Ngày tháng dần trôi, Tuệ Phong ở thế giới này cũng đã gần hai tháng, mọi thứ dường như trôi qua rất êm ả, không hề có biến động gì
Mỗi ngày dậy sớm, ăn uống, ra sau núi tu luyện đến chiều tối thì trở về, mọi việc cứ lặp đi lặp lại khiến y đôi lúc cảm thấy chán nản
Đây không phải là tu chân giới sao? Ít nhiều cũng phải có dramma gì đó cho y hít chút chứ
Sau một tháng chăm chỉ tu luyện thì cuối cùng y cũng từ Trúc Cơ lên Kim Đan Sơ Kỳ
Hôm nay cũng như bao ngày, Tuệ Phong ôm kiếm ra sau núi, cục bông trông không vui vẻ mấy đi đằng sau y, lâu lâu lại đưa mắt lườm lườm cái người vui vẻ bên cạnh mình
Từ một tuần trước, Tuệ Phong bỗng dưng có thêm một cái đuôi nữa ngoài cục bông, chính là vị đại sư huynh của y, phải nói tên này thực rãnh rỗi, suốt ngày kè kè theo y không thấy chán, y thắc mắc bộ làm đại sư huynh nhàn nhã như vậy sao?
Ban đầu y cảm thấy phiền à không là cực kỳ cực kỳ phiền, ngươi nghĩ ngày nào cũng có người kè kè theo mình như camera giám sát thì có mệt không
Tuệ Phong y đã nói với hắn rất nhiều lần về việc này thế nhưng tên này triệt để làm ngơ riết rồi y cũng lười quan tâm mặc hắn muốn làm gì thì làm, bất quá tên này biết nấu ăn không những thế nấu cũng rất ngon, có người tự nguyện nấu cho mình ăn thì ngu gì không nhận chứ
Chỉ là người với người hòa thuận nhưng người với chó thì không, nhìn xem mỗi lần Vu Bân xuất hiện thì y như rằng cục bông tự dưng lên cơn, không những nhe nanh gầm gừ mà còn sủa lớn làm y nhức đầu chết đi được, bà nội nó sủa gì mà sủa lắm vậy bộ mi là chó....ờ thì là chó thật đấy - theo cách nhìn nhận của Tuệ Phong
Được rồi không quan tâm tình cảm giữa người với chó nữa, tu luyện thôi, Tuệ Phong lắc lắc đầu mình, tay rút Dương Nguyệt ra khỏi vỏ, mắt híp lại nhìn Vu Bân, môi mỏng nhếch lên
"Đại sư huynh, chúng ta luyện kiếm đi"
Vu Bân hơi ngẩn người nhìn y, sau đó miệng hơi cười rút kiếm của mình ra
"Được"
Âm thanh "keng keng" của hai thanh kiếm va chạm nhau vang lên giữa khoảng không
Cục bông chậm rãi tìm nơi nằm xuống, miệng bắt đầu kêu vài tiếng ư ử, chủ nhân không chơi với nó, vậy là chủ nhân hết thương nó rồi, thế là khóe mắt bắt đầu ươn ướt sau đó liền nhắm lại trực tiếp....ngủ, Tuệ Phong nói nó không khác gì heo cũng đúng a
Màn đêm tĩnh mịch, trong căn phòng một người một thú nằm cạnh nhau trên một chiếc giường đang say giấc
"Xoạt"
Trong phòng bất ngờ xuất hiện thêm một hắc y nhân, mặt được bịt kín bởi tấm vải chỉ chừa lại đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm chiếc giường nói đúng hơn là nhìn người trên giường
Hắc y nhân nhẹ nhàng tiến tới, vừa đưa tay ra thì bị động tác xoay người của Tuệ Phong làm cho giật mình rút tay về
Sau khi xác định là Tuệ Phong vẫn còn đang ngủ thì mới nhẹ thở phào, tay tiếp tục đưa ra nhẹ nhàng ôm cục bông lên
Vốn đang chìm trong mộng đẹp, Tuệ Phong lại bị tiếng rục rịch làm cho tỉnh giấc, hai mắt vừa mở ra liền bắt gặp cảnh một hắc y nhân bịt mặt đang ôm cục bông của y vẫn đang ngủ trên tay
Hai người bốn mắt nhìn nhau, não Tuệ Phong bắt đầu load thông tin.....
Hắc y nhân bịt mặt => trộm, ôm cục bông => bắt cục bông, cục bông => chó
Túm cái váy lại, hắc y nhân bịt mặt ôm cục bông => trộm chó
Hắc y nhân nhanh chóng ôm cục bông bỏ chạy
Đệch, mày tới số rồi con ạ
Lập tức, Tuệ Phong liền rút kiếm phi thân đuổi theo, ha thì ra thời này cũng có trộm chó cơ đấy, rất tiếc gặp ông đây là mi chết chắc
Đuổi mãi mà không được làm Tuệ Phong tức điên, y liền vơ lấy cục đá, nhắm chuẩn xác vào chân tên hắc y nhân đằng trước mà phi tới
"Vèo"
Viên đá một đường thẳng tắp bay đến bắp chân của tên kia
"Bịch"
Cả thân người hắc y nhân loạng choạng ngã xuống, cục bông trong tay cũng rơi ra, Tuệ Phong chợp lấy lời cơ nhanh như chớp phi thân đến ôm lấy cục bông
Nhảy cách xa hắn năm mét y bắt đầu chỉ tay chửi lớn
"Cái tên trộm đáng ghét, nửa đêm nửa hôm thế mà dám hiên ngang trộm cẩu của lão tử"
Hắc y nhân đứng thẳng người hai mắt trân trân nhìn y như không thể tin
Gì? Cái tên này vừa nói gì cơ? Trộm? Hắn sao? Ờ thì cũng gần giống vậy đi nhưng mà cẩu? Ở đâu ra? Khẽ dời tầm nhìn xuống cục bông trắng đang nằm trên tay y, hắc y nhân khẽ nuốt nước bọt, hơ hơ chắc không phải đâu
"Ng..ngươi nói..đó là gì cơ?"
"Điếc à? Nó là cẩu của lão tử" - Tuệ Phong khó chịu lên tiếng
Cục bông đang mơ màng ngủ, nghe y nói bỗng phối hợp mà sủa một tiếng
DÀNH CHO BẠN
Trải nghiệm game bài uy tín, chơi ít thắng nhiều. Đăng ký +79k
Thêm...
50
13
17
"Gâu"
"Đùng" ôi nghe qua như sét đánh ngang tai
Hắc y nhân đứng chết trân tại chỗ, hai mắt mở to nhìn chằm chằm cái người trước mặt
Th..thiếu chủ của hắn từ khi nào lại thành "cẩu" của người ta thế? L..lại còn s..sủa?
Hắc y nhân bị dọa đến toàn thân mềm nhũn, bàn tay run rẩy đưa lên
"Ngươi...ngươi...."
Hắc y nhân thật muốn hét vào mặt cái tên kia, đó là sói, cẩu con mẹ ngươi, bị mù có phải không? Là sói, là sói, sói đấy có hiểu không?
Không được, không được, hắn phải đưa thiếu chủ về ngay lập tức, một ma tôn tương lai cao quý sao lại trở thành thú cưng cho người ta được, nghĩ thôi cũng thật mất mặt
Đôi mắt sắc bén của hắc y nhân híp lại, phi thân đến chỗ y, tay tung ra một chưởng nhắm thẳng vào bụng làm y lùi ra sau cả mấy mét
Cả người Tuệ Phong hơi khụy xuống, khuôn mặt nhăn nhó trắng bệch, ruột gan trong người như muốn lộn lên, y biết được tên này rất mạnh, mạnh hơn y gấp mấy lần
Ha, xem đi mấy ngày ngồi không cầu dramma hóng giờ có chuyện trực tiếp xảy ra trên người, đúng là nghiệp quật không chừa một ai mà
Hắc y nhân lao đến một lần nữa, Tuệ Phong ôm cục bông tận lực né tránh đòn đánh của hắn
Thấy bản thân không thể tránh được nữa, Tuệ Phong đặt cục bông xuống cầm kiếm lao vào đánh
Hắc y nhân lần này liên tục né đi đường kiếm của Tuệ Phong làm y tức điên, trong lúc sơ hở liền nhận thêm một chưởng của hắn, cả người bay ra sau đập vào thân cây sau đó từ từ trượt xuống
"Phụt"
Tuệ Phong phun một ngụm máu từ trong miệng ra, vị tanh của máu khiến mặt y nhăn lại một đoàn
Tầm mắt của y mờ dần nhưng có thể thấy được hắn đang đến gần đây, trong lòng Tuệ Phong bắt đầu cảm thấy sợ hãi, không lẽ y sắp chết rồi, liệu chết rồi có thể trở về hay không? Mắt y từ từ khép lại
Hắc y nhân đưa tay lên định kết liễu Tuệ Phong
"Vụt"
Cục bông từ đâu nhảy ra ngoạm lấy tay của hắn
"............"
Hắc y nhân vẻ mặt cực kì vi diệu nhìn cục trắng trắng trên tay mình, tay đưa lên bất lực đỡ trán
Sao thiếu chủ nhà hắn càng nhìn càng giống.....
Hắc y nhân truyền một chút linh lực vào mi tâm khiến cục bông thiếp đi, hắn ôm cục bông trên tay sau đó quay đầu nhìn Tuệ Phong đã ngất ở thân cây
Dù sao hắn cũng là người cứu thiếu chủ, tha cho hắn một mạng vậy
Hắc y nhân quay đầu ôm cục bông đã ngủ trên tay phi thân rời đi
Lúc tỉnh lại Tuệ Phong đã thấy mình nằm trong căn phòng quen thuộc, y phục bị ướt cũng đã được thay ra, y chớp mắt vài cái rồi ngồi dậy
Nhìn những vết xước không quá dài trên cánh tay trắng khiến y trầm mặc, tay đẹp vậy mà để lại sẹo thì tiếc lắm, khụ y cũng không phải là ham mê sắc đẹp điên cuồng như nữ nhân đâu, nhưng đây là thân thể của nguyên chủ a, y có trách nhiệm phải giữ gìn với lại đẹp cũng không phải gì sai mà..
Thế là y quyết định đến dược phòng của tam sư đệ Lý Mộc Hiên, hi vọng là y có thuốc trị sẹo
Vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng cãi nhau của Tử Lâm và Minh Tâm
"Này, để ta làm cho"
Tử Lâm vươn tay muốn giành lấy lọ thuốc trên tay Minh Tâm nhưng bất thành, mặt không khỏi khó chịu một trận, con người này sao ngoan cố thế, bộ thích đụng chạm với nhị sư huynh như vậy à, hôm qua thay đồ giúp y đã làm hắn tức đến nổ mắt, hôm nay còn định tận tay giúp y bôi thuốc, bộ dạng thâm tình như vậy đây là muốn chọc tức hắn đến điên phải không
Minh Tâm đưa lọ thuốc qua một bên không hề biết con người bên cạnh đã vỡ biết bao nhiêu bình giấm, y chỉ là không hiểu tên này khó chịu cái gì tự nhiên ngăn cấm y bôi thuốc cho nhị sư huynh, bộ lên cơn à?
"Để ngươi làm? Ngươi thật sự biết làm à?"-Minh Tâm một mặt không tin tưởng nhìn hắn
"Biết, biết chứ" - Tử Lâm gật đầu lia lịa, ta đáng tin lắm a, đừng nhìn như vậy mà
Minh Tâm liếc mắt hừ nhẹ
"Hừ, vậy cho hỏi là cái tên nào mỗi lần bị thương đều kêu ta bôi thuốc cho? Cái gì mà "ta không biết làm, ngươi giúp ta đi""
Tử Lâm im lặng ánh mắt nhìn y đầy than oán, Minh Tâm ngốc cái đó là ta muốn ngươi bôi giúp ta nên mới nói vậy, ngươi xem có ai phúc phần được bôi thuốc cho ta như ngươi không?
Nếu Minh Tâm biết suy nghĩ này của hắn chắc chắn sẽ khinh bỉ mà nói: Hừ, cái phúc phần đấy ông đây đếch cần
"Vẫn là để ta làm thì hơn, ngươi tốt nhất né qua một bên cho ta"
Minh Tâm liếc mắt đe dọa một cái rồi tiếp tục bước đi"Ơ...này..."
Tử Lâm dường như vẫn không từ bỏ mà bám theo Minh Tâm í ới khiến nhị sư huynh y đây bỗng cảm thấy vui sướng, cảm động đến rơi nước mắt, hic không ngờ hai sư đệ lại thương ta như vậy, còn dành nhau bôi thuốc cho ta, hic quá cảm động rồi, sau này ta sẽ đối tốt với hai người
"Nhị sư huynh?"
Minh Tâm có hơi bất ngờ khi thấy y đứng trước cửa, Tử Lâm cũng bất giác ngước lên nhìn
Tuệ Phong mỉm cười nhìn hai người, trong đầu đã biên soạn cả một bài diễn văn tràn ngập tình cảm
"Ùm..ta..." - Chưa kịp nói đã bị Tử Lâm ngắt lời luôn ra một tràng
"Huynh tỉnh rồi thì tốt quá, khỏe mạnh đứng đây chắc cũng tự bôi thuốc được nhỉ, đây thuốc đây, huynh cứ bôi vào vết thương là được, đệ và Minh Tâm có việc phải đi, tạm biệt nhị sư huynh"
Nói xong liền kéo Minh Tâm rời đi, trước sân không một bóng người Tuệ Phong tay cầm lọ thuốc đứng như tượng, gió lạnh thổi qua khiến nụ cười trên mặt trở nên đông cứng, ta rút lại những lời khi nãy có được không, cái gì mà yêu thương, dối trá, tất cả đều là dối trá
Thở dài trách đời một tiếng Tuệ Phong mở nắp lọ thuốc đưa lên ngửi, trong ba năm ở đây y cùng đại sư huynh lúc rãnh rỗi có tìm hiểu thêm y thuật, dù không khả quan lắm nhưng ít nhiều cũng biết đôi chút về các loại thuốc cũng như dược liệu
Sau khi xác định được thứ trong lọ chỉ có tác dụng giúp nhanh lành vết thương chứ không trị được sẹo y liền cất nó vào người rồi sải bước về dược phòng
Trên đường đi y bỗng chợt nhớ đến người thiếu niên hôm qua, nếu không có hắn thì chắc Tuệ Phong y bây giờ phải nằm liệt trên giường, haizzz tiếc là lúc đó y ngất đi không kịp nói tiếng cám ơn với hắn, hi vọng rằng sẽ còn gặp lại
Tại Ma cung
Giấy mực bừa bãi khắp căn phòng lớn, lâu lâu lại vang liên tiếng soàn soạt của giấy bút, nam nhân bạch y vùi mình dưới hai chồng giấy cao ngất ngưỡng một tay không ngừng lật, tay kia không ngừng ghi chép, mắt đọc, miệng cũng không ngừng buông lời chửi rủa
"Mẹ nó, một độc y vang danh như ta khi không lại phải làm việc này, ta còn độc dược chưa điều chế xong a, tên Cố Dạ Thiên chết tiệt kêu đi tìm Tôn thượng cuối cùng chỉ có lê một cái thân về, đã thế còn trốn đi, có ngon thì trốn cho kỹ để ông đây bắt được ông đánh gãy cái chân chó nhà ngươi, còn cái tên Ma Tôn vô trách nhiệm kia nữa, mẹ nó nhận chức cho đã rồi quăng việc cho thuộc hạ làm còn chính mình nhàn nhã đi chơi, biết vậy ta khỏi chữa cứ để ngươi trong dạng như một con chó ngốc đó cho rồi....cái gì đây? Phu quân dan díu với người khác? Đm lũ này điên à? Chuyện này mà cũng dâng lên Ma Tôn xử cho được, vặt đầu hai cái đứa đấy không phải là xong à? Vừa nhẹ nhõm vừa sảng khoái, dâng lên làm cái gì? Bộ nghĩ đây rãnh quá hay gì?Hừ..."
Bạch Âm tức giận ném tờ giấy qua một bên, tay tiếp tục cầm lấy cái khác đưa qua, miệng tiếp tục hoạt động chửi hai người kia
"RẦM"
Cành cửa bị đạp đổ ập xuống một đường không có cản trở mà trở về với đất mẹ thân yêu
DÀNH CHO BẠN
Win79: Game bài uy tín số 1 Hoa Kỳ! Đăng ký +79k ngay!
Thêm...
389
97
130
Bị tiếng động lớn làm cho giật mình, Bạch Âm không thèm nhìn mặt người tới mà chửi đổng lên
"CÁI TÊN MẮC DỊCH NÀO THẾ? CÓ TIN ÔNG ĐÂY ĐÁNH GÃY CH..ch...Tô..Tôn Thượng???"
Bạch Âm đứng bật dậy chớp mắt ngạc nhiên nhìn người đang ung dung bước vào
"Ái chà ta nghe ngươi định làm gì ta ấy nhỉ?"
Lang Nhất Hàn vừa ngoáy tai vừa nói, ánh mắt sắc lạnh như có như không liếc qua nhìn Bạch Âm khiến người hắn không khỏi run lên một cái, mồ hôi lạnh cũng túa ra, cho mười cái gan hắn cũng không dám nói là định đánh gãy chân Lang Nhất Hàn đâu, chưa động vào là đã chết rồi còn đâu
"Hì hì đâu có gì đâu, cuối cùng ngài cũng về rồi" Hừ ta tưởng ngài chơi lâu quá quên đường về rồi chứ
"Vốn ta cũng không định về đâu, tại có việc nên mới về thôi" - Lang Nhất Hàn lười biếng nói
Hừ, hắn còn muốn ở lại chơi với Phong ca của hắn cơ, nghĩ đến việc y ở cùng với tên Vu Bân là đã khó chịu rồi, cái mặt cười cười thấy ghét
Vu Bân nằm không trúng đạn: 凸(•‿•)凸 à thế à
Bạch Âm kiềm nén muốn độc chết Ma Tôn nhà mình: thế nếu không có việc là ngài không thèm về chứ gì (#`皿´)
"Cố Dạ Thiên đâu?"
"Thuộc hạ không biết, chắc trốn đi chơi rồi"
Bạch Âm vừa dứt lời, một bóng đen từ trên nóc nhà nhảy xuống, hai tay chắp lấy cúi đầu
"Tôn thượng"
Lang Nhất Hàn liếc mắt nhìn hắn rồi ờ một tiếng, còn Bạch Âm vừa mới thấy người cơn giận trong người liền bùng phát, một cước đạp Cố Dạ Thiên té nhào
Cố Dạ Thiên bị tập kích bất ngờ trợn mắt té xuống, vừa định xoay người đứng dậy thì bị Bạch Âm đánh tới tấp, vì Bạch Âm ra tay rất nhanh nên hắn không kịp né chỉ có thể đưa tay lên đỡ
"Á à thì ra trốn trên đấy, nhàn nhã nhỉ, vui vẻ nhỉ, hừ ông đây đập chết ngươi, đập chết ngươi"
"Tên Bạch thối kia, cút ra ngay!!"
Cố Dạ Thiên gào lớn, Bạch Âm khóe mắt giật kịch liệt, thì ra ngươi chọn cái chết, lập tức lực tay cùng chân mạnh hơn, từng đòn từng đòn giáng xuống
"Thối thối con mẹ nhà ngươi, ông đây đập chết ngươi, có ngày ta sẽ nốc thuốc độc vô mồm ngươi"
Lang Nhất Hàn:....ủa rồi ta là không khí à?