Trong căn phòng Vip rộng rãi chỉ còn có hai mẹ con, Mạc Tố Quyên đưa ngón tay trỏ chọc nhẹ vào cái trán của cục bột nhỏ, giọng nói cố tỏ ra tức giận:
"Tiểu tử thúi! Hại lão mẹ của ngươi bị đau đến chết đi sống lại còn già mồm khóc lóc nữa hả? Còn nhỏ mà đã biết dùng chiêu "ác nhân cáo trạng trước"....bla bla..."
Lãi nhải xong tội của cục bột nhỏ, cô lại ghé sát vào tai của bé thủ thỉ:
"Hừ! Tí nữa ông ngoại của tới, mẹ cũng phải phạt ông con. Lần này là cơ hội ngàn năm có một, để rồi xem, mẹ không tin là mình không khiến ông ngoại con phải hắc hắc..."
Bên kia, hộ lý trẻ đã truyền lời đến cho Mạc Tuấn, cuộc nói chuyện với tổng trợ lý lập tức rút ngắn gọn trong vài câu rồi cúp máy. Đôi chân dài sải bước nhanh vào thang máy, vừa đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt ông là một hình ảnh rất đẹp. Mạc Tố Quyên nghe tiếng cửa phòng mở ra liền quay đầu nở một nụ cười rạng rỡ.
"Ba~ con nhớ ba. Sao ba đi lâu quá vậy~." Giọng nói dịu dàng đến nỗi Mạc Tuấn cứ ngỡ là mình đang bị ảo giác. Tuy vẻ mặt ông vẫn lạnh nhạt như bình thường, nhưng Mạc Tố Quyên vẫn tinh ý phát hiện tia sáng chợt lóe trong mắt ông. Hừ~ vui thì cứ cười đi, bày đặt trang bức!
"Quyên Quyên, con tìm ba có chuyện gì?" Kéo chiếc ghế dựa gần sát đầu giường ngồi xuống, Mạc Tuấn bình tĩnh lên tiếng.
"Ba, hộ lý nói con bị tắc tia sữa. Ba giúp con được không~?"
Để cục bột nhỏ nằm xuống bên cạnh, Mạc Tố Quyên phiền muộn chu mỏ làm nũng, cúc áo chưa cài lại làm lộ ra khe rãnh sâu hoắm và hai quả cầu tuyết.
Đôi mày rậm của ông khẽ chau lại:
"Bị tắc tia sữa? Sao hộ lý không kêu bác sĩ tới điều trị cho con. Để ba đi kêu..."
"Ba! Khoan đi đã." Mạc Tố Quyên vội vàng đưa tay nắm chặt tay ông, thấy vẻ nghi hoặc trong mắt ông, cô cắn cắn môi:
"Hộ lý nói chỉ cần có người lớn xoa bóp massage và hút mạnh hai bầu vú là có thể thông tia sữa."
Nghe đến đây, sự lo lắng trong lòng ông liền buông lỏng đôi chút, bấy giờ Mạc Tuấn mới đưa mắt chú ý hai bầu vú căng tròn của cô, giọng trầm thấp nói:
"Chỉ cần massage và hút mạnh là được?"
Không thấy một chút tình sắc nào trên mặt ông, trong lòng cô càng thêm không phục, từ nhỏ đến lớn, mặc cho cô có bày đủ trò cũng không thể khiến vẻ mặt lạnh nhạt của ông thay đổi, sau thời gian xa cách mấy năm, giờ đây cô đã biết ông rất thương yêu mình, tính háo thắng trẻ con lúc nhỏ ẩn nấp lâu ngày càng thêm tăng mạnh.
"Ba mau giúp con đi." Nói xong, Mạc Tố Quyên lập tức cởi hết cúc áo rồi kiêu ngạo ưỡn cao bộ ngực sữa tới trước mặt ông.
Thấy vẻ mặt tinh quái của con gái, Mạc Tuấn làm sao không rõ cô đang muốn trêu ông. Đưa một bàn tay đắp lên bộ ngực căng cứng trước mắt, cảm nhận nhũ hoa nhọn nhọn cọ xát vào lòng bàn tay, một cơn tê tê khiến năm ngón tay của ông theo bản năng co bóp lại.
"A ba~ nhẹ chút." Bởi vì tia sữa chưa có nơi bắn ra, cho nên chỉ cần hơi dùng sức thôi là cô đã thấy đau.
Nghe tiếng rên rỉ của cô, tinh thần của Mạc Tuấn lập tức thanh tĩnh. Lần này, ông tập trung hết sự chú ý vào bàn tay, độ nặng nhẹ xoa bóp tràn đầy ôn nhu.
Được massage vô cùng thoải mái, Mạc Tố Quyên lập tức quên mất việc dùng sắc dụ với ông, trong lòng chỉ muốn càng thêm thoải mái, cô đưa tay nâng một bên còn lại nói:
"Ba, bên này cũng đau~."
Đưa mắt nhìn sang, Mạc Tuấn không chút thay đổi vẻ mặt vươn bàn tay còn lại đặt lên xoa bóp.
P/s: Sao tác giả cảm thấy Mạc tổng của chúng ta thật sự rất cứng. Khó lòng a~.
"Tiểu tử thúi! Hại lão mẹ của ngươi bị đau đến chết đi sống lại còn già mồm khóc lóc nữa hả? Còn nhỏ mà đã biết dùng chiêu "ác nhân cáo trạng trước"....bla bla..."
Lãi nhải xong tội của cục bột nhỏ, cô lại ghé sát vào tai của bé thủ thỉ:
"Hừ! Tí nữa ông ngoại của tới, mẹ cũng phải phạt ông con. Lần này là cơ hội ngàn năm có một, để rồi xem, mẹ không tin là mình không khiến ông ngoại con phải hắc hắc..."
Bên kia, hộ lý trẻ đã truyền lời đến cho Mạc Tuấn, cuộc nói chuyện với tổng trợ lý lập tức rút ngắn gọn trong vài câu rồi cúp máy. Đôi chân dài sải bước nhanh vào thang máy, vừa đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt ông là một hình ảnh rất đẹp. Mạc Tố Quyên nghe tiếng cửa phòng mở ra liền quay đầu nở một nụ cười rạng rỡ.
"Ba~ con nhớ ba. Sao ba đi lâu quá vậy~." Giọng nói dịu dàng đến nỗi Mạc Tuấn cứ ngỡ là mình đang bị ảo giác. Tuy vẻ mặt ông vẫn lạnh nhạt như bình thường, nhưng Mạc Tố Quyên vẫn tinh ý phát hiện tia sáng chợt lóe trong mắt ông. Hừ~ vui thì cứ cười đi, bày đặt trang bức!
"Quyên Quyên, con tìm ba có chuyện gì?" Kéo chiếc ghế dựa gần sát đầu giường ngồi xuống, Mạc Tuấn bình tĩnh lên tiếng.
"Ba, hộ lý nói con bị tắc tia sữa. Ba giúp con được không~?"
Để cục bột nhỏ nằm xuống bên cạnh, Mạc Tố Quyên phiền muộn chu mỏ làm nũng, cúc áo chưa cài lại làm lộ ra khe rãnh sâu hoắm và hai quả cầu tuyết.
Đôi mày rậm của ông khẽ chau lại:
"Bị tắc tia sữa? Sao hộ lý không kêu bác sĩ tới điều trị cho con. Để ba đi kêu..."
"Ba! Khoan đi đã." Mạc Tố Quyên vội vàng đưa tay nắm chặt tay ông, thấy vẻ nghi hoặc trong mắt ông, cô cắn cắn môi:
"Hộ lý nói chỉ cần có người lớn xoa bóp massage và hút mạnh hai bầu vú là có thể thông tia sữa."
Nghe đến đây, sự lo lắng trong lòng ông liền buông lỏng đôi chút, bấy giờ Mạc Tuấn mới đưa mắt chú ý hai bầu vú căng tròn của cô, giọng trầm thấp nói:
"Chỉ cần massage và hút mạnh là được?"
Không thấy một chút tình sắc nào trên mặt ông, trong lòng cô càng thêm không phục, từ nhỏ đến lớn, mặc cho cô có bày đủ trò cũng không thể khiến vẻ mặt lạnh nhạt của ông thay đổi, sau thời gian xa cách mấy năm, giờ đây cô đã biết ông rất thương yêu mình, tính háo thắng trẻ con lúc nhỏ ẩn nấp lâu ngày càng thêm tăng mạnh.
"Ba mau giúp con đi." Nói xong, Mạc Tố Quyên lập tức cởi hết cúc áo rồi kiêu ngạo ưỡn cao bộ ngực sữa tới trước mặt ông.
Thấy vẻ mặt tinh quái của con gái, Mạc Tuấn làm sao không rõ cô đang muốn trêu ông. Đưa một bàn tay đắp lên bộ ngực căng cứng trước mắt, cảm nhận nhũ hoa nhọn nhọn cọ xát vào lòng bàn tay, một cơn tê tê khiến năm ngón tay của ông theo bản năng co bóp lại.
"A ba~ nhẹ chút." Bởi vì tia sữa chưa có nơi bắn ra, cho nên chỉ cần hơi dùng sức thôi là cô đã thấy đau.
Nghe tiếng rên rỉ của cô, tinh thần của Mạc Tuấn lập tức thanh tĩnh. Lần này, ông tập trung hết sự chú ý vào bàn tay, độ nặng nhẹ xoa bóp tràn đầy ôn nhu.
Được massage vô cùng thoải mái, Mạc Tố Quyên lập tức quên mất việc dùng sắc dụ với ông, trong lòng chỉ muốn càng thêm thoải mái, cô đưa tay nâng một bên còn lại nói:
"Ba, bên này cũng đau~."
Đưa mắt nhìn sang, Mạc Tuấn không chút thay đổi vẻ mặt vươn bàn tay còn lại đặt lên xoa bóp.
P/s: Sao tác giả cảm thấy Mạc tổng của chúng ta thật sự rất cứng. Khó lòng a~.