Trải qua một lúc rối loạn, cuối cùng mọi người đã bước lên con đường đến căn cứ phía tây, cha mẹ Âu Dương Lâm tất nhiên là ngồi trên xe của Tần Y Y, ngay từ đầu bọn Tần Y Y nhìn thấy hai người giết tang thi là Âu Dương Càng và vợ Triệu Nhiên, Âu Dương Càng là em trai của Âu Dương Hồng, vốn ông mang theo con đến nhà anh trai chơi, không ngờ mạt thế đến, mạt thế đến con trai biến thành tang thi, hai vợ chồng giống như già đi mười tuổi, sau đó được vợ chồng Âu Dương Hồng khuyên giải mới dần dần chuyển biến tốt.
Còn lực lượng biến dị giả gọi là Giang Chí Minh, là bảo an trong khu biệt thự, khi mạt thế đến biến thành dị năng giả, là người thành thật, hàm hậu, luôn luôn tận lực bảo vệ mọi người trong tiểu khu, chỉ là nhiều khi nguy hiểm đến tính mạng bảo vệ mọi người trong tiểu khu, tìm kiếm lương thực cho mọi người, nhưng lại bị nghi ngờ, cho dù trung hậu đến mấy thì cũng sẽ tức giận, sau này thiếu chút nữa bị tang thi cào thương, được vợ chồng Âu Dương Hồng cứu, sau đó sống cùng biệt thự với gia đình Âu Dương Hồng.
Trong xe Tần Y Y ngồi ở ghế phó, Âu Dương Tuyết và cha mẹ ngồi ở ghế sau, Âu Dương Tuyết nhìn thấy cha mẹ rất vui vẻ, ríu ra ríu rít cùng cha mẹ thuật lại chuyện trên đường đi, vợ chồng Âu Dương Hồng hiển nhiên rất kinh ngạc với sự trưởng thành của con gái, không nghĩ tới con gái tính tình điêu ngoa trước kia đã lớn rồi, chỉ là khi nghĩ đến nguyên nhân con gái trưởng thành thì trong lòng khó chịu, nhất là lí Tĩnh khóc đến thương tâm, cuối cùng Âu Dương Tuyết đành phải hoảng hốt dỗ mẹ vui vẻ lại. Âu Dương Lâm nhìn cha mẹ qua kính trong lòng cũng rất vui vẻ, rốt cuộc cũng tìm được cha mẹ, ở mạt thế người nhà có thể ở chung với nhau thì thật hạnh phúc.
Tần Y Y nghe thấy động tĩnh phía sau thì mỉm cười, chỉ là trong nụ cười kia có chút chua sót,đây mới là cha mẹ chứ, vui sướng khi con cái trưởng thành nhưng lại đau khổ khi biết quá trình con cái trưởng thành, nghĩ đến kiếp trước của mình, Tần Y Y trong lòng càng chua sót, kì thật không phải nàng cũng luôn mong chờ như vậy sao, trên đời này có đứa con nào không mong nhận được sự quan tâm và yêu thương từ cha mẹ chứ, chỉ là luôn có chuyện cầu không được, kỳ thật có đôi khi Tần Y Y cảm thấy nàng vẫn rất hạnh phúc ít nhất còn có ông nội thật tâm quan tâm đến mình.
Lúc này bộ đàm trong tayTần Y Y bỗng nhiên vang lên “Y Y, ta có một số việc muốn cùng ngươi nói, lên xe của ta đi,” Tần Y Y sau khi nghe được không bảo Âu Dương Lâm dừng xe chỉ là thông qua bộ đàm hỏi “Chuyện gì, ở đây không nói được sao?” Tần Y Y trong lòng nghi ngờ không biết Tống Diễm này có chuyện gì mà phải giáp mặt mới nói được.“Không được, phải ở bên này ta mới nói.” Tống Diễn giọng điệu phi thường kiên quyết. Nghĩ đến tình huống của bản thân, Tần Y Y nghĩ tuy tìm được cha mẹ của Lâm và Tiểu Tuyết nàng rất vui vẻ, nhưng dù sao cũng làm nàng nhớ lại chuyện trước kia, có lẽ đi đến chỗ Tống Diễn cũng không sai, vì thế bảo Âu Dương Lâm ngừng xe, nhìn thấy Hoắc Lăng hạo vẻ mặt buồn bực đi lên xe của mình, thời điểm đi qua nàng còn lẩm bẩm trọng sắc khinh bạn.
Bọn Tống Diễn tổng cộng có hai chiếc xe, mỗi một chiếc ngồi năm người thì vừa vặn, nếu Tống Diễm để , như vậy tự bản thân phương Tần Y Y lên xe thì phải có một người xuống xe, cho nên Tống Diễm không chút do dự đuổi lái xe Hoắc Lăng Hạo xuống, để hắn lái xe còn Tần Y Y thì ngồi ở ghế phó lái, đây coi như là không gian riêng của hai người, Tần Y Y vừa lên xe, thì phát hiện ba người ngồi ghế sau vẻ mặt đều rất xấu hổ, có chút kỳ quái, trên xe này có chuyện gì sao, kỳ thật Tần Y Y trong lòng nghi ngờ, ba người kia cũng không chịu nổi, lão đại truy nữ nhân liền truy , ham muốn chiếm hữu còn rất mạnh, Hoắc Lăng Hạo còn chưa có xuống xe thì đã quay lại hung hăng giáo dục họ một phen, làm họ không dám nhìn Tần Y Y .
Còn không đợi Tần Y Y mở miệng, Tống Diễn đã nói “Nếu mệt mỏi thì ngủ một lúc đi, đến thành thị kế tiếp ta sẽ gọi ngươi.” Đến hiện tại Tần Y Y mới hiểu rõ ý tứ của Tống Diễn, người này căn bản không có chuyện gì muốn nói với nàng, phỏng chừng sợ nàng bởi vì chuyện của Âu Dương Hồng mà nhớ lại chuyện trước kia. Trong lòng Tần Y Y bỗng nhiên cảm thấy có một chút ấm áp, giống như có cái gì lặng yên thay đổi, tuy nhiên loại thay đổi này không khiến nàng chán ghét.
Hiện tại Tần Y Y đã xác định được phỏng đoán trước kia của mình, nhẹ nhàng mà mở miệng nói “Cảm tạ, Tống Diễn hoặc là Lăng Diệp Phàm.” Cái tên sau tuy thanh âm rất nhỏ nhưng Tống Diễm lại nghe rõ, xiết mạnh tay lái, sau đó lại thả lỏng , xem ra nha đầu đã biết rồi , như vậy cũng tốt. Nhìn người con gái đang lẳng lặng nhắm mắt bên cạnh, Tống Diễn đột nhiên cảm thấy thật hạnh phúc, nếu cả đời này đều có nàng bồi người trong lòng thì cuộc đời không còn gì có thể hối tiếc .
Tần Y Y đang ngủ, có lẽ vì thật sự tín nhiệm Tống Diễn, Tần Y Y ngủ rất sâu, thậm chí có thể nói đây là lần đầu tiên Tần Y Y có giấc ngủ sâu đến vậy, trước kia trong lòng Tần Y Y luôn có một thanh đao treo lơ lửng, cho dù đi vào không gian ngủ nhưng Tần Y Y lại chưa từng ngủ sâu đến thế, hơn nữa kĩ thuật lái xe của Tống Diễn rất tốt, dọc đường xe đi rất vững vàng, luôn giữ khoảng cách nhất định với hai chiếc xe, đợi đến lúc Tần Y Y tỉnh lại thì trời đã phủ bóng đêm, nhìn đồng hồ đã rạng sáng hai giờ . Mặc dù đang lái xe nhưng vẫn luôn chú ý Tần Y Y Tống Diễn phát hiện Tần Y Y tỉnh nói “Ta đã cùng Âu Dương Lâm nói qua , chúng ta suốt đêm chạy vòng qua Vân Thị đi đến Hải Thành, nơi đó là nơi cất chứa rất nhiều lương thực, nói vậy sẽ có thu hoạch rất lớn.”“Ừ.” Tần Y Y nhẹ giọng trả lời, dù sao nàng cũng có ý nghĩ như vậy. Dọc đường đi không phải luôn yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ có tang thi đến nhưng chủ yếu là tang thi cấp một, vài con tang thi cấp hai, trừ bỏ một số người sợ hãi lái xe bỏ chạy và một số người sống sót chết trong tay tang thi thì coi như đến nơi an toàn.
Kì thật có thể là an bài của tác giả nên tang thi có thể tiến hóa, tuy tang thi có thể tiến hóa nhưng chủ yếu trên đất liền chủ yếu là tang thi cấp một, tang thi cấp cao càng lên cao thì càng ít, tuy nhiên trên đường họ cũng không gặp con tang nào có thể khống chế tang thi khác, đánh cũng không phí sức mấy, tang thi cấp ba có thể khống chế tang thi cấp hai, mà tang thi cấp bốn có ý thức riêng, nếu gặp phải tang thi có thể ra lệnh lệnh cho tang thi khác thì rất rắc rối và nguy hiểm, bởi vì những con tang thi này cũng thức tỉnh dị năng hoặc lực lượng biến dị.
Hơn nữa nếu dị năng giả và tang thi cùng cấp đánh nhau thì khả năng thắng của tang thi cao hơn rất nhiều, đương nhiên cũng có tình huống không bình thường, ví dụ như Tần Y Y có thể giấu diếm dị năng rất giỏi hay Tô Nhuế là con thân sinh của tác giả, trong sách từng miêu tả lúc Tô Nhuế lên cấp ba có thể đánh thắng tang thi cấp ba hệ lôi điện, sau này thanh danh lan rộng trong căn cứ phía nam. Tần Y Y không thể không cảm thán, chỉ đánh tang thi cấp ba cũng được thanh danh vang xa, nàng đánh tang thi cấp ba thì chỉ có Lâm và Tiểu Tuyết biết .
Buổi sáng khoảng mười giờ đoàn người rốt cuộc tiến nhập Hải Thành, Hải Thành là nơi chứa rất nhiều lương thực, trình độ phồn hoa xa xa không bằng Vân Thị, tuy nhiên càng gần căn cứ phía nam thì dân cư càng thưa thớt, Hải Thành cũng không tính là một thành thị, nếu so sánh dân cư còn không bằng một thị trấn, nhưngdiện tích lại không khác Vân Thị cho lắm, đi vào Hải Thành cũng không có mùi máu tươi, ngược lại có một cỗ khí thanh lương, tươi mát chỉ có ở vùng đồng quê, trong hai thành thị thì Hải Thành lại càng giống vùng nông thôn hơn, ngã tư hai bên đường không có những tòa nhà cao chọc trời mà chỉ có những căn nhà hai tầng nhỏ, mỗi một ngôi nhà không khác biệt bao nhiêu về diện tích nhưng vườn của mỗi nhà lại khác nhau.
Còn lực lượng biến dị giả gọi là Giang Chí Minh, là bảo an trong khu biệt thự, khi mạt thế đến biến thành dị năng giả, là người thành thật, hàm hậu, luôn luôn tận lực bảo vệ mọi người trong tiểu khu, chỉ là nhiều khi nguy hiểm đến tính mạng bảo vệ mọi người trong tiểu khu, tìm kiếm lương thực cho mọi người, nhưng lại bị nghi ngờ, cho dù trung hậu đến mấy thì cũng sẽ tức giận, sau này thiếu chút nữa bị tang thi cào thương, được vợ chồng Âu Dương Hồng cứu, sau đó sống cùng biệt thự với gia đình Âu Dương Hồng.
Trong xe Tần Y Y ngồi ở ghế phó, Âu Dương Tuyết và cha mẹ ngồi ở ghế sau, Âu Dương Tuyết nhìn thấy cha mẹ rất vui vẻ, ríu ra ríu rít cùng cha mẹ thuật lại chuyện trên đường đi, vợ chồng Âu Dương Hồng hiển nhiên rất kinh ngạc với sự trưởng thành của con gái, không nghĩ tới con gái tính tình điêu ngoa trước kia đã lớn rồi, chỉ là khi nghĩ đến nguyên nhân con gái trưởng thành thì trong lòng khó chịu, nhất là lí Tĩnh khóc đến thương tâm, cuối cùng Âu Dương Tuyết đành phải hoảng hốt dỗ mẹ vui vẻ lại. Âu Dương Lâm nhìn cha mẹ qua kính trong lòng cũng rất vui vẻ, rốt cuộc cũng tìm được cha mẹ, ở mạt thế người nhà có thể ở chung với nhau thì thật hạnh phúc.
Tần Y Y nghe thấy động tĩnh phía sau thì mỉm cười, chỉ là trong nụ cười kia có chút chua sót,đây mới là cha mẹ chứ, vui sướng khi con cái trưởng thành nhưng lại đau khổ khi biết quá trình con cái trưởng thành, nghĩ đến kiếp trước của mình, Tần Y Y trong lòng càng chua sót, kì thật không phải nàng cũng luôn mong chờ như vậy sao, trên đời này có đứa con nào không mong nhận được sự quan tâm và yêu thương từ cha mẹ chứ, chỉ là luôn có chuyện cầu không được, kỳ thật có đôi khi Tần Y Y cảm thấy nàng vẫn rất hạnh phúc ít nhất còn có ông nội thật tâm quan tâm đến mình.
Lúc này bộ đàm trong tayTần Y Y bỗng nhiên vang lên “Y Y, ta có một số việc muốn cùng ngươi nói, lên xe của ta đi,” Tần Y Y sau khi nghe được không bảo Âu Dương Lâm dừng xe chỉ là thông qua bộ đàm hỏi “Chuyện gì, ở đây không nói được sao?” Tần Y Y trong lòng nghi ngờ không biết Tống Diễm này có chuyện gì mà phải giáp mặt mới nói được.“Không được, phải ở bên này ta mới nói.” Tống Diễn giọng điệu phi thường kiên quyết. Nghĩ đến tình huống của bản thân, Tần Y Y nghĩ tuy tìm được cha mẹ của Lâm và Tiểu Tuyết nàng rất vui vẻ, nhưng dù sao cũng làm nàng nhớ lại chuyện trước kia, có lẽ đi đến chỗ Tống Diễn cũng không sai, vì thế bảo Âu Dương Lâm ngừng xe, nhìn thấy Hoắc Lăng hạo vẻ mặt buồn bực đi lên xe của mình, thời điểm đi qua nàng còn lẩm bẩm trọng sắc khinh bạn.
Bọn Tống Diễn tổng cộng có hai chiếc xe, mỗi một chiếc ngồi năm người thì vừa vặn, nếu Tống Diễm để , như vậy tự bản thân phương Tần Y Y lên xe thì phải có một người xuống xe, cho nên Tống Diễm không chút do dự đuổi lái xe Hoắc Lăng Hạo xuống, để hắn lái xe còn Tần Y Y thì ngồi ở ghế phó lái, đây coi như là không gian riêng của hai người, Tần Y Y vừa lên xe, thì phát hiện ba người ngồi ghế sau vẻ mặt đều rất xấu hổ, có chút kỳ quái, trên xe này có chuyện gì sao, kỳ thật Tần Y Y trong lòng nghi ngờ, ba người kia cũng không chịu nổi, lão đại truy nữ nhân liền truy , ham muốn chiếm hữu còn rất mạnh, Hoắc Lăng Hạo còn chưa có xuống xe thì đã quay lại hung hăng giáo dục họ một phen, làm họ không dám nhìn Tần Y Y .
Còn không đợi Tần Y Y mở miệng, Tống Diễn đã nói “Nếu mệt mỏi thì ngủ một lúc đi, đến thành thị kế tiếp ta sẽ gọi ngươi.” Đến hiện tại Tần Y Y mới hiểu rõ ý tứ của Tống Diễn, người này căn bản không có chuyện gì muốn nói với nàng, phỏng chừng sợ nàng bởi vì chuyện của Âu Dương Hồng mà nhớ lại chuyện trước kia. Trong lòng Tần Y Y bỗng nhiên cảm thấy có một chút ấm áp, giống như có cái gì lặng yên thay đổi, tuy nhiên loại thay đổi này không khiến nàng chán ghét.
Hiện tại Tần Y Y đã xác định được phỏng đoán trước kia của mình, nhẹ nhàng mà mở miệng nói “Cảm tạ, Tống Diễn hoặc là Lăng Diệp Phàm.” Cái tên sau tuy thanh âm rất nhỏ nhưng Tống Diễm lại nghe rõ, xiết mạnh tay lái, sau đó lại thả lỏng , xem ra nha đầu đã biết rồi , như vậy cũng tốt. Nhìn người con gái đang lẳng lặng nhắm mắt bên cạnh, Tống Diễn đột nhiên cảm thấy thật hạnh phúc, nếu cả đời này đều có nàng bồi người trong lòng thì cuộc đời không còn gì có thể hối tiếc .
Tần Y Y đang ngủ, có lẽ vì thật sự tín nhiệm Tống Diễn, Tần Y Y ngủ rất sâu, thậm chí có thể nói đây là lần đầu tiên Tần Y Y có giấc ngủ sâu đến vậy, trước kia trong lòng Tần Y Y luôn có một thanh đao treo lơ lửng, cho dù đi vào không gian ngủ nhưng Tần Y Y lại chưa từng ngủ sâu đến thế, hơn nữa kĩ thuật lái xe của Tống Diễn rất tốt, dọc đường xe đi rất vững vàng, luôn giữ khoảng cách nhất định với hai chiếc xe, đợi đến lúc Tần Y Y tỉnh lại thì trời đã phủ bóng đêm, nhìn đồng hồ đã rạng sáng hai giờ . Mặc dù đang lái xe nhưng vẫn luôn chú ý Tần Y Y Tống Diễn phát hiện Tần Y Y tỉnh nói “Ta đã cùng Âu Dương Lâm nói qua , chúng ta suốt đêm chạy vòng qua Vân Thị đi đến Hải Thành, nơi đó là nơi cất chứa rất nhiều lương thực, nói vậy sẽ có thu hoạch rất lớn.”“Ừ.” Tần Y Y nhẹ giọng trả lời, dù sao nàng cũng có ý nghĩ như vậy. Dọc đường đi không phải luôn yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ có tang thi đến nhưng chủ yếu là tang thi cấp một, vài con tang thi cấp hai, trừ bỏ một số người sợ hãi lái xe bỏ chạy và một số người sống sót chết trong tay tang thi thì coi như đến nơi an toàn.
Kì thật có thể là an bài của tác giả nên tang thi có thể tiến hóa, tuy tang thi có thể tiến hóa nhưng chủ yếu trên đất liền chủ yếu là tang thi cấp một, tang thi cấp cao càng lên cao thì càng ít, tuy nhiên trên đường họ cũng không gặp con tang nào có thể khống chế tang thi khác, đánh cũng không phí sức mấy, tang thi cấp ba có thể khống chế tang thi cấp hai, mà tang thi cấp bốn có ý thức riêng, nếu gặp phải tang thi có thể ra lệnh lệnh cho tang thi khác thì rất rắc rối và nguy hiểm, bởi vì những con tang thi này cũng thức tỉnh dị năng hoặc lực lượng biến dị.
Hơn nữa nếu dị năng giả và tang thi cùng cấp đánh nhau thì khả năng thắng của tang thi cao hơn rất nhiều, đương nhiên cũng có tình huống không bình thường, ví dụ như Tần Y Y có thể giấu diếm dị năng rất giỏi hay Tô Nhuế là con thân sinh của tác giả, trong sách từng miêu tả lúc Tô Nhuế lên cấp ba có thể đánh thắng tang thi cấp ba hệ lôi điện, sau này thanh danh lan rộng trong căn cứ phía nam. Tần Y Y không thể không cảm thán, chỉ đánh tang thi cấp ba cũng được thanh danh vang xa, nàng đánh tang thi cấp ba thì chỉ có Lâm và Tiểu Tuyết biết .
Buổi sáng khoảng mười giờ đoàn người rốt cuộc tiến nhập Hải Thành, Hải Thành là nơi chứa rất nhiều lương thực, trình độ phồn hoa xa xa không bằng Vân Thị, tuy nhiên càng gần căn cứ phía nam thì dân cư càng thưa thớt, Hải Thành cũng không tính là một thành thị, nếu so sánh dân cư còn không bằng một thị trấn, nhưngdiện tích lại không khác Vân Thị cho lắm, đi vào Hải Thành cũng không có mùi máu tươi, ngược lại có một cỗ khí thanh lương, tươi mát chỉ có ở vùng đồng quê, trong hai thành thị thì Hải Thành lại càng giống vùng nông thôn hơn, ngã tư hai bên đường không có những tòa nhà cao chọc trời mà chỉ có những căn nhà hai tầng nhỏ, mỗi một ngôi nhà không khác biệt bao nhiêu về diện tích nhưng vườn của mỗi nhà lại khác nhau.