Ngày hôm sau, mặt trời tỏa sáng đến khô mớ cải trắng phơi trên giá thì Triệu Tố Quyên mới há to miệng ngáp lên ngáp xuống rời khỏi giường. Vừa đi vừa xoa bụng, nàng khàn khàn nói với bóng dáng đang sái rau ngoài sân:
"Lão nương đói rồi. Mau mau đi nấu bát mỳ trứng cho lão nương."
Nói xong, nàng liền ngồi xuống ghế, vắt chéo chân rót một chén trà súc miệng.
"Tiểu Quyên đã dậy rồi sao?! Lát nữa phụ thân muốn đi phố Đông mua thịt gà, con đi theo phụ thân có được không?"
Nghe tiếng tiểu nữ nhi, Triệu phụ đang ngồi trong buồng may vá lập tức buông bỏ vào rổ, lật đật đi ra ngồi xuống bên cạnh nàng. Nữ tôn nam ti, cho dù là phụ thân, cũng chỉ có thể dựa vào nữ nhi. Bởi vậy, một khi biết Triệu Tố Cẩm không còn là tiểu nữ nhi ngoan ngoãn nghe lời lúc như lúc nhỏ, Triệu phụ cho dù rất tức giận, nhưng trong tiềm thức lại sợ hãi bị đại nữ nhi phân gia nhiều hơn. Lão đã già rồi, làm sao có thể sống ở kinh thành một mình được, nếu đại nữ nhi mà đòi phân gia, lão chắc chắn chỉ có thể dắt theo tiểu nữ nhi hồi Vương gia thôn. Đối với Triệu phụ, còn gì đáng sợ hơn là mất mặt chứ.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng cao lớn của Triệu Tố Quyên, trong lòng Triệu phụ không lúc nào không thở dài tiếc hận, bàn về vẻ ngoài, tiểu nữ nhi tuyệt đối hơn hẳn đại nữ nhi, nhưng bàn về chuyện kiếm ra tiền... Aiz! Giá như tiểu nữ nhi có thể đoàng hoàng làm việc, lão còn phải nhún nhường tiện nam kia sao? Cho nên, sau bao ngày suy tính, Triệu phụ quyết định dùng mọi biện pháp để Triệu Tố Quyên có thể dụ dỗ được nhi tử Lâm gia, đại nữ nhi không chịu thú, lão còn có tiểu nữ nhi mà. Không phải người xưa đã có câu: Nữ thành gia, sớm trưởng thành.
Trong mắt Triệu phụ, Triệu Tố Quyên chỉ là tuổi trẻ nên có chút ham chơi, chỉ cần thú tức phu về cho nàng, tiểu nữ nhi chắc chắn sẽ tu thân dưỡng tính. Khi đó, lão có thể dựa vào tiểu nữ nhi a.
Cho dù không đoán đúng hết mười phần, nhưng Triệu Tố Quyên là tiểu nữ nhi bảo bối sống chung với Triệu phụ từ nhỏ đến lớn, đương nhiên cũng đoán được năm phần ý tưởng của phụ thân mình. Không phải là không thể thú tức phu, nhưng nghĩ đến cái bản mặt đầy mỡ của nhi tử Lâm gia, ruột non ruột già của nàng liền co thắt buồn nôn ngay lập tức. Đã thế, tên tiểu tử đó còn cho rằng bản thân đẹp mặt lắm, lần đó nàng bị trượt chân mới đưa tay tìm điểm tựa, xui xẻo lại động vào ngực hắn. Nàng còn chưa kịp ghê tởm thì hắn đã chỉ vào mặt nàng chửi xối xả. Nếu không phải phụ thân hay mua thiếu trứng nhà hắn để nấu mỳ cho nàng ăn. Nàng chắc chắn sẽ không quản hắn là nam tử mà đánh cho hắn một trận.
Hồi tưởng lại mối nhục năm xưa, Triệu Tố Quyên nheo mắt đưa ngón tay út lên móc móc mũi, tia sáng trong mắt loé loé.
"Được thôi phụ thân. Hôm nay nữ nhi sắp có tiền, không phải người thích ăn hoa quế cao sao? Nữ nhi mua cho phụ thân vài cái."
Nghe tiểu nữ nhi có tiền liền hiếu thuận với lão, Triệu phụ lập tức cười vô cùng từ ái, trong miệng liên tục nói:"Tốt! Tốt!"
Cho dù đã ăn sáng rất nhanh, nhưng khi hai người ra đi đến phố Đông thì cũng gần tới bữa trưa, chợ đã tan gần hết, Triệu Tố Quyên tháp tùng Triệu phụ tới sạp bán thịt gà của Lâm gia, bên kia Triệu phụ ra sức cười nói bắt chuyện với Lâm lão, bên này Triệu Tố Quyên chỉ khoanh tay đảo mắt nhìn chung quanh, một bộ dáng rất không đứng đắn.
"Triệu Sở Khanh! Hôm nay ngươi không đi đánh bạc nữa sao? Có phải là thua hết tiền nên muốn tới đây ăn trộm tiền của nhà ta đúng không?"
Lâm Phi một tay cầm giỏ trứng, một tay chống nạnh quắc mắt hấc cằm nhìn nàng, trong giọng nói tràn đầy khinh bỉ và ghét bỏ.
Triệu Tố Quyên "phi" một tiếng nhổ ra cây tăm ngậm trong miệng ra, tay còn đưa lên ngoáy ngoáy lỗ tai, ra vẻ nhìn khắp nơi.
"Mùi gì thối thế nhỉ? Mùi phân gà chăng?"
Sau đó làm bộ như mới phát hiện hắn.
"Di?! Thì ra là Lâm gia Lâm công tử, phong tư yểu điệu, mặt đẹp hơn tiên, da dẻ thắng tuyết, hương thơm lan toả a. Thất kính! Thất kính!"
Từng câu từng chữ, không gì là không phải châm chích Lâm Phi. Vẻ mặt vốn ngăm ngăm nọng mỡ của hắn càng thêm sẫm màu vì tức giận quá mức.
"Ngươi! Ngươi! Hừ!"
Nhìn Lâm Phi lắc hông thô chạy " bạch bạch" đi vào nhà, Mạc Tố Quyên bĩu bĩu môi.
"Muốn đấu với lão nương?! Còn khuya!"
"Lão nương đói rồi. Mau mau đi nấu bát mỳ trứng cho lão nương."
Nói xong, nàng liền ngồi xuống ghế, vắt chéo chân rót một chén trà súc miệng.
"Tiểu Quyên đã dậy rồi sao?! Lát nữa phụ thân muốn đi phố Đông mua thịt gà, con đi theo phụ thân có được không?"
Nghe tiếng tiểu nữ nhi, Triệu phụ đang ngồi trong buồng may vá lập tức buông bỏ vào rổ, lật đật đi ra ngồi xuống bên cạnh nàng. Nữ tôn nam ti, cho dù là phụ thân, cũng chỉ có thể dựa vào nữ nhi. Bởi vậy, một khi biết Triệu Tố Cẩm không còn là tiểu nữ nhi ngoan ngoãn nghe lời lúc như lúc nhỏ, Triệu phụ cho dù rất tức giận, nhưng trong tiềm thức lại sợ hãi bị đại nữ nhi phân gia nhiều hơn. Lão đã già rồi, làm sao có thể sống ở kinh thành một mình được, nếu đại nữ nhi mà đòi phân gia, lão chắc chắn chỉ có thể dắt theo tiểu nữ nhi hồi Vương gia thôn. Đối với Triệu phụ, còn gì đáng sợ hơn là mất mặt chứ.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng cao lớn của Triệu Tố Quyên, trong lòng Triệu phụ không lúc nào không thở dài tiếc hận, bàn về vẻ ngoài, tiểu nữ nhi tuyệt đối hơn hẳn đại nữ nhi, nhưng bàn về chuyện kiếm ra tiền... Aiz! Giá như tiểu nữ nhi có thể đoàng hoàng làm việc, lão còn phải nhún nhường tiện nam kia sao? Cho nên, sau bao ngày suy tính, Triệu phụ quyết định dùng mọi biện pháp để Triệu Tố Quyên có thể dụ dỗ được nhi tử Lâm gia, đại nữ nhi không chịu thú, lão còn có tiểu nữ nhi mà. Không phải người xưa đã có câu: Nữ thành gia, sớm trưởng thành.
Trong mắt Triệu phụ, Triệu Tố Quyên chỉ là tuổi trẻ nên có chút ham chơi, chỉ cần thú tức phu về cho nàng, tiểu nữ nhi chắc chắn sẽ tu thân dưỡng tính. Khi đó, lão có thể dựa vào tiểu nữ nhi a.
Cho dù không đoán đúng hết mười phần, nhưng Triệu Tố Quyên là tiểu nữ nhi bảo bối sống chung với Triệu phụ từ nhỏ đến lớn, đương nhiên cũng đoán được năm phần ý tưởng của phụ thân mình. Không phải là không thể thú tức phu, nhưng nghĩ đến cái bản mặt đầy mỡ của nhi tử Lâm gia, ruột non ruột già của nàng liền co thắt buồn nôn ngay lập tức. Đã thế, tên tiểu tử đó còn cho rằng bản thân đẹp mặt lắm, lần đó nàng bị trượt chân mới đưa tay tìm điểm tựa, xui xẻo lại động vào ngực hắn. Nàng còn chưa kịp ghê tởm thì hắn đã chỉ vào mặt nàng chửi xối xả. Nếu không phải phụ thân hay mua thiếu trứng nhà hắn để nấu mỳ cho nàng ăn. Nàng chắc chắn sẽ không quản hắn là nam tử mà đánh cho hắn một trận.
Hồi tưởng lại mối nhục năm xưa, Triệu Tố Quyên nheo mắt đưa ngón tay út lên móc móc mũi, tia sáng trong mắt loé loé.
"Được thôi phụ thân. Hôm nay nữ nhi sắp có tiền, không phải người thích ăn hoa quế cao sao? Nữ nhi mua cho phụ thân vài cái."
Nghe tiểu nữ nhi có tiền liền hiếu thuận với lão, Triệu phụ lập tức cười vô cùng từ ái, trong miệng liên tục nói:"Tốt! Tốt!"
Cho dù đã ăn sáng rất nhanh, nhưng khi hai người ra đi đến phố Đông thì cũng gần tới bữa trưa, chợ đã tan gần hết, Triệu Tố Quyên tháp tùng Triệu phụ tới sạp bán thịt gà của Lâm gia, bên kia Triệu phụ ra sức cười nói bắt chuyện với Lâm lão, bên này Triệu Tố Quyên chỉ khoanh tay đảo mắt nhìn chung quanh, một bộ dáng rất không đứng đắn.
"Triệu Sở Khanh! Hôm nay ngươi không đi đánh bạc nữa sao? Có phải là thua hết tiền nên muốn tới đây ăn trộm tiền của nhà ta đúng không?"
Lâm Phi một tay cầm giỏ trứng, một tay chống nạnh quắc mắt hấc cằm nhìn nàng, trong giọng nói tràn đầy khinh bỉ và ghét bỏ.
Triệu Tố Quyên "phi" một tiếng nhổ ra cây tăm ngậm trong miệng ra, tay còn đưa lên ngoáy ngoáy lỗ tai, ra vẻ nhìn khắp nơi.
"Mùi gì thối thế nhỉ? Mùi phân gà chăng?"
Sau đó làm bộ như mới phát hiện hắn.
"Di?! Thì ra là Lâm gia Lâm công tử, phong tư yểu điệu, mặt đẹp hơn tiên, da dẻ thắng tuyết, hương thơm lan toả a. Thất kính! Thất kính!"
Từng câu từng chữ, không gì là không phải châm chích Lâm Phi. Vẻ mặt vốn ngăm ngăm nọng mỡ của hắn càng thêm sẫm màu vì tức giận quá mức.
"Ngươi! Ngươi! Hừ!"
Nhìn Lâm Phi lắc hông thô chạy " bạch bạch" đi vào nhà, Mạc Tố Quyên bĩu bĩu môi.
"Muốn đấu với lão nương?! Còn khuya!"