Edit: Mèo Chè
() Phi lễ: không lễ phép, khiếm nhã; ý ẩn là chỉ sự quấy rối về thể xác và mang ý tình dục.
Sắc trời tờ mờ sáng, Thi Linh Khê từ từ mở mắt ra, trong tầm mắt cậu là một cái chân, mà cậu còn đang ôm chặt cái chân này.
Ánh mắt của cậu nhìn men theo, thấy được chủ nhân của cái chân – chính là Lâu Nguyên đang nhắm mắt ngồi dựa vào gối nghỉ ngơi.
Mắt Thi Linh Khê chớp chớp, rồi mới hiểu sơ sơ hình ảnh này là sao.
Lâu Nguyên không cởi quần áo, đây là vì cậu ôm lấy chân của Lâu Nguyên, anh đi không được, nên mới ngủ như thế.
Thi Linh Khê ngồi dậy, ôm lấy Lâu Nguyên, ban đầu cậu định đỡ anh nằm xuống nghỉ ngơi, thì Lâu Nguyên đã mở to mắt, ánh mắt tỉnh táo, anh không hề ngủ.
“Chào buổi sáng.” Lâu Nguyên thuận thế ôm Thi Linh Khê, Thi Linh Khê cũng ôm anh chặt hơn.
“Sao anh không nằm xuống ngủ với em?” Chỗ nào Thi Linh Khê cũng từng ngủ qua, nên không cảm thấy chung giường chung gối với Lâu Nguyên có gì cả, ngược lại, cậu còn cảm thấy đó là một ý tưởng rất hay.
“Anh có thể ngủ với em…” Thi Linh Khê hôn cằm Lâu Nguyên rồi buông anh ra, cậu nằm xuống trước, xong lại ngửa đầu nhìn Lâu Nguyên: “Thời gian còn sớm, chúng ta vẫn có thể ngủ tiếp một lúc.”
Lâu Nguyên nhìn Thi Linh Khê, thầm thở dài khẽ khàng, cái gọi là “ngủ cùng” của Thi Linh Khê không hề có chút nghĩa ẩn dụ nào ngoài “đi ngủ”, hiện tại là tầm giờ, quả thật là cách thời gian thức dậy bình thường của họ còn hơn nửa tiếng nữa.
Lâu Nguyên chậm rãi nằm xuống, sau đó Thi Linh Khê lập tức dựa qua, ôm lấy cánh tay của anh, lại nhẹ nhàng nắm chặt tay anh, mười ngón đan xen, cực kỳ thân mật.
Thi Linh Khê nhìn Lâu Nguyên nhắm mắt lại, lại chăm chú nhìn anh một lúc lâu, càng cảm thấy áy náy hơn: “Đôi khi yêu cầu của em sẽ hơi quá đáng, anh có thể từ chối.”
Hoặc có thể khôn khéo hơn một tí, ví dụ như bị cậu quấn lấy, vậy thì ở lại ngủ chung với nhau.
Ý chưa hết trong lời nói của Thi Linh Khê truyền vào trong tai Lâu Nguyên, anh nghiêng người qua, ôm Thi Linh Khê: “Ngủ tiếp với anh một lát, ngoan.”
Thi Linh Khê không thể nào biết rằng bản thân cậu và lời nói của cậu có lực hấp dẫn như thế nào đối anh, mà Lâu Nguyên anh là một người ông đích thực.
Thi Linh Khê không nói nữa, ngoan ngoãn thả lỏng cơ thể để cho ôm, suy nghĩ trong mắt cậu dần đậm, một lát sau, mặt cậu đỏ hồng, chắc là cậu khiến cho Lâu Nguyên hiểu lầm rồi… Quả thật là lời của cậu rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm.
Cậu không nói lời gây hiểu lầm nữa, đối với họ mà nói, tiến thêm một bước quả thật là quá sớm.
Nửa tiếng sau, Lâu Nguyên và Thi Linh Khê cùng thức dậy, Lâu Nguyên về phòng anh rửa mặt, Thi Linh Khê cũng đi rửa mặt, thuận tiện tắm luôn, cậu không có chút ấn tượng nào đối với chuyện được Lâu Nguyên lau người giúp vào tối hôm qua.
Cậu xuống lầu đi vào vườn ươm tưới nước, xong lại đi tới phòng rắn xem trứng rắn, tinh hạch năng lượng hơi ảm đạm, cả quả trứng rắn cũng không thay đổi gì.
Cậu chưa ra khỏi phòng rắn, thì hệ thống nhiệm vụ đã đổi mới rồi.
Thi Linh Khê không hề lo lắng về nhiệm vụ hàng ngày, sau khi quan hệ với Lâu Nguyên tốt lên thì có thể đạt tới mức hoàn thành % một cách rất dễ dàng, ngẫu nhiên còn có thể hoàn thành %.
Chỉ có nhiệm vụ chính khiến Thi Linh Khê trải qua ngày hôm qua một cách vô cùng hỏng bét thì mới không thể coi thường.
[Nhiệm vụ chính Show ân ái : Ôm hôn định tình.
Thuyết minh bổ sung: Số nhân chứng vây xem phải lớn hơn .
Thời hạn nhiệm vụ: ngày.
Cấp bậc nhiệm vụ: E (đơn giản)…]
Lúc trước Thi Linh Khê đã suy đoán sơ lược về các nhiệm vụ tiếp theo, hôn trán, hôn mặt, hiện tại chắc là tới môi, nhưng tính ra thì cậu và Lâu Nguyên thật ra đã hôn môi trước đó rồi, cậu vốn nghĩ có lẽ có thể tranh thủ lấy gói quà thưởng cấp S của nhiệm vụ hôm nay.
Sự thật chứng minh rằng cậu suy nghĩ quá nhiều, vây xem… còn phải có hơn người vây xem! Cậu dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới phòng bếp rồi hôn Lâu Nguyên thì cũng không có người tới hóng hớt.
Thi Linh Khê khẽ “hừ” một tiếng, rời khỏi phòng rắn rồi dạo trong phòng khách một lúc, cuối cùng cậu vẫn chạy tới phòng bếp, sau đó lại cọ từng bước một tới bên cạnh Lâu Nguyên, khi anh không hề phòng bị thì hôn một cái lên mặt anh.
Cậu cảm thấy đánh lén như vậy cũng được xem như là một cách luyện tập, luyện tập ở nhà thật tốt, chờ tới khi cậu đếm đủ người, thì cậu lại đánh lén thêm lần nữa, hoàn thành nhiệm vụ.
“Ngoan, đừng quậy…”
Lâu Nguyên nghiêng đầu qua, Thi Linh Khê tiếp tục bước kế tiếp trong kế hoạch luyện tập “đánh lén” của cậu, cậu nhón chân, trực tiếp nghiêng người qua hôn lên môi Lâu Nguyên, khẽ cắn một cái, ánh mắt cậu cũng cong cong theo.
Tay Lâu Nguyên đặt lên nút vặn bếp gas, xoay tròn tắt bếp, một tay khác thì ôm eo Thi Linh Khê, không cho cậu cơ hội lướt qua rồi rời đi, khiến nụ hôn này sâu thêm chút nữa, mang đụng chạm giữa cánh môi họ kéo đến giữa hàm răng.
“Ngoan, ra ngoài chờ anh…” giây sau, Lâu Nguyên buông Thi Linh Khê ra, hoàn toàn không ngờ rằng tới bây giờ nhiệt tình của Thi Linh Khê vẫn chưa biến mất, ngược lại còn trêu chọc tới vô pháp vô thiên hơn.
Thi Linh Khê ngoan ngoãn khẽ gật đầu, sau đó đi một bước quay đầu ba lần đi tới cửa phòng bếp, cậu nhìn bóng lưng của Lâu Nguyên, hậu tri hậu giác mới đỏ mặt tới mang tai.
Sau đó cậu vẫn lòng vòng trước cửa phòng bếp, không nỡ đến ghế sô pha cách xa Lâu Nguyên hơn một tí ở trong phòng khách.
Lâu Nguyên vừa bưng đồ ăn ra, cậu cũng tiến lên nhận.
Họ ăn xong, cùng ra ngoài đi làm, tới lối đi nhỏ giữa hai tòa nhà trong quân bộ thì mới tách ra.
Thi Linh Khê dừng bước, hơi lưu luyến nhìn bóng lưng của Lâu Nguyên, trên đường đi lúc nãy, có rất nhiều chỗ có nhân số vây xem trên người.
Thi Linh Khê khẽ thở dài, ở chỗ nghiêm túc như quân bộ thì thôi bỏ qua, nhưng chỗ ngoài quân bộ đều sẽ là chỗ cậu “đánh lén” Lâu Nguyên.
Thi Linh Khê xoay người đi tới tòa nhà Ban Quân y, Xương Thái cuồng hóa dị năng vào hôm qua đang chờ cậu rồi.
Sau đủ loại kiểm tra, cậu phối thuốc cho hắn, lại cẩn thận dặn dò một phen, rồi mới cho Xương Thái rời đi.
Sau đó cậu kiểm tra thiết bị phòng thí nghiệm một lần như bình thường, xong mới bắt đầu thử điều chế thuốc thực vật dị hóa cấp B một cách cực kỳ tập trung, mọi suy nghĩ linh tinh trong lòng đều bị gạt đi, liên tục điều chế thành công cây thực vật dị hóa.
Sau khi không ngừng thử liều lượng, cậu lại điều chế thành công một cây thực vật dị hóa cấp A.
Quả nhiên, độc của thú dị hóa cấp A chính là mấu chốt để điều chế thực vật dị hóa cấp A, xếp ống thuốc ra, Thi Linh Khê cảm thấy khá là có thành tựu.
“Phát tài…” Đây là cảm nhận của Trình Mộc sau khi nhìn thấy ống thuốc này, một cây thực vật dị hóa dùng tối đa cho người, hiện tại Thi Linh Khê đã làm thành lượng dùng cho người, còn hạ thấp tác dụng phụ, trực tiếp tăng lên gần % xác suất thăng cấp.
Cả hai chồng lên, cũng không chỉ là phát tài…
“Anh tìm Hùng Côn, để anh ấy sắp xếp người đưa về kho.” Thi Linh Khê thỏa mãn nhìn một hồi, dặn dò Trình Mộc một câu, ánh mắt lia ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy Lâu Nguyên cầm theo hộp cơm im lặng nhìn cậu.
Trên mặt Thi Linh Khê không nhịn được mỉm cười, tránh né Trình Mộc và nhóm quân y hỗ trợ trong phòng thí nghiệm, trong chớp nhoáng, cậu từ nghiên cứu viên nghiêm cẩn biến thành cậu trai ngoan mềm nhà bên.
“Anh đến rồi.” Thi Linh Khê bước nhanh ra khỏi phòng thí nghiệm, đi tới bên cạnh Lâu Nguyên, cười khẽ nhìn anh, ánh mắt liếc quanh, rồi cậu lập tức nắm chặt tay anh, kéo anh tới văn phòng cậu dùng để nghỉ ngơi và cất tài liệu.
Lâu Nguyên gật gật đầu với ông Hà đi ngang qua cùng nhóm Trình Mộc đang vây xem, rồi đi theo Thi Linh Khê vào văn phòng, cũng thuận tay khóa trái cửa.
Lâu Nguyên đặt hộp cơm xuống, nói ra nguyên nhân anh tới: “Tới giờ ăn cơm.”
Bởi vì lo lắng Thi Linh Khê quá tập trung như ngày hôm qua, không để ý chuyện ăn cơm khiến bản thân đói lả, nên khi thấy sắp đến giờ, anh đã tìm tới trước.
“Ừm, chúng ta cùng ăn.” Thi Linh Khê gật gật đầu, xoa xoa bụng, quả thật là cậu đã đói rồi.
Lượng cơm đầy đủ, hai người ăn hết sạch.
“Đang nghĩ gì?” Lâu Nguyên dọn dẹp hộp cơm mà họ đã ăn xong, xoa tay, lại không nhịn được sờ tóc Thi Linh Khê, luôn cảm thấy hôm nay lúc cậu ở cùng anh, cậu luôn phân tâm nghĩ mấy chuyện kỳ lạ.
Thi Linh Khê nghe vậy, cũng không trả lời, mà đi tới phòng vệ sinh trong văn phòng rửa tay súc miệng, sau đó mới trở lại bên cạnh Lâu Nguyên.
Cậu hít sâu, rồi chụt chụt lên mặt và khóe môi Lâu Nguyên.
“Em đang suy nghĩ nên hôn anh như thế nào…” Hơn nữa còn phải hôn Lâu Nguyên một cách nhanh chóng chuẩn xác hữu hiệu, đồng thời thỏa mãn yêu cầu nhiệm vụ của cậu.
Vẻ mặt Lâu Nguyên cứng đờ, màu mắt biến đổi, khi Thi Linh Khê đang kiềm nén nhịp tim, tưởng rằng Lâu Nguyên muốn hôn lại, thì anh chỉ ôm lấy cậu.
“Em biết rồi, đây là chỗ làm việc, em sẽ cố gắng kiềm chế.” Thi Linh Khê ở trong lòng Lâu Nguyên hứa hẹn một câu, chắc là cậu bị nhiệm vụ khiến cho hơi điên rồi, có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không thể khiến cho Lâu Nguyên bối rối.
Trong cảm nhận của Thi Linh Khê, hoàn thành những nhiệm vụ này thật sự không đơn giản bằng nghiên cứu một cách phối chế, cho tới nay, đa số nhiệm vụ cậu đều hoàn thành trong mơ hồ… Hiếm lắm cậu mới chủ động, nhưng vẫn cực kỳ khó như cũ.
Lâu Nguyên không trả lời Thi Linh Khê, chỉ là cánh tay ôm người của anh thoáng siết chặt, rồi cúi đầu hôn hôn tóc Thi Linh Khê, một hồi lâu sau, anh mới đáp một tiếng: “Ừ.”
Người thật sự phải cố gắng kiềm chế là anh mới đúng…
Buổi chiều, Thi Linh Khê lại tiếp tục điều chế một cây thực vật dị hóa cấp A trong phòng thí nghiệm, sau đó cậu rời khỏi quân bộ tới trụ sở hiệp hội.
Cậu cần phải mở họp với bốn thư ký, thuận tiện tiếp tục đào sâu tìm hiểu và khống chế từng phương diện của hiệp hội, trong đó bao gồm bè phái của từng thành viên trung cấp cao cấp, người đứng sau nhân viên làm việc ở các phương diện trong hiệp hội, vân vân…
Giai đoạn đầu, cậu nhất định phải dành nhiều thời gian cho hiệp hội, chờ bốn thư ký rèn luyện xong, tinh lực mà cậu tiêu tốn ở bên này có thể rút một ít về phòng thí nghiệm.
Nhưng mà, tính ra thì hiệu suất điều chế thuốc trong phòng thí nghiệm của cậu cũng không bị chậm trễ vì bên này, ngược lại, vì thời gian gấp rút, cho nên sự tập trung và hiệu suất của cậu đều tăng lên theo kế hoạch.
“Được rồi, hôm nay như vậy thôi.” Thi Linh Khê gật đầu, ra hiệu họ có thể tiếp tục công việc của bản thân, cậu cũng rời khỏi phòng họp nhỏ, nhưng chưa tới được văn phòng của Lâu Nguyên thì đã gặp phải Phó Hội trưởng Vương Mục.
“Hội phó Vương.” Thi Linh Khê chào người ta trước, cậu gật gật đầu, định tiếp tục đi qua.
“Thư ký trưởng Thi, vừa vặn có chút việc, muốn xin cậu giúp một chuyện.” Vẻ mặt Vương Mục ôn hòa, nhưng ánh mắt lại không phải vậy, so với lần họ vừa gặp nhau trong phòng họp khi trước thì có thêm chút dò xét trong đó.
“Mời nói.” Thi Linh Khê cũng đang quan sát cao thủ đứng thứ hai Bắc Thành này.
Dựa theo những tin tức mà cậu có, Vương Mục có thể xưng là nhân vật “kiêu hùng”, độ nổi tiếng ở trong giới dị năng giả rất cao.
Nếu không có Lâu Nguyên, thì gã vô cùng có thể trở thành nhân vật đứng đầu trung tâm trong căn cứ.
“Thật ra cũng không có gì, trong nhà cấp dưới có hai người thường muốn vào hiệp hội làm việc, xin Thư ký trưởng sắp xếp vài chức vị cho bọn họ.” Thật ra gã có thể tùy tiện phân phó việc này cho một quản lý đảm nhiệm trong hiệp hội, họ đều có thể hoàn thành cho gã, nhưng gã lại tìm Thi Linh Khê.
“Có thể, Phó hội trưởng bảo người ta ngày mai tới là được.” Thi Linh Khê gật đầu đồng ý.
“Cảm ơn.” Vương Mục nói lời cảm ơn, lùi một bước, gật gật đầu, rồi đi về phía văn phòng của gã.
Còn Thi Linh Khê thì đưa mắt nhìn gã rời khỏi con đường nhỏ, xong mới xoay người đi tới văn phòng của Lâu Nguyên.
“Người bình thường…” Đuôi lông mày của Thi Linh Khê hơi nhếch, cậu gõ cửa một cái rồi đẩy cửa đi vào, Lâu Nguyên cũng vừa tới trụ sở hiệp hội chưa lâu, đang nói vài chuyện với thành viên của hiệp hội.
“… Trước tiên thảo luận tới đây, cậu nghĩ thành văn kiện đề xuất đơn giản cho nhóm thư ký, tôi sẽ xem lại.”
Lâu Nguyên phất phất tay, tỏ vẻ đã hiểu ý của họ, nhưng cho dù có thể đồng ý với những ý kiến này, nhưng nhất định vẫn phải làm theo trình tự quy định, đây là ba điều quy ước mà Thi Linh Khê đã yêu cầu anh lúc trước.
Họ gật đầu, lại nhìn Thi Linh Khê đang dọn dẹp kệ sách, rồi mới xoay người rời khỏi văn phòng.
Thi Linh Khê đặt mấy văn kiện vào chỗ tương ứng, lúc đang định trèo lên ghế nhỏ thì Lâu Nguyên đã cầm lấy văn kiện trong tay cậu, sau đó đặt đúng vào chỗ mà Thi Linh Khê định đặt.
Thi Linh Khê quay đầu, hơi buồn bực nhìn Lâu Nguyên, quả thật là anh cao hơn cậu rất nhiều, nhưng so với lúc vừa gặp thì đã đỡ hơn rồi: “Cảm ơn.”
“Không có chi.” Lâu Nguyên đáp lại, anh kéo tay Thi Linh Khê, hai người cùng đi đến ghế làm việc rồi ngồi xuống.
Lâu Nguyên khẽ xoa tay Thi Linh Khê hỏi: “Sao không chờ anh?”
Anh đi qua Ban Quân y tìm cậu thì biết được cậu đã rời khỏi quân bộ từ một tiếng trước.
Thi Linh Khê nghe vậy, cậu từ từ dựa vào ngực Lâu Nguyên, suy nghĩ một lát rồi nói: “Đáp án tiêu chuẩn là em có việc, muốn tới trụ sở hiệp hội trước…”
“Vậy đáp án không đúng tiêu chuẩn thì sao?” Lâu Nguyên hỏi lại ngay.
“Đáp án không đúng tiêu chuẩn là em sợ rằng sẽ bất cẩn phi lễ anh ở trên đường.” Khi Thi Linh Khê trả lời, vẻ mặt cậu vẫn nghiêm túc như cũ.
Cậu thật sự có lo lắng như thế, nắm lấy cơ hội mà cậu cảm thấy thích hợp, quả thật là cậu sẽ muốn cưỡng hôn Lâu Nguyên, hoàn thành nhiệm vụ.
Đáp án không đúng tiêu chuẩn này thật sự khiến Lâu Nguyên không biết phải trả lời như thế nào mới được, thật ra thời gian có thể dùng để nói chuyện thân mật như thế này cũng không nhiều, cửa bị gõ, Thi Linh Khê lập tức đứng dậy đi đến một cái bàn nhỏ ở bên khác.
Cái bàn này là do cậu cho người chuyển vào lúc tới, đặt vài tài liệu, thỉnh thoảng cậu cũng có chỗ xử lý vài chuyện.
Trạng thái bận rộn thế này vẫn luôn kéo dài đến gần giờ, họ đi xuống lầu, trong sảnh vẫn có không ít dị năng giả cấp trung cấp thấp đang quan sát di chuyển.
Hai ngày – hôm nay và ngày mai xem như hoạt động thử, còn ngày hiệp hội chính thức khai trương là vào ngày mốt.
Mà chuyện khiến họ bận rộn cả chiều nay, đa số đều là sắp xếp hoạt động chính thức vào ngày mốt, tất cả giản lược, nhưng vẫn phải theo trình tự cần thiết, ít nhất cũng phải để cho bên ngoài biết rằng người đứng đầu hiệp hội là những ai.
Sau khi Lâu Nguyên đi xuống, có rất nhiều tiếng chào hỏi anh, mặc dù cũng không dám tới quá gần, nhưng khuôn mặt của Lâu Nguyên rất có tính nhận dạng trong giới dị năng giả và người thường, gần như không có ai không biết anh.
“Đi theo em.” Thi Linh Khê thì thầm với Lâu Nguyên, cậu đi qua một cái cửa phụ trong đại sảnh lầu , Lâu Nguyên đi theo thì thấy Thi Linh Khê đã cởi áo choàng trên người cậu ra.
“Khom xuống.” Thi Linh Khê lại nói.
Lâu Nguyên hơi khom người, Thi Linh Khê lập tức khoác áo choàng lên người anh, còn đội mũ lên cho anh.
Thi Linh Khê thỏa mãn nhìn nhìn, lúc này mới nắm tay Lâu Nguyên.
“Chúng ta đi dạo xung quanh một vòng rồi về.” Thi Linh Khê quyết tâm phải hoàn thành nhiệm vụ trong hôm nay, nhưng vì có thể giảm bớt bối rối cho Lâu Nguyên, cậu phải che anh kín kẽ trước đã..