Cả người bị gói như cái bánh chưng, Quân Tĩnh Đường run run lỗ tai mèo, nhìn tướng ngủ bất nhã của Triệu Tố Quyên, đôi mắt màu lục loé lên tia hàn khí rồi lại lắng xuống. Từ đêm hôm đó phát hiện bản thân đột nhiên trở thành một con mèo, đã một ngày một đêm không ngủ, tinh thần vẫn luôn căng thẳng không chống đỡ được cơn mệt mỏi mạnh mẽ, chớp chớp mắt, bạch miêu từ từ ngã đầu gối cằm lên móng vuốt nặng nề ngủ.
Vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, bên tai nàng đột nhiên truyền tới tiếng thông báo của trò chơi.
[Hệ thống: đã bảo tồn thế giới này. Ba giây nữa sẽ chuyển đổi thế giới Phác gục Nam Thần.]
[Cái gì?] Tố Quyên không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thần trí đã bị một lượng kí ức xa lạ đè nặng.
Nhân vật lần này mà nàng nhập vai là một cô bé mới 12 tuổi, mẹ cô chưa chồng đã có thai cho nên bị nhà mẹ đẻ cắt đứt quan hệ đuổi ra khỏi nhà, một phụ nữ nông thôn không học thức cao thì làm sao có cuộc sống an ổn. Sau khi sinh con ra, bởi vì không còn tiền, mẹ cô phải đi làm thuê làm mướn, rửa chén bát dù vẫn còn đang trong tháng, cứ như vậy, dù cuộc sống không đầy đủ, nhưng bù lại Lý Tố Quyên có một người mẹ hết mực hy sinh cho cô. Tới tuổi đi học, nhờ có trợ cấp học bổng cho các gia đình nghèo của tỉnh, cho nên cô bé vẫn được đến trường như bao đứa bé khác.
Dù chỉ học bằng sách cũ, vở tự chế, nhưng tiểu Quyên luôn luôn đạt được thứ hạng cao trong trường. Trong tiềm thức của cô bé, chỉ cần cô được giấy khen, mẹ cô sẽ cười rất vui. Cuộc sống mẹ hiền con thảo bình bình đạm đạm trôi qua được mấy năm, đến năm cô lên trung học thì mẹ cô đi ra ngoài không còn trở về nữa...
Cô bé cầm tờ giấy khen ngồi ở ngoài cửa chờ rồi lại chờ, chờ đến khi ngôi nhà nhỏ của hai mẹ con cô bị bác cả chiếm lấy, chờ đến khi cô trở thành một cô bé ăn nhờ ở đậu nhà bác cả.
Nằm co rúc trong phòng chứa rơm, Tố Quyên dùng tinh thần mở ra hộp thoại trên bảng hệ thống.
[Bạn tốt Hắc Sắc: Cậu thật là biến thái nha, nhiệm vụ thử luyện trung cấp lại có thể hoàn thành 80%. Còn đặc biệt không ăn thịt!!! Trời ạ! Cậu thật là không biết hưởng thụ thú vui của trò chơi mà. Tớ cho cậu biết, game này a, chỉ cần ăn thịt thôi là đủ rồi, đa phần người chơi đều vì muốn thưởng thức muôn vàn loại hình mỹ nam mỹ nữ nên mới bỏ ra số tiền lớn tham gia trò chơi. Nhìn cậu chơi nghiêm túc như vậy, tớ thật sự không đành lòng, khi nào cậu hưởng thụ xong thế giới này, hệ thống sẽ mở ra thế giới cũ cho cậu. Bye!]
[Hưởng thụ cái vẹo!]
Bác cả của cô là một gã bợm rượu bạo lực, hễ say là thượng cẳng chân hạ cẳng tay, nếu không phải vì tiền học bổng, cô chắc chắn đã bị gã cho thôi học.
"Con ranh con! Mau ra đây cho tao!"
Lý Tố Quyên nhút nhát bò dậy đứng lên, bây giờ là nửa đêm, không khí bên ngoài rất lạnh, rùng mình một cái, cô kéo áo che khuất cơ thể gầy còm đi vào trong nhà chính.
Vừa thấy mặt Lý Tố Quyên, Lý Lộc liền cầm cái đĩa ném về phía cô, kèm theo là tiếng mắng chửi:
"Mày làm gì mà chậm rì như vậy! Tao khát nước, mau lấy nước cho tao!"
Mím chặt môi nhìn mảnh sứ văng khắp nơi, Lý Tố Quyên đỏ hốc mắt nhanh chân chạy vào phòng bếp cầm ấm nước rồi chạy nhanh vào nhà, nhưng càng tới gần gã, bước chân của cô càng chậm lại, run run đưa ấm nước tới trước mặt Lý Lộc.
Lý Lộc nheo nheo đôi mắt hung ác, bàn tay thô to giựt ấm nước ngửa đầu tu, nhưng vừa cảm nhận được vị nước trà, sắc mặt của gã càng thêm đáng sợ, gã vung tay hất ấm trà vào người cô, sau đó hung hăng đá tới tấp:
"Con ranh này! Sao mày dám đưa trà thiu cho tao uống hả?!"
Đánh đã, Lý Lộc mới hừ một tiếng đi vào phòng bếp kiếm ăn.
Cả người vừa đau vừa lạnh, Lý Tố Quyên cắn răng chịu đựng bò dậy trở về phòng chứa rơm, quần áo đã bị ướt, cô cẩn thận tránh chỗ đau cởi đồ ra.
Cơ thể thiếu nữ gầy ốm không có bao nhiêu thịt, mái tóc dài bị ướt dính vào gò má tái nhợt trông rất tội nghiệp. Nếu là bình thường, Lý Lộc chắc chắn cũng không nổi lên tà niệm gì với một con nhóc gầy ốm tong teo, nhưng bây giờ, dưới sự kích thích của hơi men, đã thế khi đạp cửa nhà chứa ra tìm cô đi nấu cơm lại trùng hợp thấy được cơ thể trần truồng bầm tím đầy mỹ cảm lăng nhục phơi bày trước mặt, gã nheo mắt cười lạnh đi vào.
Lý Tố Quyên kinh hoảng nhìn gã, không hiểu vì sao run run nói:
"B...bác cả..."
P/s: Ha hả, tác giả đã tính toán như vậy rồi a. Mọi người muốn cắn ta không?
Vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, bên tai nàng đột nhiên truyền tới tiếng thông báo của trò chơi.
[Hệ thống: đã bảo tồn thế giới này. Ba giây nữa sẽ chuyển đổi thế giới Phác gục Nam Thần.]
[Cái gì?] Tố Quyên không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thần trí đã bị một lượng kí ức xa lạ đè nặng.
Nhân vật lần này mà nàng nhập vai là một cô bé mới 12 tuổi, mẹ cô chưa chồng đã có thai cho nên bị nhà mẹ đẻ cắt đứt quan hệ đuổi ra khỏi nhà, một phụ nữ nông thôn không học thức cao thì làm sao có cuộc sống an ổn. Sau khi sinh con ra, bởi vì không còn tiền, mẹ cô phải đi làm thuê làm mướn, rửa chén bát dù vẫn còn đang trong tháng, cứ như vậy, dù cuộc sống không đầy đủ, nhưng bù lại Lý Tố Quyên có một người mẹ hết mực hy sinh cho cô. Tới tuổi đi học, nhờ có trợ cấp học bổng cho các gia đình nghèo của tỉnh, cho nên cô bé vẫn được đến trường như bao đứa bé khác.
Dù chỉ học bằng sách cũ, vở tự chế, nhưng tiểu Quyên luôn luôn đạt được thứ hạng cao trong trường. Trong tiềm thức của cô bé, chỉ cần cô được giấy khen, mẹ cô sẽ cười rất vui. Cuộc sống mẹ hiền con thảo bình bình đạm đạm trôi qua được mấy năm, đến năm cô lên trung học thì mẹ cô đi ra ngoài không còn trở về nữa...
Cô bé cầm tờ giấy khen ngồi ở ngoài cửa chờ rồi lại chờ, chờ đến khi ngôi nhà nhỏ của hai mẹ con cô bị bác cả chiếm lấy, chờ đến khi cô trở thành một cô bé ăn nhờ ở đậu nhà bác cả.
Nằm co rúc trong phòng chứa rơm, Tố Quyên dùng tinh thần mở ra hộp thoại trên bảng hệ thống.
[Bạn tốt Hắc Sắc: Cậu thật là biến thái nha, nhiệm vụ thử luyện trung cấp lại có thể hoàn thành 80%. Còn đặc biệt không ăn thịt!!! Trời ạ! Cậu thật là không biết hưởng thụ thú vui của trò chơi mà. Tớ cho cậu biết, game này a, chỉ cần ăn thịt thôi là đủ rồi, đa phần người chơi đều vì muốn thưởng thức muôn vàn loại hình mỹ nam mỹ nữ nên mới bỏ ra số tiền lớn tham gia trò chơi. Nhìn cậu chơi nghiêm túc như vậy, tớ thật sự không đành lòng, khi nào cậu hưởng thụ xong thế giới này, hệ thống sẽ mở ra thế giới cũ cho cậu. Bye!]
[Hưởng thụ cái vẹo!]
Bác cả của cô là một gã bợm rượu bạo lực, hễ say là thượng cẳng chân hạ cẳng tay, nếu không phải vì tiền học bổng, cô chắc chắn đã bị gã cho thôi học.
"Con ranh con! Mau ra đây cho tao!"
Lý Tố Quyên nhút nhát bò dậy đứng lên, bây giờ là nửa đêm, không khí bên ngoài rất lạnh, rùng mình một cái, cô kéo áo che khuất cơ thể gầy còm đi vào trong nhà chính.
Vừa thấy mặt Lý Tố Quyên, Lý Lộc liền cầm cái đĩa ném về phía cô, kèm theo là tiếng mắng chửi:
"Mày làm gì mà chậm rì như vậy! Tao khát nước, mau lấy nước cho tao!"
Mím chặt môi nhìn mảnh sứ văng khắp nơi, Lý Tố Quyên đỏ hốc mắt nhanh chân chạy vào phòng bếp cầm ấm nước rồi chạy nhanh vào nhà, nhưng càng tới gần gã, bước chân của cô càng chậm lại, run run đưa ấm nước tới trước mặt Lý Lộc.
Lý Lộc nheo nheo đôi mắt hung ác, bàn tay thô to giựt ấm nước ngửa đầu tu, nhưng vừa cảm nhận được vị nước trà, sắc mặt của gã càng thêm đáng sợ, gã vung tay hất ấm trà vào người cô, sau đó hung hăng đá tới tấp:
"Con ranh này! Sao mày dám đưa trà thiu cho tao uống hả?!"
Đánh đã, Lý Lộc mới hừ một tiếng đi vào phòng bếp kiếm ăn.
Cả người vừa đau vừa lạnh, Lý Tố Quyên cắn răng chịu đựng bò dậy trở về phòng chứa rơm, quần áo đã bị ướt, cô cẩn thận tránh chỗ đau cởi đồ ra.
Cơ thể thiếu nữ gầy ốm không có bao nhiêu thịt, mái tóc dài bị ướt dính vào gò má tái nhợt trông rất tội nghiệp. Nếu là bình thường, Lý Lộc chắc chắn cũng không nổi lên tà niệm gì với một con nhóc gầy ốm tong teo, nhưng bây giờ, dưới sự kích thích của hơi men, đã thế khi đạp cửa nhà chứa ra tìm cô đi nấu cơm lại trùng hợp thấy được cơ thể trần truồng bầm tím đầy mỹ cảm lăng nhục phơi bày trước mặt, gã nheo mắt cười lạnh đi vào.
Lý Tố Quyên kinh hoảng nhìn gã, không hiểu vì sao run run nói:
"B...bác cả..."
P/s: Ha hả, tác giả đã tính toán như vậy rồi a. Mọi người muốn cắn ta không?