Vẫn kiên nhẫn ngồi trong xe chờ đợi, một người đàn ông thấy Mạc Tố Quyên lái xe chạy đi liền cầm thiết bị gắn bên tai nói:
"Mạc tiểu thư đã rời khỏi."
Lắng nghe đầu dây bên kia đáp lời, Hà Bỉnh liên tục gật nhẹ:
"Vâng." Khởi động xe, đang lúc tính toán quay đầu bám theo sau thì Hà Bỉnh tinh mắt phát hiện một người đàn ông khả nghi từ nhà hàng đi ra, leo lên một chiếc xe hơi đen phổ thông chạy theo hướng chiếc xe của Mạc tiểu thư.
Cảm thấy tình hình bất ổn, hắn nhanh chóng vừa cho xe chạy theo vừa liên lạc lại với Mạc Tuấn, nói ngắn gọn rồi chú ý bám sát theo sau. Với tình hình này, mặc kệ có bị phát hiện hay không, phải bảo đảm an toàn của Mạc tiểu thư là trên hết.
Cúp điện thoại xong, Mạc Tuấn lập tức xoay người bước chân dài đi xuống lầu, một bên dặn dò mấy bảo vệ thu dọn hành lý, một bên bảo mẫu cẩn thận bế cục bột nhỏ đi đến nơi an toàn xong, ông liền khẩn cấp lái xe đuổi theo vị trí hiển thị tín hiệu điện thoại của cô.
[Quyên Quyên.
Quyên Quyên.]
Lại đụng đèn đỏ, Mạc Tố Quyên cau mày nhìn con số giảm dần trên đó, trong lòng không hiểu sao lại thấy nôn nao khó chịu.
[Lúc vui lúc buồn, lo sợ hay bất an. Con chỉ mong nhìn thấy ba.
Love you.]
Cuối cùng cũng nhảy sang đèn xanh, đạp chân ga, Mạc Tố Quyên tiếp tục lái xe về phía trước.
Đợi đến đoạn đường vắng, chiếc xe hơi đen phổ thông luôn theo sát phía sau lập tức tăng tốc canh chuẩn lực chấn một cái vào đuôi xe của Mạc Tố Quyên.
Bất ngờ bị va chạm, vầng trán của cô theo quán tính đập vào vô lăng, một chân đạp thắng theo phản xạ. Tiếng bánh xe ma xát mặt đường vang lên liên tục.
Chưa tính chiếc xe của cô, chiếc xe hơi đen kia cũng phanh lại, hai người đàn ông biết có một chiếc xe theo sau nên nhanh chóng hành động, một người cầm một cái búa nhỏ không nói hai lời đập vỡ kính xe trước, người sau liền rút một ống tiêm, vươn tay mạnh mẽ nắm chặt cánh tay Mạc Tố Quyên bơm cạn thuốc vào. Hai người đàn ông phối hợp thuần thục, chỉ chưa đến ba phút đã hoàn thành xong nhiệm vụ trở về xe, khởi động máy chạy vụt đi.
Trán bị va đập mạnh, Mạc Tố Quyên còn chưa kịp tỉnh táo trong cơn choáng váng đã nghe tiếng kính xe bị vỡ, sau đó một cơn lạnh lẽo chảy xuôi theo mạch máu từ cánh tay trái hoà ập vào trong cơ thể. Đôi đồng tử co rút lại, thần trí Mạc Tố Quyên trở nên tan rã, mơ màng dựa vào vô lăng nhìn một người đàn ông xa lạ mở cửa xe mình ra, âm thanh hỏi han liên tiếp của hắn khiến đầu cô rất khó chịu nhíu mày.
"Im miệng!"
Hà Bỉnh lập tức khựng lại, tính tình của Mạc tiểu thư thật sự không tốt nặc. Thầm than trong lòng xong, hắn cẩn thận quan sát khắp người cô.
Chỉ bị sưng trán?
Làm gì lại đơn giản như vậy?
Từ từ... Cửa kính xe bị đập vỡ, lúc này Hà Bỉnh vội vàng nói rõ thân phận bảo vệ của mình.
"Mạc tiểu thư, đám người vừa đập vỡ cửa kính xe đã làm gì cô?"
Mạc Tố Quyên cảm giác cơ thể ngày càng lạnh lẽo, cô hoàn toàn không nghe rõ những gì Hà Bỉnh nói, chỉ có hai chữ Mạc tổng mới khó khăn chui lọt vào tai cô.
Mạc Tố Quyên vô thức lặp lại hai chữ:
"Mạc tổng..."
Hà Bỉnh nói khan cả cổ nhưng cô chỉ đáp đi đáp lại hai chữ "Mạc tổng". Đúng lúc hắn đang muốn bế cô lên xe mình thì một chiếc xe hơi quen thuộc đã thắng gấp trước mặt. Nhìn người trên xe bước xuống, Hà Bỉnh lập tức thở phào:
"Mạc tổng."
"Mạc tiểu thư đã rời khỏi."
Lắng nghe đầu dây bên kia đáp lời, Hà Bỉnh liên tục gật nhẹ:
"Vâng." Khởi động xe, đang lúc tính toán quay đầu bám theo sau thì Hà Bỉnh tinh mắt phát hiện một người đàn ông khả nghi từ nhà hàng đi ra, leo lên một chiếc xe hơi đen phổ thông chạy theo hướng chiếc xe của Mạc tiểu thư.
Cảm thấy tình hình bất ổn, hắn nhanh chóng vừa cho xe chạy theo vừa liên lạc lại với Mạc Tuấn, nói ngắn gọn rồi chú ý bám sát theo sau. Với tình hình này, mặc kệ có bị phát hiện hay không, phải bảo đảm an toàn của Mạc tiểu thư là trên hết.
Cúp điện thoại xong, Mạc Tuấn lập tức xoay người bước chân dài đi xuống lầu, một bên dặn dò mấy bảo vệ thu dọn hành lý, một bên bảo mẫu cẩn thận bế cục bột nhỏ đi đến nơi an toàn xong, ông liền khẩn cấp lái xe đuổi theo vị trí hiển thị tín hiệu điện thoại của cô.
[Quyên Quyên.
Quyên Quyên.]
Lại đụng đèn đỏ, Mạc Tố Quyên cau mày nhìn con số giảm dần trên đó, trong lòng không hiểu sao lại thấy nôn nao khó chịu.
[Lúc vui lúc buồn, lo sợ hay bất an. Con chỉ mong nhìn thấy ba.
Love you.]
Cuối cùng cũng nhảy sang đèn xanh, đạp chân ga, Mạc Tố Quyên tiếp tục lái xe về phía trước.
Đợi đến đoạn đường vắng, chiếc xe hơi đen phổ thông luôn theo sát phía sau lập tức tăng tốc canh chuẩn lực chấn một cái vào đuôi xe của Mạc Tố Quyên.
Bất ngờ bị va chạm, vầng trán của cô theo quán tính đập vào vô lăng, một chân đạp thắng theo phản xạ. Tiếng bánh xe ma xát mặt đường vang lên liên tục.
Chưa tính chiếc xe của cô, chiếc xe hơi đen kia cũng phanh lại, hai người đàn ông biết có một chiếc xe theo sau nên nhanh chóng hành động, một người cầm một cái búa nhỏ không nói hai lời đập vỡ kính xe trước, người sau liền rút một ống tiêm, vươn tay mạnh mẽ nắm chặt cánh tay Mạc Tố Quyên bơm cạn thuốc vào. Hai người đàn ông phối hợp thuần thục, chỉ chưa đến ba phút đã hoàn thành xong nhiệm vụ trở về xe, khởi động máy chạy vụt đi.
Trán bị va đập mạnh, Mạc Tố Quyên còn chưa kịp tỉnh táo trong cơn choáng váng đã nghe tiếng kính xe bị vỡ, sau đó một cơn lạnh lẽo chảy xuôi theo mạch máu từ cánh tay trái hoà ập vào trong cơ thể. Đôi đồng tử co rút lại, thần trí Mạc Tố Quyên trở nên tan rã, mơ màng dựa vào vô lăng nhìn một người đàn ông xa lạ mở cửa xe mình ra, âm thanh hỏi han liên tiếp của hắn khiến đầu cô rất khó chịu nhíu mày.
"Im miệng!"
Hà Bỉnh lập tức khựng lại, tính tình của Mạc tiểu thư thật sự không tốt nặc. Thầm than trong lòng xong, hắn cẩn thận quan sát khắp người cô.
Chỉ bị sưng trán?
Làm gì lại đơn giản như vậy?
Từ từ... Cửa kính xe bị đập vỡ, lúc này Hà Bỉnh vội vàng nói rõ thân phận bảo vệ của mình.
"Mạc tiểu thư, đám người vừa đập vỡ cửa kính xe đã làm gì cô?"
Mạc Tố Quyên cảm giác cơ thể ngày càng lạnh lẽo, cô hoàn toàn không nghe rõ những gì Hà Bỉnh nói, chỉ có hai chữ Mạc tổng mới khó khăn chui lọt vào tai cô.
Mạc Tố Quyên vô thức lặp lại hai chữ:
"Mạc tổng..."
Hà Bỉnh nói khan cả cổ nhưng cô chỉ đáp đi đáp lại hai chữ "Mạc tổng". Đúng lúc hắn đang muốn bế cô lên xe mình thì một chiếc xe hơi quen thuộc đã thắng gấp trước mặt. Nhìn người trên xe bước xuống, Hà Bỉnh lập tức thở phào:
"Mạc tổng."