Bốn phím môi vừa chạm vào đã tách ra, Mạc Tố Quyên bất mãn nhón chân, hai cánh tay vòng qua cổ ông, mạnh mẽ cọ xát, liếm mút bờ môi khô ráo ấy.
Yết hầu trượt lên trượt xuống liên tục, ánh mắt Mạc Tuấn từ từ tối lại, hai bàn tay thả lỏng bên hông hết nắm rồi thả, cuối cùng, ông đưa tay bắt lấy cánh tay cô chậm rãi đẩy ra.
"Đã muộn rồi, nên đi ngủ." Nói xong, ông giống như lảng tránh gì đó vội vàng bước nhanh ra khỏi phòng.
Nhìn theo bóng lưng ông, Mạc Tố Quyên liếm liếm môi.
[Ba của con thật là đáng yêu.]
Quay đầu nhìn chiếc va li đã chất đầy đồ, vẻ mặt cô có chút thẩn thờ, mỗi một đồ trong đó đều là quà Nguyên Thiệu tặng cô, khi đó cô cùng vui vẻ cẩn thận nâng niu đặt chúng ở những nơi dễ thấy, ngay cả lúc chia tay, cô cũng không nỡ đập phá hay vứt bỏ...
Hạ mi mắt nhìn bộ váy đang mặc trên người, Mạc Tố Quyên cười tự giễu một tiếng, bàn tay kéo khoá, chiếc váy lập tức trượt xuống mắt cá chân, bộ ngực sữa gặp không khí lạnh nổi lên một tầng da gà, khom lưng kéo chiếc váy ra khỏi hai chân, cô tiện tay ném nó vào va li luôn.
Bước vào phòng tắm ngâm mình thả lỏng xong, Mạc Tố Quyên vừa quấn khăn tắm đi ra thì cục bột nhỏ cũng đến giờ đói.
"Tiểu tử thúi." Ngắt yêu một cái, cô bế đứa bé lên tới đầu giường ngồi xuống, đưa tay nâng một bên đẩy đà đưa tới cái miêng nhỏ đang gào khóc.
Cục bột nhỏ có ăn lập túc ngoan ngoãn mút "chụp chụp". Nhìn cái cái môi nhỏ xinh cong cong, Mạc Tố Quyên chỉ cảm thấy cưng hết sức, cúi đầu hôn chóc chóc lên trán cục bột nhỏ. Đang chơi đùa với nhóc tỳ, tiếng chuông điện thoại đột ngột reo lên. Đưa tay cầm điện thoại lên xem, Mạc Tố Quyên tùy ý nói:
"Tớ nghe."
Nhìn cả phòng bao rộng lớn đang nhốn nháo cả lên, Vân Ly đưa tay che miệng khẽ nói:
"Quyên Quyên! Lý An Ninh bị sẩy thai."
Vẻ tùy ý trên mặt cô lập tức khựng lại, đôi mày hơi chau lại:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Vân Ly sải bước đến một góc yên tĩnh, có chút đau đầu bóp trán:
"Tình hình cụ thể tớ cũng không rõ, tớ đang uống rượu với Trịnh Hoà thì nghe Lý An Ninh hét lên, co người ôm bụng ngồi bệt trên sàn, đứng gần cô ta là em gái họ Trịnh Hòa."
Mồ hôi lạnh lăn dài trên trán, Nguyên Thiệu cực kỳ đau lòng vuốt ve gương mặt hôn mê tái nhợt của Ninh Ninh.
Nguyên Chấn và Nguyên phu nhân đứng lo lắng cả buổi lại chỉ nghe được tin dữ, tuy trong lòng có tiếc nuối và đau lòng, nhưng đứa bé đã không còn, vậy hôn lễ cũng có thể huỷ.
"A Thiệu. Hôn lễ của con..."
Nguyên Thiệu tối sầm mặt, ánh mắt lạnh lẽo cắt đứt lời ông:
"Hôn lễ vẫn cữ hành đúng ngày. Còn chuyện đứa bé..."
Tuy rằng vạn lần không muốn, nhưng vì có thể được cả nhà họ Nguyên chấp nhận, hắn đã phải đợi đến khi Ninh Ninh có thai, sự việc lần này, hắn nhất định sẽ không bỏ qua. Nghĩ đến chuyện Ninh Ninh khó có thể mang thai một lần nữa, hắn nhất định phải có một đứa bé làm lá chắn. Chỉ cần sau này nắm được Nguyên thị vào tay, đến khi đó, ai còn dám khoa tay múa chân trước mặt hắn.
"Con đã có con. Cho nên, hôn lễ vẫn tiến hành như cũ."
[Mạc Tố Quyên. Không phải cô nói đã có con với tôi sao?!
Nó đã có chút tác dụng với tôi rồi đó.]
Yết hầu trượt lên trượt xuống liên tục, ánh mắt Mạc Tuấn từ từ tối lại, hai bàn tay thả lỏng bên hông hết nắm rồi thả, cuối cùng, ông đưa tay bắt lấy cánh tay cô chậm rãi đẩy ra.
"Đã muộn rồi, nên đi ngủ." Nói xong, ông giống như lảng tránh gì đó vội vàng bước nhanh ra khỏi phòng.
Nhìn theo bóng lưng ông, Mạc Tố Quyên liếm liếm môi.
[Ba của con thật là đáng yêu.]
Quay đầu nhìn chiếc va li đã chất đầy đồ, vẻ mặt cô có chút thẩn thờ, mỗi một đồ trong đó đều là quà Nguyên Thiệu tặng cô, khi đó cô cùng vui vẻ cẩn thận nâng niu đặt chúng ở những nơi dễ thấy, ngay cả lúc chia tay, cô cũng không nỡ đập phá hay vứt bỏ...
Hạ mi mắt nhìn bộ váy đang mặc trên người, Mạc Tố Quyên cười tự giễu một tiếng, bàn tay kéo khoá, chiếc váy lập tức trượt xuống mắt cá chân, bộ ngực sữa gặp không khí lạnh nổi lên một tầng da gà, khom lưng kéo chiếc váy ra khỏi hai chân, cô tiện tay ném nó vào va li luôn.
Bước vào phòng tắm ngâm mình thả lỏng xong, Mạc Tố Quyên vừa quấn khăn tắm đi ra thì cục bột nhỏ cũng đến giờ đói.
"Tiểu tử thúi." Ngắt yêu một cái, cô bế đứa bé lên tới đầu giường ngồi xuống, đưa tay nâng một bên đẩy đà đưa tới cái miêng nhỏ đang gào khóc.
Cục bột nhỏ có ăn lập túc ngoan ngoãn mút "chụp chụp". Nhìn cái cái môi nhỏ xinh cong cong, Mạc Tố Quyên chỉ cảm thấy cưng hết sức, cúi đầu hôn chóc chóc lên trán cục bột nhỏ. Đang chơi đùa với nhóc tỳ, tiếng chuông điện thoại đột ngột reo lên. Đưa tay cầm điện thoại lên xem, Mạc Tố Quyên tùy ý nói:
"Tớ nghe."
Nhìn cả phòng bao rộng lớn đang nhốn nháo cả lên, Vân Ly đưa tay che miệng khẽ nói:
"Quyên Quyên! Lý An Ninh bị sẩy thai."
Vẻ tùy ý trên mặt cô lập tức khựng lại, đôi mày hơi chau lại:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Vân Ly sải bước đến một góc yên tĩnh, có chút đau đầu bóp trán:
"Tình hình cụ thể tớ cũng không rõ, tớ đang uống rượu với Trịnh Hoà thì nghe Lý An Ninh hét lên, co người ôm bụng ngồi bệt trên sàn, đứng gần cô ta là em gái họ Trịnh Hòa."
Mồ hôi lạnh lăn dài trên trán, Nguyên Thiệu cực kỳ đau lòng vuốt ve gương mặt hôn mê tái nhợt của Ninh Ninh.
Nguyên Chấn và Nguyên phu nhân đứng lo lắng cả buổi lại chỉ nghe được tin dữ, tuy trong lòng có tiếc nuối và đau lòng, nhưng đứa bé đã không còn, vậy hôn lễ cũng có thể huỷ.
"A Thiệu. Hôn lễ của con..."
Nguyên Thiệu tối sầm mặt, ánh mắt lạnh lẽo cắt đứt lời ông:
"Hôn lễ vẫn cữ hành đúng ngày. Còn chuyện đứa bé..."
Tuy rằng vạn lần không muốn, nhưng vì có thể được cả nhà họ Nguyên chấp nhận, hắn đã phải đợi đến khi Ninh Ninh có thai, sự việc lần này, hắn nhất định sẽ không bỏ qua. Nghĩ đến chuyện Ninh Ninh khó có thể mang thai một lần nữa, hắn nhất định phải có một đứa bé làm lá chắn. Chỉ cần sau này nắm được Nguyên thị vào tay, đến khi đó, ai còn dám khoa tay múa chân trước mặt hắn.
"Con đã có con. Cho nên, hôn lễ vẫn tiến hành như cũ."
[Mạc Tố Quyên. Không phải cô nói đã có con với tôi sao?!
Nó đã có chút tác dụng với tôi rồi đó.]