nhẹ giọng nói, “Như bây giờ… cũng rất tốt.” Nói xong, anh bưng bình giữ ấm lên uống một hơi cạn sạch.
Thật sự do Diệp Nghi thổi phồng thôi. Dù cô có làm đêm, cũng tuyệt đối không làm đến khuya lơ khuya lắt thế này. Cho nên sáng hôm sau, cô đã dậy trễ. Lao nhanh xuống lầu, cô vội vàng chào hỏi Quý Thừa: “Chào buổi sáng, bái bai.”
“Diệp Nghi.” Quý Thừa gọi cô lại, “Ăn sáng.”
“Muộn mất rồi!” Cô vừa chạy vừa đáp, “Tan học mua xá xíu cũng được!”
“Từ từ!” Quý Thừa bước nhanh đuổi theo cô, “Tôi đưa em đi. Chị Trần, nhanh chóng gói một phần điểm tâm.”
“Anh đưa em đi?” Cô quá đỗi ngạc nhiên, “Không cần đâu, tài xế đưa là được rồi, anh cứ ăn sáng đi…”
“Tôi ăn rồi.” Anh thản nhiên nói, “Đúng lúc tôi có việc ở gần trường em, tiện đường.”
“Ờ.”
Trên đường đi, Diệp Nghi vừa ăn sáng, vừa thưởng thức gương mặt nghiêng không chút tì vết của Quý Thừa. Dưới nắng sớm hiền hoà, vẻ lạnh lùng của anh dường như cũng bị hoà tan hết tám phần, tuy rằng vẫn như cũ không có biểu hiện gì, nhưng đường nét lại có vẻ nhu hoà rất nhiều. Đẹp trai quá, Diệp Nghi lặng lẽ nhủ thầm, cô hình như không còn thấy sợ anh nữa.
“Nhìn gì vậy?”
“Hả?” Diệp Nghi giật mình, suýt nữa bị miếng xá xíu làm cho nghẹn, “Không, không có gì…”
“Không có gì là gì?”
“Lông mi.” Lời thật lòng tự nhiên lại tuôn ra, “Lông mi của anh dài thật đó.”
Lần này đổi lại Quý Thừa bị nghẹn. Anh dừng xe lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, sườn mặt trắng trẻo hình như bị ánh dương làm cho ửng đỏ: “Canh được lắm, tối qua không bị nôn, cám ơn.”
“Thật ư?” Cô thoáng chốc hưng phấn, “Vậy hôm nay em nấu tiếp! Ai da không ổn, muộn mất rồi! Em đi đây, tạm biệt!”
“Diệp Nghi em chậm một chút…”
Còn chưa nói hết, cô gái bên cạnh lại đột nhiên thụp xuống, cuộn người ngồi lại trên ghế. Quý Thừa sửng sốt: “Em bị sao vậy?”
“Suỵt!” Cô căng thẳng đặt ngón trỏ lên môi, tay kia thì chỉ ra bên ngoài xe, “Cái người già già đó đi chưa?”
Quý Thừa mù mịt ngẩng lên nhìn rồi đáp: “Đi rồi.”
“Phù.” Diệp Nghi án ngực, cẩn thận ngồi thẳng dậy, “Hôm qua chỉ lo nấu canh, quên mất luận văn của thầy ấy… Đã kéo dài cả tuần rồi, lần trước còn bị mắng nửa tiếng đồng hồ, tiêu rồi tiêu rồi, chắc chết mất thôi…”
Bởi vì nấu canh cho anh, nên cô không làm bài tập? Quý Thừa lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính xe, làm những đường nét xinh đẹp của cô như toả ra thứ ánh sáng màu vàng nhạt, tựa như thiên sứ rơi xuống trần gian. Sáng sớm đầu thu cứ vậy mà ấm áp hẳn, Quý Thừa nghe thấy tiếng vỡ răng rắc của tảng băng đông cứng nhiều năm trong ngực mình.
Anh chìa tay ra: “Yêu cầu của luận văn.”
“Dạ?” Cô ngơ ngác nhìn anh.
“Đi học trước đi. Đến khi em tan học sẽ có bài tập để nộp.”
Tiếng chuông tan học vang lên, trong tay Diệp Nghi cầm luận văn mà tài xế mang tới đi lên bục giảng, bước chân có chút nhẹ tênh. Bác Vương vừa mới nói gì nhỉ: “Là cậu chủ tự viết, tuyệt đối hoàn hảo, cô chủ cứ yên tâm mà nộp.”
Quý Thừa- người ngồi trên tầng cao nhất của toà nhà chọc trời mà nhìn xuống chúng sinh- lại từng chữ từng chữ viết luận văn… Chuyện này thật có chút hư ảo?
Mang trạng thái lửng lơ này liên tục đến khi ra khỏi cổng trường, nhìn xung quanh mảnh đất hoang, Diệp Nghi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: Quý Thừa nói đến đây có việc, thuận tiện đưa cô đi. Nhưng một ông chủ lớn như anh, sáng sớm một mình chạy tới chỗ đất hoang này, có thể làm chuyện gì?
***
Bắt đầu từ hôm đó, quan hệ của hai người họ dần tốt hơn, nhưng vẫn duy trì sự trong sáng tuyệt đối. Thật lâu về sau mới phát sinh chuyện khác lạ duy nhất. Ngày hôm đó Diệp Nghi tan học về, lại phát hiện bầu không khí không ổn. A Phỉ bước đến lặng lẽ nói vào tai cô: “Gần đây công ty gặp nhiều khó khăn, cậu chủ vay mượn khắp nơi, cũng không thuận lợi. Vì quá lo lắng nên ngã bệnh, sốt cao lắm. Tâm trạng cậu chủ không tốt, ai cũng không dám vào hầu hạ.”
Cô chạy nhanh lên lầu: “Tôi đi xem thử.”
Trong phòng Quý Thừa vừa tối vừa yên tĩnh, Diệp Nghi lần mò đi vào, cảm giác được hơi thở ồ ồ nóng rực. Đang ngủ? Nhưng đúng là rất nóng. Cô vội vàng lấy rượu, xoa liên tục vào lòng bàn tay anh. Cô cũng không nhớ rõ mình xoa bao lâu, chỉ biết là bất giác thấy đầu nặng trịch, choàng tỉnh ngẩng lên, lại tiếp tục xoa…
Cứ như vậy làm đi làm lại, cho đến khi tay Quý Thừa đột nhiên co mạnh lại, cô hết hồn, vội gọi: “Quý Thừa? Anh tỉnh chưa?”
Nhưng anh lại không trả lời, bàn tay anh càng lúc càng siết chặt tay cô, trong miệng còn thều thào gì đó. Diệp Nghi kề sát vào anh: “Quý Thừa, anh nói gì?”
“Ba.” Anh đột nhiên gọi lên một tiếng rõ ràng.
Diệp Nghi giật mình, rồi nghe anh nói tiếp: “Mẹ. Ba yên tâm, con sẽ không để họ sống dễ chịu… Con nhất định…”
Giọng nói khàn khàn đến đây dứt hẳn. Diệp Nghi còn đang run sợ, đèn bàn bỗng nhiên sáng lên. Cô ngẩng đầu theo bản năng, đối diện với cặp mắt tối đen của Quý Thừa. Ánh mắt anh theo nhịp thở cùng khoảng cách thân mậtcủa họ , chuyển thành ngón tay giao nắm, rồi khẽ chạm vào mái tóc rối tung của cô: “Diệp Nghi?”
Cô đứng phắt dậy: “Anh tỉnh rồi?”
Quý Thừa chậm rãi ngồi lên, dời mắt đến đèn bàn ở đầu giường: “Ba giờ sáng rồi? Sao em còn chưa đi ngủ?”
Không biết ra làm sao, cô đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên: “Anh sốt cao lắm, phải mau chóng hạ nhiệt, em liền…”
“Em ở đây chăm sóc tôi?” Ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt cô, “Luôn ở bên?”
“Hả, ở thì có ở…” Cô gãi đầu, “Nhưng vừa rồi ngủ quên mất…”
Quý Thừa nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, hệt như họ chưa từng gặp qua. Cô dần dần nổi gai ốc: “Quý Thừa, anh bị sốt đến hồ đồ à…”
Lúc này, Quý Thừa đột nhiên vươn tay ra, Diệp Nghi cứ trố mắt nhìn ngón tay thon dài của anh đang từng chút tới gần, cuối cùng dừng trên đầu cô, xoa rồi lại xoa. Cô vẫn chưa tỉnh à? Diệp Nghi há hốc mồm, nhưng lại không nói được gì.
“Tôi rất ít khi bệnh, bởi vì không dám bệnh. Một người mà bị bệnh sẽ vô cùng đáng thương.” Sau hồi lâu, Quý Thừa khẽ nói, “Nhưng lúc này đây… Diệp Nghi, tôi thấy rất vui.”
Quý Thừa của hôm đó vô cùng bất thường. Anh là người lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, hờ hững, không gì không làm được, hệt như chẳng có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến anh, anh cũng hoàn toàn không có vẻ gì là yếu ớt. Nhưng sinh bệnh có thể thực sự khiến người ta trở nên khác hẳn. Ví như anh, vừa rồi dáng vẻ nói mớ của anh, tựa như một đứa bé lạc đường.
Diệp Nghi muốn hỏi, nhưng cuối cùng cũng không hỏi. Anh muốn nói với cô thì tự nhiên sẽ nói thôi. Vì thế cô cười, từ từ từ từ nắm lại tay anh: “Anh thấy vui, thì em cũng vui.”
***
Quý Thừa bình phục nhanh chóng, phần lớn công lao này thuộc về Diệp Nghi với sự giam lỏng cô dành cho anh. Tất cả vông việc đều bị chặn ngoài cửa, ngoại trừ cô ra ra vào vào, bất cứ ai cũng không được vào quấy nhiễu Quý Thừa nghỉ ngơi. Hôm nay, bác sĩ đến kiểm tra xong đã nói, Quý Thừa đã khỏi hẳn ồòi, chỉ cần chú ý ăn uống, tất cả thói quen cuộc sống khác đều có thể khôi phục bình thường. Diệp Nghi nghe xong thì vô cùng hưng phấn, nấu canh xong liền hát líu lo đi vào phòng của Quý Thừa.
Nhưng mà vừa vào đến cửa, nguyên bát canh rơi xoảng xuống đất, theo đó là tiếng thét rung chuyển đất trời của cô: “Á!”
Hai tay Quý Thừa còn duy trì tư thế cởi khăn tắm. Anh chết trân lúng túng, thậm chí còn quên cả cử động, che lại cảnh xuân lồ lộ hết ra ngoài.
“Anh, anh, anh…” Diệp Nghi líu lưỡi, “Đồ biến thái!” Nói xong liền ôm mặt, xoay người chạy ra bên ngoài như cơn gió.
Sau khi sự việc xảy ra, Quý Thừa từng cười cô vô số lần: “Em tự tiện xông thẳng vào khuê phòng của tôi, rốt cuộc là ai biến thái?”
“Khuê phòng á? Anh là đàn ông mà khuê phòng gì chứ? Xí!”
Anh cười xoà: “Chuyện này tóm lại có gì mà ngượng chứ? Chưa từng học khoá sức khoẻ sinh sản à?”
“Môn sức khoẻ sinh sản chỉ có mô hình bằng nhựa thôi!” Rốt cuộc thì tại sao cô lại phải thảo luận vấn đề này cùng anh? “Không có… sinh động như vậy! Càng không xấu xí như vậy!”
“Xấu ư?” Quý Thừa nhếch mày, một bàn tay giả vờ sờ xuống bên dưới.
“Á!” Cô che mắt lại, “Anh làm gì đó!”
“Bị chê xấu, có kẻ không phục.” Quý Thừa như cười như không, “Diệp Nghi, hay chúng ta nghiêm túc quan sát, rồi thảo luận tỉ mỉ lại một chút?”
“Á á á đồ không biết xấu hổ!”
Lần đó về sau, cô hoàn toàn bị ám ảnh tâm lý. Hình dạng của vật nọ… Thật đúng là tò mò quá thể! Sự ám ảnh này vẫn luôn đeo bám cô, cuối cùng đeo đến tận Santorini. Khoảng khắc thân mật ấy, cô kiên quyết yêu cầu tắt đèn: “Em không muốn nhìn! Anh cũng không được nhìn!”
Quý Thừa dở khóc dở cười: “Diệp Nghi, em thực sự làm anh thất bại như vậy sao.”
“Anh làm gì thì làm đi.” Cô trốn vào trong chăn, “Chỉ là không được nhìn!”
“Được rồi.” Quý Thừa đột nhiên nhào đến, cười xấu xa nói, “Không nhìn thì không nhìn, lúc không thấy, em cũng rất thích nó cho xem.”
“Đồ lưu manh biến thái không biết xấu hổ!”
Lại phải nói, Quý Thừa đúng là một quý ông thực thụ. Sau đó, anh chưa từng đề cập lại yêu cầu bật đèn. Đã từng, anh dường như đã từng rất nghe lời cô, chỉ tiếc ngày vui ngắn ngủi. Sau lại họ không còn chung phòng, sau lại anh không còn về nhà. Giữa hai người họ, đã không còn cơ hội chân thành đối mặt với nhau nữa.
***
Ngay lúc bấy giờ, khi đã qua nhiều năm, một Quý Thừa ‘trần trụi’ bên dưới ánh đèn sáng rực, còn muốn đích thân cô ra tay tắm rửa cho anh… Diệp Nghi thật lòng cảm thấy rất áp lực.
Trong phòng tắm hơi nước dày đặc, ngọn đèn màu vàng nhạt hắt ra thứ ánh sáng nhàn nhạt vụn vặt, tiếng nước tí tách như mưa xuân vào đêm, cứ rót vào lòng người thêm xao động, Diệp Nghi đột nhiên cảm thấy có chút khô nóng, tắt nước, cô ngước nhìn trần nhà, nói: “Cởi đi.”
Đối diện lại chẳng có động tĩnh gì, sự im lặng nặng nề này khiến bầu không khí càng lúc càng lạc lõng. Ngừng một lát, cô bực dọc nói: “Rốt cuộc thì anh có cởi hay không?”
“Không cởi được.” Quý Thừa nhìn cô đầy vẻ vô tội, “Tay đau.”
Diệp Nghi trừng mắt với anh: “Không phải tay trái anh vẫn ổn à?”
“Trên đó may tới tám mũi, vậy là ổn à?”
“Nhưng vừa rồi anh còn dùng tay đó để kéo tôi mà.”
“Cho nên bây giờ càng đau hơn.”
Diệp Nghi bị nghẹn lời: “Anh…”
“Tôi bị thương thành ra như vậy ít nhiều gì cũng có liên quan đến em đúng không?” Quý Thừa đột nhiên bước đến từng bước, hơi thở lành lạnh lập tức phả lên trán cô, thoáng mang theo hàm ý mê hoặc, “Diệp Nghi, em phải chịu trách nhiệm.”
“Lui ra!” Cô la lớn theo bản năng, đôi má nhất thời nóng đến đỏ bừng.
Vẻ mặt Quý Thừa tỉnh bơ, ý cười trong mắt càng lộ rõ: “Tóm lại có thứ gì em chưa từng thấy, có thứ muốn nhìn, hoặc không dám nhìn à? Chẳng phải hai mươi bốn tiếng trước em đã xem hết một lượt rồi sao.”
“Lưu manh!” Diệp Nghi bị anh chế nhạo đến nỗi muốn đập đầu tự tử, “Muốn tắm thì xoay người lại lập tức! Không tắm thì dẹp đi!”
Cô định bụng đánh bài chuồn, ai ngờ Quý Thừa lại không lên tiếng, chỉ ngoan ngoãn quay lưng lại. Nghe lời vậy ư? Diệp Nghi ngờ vực nhìn anh một lát, cảnh cáo nói: “Không được nhúc nhích đó.”
Nói xong, cô từng bước tiến sát lại sau lưng rồi vòng hai tay lên trước người anh, bắt đầu giúp anh tháo từng cúc áo ra. Vừa cẩn trọng mò mẫm, Diệp Nghi vừa nghĩ, hành động hiện tại của mình có lẽ còn nhàm chán hơn chuyện tự lừa mình dối người.
Điều cô cùng Quý Thừa có thể hay không thể làm thì đều đã sớm làm mất rồi, trốn tránh thì đúng là giấu đầu lòi đuôi. Nhưng thực sự là cô không dám nhìn anh trực diện, trên thực tế, tuy là số lần họ ‘thẳng thắn đối mặt’ nhau khá nhiều, nhưng gần như đều ở trong bóng tối. Ở phương diện này, cô là người khá bảo thủ.
Cô thực sự là người không có kinh nghiệm. Việc liên quan đến Diệp Thánh Ân là nỗi đau cả đời của mẹ cô, cho nên Diệp Nghi không dám nói với mẹ bất cứ đề tài gì liên quan đến chuyện giới tính. Bên cạnh đó, người qua lại thân cận với cô cũng chỉ có Diệp Tông và Nghiêm Hàn, hai người này lại càng không phải là đối tượng có thể trao đổi. Cho nên, trước khi kết hôn với Quý Thừa, cô hoàn toàn là tờ giấy trắng.
Mà lúc lấy chồng, cô chỉ mới hai mươi tuổi, chưa từng quen bạn trai, thậm chí chưa từng nắm tay người khác phái nào. Bởi vậy, khi Quý Thừa nhấn mạnh điều khoản nghĩa vụ vợ chồng trong hợp đồng, cô thấy sợ hãi. Nhưng đâu còn cách nào, nếu đã là giao dịch thì phải trả một cái giá lớn. Cô hai bàn tay trắng, còn có thể lấy thân mình ra đổi tiền, nên cảm thấy may mắn.
Nhưng bất luận cô thuyết phục bản thân thế nào, tối hôm dọn vào nhà họ Quý, cô vẫn khẩn trương đến suýt ngất đi. Đặc biệt là khoảnh khắc Quý Thừa đẩy cửa đi vào, cô thực sắp phát khóc. Bởi vì cô bỗng nhiên ý thức được rằng, đây là lần thứ ba họ gặp mặt nhau, mà cô lại phải ‘lên giường’ cùng một người xa lạ chỉ gặp qua ba lần.
Ngay cả thở cô cũng thấy run: “Em, anh, anh tắm xong rồi à…”
Quý Thừa đứng xa xa ở cửa, bộ đồ mặc nhà màu nhạt làm mắt anh đen như một viên đá diệu kỳ, dưới ánh đèn mờ mờ đầy trầm lặng tĩnh mịch, đường cong đôi môi anh thật nhu hoà, vẻ hờ hững pha lẫn tịch liêu thấu xương ở giữa đầu lông mày, anh đang cười đó, nhưng tuyệt đối không vui vẻ. Anh ấy ghét mình ư? Diệp Nghi vô cùng sợ hãi.
Nhưng mà Quý Thừa lại không bước đến, đứng yên chốc lát, anh xoay đi thẳng thừng: “Ngủ sớm một chút đi, tôi ở phòng sát bên, không cần sợ.”
Vậy thôi à? Chân Diệp Nghi nhũn ra, ngã ngồi lên giường, đồng thời mù mờ nghĩ, anh ta không cần cái nghĩa vụ vợ chồng mà bản thân anh ta đã cố tình nhấn mạnh sao?
Sau đó một thời gian khá lâu, họ trải qua bình yên vô sự. Càng là như thế, Diệp Nghi lại càng thấy áy náy. Thật giống như một giao dịch có giá cả hẳn hòi, kết quả là hàng không giao đủ. Cô suy nghĩ rất lâu, kết luận rằng nhất định biểu hiển ngày đó của mình quá kém cỏi, nên làm anh mất khẩu vị. Thiếu hụt việc này, cô chỉ có thể cố gắng bù lại bằng việc khác.
Ngày nào Quý Thừa cũng phải đi tiếp khách đến tận nửa đêm, dạ dày của anh vốn không tốt, lúc về nhà thường nôn đến mấy lần. Vì thế, cô bắt đầu sưu tầm phương thuốc giải rượu bồi bổ dạ dày ở mọi nơi, mỗi ngày đều nấu thuốc đợi anh về. Đêm đầu tiên, Quý Thừa rõ ràng ngạc nhiên: “Sao em còn chưa ngủ?”
“Chờ anh mà.” Cô đánh ngáp một cái, giơ cao chiếc bình giữ ấm trong lòng lên, “Uống nhanh đi, còn nóng đó.”
“Đây là gì vậy?” Anh từ từ đến gần.
Cô vội vàng mở nắp ra: “Để giải rượu bồi bổ dạ dày đó. Ngày nào anh cũng uống rượu như vậy không được đâu. Lần đầu tiên em nấu, anh nếm thử xem uống có quen không, không quen thì nói em sẽ sửa lại cách nấu.”
Quý Thừa cụp mắt nhìn trong chốc lát, khi ngẩng lên, ánh sáng trong mắt trở nên tối hơn: “Em nấu cho tôi?”
“Đúng vậy. Không muốn uống? Uống không được?” Trong không khí đều thoang thoảng mùi rượu dễ chịu, vừa ngửi đã làm người ta mê mẩn, “Anh cứ xem như là thuốc uống thử được không? Sức khoẻ quan trọng mà, xin anh đó.”
Nhưng anh vẫn không nhúc nhích: “Em vì chuyện này mà chờ tôi đến tận bây giờ?”
Diệp Nghi nhíu mày: “Đúng vậy, có chuyện gì à?”
“Chưa từng có ai chờ tôi cả.” Quý Thừa nhìn canh trong tay, thấp giọng nói, “Có chút không quen.”
Diệp Nghi ngẩn ra, lập tức nhiêm túc nói: “Sau này mỗi ngày đều sẽ có, anh phải tập quen đi.”
Quý Thừa bỗng nhiên giương mắt, sâu trong đáy mắt rõ ràng có ánh lửa bập bùng, dường như anh định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại sửa miệng: “Không cần đâu, sáng em còn phải đi học mà.”
“Không sao, không sao, lúc em còn đi làm đêm thì ngủ còn trễ hơn cả đêm nay mà.” Cô liên tục xua tay, “Ai da, anh lịch thiệp như vậy, chắc chắn sẽ không bưng bình uống đâu. Xem em ngốc chưa, chờ chút, em đi rót vào chén cho anh.”
“Đợi đã.” Vừa muốn xoay đi, cô đã bị Quý Thừa giữ lại. Anh cúi nhìn tay hai người nắm lấy nhau, nhẹ giọng nói, “Như bây giờ… cũng rất tốt.” Nói xong, anh bưng bình giữ ấm lên uống một hơi cạn sạch.
Thật sự do Diệp Nghi thổi phồng thôi. Dù cô có làm đêm, cũng tuyệt đối không làm đến khuya lơ khuya lắt thế này. Cho nên sáng hôm sau, cô đã dậy trễ. Lao nhanh xuống lầu, cô vội vàng chào hỏi Quý Thừa: “Chào buổi sáng, bái bai.”
“Diệp Nghi.” Quý Thừa gọi cô lại, “Ăn sáng.”
“Muộn mất rồi!” Cô vừa chạy vừa đáp, “Tan học mua xá xíu cũng được!”
“Từ từ!” Quý Thừa bước nhanh đuổi theo cô, “Tôi đưa em đi. Chị Trần, nhanh chóng gói một phần điểm tâm.”
“Anh đưa em đi?” Cô quá đỗi ngạc nhiên, “Không cần đâu, tài xế đưa là được rồi, anh cứ ăn sáng đi…”
“Tôi ăn rồi.” Anh thản nhiên nói, “Đúng lúc tôi có việc ở gần trường em, tiện đường.”
“Ờ.”
Trên đường đi, Diệp Nghi vừa ăn sáng, vừa thưởng thức gương mặt nghiêng không chút tì vết của Quý Thừa. Dưới nắng sớm hiền hoà, vẻ lạnh lùng của anh dường như cũng bị hoà tan hết tám phần, tuy rằng vẫn như cũ không có biểu hiện gì, nhưng đường nét lại có vẻ nhu hoà rất nhiều. Đẹp trai quá, Diệp Nghi lặng lẽ nhủ thầm, cô hình như không còn thấy sợ anh nữa.
“Nhìn gì vậy?”
“Hả?” Diệp Nghi giật mình, suýt nữa bị miếng xá xíu làm cho nghẹn, “Không, không có gì…”
“Không có gì là gì?”
“Lông mi.” Lời thật lòng tự nhiên lại tuôn ra, “Lông mi của anh dài thật đó.”
Lần này đổi lại Quý Thừa bị nghẹn. Anh dừng xe lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, sườn mặt trắng trẻo hình như bị ánh dương làm cho ửng đỏ: “Canh được lắm, tối qua không bị nôn, cám ơn.”
“Thật ư?” Cô thoáng chốc hưng phấn, “Vậy hôm nay em nấu tiếp! Ai da không ổn, muộn mất rồi! Em đi đây, tạm biệt!”
“Diệp Nghi em chậm một chút…”
Còn chưa nói hết, cô gái bên cạnh lại đột nhiên thụp xuống, cuộn người ngồi lại trên ghế. Quý Thừa sửng sốt: “Em bị sao vậy?”
“Suỵt!” Cô căng thẳng đặt ngón trỏ lên môi, tay kia thì chỉ ra bên ngoài xe, “Cái người già già đó đi chưa?”
Quý Thừa mù mịt ngẩng lên nhìn rồi đáp: “Đi rồi.”
“Phù.” Diệp Nghi án ngực, cẩn thận ngồi thẳng dậy, “Hôm qua chỉ lo nấu canh, quên mất luận văn của thầy ấy… Đã kéo dài cả tuần rồi, lần trước còn bị mắng nửa tiếng đồng hồ, tiêu rồi tiêu rồi, chắc chết mất thôi…”
Bởi vì nấu canh cho anh, nên cô không làm bài tập? Quý Thừa lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính xe, làm những đường nét xinh đẹp của cô như toả ra thứ ánh sáng màu vàng nhạt, tựa như thiên sứ rơi xuống trần gian. Sáng sớm đầu thu cứ vậy mà ấm áp hẳn, Quý Thừa nghe thấy tiếng vỡ răng rắc của tảng băng đông cứng nhiều năm trong ngực mình.
Anh chìa tay ra: “Yêu cầu của luận văn.”
“Dạ?” Cô ngơ ngác nhìn anh.
“Đi học trước đi. Đến khi em tan học sẽ có bài tập để nộp.”
Tiếng chuông tan học vang lên, trong tay Diệp Nghi cầm luận văn mà tài xế mang tới đi lên bục giảng, bước chân có chút nhẹ tênh. Bác Vương vừa mới nói gì nhỉ: “Là cậu chủ tự viết, tuyệt đối hoàn hảo, cô chủ cứ yên tâm mà nộp.”
Quý Thừa- người ngồi trên tầng cao nhất của toà nhà chọc trời mà nhìn xuống chúng sinh- lại từng chữ từng chữ viết luận văn… Chuyện này thật có chút hư ảo?
Mang trạng thái lửng lơ này liên tục đến khi ra khỏi cổng trường, nhìn xung quanh mảnh đất hoang, Diệp Nghi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: Quý Thừa nói đến đây có việc, thuận tiện đưa cô đi. Nhưng một ông chủ lớn như anh, sáng sớm một mình chạy tới chỗ đất hoang này, có thể làm chuyện gì?
Bắt đầu từ hôm đó, quan hệ của hai người họ dần tốt hơn, nhưng vẫn duy trì sự trong sáng tuyệt đối. Thật lâu về sau mới phát sinh chuyện khác lạ duy nhất. Ngày hôm đó Diệp Nghi tan học về, lại phát hiện bầu không khí không ổn. A Phỉ bước đến lặng lẽ nói vào tai cô: “Gần đây công ty gặp nhiều khó khăn, cậu chủ vay mượn khắp nơi, cũng không thuận lợi. Vì quá lo lắng nên ngã bệnh, sốt cao lắm. Tâm trạng cậu chủ không tốt, ai cũng không dám vào hầu hạ.”
Cô chạy nhanh lên lầu: “Tôi đi xem thử.”
Trong phòng Quý Thừa vừa tối vừa yên tĩnh, Diệp Nghi lần mò đi vào, cảm giác được hơi thở ồ ồ nóng rực. Đang ngủ? Nhưng đúng là rất nóng. Cô vội vàng lấy rượu, xoa liên tục vào lòng bàn tay anh. Cô cũng không nhớ rõ mình xoa bao lâu, chỉ biết là bất giác thấy đầu nặng trịch, choàng tỉnh ngẩng lên, lại tiếp tục xoa…
Cứ như vậy làm đi làm lại, cho đến khi tay Quý Thừa đột nhiên co mạnh lại, cô hết hồn, vội gọi: “Quý Thừa? Anh tỉnh chưa?”
Nhưng anh lại không trả lời, bàn tay anh càng lúc càng siết chặt tay cô, trong miệng còn thều thào gì đó. Diệp Nghi kề sát vào anh: “Quý Thừa, anh nói gì?”
“Ba.” Anh đột nhiên gọi lên một tiếng rõ ràng.
Diệp Nghi giật mình, rồi nghe anh nói tiếp: “Mẹ. Ba yên tâm, con sẽ không để họ sống dễ chịu… Con nhất định…”
Giọng nói khàn khàn đến đây dứt hẳn. Diệp Nghi còn đang run sợ, đèn bàn bỗng nhiên sáng lên. Cô ngẩng đầu theo bản năng, đối diện với cặp mắt tối đen của Quý Thừa. Ánh mắt anh theo nhịp thở cùng khoảng cách thân mậtcủa họ , chuyển thành ngón tay giao nắm, rồi khẽ chạm vào mái tóc rối tung của cô: “Diệp Nghi?”
Cô đứng phắt dậy: “Anh tỉnh rồi?”
Quý Thừa chậm rãi ngồi lên, dời mắt đến đèn bàn ở đầu giường: “Ba giờ sáng rồi? Sao em còn chưa đi ngủ?”
Không biết ra làm sao, cô đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên: “Anh sốt cao lắm, phải mau chóng hạ nhiệt, em liền…”
“Em ở đây chăm sóc tôi?” Ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt cô, “Luôn ở bên?”
“Hả, ở thì có ở…” Cô gãi đầu, “Nhưng vừa rồi ngủ quên mất…”
Quý Thừa nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, hệt như họ chưa từng gặp qua. Cô dần dần nổi gai ốc: “Quý Thừa, anh bị sốt đến hồ đồ à…”
Lúc này, Quý Thừa đột nhiên vươn tay ra, Diệp Nghi cứ trố mắt nhìn ngón tay thon dài của anh đang từng chút tới gần, cuối cùng dừng trên đầu cô, xoa rồi lại xoa. Cô vẫn chưa tỉnh à? Diệp Nghi há hốc mồm, nhưng lại không nói được gì.
“Tôi rất ít khi bệnh, bởi vì không dám bệnh. Một người mà bị bệnh sẽ vô cùng đáng thương.” Sau hồi lâu, Quý Thừa khẽ nói, “Nhưng lúc này đây… Diệp Nghi, tôi thấy rất vui.”
Quý Thừa của hôm đó vô cùng bất thường. Anh là người lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, hờ hững, không gì không làm được, hệt như chẳng có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến anh, anh cũng hoàn toàn không có vẻ gì là yếu ớt. Nhưng sinh bệnh có thể thực sự khiến người ta trở nên khác hẳn. Ví như anh, vừa rồi dáng vẻ nói mớ của anh, tựa như một đứa bé lạc đường.
Diệp Nghi muốn hỏi, nhưng cuối cùng cũng không hỏi. Anh muốn nói với cô thì tự nhiên sẽ nói thôi. Vì thế cô cười, từ từ từ từ nắm lại tay anh: “Anh thấy vui, thì em cũng vui.”
Quý Thừa bình phục nhanh chóng, phần lớn công lao này thuộc về Diệp Nghi với sự giam lỏng cô dành cho anh. Tất cả vông việc đều bị chặn ngoài cửa, ngoại trừ cô ra ra vào vào, bất cứ ai cũng không được vào quấy nhiễu Quý Thừa nghỉ ngơi. Hôm nay, bác sĩ đến kiểm tra xong đã nói, Quý Thừa đã khỏi hẳn ồòi, chỉ cần chú ý ăn uống, tất cả thói quen cuộc sống khác đều có thể khôi phục bình thường. Diệp Nghi nghe xong thì vô cùng hưng phấn, nấu canh xong liền hát líu lo đi vào phòng của Quý Thừa.
Nhưng mà vừa vào đến cửa, nguyên bát canh rơi xoảng xuống đất, theo đó là tiếng thét rung chuyển đất trời của cô: “Á!”
Hai tay Quý Thừa còn duy trì tư thế cởi khăn tắm. Anh chết trân lúng túng, thậm chí còn quên cả cử động, che lại cảnh xuân lồ lộ hết ra ngoài.
“Anh, anh, anh…” Diệp Nghi líu lưỡi, “Đồ biến thái!” Nói xong liền ôm mặt, xoay người chạy ra bên ngoài như cơn gió.
Sau khi sự việc xảy ra, Quý Thừa từng cười cô vô số lần: “Em tự tiện xông thẳng vào khuê phòng của tôi, rốt cuộc là ai biến thái?”
“Khuê phòng á? Anh là đàn ông mà khuê phòng gì chứ? Xí!”
Anh cười xoà: “Chuyện này tóm lại có gì mà ngượng chứ? Chưa từng học khoá sức khoẻ sinh sản à?”
“Môn sức khoẻ sinh sản chỉ có mô hình bằng nhựa thôi!” Rốt cuộc thì tại sao cô lại phải thảo luận vấn đề này cùng anh? “Không có… sinh động như vậy! Càng không xấu xí như vậy!”
“Xấu ư?” Quý Thừa nhếch mày, một bàn tay giả vờ sờ xuống bên dưới.
“Á!” Cô che mắt lại, “Anh làm gì đó!”
“Bị chê xấu, có kẻ không phục.” Quý Thừa như cười như không, “Diệp Nghi, hay chúng ta nghiêm túc quan sát, rồi thảo luận tỉ mỉ lại một chút?”
“Á á á đồ không biết xấu hổ!”
Lần đó về sau, cô hoàn toàn bị ám ảnh tâm lý. Hình dạng của vật nọ… Thật đúng là tò mò quá thể! Sự ám ảnh này vẫn luôn đeo bám cô, cuối cùng đeo đến tận Santorini. Khoảng khắc thân mật ấy, cô kiên quyết yêu cầu tắt đèn: “Em không muốn nhìn! Anh cũng không được nhìn!”
Quý Thừa dở khóc dở cười: “Diệp Nghi, em thực sự làm anh thất bại như vậy sao.”
“Anh làm gì thì làm đi.” Cô trốn vào trong chăn, “Chỉ là không được nhìn!”
“Được rồi.” Quý Thừa đột nhiên nhào đến, cười xấu xa nói, “Không nhìn thì không nhìn, lúc không thấy, em cũng rất thích nó cho xem.”
“Đồ lưu manh biến thái không biết xấu hổ!”
Lại phải nói, Quý Thừa đúng là một quý ông thực thụ. Sau đó, anh chưa từng đề cập lại yêu cầu bật đèn. Đã từng, anh dường như đã từng rất nghe lời cô, chỉ tiếc ngày vui ngắn ngủi. Sau lại họ không còn chung phòng, sau lại anh không còn về nhà. Giữa hai người họ, đã không còn cơ hội chân thành đối mặt với nhau nữa.
Ngay lúc bấy giờ, khi đã qua nhiều năm, một Quý Thừa ‘trần trụi’ bên dưới ánh đèn sáng rực, còn muốn đích thân cô ra tay tắm rửa cho anh… Diệp Nghi thật lòng cảm thấy rất áp lực.