Nhìn chiếc giường trống không Cố Dạ Thiên trầm mặc, đúng lúc này cánh cửa phía sau mở ra, hắn lập tức quay đầu lại nhìn, nắm chặt lấy cổ tay của người vừa bước vào
Bạch Âm bị hành động bất ngờ của hắn dọa cho sợ, đang định rút châm độc ra thì thấy người trước mặt là hắn mới thở phào
"Cố Dạ Thiên ngươi bị điên à, nửa đêm nửa hôm không ngủ mặc một thân đen xì, làm ta cứ tưởng là tên trộm nào đấy"
Cố Dạ Thiên im lặng nhìn gương mặt của y nhất là đôi mắt xanh ngọc kia, quả thật rất giống nhưng cảm giác cho hắn biết là y không phải
Cố Dạ Thiên trút đi hơi thở nặng nề của mình kéo Bạch Âm lại ghế ngồi xuống
Bạch Âm thấy hắn dường như có tâm sự cũng không dám nháo, cứ thể để mặc hắn nắm tay mình kéo đi
"Bạch Âm"
"Hửm"
"Hôm nay ta gặp một người, có màu mắt giống ngươi"
Đôi mắt xanh ngọc khẽ dao động, nhưng sau đó nhanh chóng biến mất, Bạch Âm cười cười nói
"Có gì lạ đâu chứ, trên đời có biết bao nhiêu người giống nhau về một thứ gì đó"
"Người đó ờ cùng Lang Viên Thiệu"
Nụ cười trên gương mặt y cứng đờ sau đó trở nên gượng gạo
"Thì sao chứ, không phải ta nói, có người giống nhau vài thứ trên cơ thể không có gì lạ hay sao, thôi ta buồn ngủ rồi, mau ngủ thôi"
Nói rồi Bạch Âm leo lên giường đắp chăn quay lưng về phía hắn
Biết y đang cố trốn tránh gì đó nhưng Cố Dạ Thiên cũng không muốn ép y, nếu y không muốn nói thì thôi vậy
"Ngươi ngủ trước đi, ta đi báo cáo với Tôn thượng"
Cố Dạ Thiên bước ra ngoài, trước khi đi còn không quên khép cửa lại
Bạch Âm lúc này nằm trên giường với gương mặt đăm chiêu kèm theo đó là nét buồn man mác
Là người đó sao?
"Lang Nhất Hàn à Lang Nhất Hàn, ngươi hết lần này đến lần khác chống đối ta, vậy thì đừng trách"
Lang Viên Thiệu ánh mắt lóe lên một tia tàn độc, tay nắm chặt sáo trong tay bắt đầu thổi lên một khúc nhạc ghê rợn
Trong màn che, thấp thoáng bóng dáng của một nam nhân y phục không chỉnh tề, sa y mỏng manh trễ xuống để lộ ra bờ vai trắng nõn
Mạn che mặt không còn làm hiện ra gương mặt sắc sảo, mà nó có đến tám phần giống với Bạch Âm
Đôi mắt xanh ngọc khẽ động, môi mỏng câu lên tạo độ cung tuyệt hảo
"Nhiệm vụ này, xem ra sắp kết thúc rồi"
Nâng lấy miếng bạch ngọc trên tay, tay còn lại khẽ lướt bên trên miếng ngọc vuốt nhẹ nó như sợ chỉ cần một động tác mạnh của mình sẽ làm nó trầy xước, điều đấy cho thấy người nọ trân trọng miếng ngọc này như thế nào
Đôi mắt xanh ngọc ánh lên một tia dịu dàng hiếm thấy
"Chúng ta sẽ gặp nhau, nhưng không phải bây giờ"
Lang Nhất Hàn sau khi nghe mọi chuyện từ Cố Dạ Thiên, mày kiếm hơi nhíu lại, thấy thế Cố Dạ Thiên càng khó hiểu, nỗi lo lắng trong lòng càng dâng cao
"Tôn Thượng, người đó có quan hệ với Bạch Âm không?"
Lang Nhất Hàn khẽ liếc nhìn Cố Dạ Thiên đang bồn chồn đứng bên cạnh, môi mỏng khẽ câu lên
"Ngươi hỏi ta? Sao không hỏi trực tiếp y?"
"Ta hỏi thì y sẽ nói sao" Cố Dạ Thiên nhỏ giọng lầm bầm
"Ngươi đang bất mãn với ta đấy à?" Lang Nhất Hàn nhướn mày
"Thuộc hạ không dám" Cố Dạ Thiên cúi thấp đầu
"Được rồi, ta nghĩ đến lúc thích hợp y sẽ tự nói với ngươi, đừng bận tâm quá làm gì"
"Nhưng....."
"Thôi thôi, mau trở về đi, ta còn phải vào ngủ với Phong ca" Hắn phẩy tay xua đuổi người
"......"
Cố Dạ Thiên hơi bĩu môi rồi dửng dưng nói
"Ngài tặng quà lớn cho người ta như vậy, thuộc hạ nghĩ đêm nay ngài sẽ không ngủ được đâu"
Lang Nhất Hàn nghiêng đầu nhìn ánh trắng vàng đục được mây phủ mờ trên nền trời đen đáy mắt lạnh đi vài phần
"Vậy ta càng phải ngủ để chuẩn bị tinh thần nhận quà đáp lễ chứ"
Nói rồi hắn xoay người đi vào trong, Cố Dạ Thiên thở dài rồi cũng nhanh chóng rời đi phân bố thuộc hạ canh gác
"Cạch"
Lang Nhất Hàn nhẹ nhàng đóng cửa lại
"Lang Hàn...đề vừa đi đâu về sao?" Tuệ Phong dụi mắt, giọng đầy ngái ngủ nói
Lang Nhất Hàn nhìn bộ dạng mơ ngủ của y tâm muốn nhũn cả ra, làm sao đây hắn muốn bắt người này về
"Đệ làm huynh thức sao?"
"Không phải, ta tự nhiên tỉnh dậy thôi"
"Vậy sao, huynh mau ngủ lại đi, để trời sáng sẽ ngủ không được"
"Ân" Tuệ Phong mềm mại gật đầu
Lang Nhất Hàn bước lên giường đem người ôm vào trong lòng
Tuệ Phong đang buồn ngủ cũng để mặc cho hắn ôm, hơi ấm lan tỏa từ hắn khiến y yên tâm chìm vào giấc ngủ một lần nữa
Nhìn người đang ngủ say trong lòng mình Lang Nhất Hàn không kìm được mà đặt xuống trán y một nụ hôn, nụ hôn dần kéo xuống mắt, mũi và dừng lại trên cánh môi mềm mại kia
Lòng tham của con người đúng là không đáy, đã chạm vào được liền muốn nhiều hơn, hắn đưa lưỡi ra liếm nhẹ bờ môi y sau đó chầm chậm tiến vào đem hàm răng ngọc tách ra
Dù là đang ngủ nhưng cơ thể y vẫn theo phản xạ mà ngậm chặt miệng lại, Lang Nhất Hàn cũng phải tốn một ít thời gian mới đem đầu lưỡi đi vào được
Hắn vươn lưỡi cu.ốn lấy đầu lưỡi non mềm kia, động tác cực kì nhẹ để tránh y làm y thức giấc
Tuệ Phong trong ý thức mơ hồ dường như cũng cảm nhận được vật lạ xâm nhập vào khoang miệng, nhưng con buồn ngủ sâu khiến y không thể nâng mắt lên được, cứ thế mơ màng mà tiếp nhận vật kia
Khoảng năm phút sau Lang Nhất Hàn mới thôi việc tàn phá của mình, hắn cả gương mặt thỏa mãn ôm người vào lòng ngủ ngon lành, có sức để chiến rồi
________
Tiểu kịch trường:
[Lòng tham con người đúng là không đáy...] Viết tới đây ta bỗng suy nghĩ, cái tên này là người à??
Xóa đi viết lại
[Lòng tham con vật....] Bậy bậy, hết sức bậy, xóa, xóa và xóa
Khẽ liếc nhìn "con người" nào đấy
"Nhìn gì? Có tin ta kêu Phong ca cầm Dương Nguyệt chém ngươi không? Áu áu Phong ca, tác giả bắt nạt đệ" - Co bốn chân chạy đi
Âm thầm viết lại câu đầu, ta không nói là do ta sợ bị chém đâu, tại cái câu nó dị á
"Người cho gọi con."
Lưu Tuệ Phong bước vào, nhìn hai vị nào đó đang tình cảm đút bánh cho nhau ăn... à không, là vị nhỏ đút cho vị lớn ăn, vị lớn ở đây tất nhiên là sư phụ y rồi, người ta dù gì cũng là sư huynh mà.
Hàn Diệp thấy đồ đệ ngoan liền ngó lơ miếng bánh mà Tống Minh đưa đến, hai chân lạch bạch chạy đến chỗ y vui cười.
"Đồ nhi ngoan, lại đây ăn bánh với ta, sư thúc con mua nhiều bánh lắm."
Tống Minh mặt lạnh lên tiếng "Hết rồi."
Lưu Tuệ Phong nhìn lên cái dĩa đã trống không từ bao giờ:.... nhanh thật.
Hàn Diệp khó hiểu chạy lại chỗ Tống Minh xem xét "Bánh của ta đâu hết rồi?"
Tống Minh nhếch mép xoa nhẹ đầu sư huynh mình "Tí ta cho huynh ăn no luôn."
"Đệ hứa nhá."
"Ừm, hứa."
Lưu Tuệ Phong bỗng nhiên trở thành bóng đèn, người làm cho Chưởng môn sư thúc ôn nhu chắc chỉ có mình sư phụ y thôi.
Hai vị kia sau một hồi ngó lơ cuối cùng cũng để ý độ tồn tại như không khí của Lưu Tuệ Phong. Liếc xuống cục bông đang an tĩnh nằm trên tay y, Tống Minh không khỏi nhíu mày suy nghĩ, cái khí tức này, ha tên này cũng hay thật.
"Ngươi lại đây."
Tống Minh gọi y lại, dù trong lòng không hiểu gì nhưng Lưu Tuệ Phong vẫn là ôm cục bông tiến lên. Hàn Diệp thấy cục bông tròn tròn mềm mại không nhịn được phấn khích mà vuốt ve vài cái.
Tống Minh khó chịu đập nhẹ lên móng vuốt của sư huynh mình, mắt trừng trừng nhìn cục bông vô tội nằm trên tay y.Cục bông: Ai biết gì đâu? Hắn tự sờ ta chớ bộ, người ta chưa chửi thì thôi, ngươi trừng trừng cái rắm.
Lần quần một hồi cũng về lại chuyện chính, Tống Minh lấy từ trong vạt áo một phong thư đưa cho Tuệ Phong, nói đây là tự nhà của y gởi đến.
Tuệ Phong đưa Cục bông cho sư phụ mình bế, dù không nguyện ý nhưng dưới ánh mắt sắc bén của y cục bông cũng đành an phận thủ tường trên tay Hàn Diệp.
Tuệ Phong mở phong thư ra xem, đọc qua vài lần thì nội dung của nó chính là muốn y trở về nhà một chuyến, trong lòng phút chốc trở nên căng thẳng. Sống ở đây lâu như vậy dần làm y quên béng đi mình là người xuyên không, bây giờ trở về gặp lạo thân phụ, người ta nói mẫu tử liền tâm, y sợ rằng sẽ bị phát hiện rằng mình không phải là nguyên chủ.
Mặc dù không phải cố ý lấy thân thể này nhưng cha mẹ nào mà không thương con, nếu biết tin quý tử nhà mình bị một người xa lạ chiếm mất thân thể thì ai mà có thể chấp nhận nổi cơ chứ.
"Trong thư viết gì thế Phong nhi?"
Lưu Tuệ Phong đang miên man suy nghĩ bị câu hỏi của Hàn Diệp làm cho hoàn hồn, y gượng cười hướng sư phụ mình nói.
"Phụ mẫu kêu đồ nhi về nhà một chuyến, muội muội ở nhà dường như gặp chuyện không hay."
Hàn Diệp nghe thế liền sốt sắng "Vậy con mau về đi, cho người gởi thư lên đến tận đây xem ra là chuyện quan trọng."
Tuệ Phong bất đắc dĩ gật đầu "Vâng ạ."
Sớm hay muốn thì cũng phải đối mặt, Lưu Tuệ Phong mạnh mẽ lên.
Sau khi đã trấn an bản thân kiên định hơn, y liền nhanh chóng hành lễ chào tạm biệt hai người trở về phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Cục bông thấy y rời đi liền vùng ra khỏi tay Hàn Diệp, bốn cái chân ngắn chạy nhanh theo y.
Hàn Diệp nhìn theo cục bông trắng tròn tròn kia bất lực chống cằm nói với sư đệ mình.
"Tống Minh, đệ nói xem tên này có phải rất rảnh hay không đây?"
Tống Minh không nói gì mà chỉ nhẹ gật đầu, thấy hắn không nói gì Hàn Diệp liền liếc mắt qua cười đầy tinh nghịch.
"Đệ không sợ, nếu người ta phát hiện thì môn phái chúng ta sẽ dính phải tội chứa chấp ma tộc à?"
Tống Minh mỉm cười đứng dậy, vươn hai tay đem Hàn Diệp nhấc bổng lên ôm vào lòng.
"Nếu lúc đó có chuyện như vậy xảy ra, xem ra huynh phải bảo vệ ta rồi, bởi vì ta sợ lắm."
Hàn Diệp bĩu môi đưa tay bứt bứt tóc hắn, nói xạo mà cũng không biết diễn cho giống.
"Không thèm bảo vệ đệ."
"Ừm, để ta bảo vệ huynh là được rồi." Tống Minh mỉm cười đầy cưng chiều nhìn y.
Hàn Diệp mặt đỏ như trái ớt trước nụ cười kia "Ai... ai cần chứ."
Tuệ Phong bận rộn sắp xếp quần áo còn cục bông ngoan ngoãn ngồi kế bên nhìn y. Một lúc sau, y vươn tay lau đi mồ hôi trên trán mình, nhìn những món đồ được bày biện ở trên giường y lập tức cho hết vào giới chỉ.
"Đúng thật là tiện mà."
Chợt nhìn qua cục bông đang ngồi gật gù bên kia y mới giật mình, ở nhỉ? Mình đi rồi còn cục bông phải làm sao?
"Mang theo thì không tiện cho lắm nhỉ... hmmm... hay gửi nó qua cho đại sư huynh trông dùm nhỉ? Nhưng không biết huynh ấy có biết chăm sóc chó không nhỉ?"
Vừa nghe đến từ kia, bong bóng trên mũi cục bông liền nổ cái póc, nó chớp chớp mắt ngây thơ nhìn y, nhắc gì đến nó vậy?
Lưu Tuệ Phong ngồi xuống giường bế cục bông vào lòng mình vuốt ve.
"Cục bông ngoan, mấy bữa nay ta không ở đây, ta cũng không thể đem người về theo được, nên là ta sẽ gửi ngươi qua chỗ đại sư huynh, ngươi ở đó nhớ ngoan đó."
Cục bông:.........
"Được rồi, cứ như vậy đi, mai ta sẽ đem ngươi qua chỗ đại sư huynh, giờ thì đi ngủ thôi."
Màn đêm tĩnh mịch loáng thoáng vang lên vài tiếng kêu của dế, trong căn phòng của Tuệ Phong đột nhiên tỏa ra một ánh sáng kì lạ. Ở trên giường đột nhiên xuất hiện thêm một người nam nhân.
Lang Nhất Hàn chống tay nhìn gương mặt dịu dàng khi ngủ say của y, hắn nhìn thật lâu rồi đột ngột vươn người lên cắn nhẹ vào chóp mũi của y một cái.
"Muốn bỏ ta ở lại? Huynh nằm mơ đi."
Thì thào một câu hắn liền dời môi xuống dán lên môi của Lưu Tuệ Phong, sau đó lại hôn lên má, mắt, trán,... khắp mọi nơi trên gương mặt y, đến khi cảm thấy thỏa mãn mới ôm người vào lòng.
Một đêm bình yên trôi qua, nhưng sang hôm sau thì lại khác.
"Cục bông, nhả ra ngay! Ngươi có nghe không hả? Nhả ngay!"
Tuệ Phong luống cuống kéo cục bông đang gặm lấy cánh tay đáng thương của Vu Bân, sao khi không nó lại trở nên bướng bỉnh thế này chứ.
Vu Bân ăn đau chỉ biết khóc thương âm thầm cho cánh tay của mình, ánh mắt đầy né tránh đối với ánh mắt thù địch của vật nhỏ nào đó. Rốt cuộc hắn đã làm nên tội gì cơ chứ? Sao ngay cả con vật cũng nhìn mình với ánh mắt đó?
Lý Mộc Hiên ở một bên xót Vu Bân không thôi, cuối cùng không nhịn được nữa liền chạy vọt vào trong phòng lấy một lọ thuốc đem ra.
"Tránh ra cho ta! Đổ vào mồm một phát mi mà không đi chầu trời ta liền mang họ của nhị sư huynh!"
Cảm nhận được nguy hiểm cục bông liền lập tức nhả tay Vu Bân ra, Lưu Tuệ Phong đang dùng sức kéo mất đà ngã xuống đất, cục bông thì đè lên người y. Lý Mộc Hiên vồ hụt cũng mất đà mà đè lên người Vu Bân cùng nhau ngã xuống.
Ngay lập tức một cảnh tượng phong phú liền diễn ra, các đệ tử đi ngang không khỏi ngoái đầu lại nhìn. Ba vị sư huynh đang làm gì thế kia? Mới sáng sớm mà đã đánh nhau rồi cơ à? Có nên báo với Chưởng môn không đây?