Lăng Chiến thấy hắn chào hỏi xong thì bảo hắn:
- Ngươi dẫn Vũ Thi nàng đi dạo xung quanh đi, ta có chuyện bàn bạc riêng với Vũ gia chủ.
Lăng Thiên nghe vậy cũng gật đầu rồi đi ra ngoài, Thi Vũ nàng ta cũng đi theo.
Lăng Chiến nhìn Lăng Thiên có cảm giác khác lạ nhưng vì ít tiếp xúc với hắn nên chỉ hơi cảm thấy mà thôi.
Lăng Thiên im lặng dẫn Vũ Thi đi xung quanh nhưng không nói gì.
Vũ Thi nàng ta cũng đi theo hắn thỉnh thoảng có nhìn thoáng hắn rồi tiếp tục quan sát xung quanh.
Lăng Thiên thấy nàng không để ý tới hắn nữa nên hắn định sử dụng saringan để quan sát nàng bởi trong những tiểu thuyết những kẻ không thể tu luyện được thường có thiên phú nghịch thiên nên thử một chút.
Đôi mắt của hắn chuyển sang màu đỏ có 1 câu ngọc màu đen.
Hắn cẩn thận quan sát cơ thể của Vũ Thi và cơ thể mình để so sánh thì hắn phát hiện đôi mắt của nàng ta có một tia dao động mặc dù rất ít nhưng hắn vẫn nhận ra vì saringan rất mẫn cảm với linh lực.
Kiểm tra trí nhớ hắn biết được Đại Lục này có một số người cơ thể biến dị sản sinh ra một số năng lực đặc thù.
Năng lực đặc thù này một số kẻ may mắn thì sở hữu khả năng bá đạo, tuy nhiên có kẻ xấu số thì có những năng lực hết sức vô dụng.
Hắn hơi tò mò nên dò xét nàng ta thử xem sao:
- Ngươi cảm thấy đôi mắt của ngươi như thế nào?
Nàng ta nghe hắn hỏi câu vô lý đó nên không biết trả lời thế nào:
- Ý của ngươi là sao?
Hắn cũng thấy vừa rồi mình hỏi có hơi vô lý tự nhiên đi hỏi mắt của người ta như thế nào.
Đâm lao thì phải theo lao nên hắn nói:
- Ta cảm thấy đôi mắt của ngươi rất khác với những kẻ khác.
Vũ Thi nàng nghe câu này tưởng hắn tán tỉnh mình nên lạnh nhạt đáp:
- Ngươi đây là tán tỉnh ta sao?
Lăng Thiên thấy nàng hiểu lầm nhất thời xấu hổ.
Lăng Thiên thẳng thắng nói:
- Ngươi hiểu lầm rồi, Ta thấy đôi mắt của ngươi có linh lực dao động nên tò mò hỏi mà thôi.
Nghe hắn nói vậy nàng mới bắt đầu nhận ra điều gì đó nhưng không chắc chắn lắm.
- Xin tiếp tục lắng nghe.
Lăng Thiên nhận ra nàng biết được điều gì đó nên tiếp tục nói:
- Ngươi chắc là biết trên đại lục có một số kẻ khi sinh ra bị biến dị chứ?
Vũ Thi chỉ im lặng gật đầu.
Hắn tiếp tục nói:
- Biến dị chưa hẳn là xấu, thường thì do người biến dị vận dụng nó như thế nào mà thôi.
- Ví dụ như một số kẻ sinh ra có 4 tay, nhìn thì như quái vật nhưng ngươi thử suy nghỉ xem nếu hắn ta tu luyện dùng kiếm, chùy,.. Thì ngươi nghỉ kẻ đối mặt với hắn cảm giác như thế nào?
- Theo ta thấy thì đôi mắt của ngươi thuộc trường hợp biến dị.
Nói xong hắn quay qua nhìn Vũ Thi.
Nàng cũng thấy hắn nhìn mình nhưng không để ý lắm vì nghe hắn nói xong nàng có hơi kích động.
- Ý ngươi là ta có thể tu luyện nhưng làm sao ngươi biết mắt ta thuộc biến dị?
Lăng Thiên không nhanh không chậm trả lời:
- Ta cảm nhận được dao động kinh mạch của ngươi đều hướng về phía đồng tử nên đoán vậy thôi
- Còn về việc ta làm sao biết thì ngươi cứ cho là ta cũng thuộc biến dị đi.
Nói xong hắn mở saringan lên nhưng lập tức biến mất.
Vũ Thi thấy đôi mắt hắn chuyển sang màu đỏ thì rùng mình.
- Ngươi dẫn Vũ Thi nàng đi dạo xung quanh đi, ta có chuyện bàn bạc riêng với Vũ gia chủ.
Lăng Thiên nghe vậy cũng gật đầu rồi đi ra ngoài, Thi Vũ nàng ta cũng đi theo.
Lăng Chiến nhìn Lăng Thiên có cảm giác khác lạ nhưng vì ít tiếp xúc với hắn nên chỉ hơi cảm thấy mà thôi.
Lăng Thiên im lặng dẫn Vũ Thi đi xung quanh nhưng không nói gì.
Vũ Thi nàng ta cũng đi theo hắn thỉnh thoảng có nhìn thoáng hắn rồi tiếp tục quan sát xung quanh.
Lăng Thiên thấy nàng không để ý tới hắn nữa nên hắn định sử dụng saringan để quan sát nàng bởi trong những tiểu thuyết những kẻ không thể tu luyện được thường có thiên phú nghịch thiên nên thử một chút.
Đôi mắt của hắn chuyển sang màu đỏ có 1 câu ngọc màu đen.
Hắn cẩn thận quan sát cơ thể của Vũ Thi và cơ thể mình để so sánh thì hắn phát hiện đôi mắt của nàng ta có một tia dao động mặc dù rất ít nhưng hắn vẫn nhận ra vì saringan rất mẫn cảm với linh lực.
Kiểm tra trí nhớ hắn biết được Đại Lục này có một số người cơ thể biến dị sản sinh ra một số năng lực đặc thù.
Năng lực đặc thù này một số kẻ may mắn thì sở hữu khả năng bá đạo, tuy nhiên có kẻ xấu số thì có những năng lực hết sức vô dụng.
Hắn hơi tò mò nên dò xét nàng ta thử xem sao:
- Ngươi cảm thấy đôi mắt của ngươi như thế nào?
Nàng ta nghe hắn hỏi câu vô lý đó nên không biết trả lời thế nào:
- Ý của ngươi là sao?
Hắn cũng thấy vừa rồi mình hỏi có hơi vô lý tự nhiên đi hỏi mắt của người ta như thế nào.
Đâm lao thì phải theo lao nên hắn nói:
- Ta cảm thấy đôi mắt của ngươi rất khác với những kẻ khác.
Vũ Thi nàng nghe câu này tưởng hắn tán tỉnh mình nên lạnh nhạt đáp:
- Ngươi đây là tán tỉnh ta sao?
Lăng Thiên thấy nàng hiểu lầm nhất thời xấu hổ.
Lăng Thiên thẳng thắng nói:
- Ngươi hiểu lầm rồi, Ta thấy đôi mắt của ngươi có linh lực dao động nên tò mò hỏi mà thôi.
Nghe hắn nói vậy nàng mới bắt đầu nhận ra điều gì đó nhưng không chắc chắn lắm.
- Xin tiếp tục lắng nghe.
Lăng Thiên nhận ra nàng biết được điều gì đó nên tiếp tục nói:
- Ngươi chắc là biết trên đại lục có một số kẻ khi sinh ra bị biến dị chứ?
Vũ Thi chỉ im lặng gật đầu.
Hắn tiếp tục nói:
- Biến dị chưa hẳn là xấu, thường thì do người biến dị vận dụng nó như thế nào mà thôi.
- Ví dụ như một số kẻ sinh ra có 4 tay, nhìn thì như quái vật nhưng ngươi thử suy nghỉ xem nếu hắn ta tu luyện dùng kiếm, chùy,.. Thì ngươi nghỉ kẻ đối mặt với hắn cảm giác như thế nào?
- Theo ta thấy thì đôi mắt của ngươi thuộc trường hợp biến dị.
Nói xong hắn quay qua nhìn Vũ Thi.
Nàng cũng thấy hắn nhìn mình nhưng không để ý lắm vì nghe hắn nói xong nàng có hơi kích động.
- Ý ngươi là ta có thể tu luyện nhưng làm sao ngươi biết mắt ta thuộc biến dị?
Lăng Thiên không nhanh không chậm trả lời:
- Ta cảm nhận được dao động kinh mạch của ngươi đều hướng về phía đồng tử nên đoán vậy thôi
- Còn về việc ta làm sao biết thì ngươi cứ cho là ta cũng thuộc biến dị đi.
Nói xong hắn mở saringan lên nhưng lập tức biến mất.
Vũ Thi thấy đôi mắt hắn chuyển sang màu đỏ thì rùng mình.