Vài giờ trôi qua, hai đứa bé vẫn không chút tin tức, Diệp Nghi ngơ ngác ngồi trước cửa sổ, mặt mày tái mét, cả người như bị rút mất hồn phách. Tà dương chiếu thẳng vào mắt cô, cô lại không chút phản ứng, vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Diệp Tông đi đến trước bậu cửa, kéo cửa chớp xuống, nhẹ nhàng nói: “Em vào giường nằm một chút, được không?”
Diệp Nghi lắc đầu: “Anh ơi, là em tồi tệ, Mạch Miêu mới rời khỏi em, đúng không anh?”
Giọng điệu cô hốt hoảng, Diệp Tông lo lắng cô bị kích thích, nắm chặt tay cô: “Nói bậy bạ gì đó!”
“Bởi vì em quá ích kỷ.” Một giọt lệ rơi xuống mu bàn tay của Diệp Tông, “Em nên sớm rời khỏi Quý Thừa, cho dù để con lại cho anh ấy, em ra đi một mình, em cũng có thể rời khỏi anh ấy. Em luyến tiếc con em, cho nên ở lại bên anh ấy, nhưng hai chúng em có duyên không phận. Em không đi, nên ông trời đã cắt đứt mối liên hệ duy nhất giữa chúng em, bức em đi.”
Cằm Diệp Tông căng cứng, sắc bén gần như để chính anh cảm nhận được đau đớn. Anh không dám đem những suy đoán của mình nói với Diệp Nghi. Diệp Nghi và Thượng Vi căn nguyên thâm hậu, nếu biết chuyện đứa bé mất tích có liên quan đến cô ta, không chừng sẽ phát điên. Hơn nữa, đối thủ lại là một phụ nữ thâm độc… Nhiều giờ đã trôi qua rồi, anh không dám ôm nhiều hy vọng.
Diệp Tông ôm ghì lấy Diệp Nghi: “Xin lỗi em gái, xin lỗi.” Là người anh này vô dụng, ngay cả chuyện nhỏ như bảo vệ em cũng không làm được.
Đến tình trạng này, Diệp Tông lo lắng nhất là Quý Thừa. Biết rõ hết thảy đều là Thượng Vi làm, nhưng Diệp Tông không có chứng cứ. Tình hình trước mắt, bất cứ ai cũng nghĩ đều do họ Diệp gây chuyện, mù quáng chỉ trích Thượng Vi không những vô ích, ngược lại sẽ làm bản thân càng thêm bất lợi.
Nhưng mà, nếu Quý Thừa tin tưởng Thượng Vi, hơn nữa đồng ý mượn tiền của họ Thượng… Vậy chẳng khác nào ân đoạn nghĩa tuyệt với Diệp Nghi. Không còn con gái cũng không còn chồng, Diệp Tông thật không biết, cô chịu nổi cú sốc này hay không.
Reng reng reng!
Tiếng chuông vang lên, Diệp Nghi nhào đến bàn, đoạt lấy điện thoại của Diệp Tông: “Có tin tức gì?”
Cộp một tiếng, di động rớt mạnh xuống đất. Diệp Tông mắt thấy Diệp Nghi ôm bụng rồi ngã xuống, vội vàng xông lên đỡ cô: “Em làm sao vậy?”
“Anh hai…” Diệp Nghi run rẩy như bị điện giật, “Bến tàu… mau đưa em đến bến tàu.”
***
Trời trong gió nhẹ, vốn dĩ thời tiết tốt vô cùng. Hoàng hôn buông xuống, bến tàu ngay biển như nhuốm một màu u tối mong manh. Nhưng mà, Diệp Nghi chưa từng cảm thấy giá lạnh như hiện tại. Hai chân như nhũn ra, bụng đau lâm râm, nếu không phải Diệp Tông vẫn luôn đỡ eo cô, có lẽ cô đã sớm té xuống đất.
Quý Thừa đứng đối diện cô ở xa xa, vẻ mặt mơ hồ, đứng sóng vai cùng Thượng Vi. Diệp Nghi án mạnh lồng ngực, lại vẫn cảm nhận được lòng cô như tan ra từng mảnh không thể cứu vãn.
Mặt Thượng Vi trắng như tượng sáp, hai mắt đỏ bừng, hiếm khi không trang điểm, gục xuống đất cự kỳ bi thương động lòng người: “Ngạn Ngạn đáng thương, con đi đâu vậy? Mạng con sao lại khổ thế này?”
Vừa khóc, cô vừa quan sát phản ứng của những người xung quanh, càng thấy càng yên tâm. Cô vốn lo lắng, bọn trẻ bị Quý Thừa hoặc Diệp Tông cướp đi. Nếu thực sự là vậy, tất cả mọi chuyện cô lao tâm sắp xếp đều tan như bọt biển.
Nhưng mọi người tâm sự nặng nề, bọn trẻ rõ ràng không ở trong tay họ. Vậy thì càng tốt. Bất luận thế nào, qua khỏi đêm nay rồi tính tiếp. Chỉ cần Quý Thừa cầm tiền của cô, Diệp Nghi liền cuốn xéo.
Ai cũng không để ý đến Thượng Vi. Diệp Tông trực tiếp hỏi viên cảnh sát bên cạnh: “Anh gọi chúng tôi đến, là đã phát hiện ra manh mối?”
Viên cảnh sát gật đầu: “Người tình nghi che giấu rất tốt. Chúng tôi đuổi theo chiếc xe khả nghi ra khỏi Venetian, truy đến tận đây, sau đó liền mất dấu. Xe họ lên một chiếc tàu chở hàng, mục đích là đi Chicago, Mỹ.”
Mọi người cùng lúc rùng mình. Chicago… Nơi đó cách Indiana chỗ của họ Lê chỉ một bến cảng. Trong lòng Thượng Vi kinh hoàng, đây vốn là cô an bài. Như vậy, Quý Thừa sẽ nhận định bọn trẻ được đưa đến họ Lê, là thủ pháp của Diệp Tông không thể nghi ngờ. Thế nhưng, là ai có thể cướp bọn trẻ đi?
Quả nhiên, Quý Thừa bỗng tiến lên vài bước, đi đến trước mặt Diệp Nghi. Anh cúi mắt bình tĩnh nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm đang dậy sóng. Anh vài lần muốn lên tiếng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Tầm mắt Diệp Nghi theo biểu hiện sắc bén của anh chuyển qua đôi gò má tái nhợt, rồi đến khóe môi khẽ nhếch, cuối cùng dừng ở đôi mắt vằn vện tơ máu. Thật lâu sau, cô mỉm cười thê lương: “Không lẽ anh muốn hỏi em, rốt cuộc có phải là em làm hay không?”
Quý Thừa nhìn cô trân trối, khẽ hỏi: “Phải không?”
Mặc dù biết anh bị người khác rắp tâm che mắt, nhưng Diệp Tông vẫn nổi đóa: “Quý Thừa, cậu xem không thấy phản ứng của nó à? Cậu cảm thấy nó đang giả đò sao? Cậu nghĩ tôi và nó đưa bọn trẻ đi chơi à?”
Diệp Nghi đè tay Diệp Tông lại, lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Quý Thừa: “Em nói không phải, anh tin không?”
“Anh không…” Quý Thừa dừng như muốn giải thích, rồi lại mệt mỏi buông xuôi, “Diệp Nghi, em đang trách anh sao? Nhưng em đừng quên, trước kia em đã làm thế một lần với anh rồi.”
Tuy rằng đã sớm không kỳ vọng, nhưng chính tai nghe được, đáy lòng thoáng lạnh lẽo, đau tận tâm can.
“Đúng vậy.” Cô cố gắng mỉm cười, “Là em làm sai nhiều chuyện, cho nên khó biện bạch cho mình. Anh không tin thì cứ không tin đi, chẳng sao hết. Thế nhưng, nếu có tin tức của con, xin anh nhất định phải nói cho em biết. Cám ơn.”
Nói xong, cô kéo Diệp Tông đi: “Anh à, chúng ta về thôi.”
Quý Thừa mắt thấy cô càng đi càng xa, trái tim hệt như bị sợi dây thừng vô hình siết chặt, theo sự gia tăng của khoảng cách, dây thừng càng siết càng chặt, gần như siết đến tim anh máu thịt văng đầy.
Không, anh sẵn sàng tin tưởng cô, cô không thể đi! Quý Thừa vươn tay, đang muốn tiến lên, tiếng của Thượng Vi đột nhiên bay đến: “Bác gái à, là con. Phải không? Thật tốt quá! Ngân hàng còn năm phút nữa đóng cửa, may là còn kịp! Con đi nói với cha con một tiếng, lập tức chuyển khoản ngay!”
Cúp máy, cô kích động hướng về Quý Thừa: “Quý Thừa, bác gái triệu tập cuộc họp khẩn cấp, liên quan đến lợi ích, anh lại bận rộn, cho nên các cổ đông lâm thời quyết định, dưới tình huống anh vắng mặt đã biểu quyết chuyện mượn tiền Thượng thị, vừa mới thông qua. Tiền sẽ lập tức vào tài khoản, Quý thị được cứu rồi!”
Quý Thừa đứng lại, tựa như không nghe được lời cô nói, đáy mắt tối tăm như đứng hình, khóa trụ bóng lưng mong manh trước mặt. Nghe thấy Thượng Vi nói, tấm lưng cứng còng của Quý Thừa lập tức thả lỏng: “Chúc mừng.”
Hai chữ này như đâm mạnh vào trái tim của Diệp Nghi. Anh chạy nhanh đến, cầm lấy hai vai của Diệp Nghi, xoay cô đối mặt với mình: “Diệp Nghi, anh không…”
“Không sao.” Diệp Nghi bình tĩnh nói, “Em nhớ rồi, Thượng thị cho anh vay tiền, thì điều kiện là anh ly hôn. Hai mươi triệu này, là họ Diệp em đã làm lỡ một lần, không thể chậm trễ lần thứ hai. Vốn nói chờ con về chúng ta sẽ ly hôn, hiện tại xem ra anh không chờ được đến lúc đó. Chừng nào anh có thời gian thì đến tìm em, mau chóng đi làm cho xong.”
“Diệp Nghi!”
“Diệp Nghi, không phải cô đang hiểu lầm gì đó chứ?” Thượng Vi vội bước đến, “Tuy rằng cha tôi có nói, Quý Thừa muốn mượn tiền của Thượng thị, thì trước tiên phải ly hôn với cô, nhưng chuyện này còn chưa có kết luận, cô đừng nghĩ lung tung! Anh ấy cũng giống tôi, lo lắng chuyện bọn trẻ, mới có thể nhắc lại nợ cũ với cô, cô đừng để tâm…” Nói xong, còn đưa tay vỗ vai của Diệp Nghi.
“Đừng chạm vào tôi!” Diệp Nghi đột nhiên bộc phát.
Mâu thuân giữa cô và Thượng Vi tồn tại đã lâu, nhưng chưa bao giờ ra mặt đối chọi gay gắt với nhau. Hiện giờ xảy ra chuyện bọn trẻ, Thượng Vi lại đến châm ngòi, rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa: “Cô Thượng chỉ vội vã vui vẻ dùm Quý Thừa, mà tuyệt nhiên không lo lắng cho thằng bé à? Hay là bởi vì, Ngạn Ngạn thực sự không phải con trai của chị cô, cho nên mới khóc lóc một chút là có thể quên sạch sành sanh?”
Diệp Nghi nhìn thế nào lại biết Ngạn Ngạn không phải con của chị cô? Trong lòng Thượng Vi lo lắng, vì phải che giấu, cô nhanh chóng bắt lấy tay của Diệp Nghi, vẻ mặt oán thán: “Diệp Nghi, sao cô có thể nói như vậy? Ngạn Ngạn mất tích sao tôi lại không sốt ruột chứ? Nhưng Quý thị hiện tại là lúc sống còn, chẳng lẽ cô không lo lắng thay Quý Thừa sao?”
Diệp Nghi phủi mạnh: “Cô buông ra!”
Giữa lúc hỗn loạn, Quý Thừa thấy cô bị Thượng Vi bắt lấy, vội vàng đi đến ngăn cản hai người. Ngay khoảnh khắc anh tách hai cô ra, Thượng Vi đột nhiên né một cái, sau đó ôm chặt lấy Quý Thừa.
Diệp Nghi bị Thượng Vi đẩy mạnh, mà Quý Thừa lại bị Thượng Vi ôm, khiến cô bị hất lui về sau. Từ đó nhìn thấy, hệt như Quý Thừa vì che chở cho Thượng Vi mà đẩy Diệp Nghi ra. Diệp Nghi bị nắm chặt cánh tay rồi thả ra nên lùi mạnh hai bước, rốt cuộc té ngã.
“Em!”
“Diệp Nghi!”
Diệp Nghi ôm bụng, cuộn mình lại. Quý Thừa bế cô lên: “Diệp Nghi, em sao vậy?”
Cô khó khăn ngẩng đầu. Ánh tà dương hắt lên khuôn mặt tái mét của cô, hiện lên nét đẹp thê lương động lòng người: “Quý Thừa, ba năm trước anh đánh đố em, nói cả đời em cũng không thể phủi sạch quan hệ với anh, anh thắng. Hiện tại, em lại mang thai. Thế nhưng Mạch Miêu đã mất, đứa con thứ hai có thể cũng muốn rời khỏi chúng ta. Chúng ta lại đánh cuộc được không, anh nói xem lúc này đây, có phải chúng ta phải hoàn toàn phủi sạch quan hệ không?”
“Mẹ, không thấy chú đẹp trai đâu nữa.” Mạch Miêu kéo kéo tay áo của Diệp Nghi, “Có khi nào chú ấy lo lắng không?”
Diệp Nghi ngẩng đầu nhìn, quả thực, thuyền của các cô không đi theo tuyến đường bình thường, mà lại rẽ vào một đường kênh có hơi hẻo lánh, rời khỏi tầm mắt của Quý Thừa.
Con kênh này cũng giống như thành phố thật, uốn lượn rẽ nhánh rất nhiều. Nhưng nhánh trước mắt này, lại chỉ có mỗi mình con thuyền của họ. Giương mắt nhìn lên, cửa hàng hai bên bờ gần như được trang hoàng xong, nhưng vẫn chưa chính thức buôn bán.
Mùi vật liệu xây dựng cùng mùi nước sơn tràn ngập, sinh ra cảm giác tối tăm ẩm thấp và lạnh lẽo. Vốn chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng chứng ảo tưởng ám hại của Diệp Nghi đột nhiên phát tác. Không xảy ra chuyện gì chứ?
Nắm lấy cổ tay hai đứa bé, cô ra vẻ bình tĩnh hỏi chủ thuyền: “Anh ơi, mùi thi công ở con đường này quá nồng, dẫn theo trẻ con, vẫn nên quay đầu đổi tuyến đi ạ.”
“Được được.” Chủ thuyền lập tức đáp, “Ngại quá, hiện giờ là giờ cao điểm, chúng tôi có quy định, thuyền trên kênh có số lượng nhất định rồi, còn lại thì tự giác phân nhánh. Là tôi chọn không tốt, chị đừng để bụng.”
“Không sao.” Lời này không giống khác thường, Diệp Nghi yên tâm hơn, “Quay đầu đi.”
“Chỗ này khá nhỏ, quay đầu hơi bất tiện, đến khúc ngoặt đằng kia chúng ta sẽ quay đầu.”
Lúc này, trên bờ có vài người đi đường. Thấy thế, Diệp Nghi âm thầm thở phào. Mấy năm nay trải qua nhiều chuyện thái quá, có lẽ cô hơi ám ảnh tinh thần. Đúng rồi, vừa mới nói với Quý Thừa là đứng tại chỗ có thể nhìn thấy các cô, giờ ra khỏi tầm mắt lâu như vậy, anh không sốt ruột chứ?
Nghĩ vậy, Diệp Nghi thả hai đứa nhỏ ra, lấy điện thoại ra: “Hai đứa ngồi yên nha, mẹ gọi nói với chú một tiếng, chúng ta lập tức quay lại…”
“Thịch!”
“Rào!”
Cái lạnh tê người thoáng chốc kéo đến. Chính xác là, ba người chìm vào trong cái lạnh buốt xương. Mắt, tai, mũi, làn da, kênh nước lạnh lẽo bao gồm cả nỗi sợ hãi dọc theo đường đi nãy giờ, phút chốc ập đến.
Lật thuyền! Mấy đứa nhỏ!
Diệp Nghi liều mạng sờ soạng bên hông, tùy tiện bắt được một cái bóng đen nhấc lên! Trong lúc vùng vẫy, hai chân đạp tới đáy. Cô đột nhiên đứng bật lên, phát hiện nước cũng không sâu lắm, ngập xấp xỉ đến vai, mà cái bóng được cô nhấc khỏi mặt nước đúng là Ngạn Ngạn!
Ngạn Ngạn rõ ràng đã bị hoảng sợ quá độ, nhưng trông không có gì đáng ngại. Còn Diệp Nghi thì như phát điên hét vang: “Mạch Miêu!”
“Chị đừng lo lắng, không sao đâu!”
Diệp Nghi ngoảnh lại, chỉ thấy chủ thuyền đang xách Mạch Miêu đang sặc nước đứng cách đó không xa, liên tục cúi người: “Xin lỗi chị, xin lỗi, vừa rồi chèo hơi quá, làm thuyền lật…”
Trên bờ, mấy người đi đường áp sát vào rào chắn: “Sao lại thế, lật thuyền à?”
Có người vượt qua rào chắn, đưa tay xuống dưới: “Mau, đưa mấy đứa bé lên trước đã!”
Hai đứa trẻ bị dọa sợ, khóc lớn: “Òa òa! Mẹ ơi, đau quá, lạnh quá!”
Diệp Nghi vuốt mặt đầy nước, trên bờ cao hơn nhiều so với mặt nước, vách đá lên bờ lại trơn trượt, bên trên tuy có người tiếp cứu, nhưng thật ra chỉ có thể nâng mấy đứa nhỏ lên trước thôi. Còn cô, đi lên e rằng không được. Cũng may, cách đó vài chục thước là bậc thang để đi lên bờ.
Nước rất lạnh, trong lúc hỗn loạn, Diệp Nghi quyết định chịu đưa hai đứa nhỏ lên trước: “Giúp đưa trẻ nhỏ lên trước đi! Mạch Miêu, Ngạn Ngạn, đứng ở đây không được đi đâu, mẹ theo bậc thang bên kia lên bờ, rồi chạy đến ngay!”
Đây là quyết định hối hận cuối cùng trong đời của Diệp Nghi, không có lần thứ hai.
Trần của Venetian được thiết kế như bầu trời. Nền trời xanh thẳm, mây trắng bay, cho dù bên ngoài mưa rền gió dữ, bên trong vĩnh viễn cứ yên ả thanh bình.
Quý Thừa nhắm mắt đứng trên bờ, sống lưng cứng còng thẳng tắp. Đầu dây bên kia điện thoại, Lý Hằng hồi lâu không nghe trả lời, chột dạ hỏi thử: “Cậu chủ?”
“Ừm.” Trong sóng điện thoại truyền đến một tiếng nhàn nhạt, chứng tỏ người vẫn còn đó, nhưng lại không nói hết câu.
Lý Hằng đành bất chấp tiếp tục nói: “Cậu chủ, hôm nay là cơ hội cuối cùng, Bị Diệp Tông hãm hại đã thành không thể tránh khỏi, chúng ta phải mau chóng tìm đường lui mới được! Bên cô Thượng vẫn còn giữ ý định cho chúng ta mượn tiền, nếu như mau chóng đi thương lượng, có thể còn cơ hội, cậu xem…”
“Chờ đã.” Chỉ nghe Quý Thừa thấp giọng nói, “Nếu thực sự Diệp Tông muốn hại tôi, sẽ không để Diệp Nghi trở về bên tôi đâu. Nếu anh ta đã để cô ấy trở về, chính là thật lòng muốn hợp tác với chúng ta. Lần này không chừng có ẩn tình gì đó. Hay cứ liên hệ với anh ta trước đã. Chú chờ điện thoại của tôi.”
“… Vâng.”
Cúp máy, Quý Thừa theo bản năng nhìn về con kênh phía xa, sau đó bỗng dừng một chút. Cẩn thận xem xét, quả thực không còn thấy bóng dáng của Diệp Nghi và bọn trẻ đâu. Chạy nhanh đi, điện thoại chợt reo vang.
Anh vừa chạy vừa bắt máy: “Là tôi.”
“Em không có lừa anh, đúng chứ?” Tiếng nói trách hận của Thượng Vi truyền đến, “Quý Thừa, em đúng là lo lắng thay anh! Chỉ còn thời hạn nửa ngảy thôi, anh đã bị Diệp Tông chơi một vố rồi, hai mươi triệu kia phải làm sao đây? Hôm nay không lấp đầy lỗ hổng này, anh sẽ tiêu đời! Lúc trước tiền hứa cho anh mượn em vẫn còn đây, anh…”
“Chuyện này vẫn chưa sáng tỏ.” Quý Thừa đi nhanh về phía con kênh, “Còn chưa phải lúc để kết luận.”
“Anh còn muốn đợi đến bao giờ!” Thượng Vi vội vàng nói, “Quý Thừa, họ Diệp đã hại anh đến nước này rồi, anh còn bào chữa cho họ?”
“Tôi hiểu họ.”
“Họ? Diệp Tông và ai, Diệp Nghi à?” Thượng Vi cười lạnh nói, “Quan hệ giữ cô ta và Diệp Tông tốt như vậy, kế hoạch của Diệp Tông, sao cô ta có thể không có phần? Quý Thừa, em biết anh có lòng trách nhiệm, lại thương con, nhưng họ chính là lợi dụng ý thức trách nhiệm đó của anh! Diệp Nghi trở về bên cạnh anh, anh liền tin tưởng cô ta vô điều kiện. Đây căn bản chỉ là khổ nhục kế của họ Diệp!”
“Hiện giờ Diệp Nghi có đang ở bên anh không? Không chứ gì?” Thượng Vi ngắt lời, “Quý Thừa, anh có tin không, nhân lúc anh không chú ý, cô ta đã mang con anh giấu đi rồi! Hết thảy đều là cô ta hợp mưu cùng Diệp Tông! Trước giả đò tái hợp, sau hại anh phá sản, rồi mang con anh đi, cô ta đang trả thù tất cả những gì anh làm với họ Diệp, làm với Diệp Tông trong mấy năm nay!”
“Cô câm miệng!”
Trước mắt Quý Thừa, con kênh đột nhiên rẽ nhánh. Anh nhanh chóng quét một vòng, đang chuẩn bị tiếp tục đi dọc theo con kênh, thân hình cao lớn bỗng nhiên khựng lại, không hề nhúc nhích.
Trong điện thoại, Thượng Vi vẫn cứ tiếp tục nói: “Không chừng lát nữa cô ta sẽ nói với anh, không tìm thấy con đâu. Quý Thừa, không lẽ anh tình nguyện để cô ta tiếp tục lừa gạt anh à?”
Ở khúc rẽ bên cạnh, Diệp Nghi đột nhiên lao đến, nhào vào người Quý Thừa. Sắc mặt cô trắng nhợt như ma, từ đầu đến chân đều ướt sũng. Nhưng mà, khiến Quý Thừa đến máu cũng lạnh dần đi chính là cô run rẩy nói: “Quý Thừa, con… không thấy con đâu!”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vài giờ trôi qua, hai đứa bé vẫn không chút tin tức, Diệp Nghi ngơ ngác ngồi trước cửa sổ, mặt mày tái mét, cả người như bị rút mất hồn phách. Tà dương chiếu thẳng vào mắt cô, cô lại không chút phản ứng, vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Diệp Tông đi đến trước bậu cửa, kéo cửa chớp xuống, nhẹ nhàng nói: “Em vào giường nằm một chút, được không?”
Diệp Nghi lắc đầu: “Anh ơi, là em tồi tệ, Mạch Miêu mới rời khỏi em, đúng không anh?”
Giọng điệu cô hốt hoảng, Diệp Tông lo lắng cô bị kích thích, nắm chặt tay cô: “Nói bậy bạ gì đó!”
“Bởi vì em quá ích kỷ.” Một giọt lệ rơi xuống mu bàn tay của Diệp Tông, “Em nên sớm rời khỏi Quý Thừa, cho dù để con lại cho anh ấy, em ra đi một mình, em cũng có thể rời khỏi anh ấy. Em luyến tiếc con em, cho nên ở lại bên anh ấy, nhưng hai chúng em có duyên không phận. Em không đi, nên ông trời đã cắt đứt mối liên hệ duy nhất giữa chúng em, bức em đi.”
Cằm Diệp Tông căng cứng, sắc bén gần như để chính anh cảm nhận được đau đớn. Anh không dám đem những suy đoán của mình nói với Diệp Nghi. Diệp Nghi và Thượng Vi căn nguyên thâm hậu, nếu biết chuyện đứa bé mất tích có liên quan đến cô ta, không chừng sẽ phát điên. Hơn nữa, đối thủ lại là một phụ nữ thâm độc… Nhiều giờ đã trôi qua rồi, anh không dám ôm nhiều hy vọng.
Diệp Tông ôm ghì lấy Diệp Nghi: “Xin lỗi em gái, xin lỗi.” Là người anh này vô dụng, ngay cả chuyện nhỏ như bảo vệ em cũng không làm được.
Đến tình trạng này, Diệp Tông lo lắng nhất là Quý Thừa. Biết rõ hết thảy đều là Thượng Vi làm, nhưng Diệp Tông không có chứng cứ. Tình hình trước mắt, bất cứ ai cũng nghĩ đều do họ Diệp gây chuyện, mù quáng chỉ trích Thượng Vi không những vô ích, ngược lại sẽ làm bản thân càng thêm bất lợi.
Nhưng mà, nếu Quý Thừa tin tưởng Thượng Vi, hơn nữa đồng ý mượn tiền của họ Thượng… Vậy chẳng khác nào ân đoạn nghĩa tuyệt với Diệp Nghi. Không còn con gái cũng không còn chồng, Diệp Tông thật không biết, cô chịu nổi cú sốc này hay không.
Reng reng reng!
Tiếng chuông vang lên, Diệp Nghi nhào đến bàn, đoạt lấy điện thoại của Diệp Tông: “Có tin tức gì?”
Cộp một tiếng, di động rớt mạnh xuống đất. Diệp Tông mắt thấy Diệp Nghi ôm bụng rồi ngã xuống, vội vàng xông lên đỡ cô: “Em làm sao vậy?”
“Anh hai…” Diệp Nghi run rẩy như bị điện giật, “Bến tàu… mau đưa em đến bến tàu.”
***
Trời trong gió nhẹ, vốn dĩ thời tiết tốt vô cùng. Hoàng hôn buông xuống, bến tàu ngay biển như nhuốm một màu u tối mong manh. Nhưng mà, Diệp Nghi chưa từng cảm thấy giá lạnh như hiện tại. Hai chân như nhũn ra, bụng đau lâm râm, nếu không phải Diệp Tông vẫn luôn đỡ eo cô, có lẽ cô đã sớm té xuống đất.
Quý Thừa đứng đối diện cô ở xa xa, vẻ mặt mơ hồ, đứng sóng vai cùng Thượng Vi. Diệp Nghi án mạnh lồng ngực, lại vẫn cảm nhận được lòng cô như tan ra từng mảnh không thể cứu vãn.
Mặt Thượng Vi trắng như tượng sáp, hai mắt đỏ bừng, hiếm khi không trang điểm, gục xuống đất cự kỳ bi thương động lòng người: “Ngạn Ngạn đáng thương, con đi đâu vậy? Mạng con sao lại khổ thế này?”
Vừa khóc, cô vừa quan sát phản ứng của những người xung quanh, càng thấy càng yên tâm. Cô vốn lo lắng, bọn trẻ bị Quý Thừa hoặc Diệp Tông cướp đi. Nếu thực sự là vậy, tất cả mọi chuyện cô lao tâm sắp xếp đều tan như bọt biển.
Nhưng mọi người tâm sự nặng nề, bọn trẻ rõ ràng không ở trong tay họ. Vậy thì càng tốt. Bất luận thế nào, qua khỏi đêm nay rồi tính tiếp. Chỉ cần Quý Thừa cầm tiền của cô, Diệp Nghi liền cuốn xéo.
Ai cũng không để ý đến Thượng Vi. Diệp Tông trực tiếp hỏi viên cảnh sát bên cạnh: “Anh gọi chúng tôi đến, là đã phát hiện ra manh mối?”
Viên cảnh sát gật đầu: “Người tình nghi che giấu rất tốt. Chúng tôi đuổi theo chiếc xe khả nghi ra khỏi Venetian, truy đến tận đây, sau đó liền mất dấu. Xe họ lên một chiếc tàu chở hàng, mục đích là đi Chicago, Mỹ.”
Mọi người cùng lúc rùng mình. Chicago… Nơi đó cách Indiana chỗ của họ Lê chỉ một bến cảng. Trong lòng Thượng Vi kinh hoàng, đây vốn là cô an bài. Như vậy, Quý Thừa sẽ nhận định bọn trẻ được đưa đến họ Lê, là thủ pháp của Diệp Tông không thể nghi ngờ. Thế nhưng, là ai có thể cướp bọn trẻ đi?
Quả nhiên, Quý Thừa bỗng tiến lên vài bước, đi đến trước mặt Diệp Nghi. Anh cúi mắt bình tĩnh nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm đang dậy sóng. Anh vài lần muốn lên tiếng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Tầm mắt Diệp Nghi theo biểu hiện sắc bén của anh chuyển qua đôi gò má tái nhợt, rồi đến khóe môi khẽ nhếch, cuối cùng dừng ở đôi mắt vằn vện tơ máu. Thật lâu sau, cô mỉm cười thê lương: “Không lẽ anh muốn hỏi em, rốt cuộc có phải là em làm hay không?”
Quý Thừa nhìn cô trân trối, khẽ hỏi: “Phải không?”
Mặc dù biết anh bị người khác rắp tâm che mắt, nhưng Diệp Tông vẫn nổi đóa: “Quý Thừa, cậu xem không thấy phản ứng của nó à? Cậu cảm thấy nó đang giả đò sao? Cậu nghĩ tôi và nó đưa bọn trẻ đi chơi à?”
Diệp Nghi đè tay Diệp Tông lại, lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Quý Thừa: “Em nói không phải, anh tin không?”
“Anh không…” Quý Thừa dừng như muốn giải thích, rồi lại mệt mỏi buông xuôi, “Diệp Nghi, em đang trách anh sao? Nhưng em đừng quên, trước kia em đã làm thế một lần với anh rồi.”
Tuy rằng đã sớm không kỳ vọng, nhưng chính tai nghe được, đáy lòng thoáng lạnh lẽo, đau tận tâm can.
“Đúng vậy.” Cô cố gắng mỉm cười, “Là em làm sai nhiều chuyện, cho nên khó biện bạch cho mình. Anh không tin thì cứ không tin đi, chẳng sao hết. Thế nhưng, nếu có tin tức của con, xin anh nhất định phải nói cho em biết. Cám ơn.”
Nói xong, cô kéo Diệp Tông đi: “Anh à, chúng ta về thôi.”
Quý Thừa mắt thấy cô càng đi càng xa, trái tim hệt như bị sợi dây thừng vô hình siết chặt, theo sự gia tăng của khoảng cách, dây thừng càng siết càng chặt, gần như siết đến tim anh máu thịt văng đầy.
Không, anh sẵn sàng tin tưởng cô, cô không thể đi! Quý Thừa vươn tay, đang muốn tiến lên, tiếng của Thượng Vi đột nhiên bay đến: “Bác gái à, là con. Phải không? Thật tốt quá! Ngân hàng còn năm phút nữa đóng cửa, may là còn kịp! Con đi nói với cha con một tiếng, lập tức chuyển khoản ngay!”
Cúp máy, cô kích động hướng về Quý Thừa: “Quý Thừa, bác gái triệu tập cuộc họp khẩn cấp, liên quan đến lợi ích, anh lại bận rộn, cho nên các cổ đông lâm thời quyết định, dưới tình huống anh vắng mặt đã biểu quyết chuyện mượn tiền Thượng thị, vừa mới thông qua. Tiền sẽ lập tức vào tài khoản, Quý thị được cứu rồi!”
Quý Thừa đứng lại, tựa như không nghe được lời cô nói, đáy mắt tối tăm như đứng hình, khóa trụ bóng lưng mong manh trước mặt. Nghe thấy Thượng Vi nói, tấm lưng cứng còng của Quý Thừa lập tức thả lỏng: “Chúc mừng.”
Hai chữ này như đâm mạnh vào trái tim của Diệp Nghi. Anh chạy nhanh đến, cầm lấy hai vai của Diệp Nghi, xoay cô đối mặt với mình: “Diệp Nghi, anh không…”
“Không sao.” Diệp Nghi bình tĩnh nói, “Em nhớ rồi, Thượng thị cho anh vay tiền, thì điều kiện là anh ly hôn. Hai mươi triệu này, là họ Diệp em đã làm lỡ một lần, không thể chậm trễ lần thứ hai. Vốn nói chờ con về chúng ta sẽ ly hôn, hiện tại xem ra anh không chờ được đến lúc đó. Chừng nào anh có thời gian thì đến tìm em, mau chóng đi làm cho xong.”
“Diệp Nghi!”
“Diệp Nghi, không phải cô đang hiểu lầm gì đó chứ?” Thượng Vi vội bước đến, “Tuy rằng cha tôi có nói, Quý Thừa muốn mượn tiền của Thượng thị, thì trước tiên phải ly hôn với cô, nhưng chuyện này còn chưa có kết luận, cô đừng nghĩ lung tung! Anh ấy cũng giống tôi, lo lắng chuyện bọn trẻ, mới có thể nhắc lại nợ cũ với cô, cô đừng để tâm…” Nói xong, còn đưa tay vỗ vai của Diệp Nghi.
“Đừng chạm vào tôi!” Diệp Nghi đột nhiên bộc phát.
Mâu thuân giữa cô và Thượng Vi tồn tại đã lâu, nhưng chưa bao giờ ra mặt đối chọi gay gắt với nhau. Hiện giờ xảy ra chuyện bọn trẻ, Thượng Vi lại đến châm ngòi, rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa: “Cô Thượng chỉ vội vã vui vẻ dùm Quý Thừa, mà tuyệt nhiên không lo lắng cho thằng bé à? Hay là bởi vì, Ngạn Ngạn thực sự không phải con trai của chị cô, cho nên mới khóc lóc một chút là có thể quên sạch sành sanh?”
Diệp Nghi nhìn thế nào lại biết Ngạn Ngạn không phải con của chị cô? Trong lòng Thượng Vi lo lắng, vì phải che giấu, cô nhanh chóng bắt lấy tay của Diệp Nghi, vẻ mặt oán thán: “Diệp Nghi, sao cô có thể nói như vậy? Ngạn Ngạn mất tích sao tôi lại không sốt ruột chứ? Nhưng Quý thị hiện tại là lúc sống còn, chẳng lẽ cô không lo lắng thay Quý Thừa sao?”
Diệp Nghi phủi mạnh: “Cô buông ra!”
Giữa lúc hỗn loạn, Quý Thừa thấy cô bị Thượng Vi bắt lấy, vội vàng đi đến ngăn cản hai người. Ngay khoảnh khắc anh tách hai cô ra, Thượng Vi đột nhiên né một cái, sau đó ôm chặt lấy Quý Thừa.
Diệp Nghi bị Thượng Vi đẩy mạnh, mà Quý Thừa lại bị Thượng Vi ôm, khiến cô bị hất lui về sau. Từ đó nhìn thấy, hệt như Quý Thừa vì che chở cho Thượng Vi mà đẩy Diệp Nghi ra. Diệp Nghi bị nắm chặt cánh tay rồi thả ra nên lùi mạnh hai bước, rốt cuộc té ngã.
“Em!”
“Diệp Nghi!”
Diệp Nghi ôm bụng, cuộn mình lại. Quý Thừa bế cô lên: “Diệp Nghi, em sao vậy?”
Cô khó khăn ngẩng đầu. Ánh tà dương hắt lên khuôn mặt tái mét của cô, hiện lên nét đẹp thê lương động lòng người: “Quý Thừa, ba năm trước anh đánh đố em, nói cả đời em cũng không thể phủi sạch quan hệ với anh, anh thắng. Hiện tại, em lại mang thai. Thế nhưng Mạch Miêu đã mất, đứa con thứ hai có thể cũng muốn rời khỏi chúng ta. Chúng ta lại đánh cuộc được không, anh nói xem lúc này đây, có phải chúng ta phải hoàn toàn phủi sạch quan hệ không?”