Edit: Mèo Chè
Lâu Nguyên đi vào phòng cùng các cấp dưới để tổng kết tiến độ dọn dẹp và tình huống thương vong của từng phân đội nhỏ trong hôm nay.
Thi Linh Khê ngồi ở bên ngoài căn phòng, chỗ ngồi vừa cách căn phòng không xa vừa không khiến người ta thấy ghét.
Cậu gặm bánh qui còn thừa không nhiều, uống nước lấy từ chỗ dị năng giả hệ thủy Trần Vân, cố chấp chờ đợi.
Nhưng cậu không phải người thích lãng phí thời gian, cậu lấy cuốn sổ luôn mang theo bên người ra, nhất bút nhất họa ghi lại những số liệu thu thập được trong hôm nay: trong đàn tang thi và đàn thú xuất hiện cá thể có trí tuệ là chuyện không thể ngăn lại, nguy cơ của loài người và mạt thế cũng không thuyên giảm quá nhiều.
Sau một tiếng đồng hồ, hội nghị tổng kết của đội Lâu Nguyên đã kết thúc, đám người lần lượt rời đi, Thi Linh Khê đang tập trung tự hỏi vấn đề suýt nữa bỏ lỡ Lâu Nguyên.
Lâu Nguyên đi tới trước mặt Thi Linh Khê đang chống cằm nhìn trời chăm chú suy nghĩ, hai giây sau, anh bắt đầu thắc mắc, chẳng lẽ Thi Linh Khê ngồi ở đây không phải đang chờ anh sao?
Qua thêm hai giây, trái tim màu hồng phấn bắt mắt xuất hiện trong tầm mắt Thi Linh Khê, kéo toàn bộ tâm trí của cậu trở về.
Mắt cậu lại có thần, tâm trí quay lại, cậu lập tức đứng lên: “Anh… anh… các anh họp xong rồi à…”
“Không mệt?” Lâu Nguyên thấp giọng hỏi một câu, trước khi đi họp anh có bảo Thi Linh Khê về phòng nghỉ ngơi.
Thi Linh Khê do dự gật đầu, nhớ tới nhiệm vụ của bản thân, lại mở miệng đáp: “Cơ thể mệt nhưng tinh thần vẫn tốt.”
Cậu hoàn toàn nói thật, thể lực và tinh thần lực của cậu cũng không bằng nhau, nhiều khi chỉ có cơ thể mệt mỏi, còn trí óc thì vẫn cực kỳ minh mẫn sinh động.
“Anh mệt không?” Thi Linh Khê tận dụng mọi lúc cũng lập tức hỏi Lâu Nguyên một câu, tranh thủ trước khi cậu và Lâu Nguyên tách ra, gom đủ câu đối thoại.
Lâu Nguyên nghe vậy, cũng bắt chước cách Thi Linh Khê trả lời: “Cơ thể không mệt nhưng tinh thần mệt.”
Cho dù Lâu Nguyên là dị năng giả tinh thần cấp S, nhưng anh muốn một kích giết chết một con thú dị hóa cận cấp S, lượng dị năng hao tổn cũng cần ít nhất hai ba ngày mới có thể hồi đầy lại.
Mà mấy năm nay, anh đã quen mệt mỏi như vậy, cũng không có người hỏi anh vấn đề này.
Thi Linh Khê gật gật đầu, cậu hiểu ý Lâu Nguyên, lại cảm thấy hơi áy náy, Lâu Nguyên đã mệt tới vậy, mà cậu còn tìm anh nói chuyện.
Cậu vừa áy náy vừa xoắn xuýt, còn thiếu vài phần trăm là đã hoàn thành rồi… Nhưng trong lòng cậu đã định từ bỏ nhiệm vụ, nhận trừng phạt.
Lâu Nguyên quét mắt nhìn Thi Linh Khê đang im lặng an tĩnh, lại đi trong chốc lát, anh mới giật mình nhận ra nguyên nhân Thi Linh Khê không nói tiếp nữa.
Anh nghĩ nghĩ rồi nói: “Nói chuyện với cậu… không mệt.”
Còn cảm thấy rất thoải mái, đặc biệt là lúc chú ý tới từng biểu cảm nhỏ của Thi Linh Khê.
“Thật không?” Thi Linh Khê ngẩng đầu nhìn Lâu Nguyên, không nhịn được mở to hai mắt, cậu được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Vậy sau này tôi thường xuyên nói chuyện với anh được không?”
Có thể hỏi mới lòi ra, Lâu Nguyên lại đổi về hình thức tích chữ như vàng, nhưng sự im lặng của anh lại khác với lúc trước, tâm trạng anh không tệ lắm, Thi Linh Khê có thể cảm nhận được.
Đi thẳng tới cầu thang ở cửa hai tòa nhà, bước chân Thi Linh Khê hơi do dự, vẫn không thể nghĩ ra lý do có thể nói chuyện cùng Lâu Nguyên và tiếp tục ở cạnh anh thêm phút.
Ánh mắt cậu nhìn Lâu Nguyên dường như có hai ngọn đuốc nhỏ cháy rực, cực kỳ nóng bỏng, vẻ mặt cậu vô cùng nặng nề, nhưng khí tràng toàn thân lại đang biểu đạt không buông bỏ đầy mãnh liệt của cậu đối với Lâu Nguyên.
Đáng tiếc là Thi Linh Khê không có thiên phú nổi trội về mặt ngôn ngữ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâu Nguyên đi xa một bước… hai bước, nhìn ba nhiệm vụ hàng ngày của cậu hoàn toàn thất bại, mất công làm cả ngày.
Ngay lúc Thi Linh Khê xụi vai muốn xoay người đi, Lâu Nguyên lại quay lại, mắt Thi Linh Khê lóe sáng nhìn Lâu Nguyên chằm chằm, ngọn đuốc nhỏ dường như biến thành đám lửa cháy hừng hực.
“Hẹn gặp lại…” Lâu Nguyên nói nhỏ, tạm biệt gì đó, không hề phù hợp với tác phong của anh, nhưng dưới ánh mắt của Thi Linh Khê, anh lại nói ra lời này rất tự nhiên.
“Hẹn… hẹn gặp lại…” Trong mắt Thi Linh Khê, tiến độ hoàn thành từ % nhảy lên %, nhưng không tới %.
Không hoàn thành là không hoàn thành, thiếu % chỉ khiến sự thất vọng của cậu sâu sắc hơn một tí mà thôi.
“Còn nữa, nửa tiếng sau tới phòng tôi, phòng thứ nhất ở lầu .”
Nói xong Lâu Nguyên xoay người, nhanh chân bước lên cầu thang.
Thi Linh Khê khó lắm mới phản ứng kịp đành hô to trả lời anh: “Vâng ạ!”
Nếu như Lâu Nguyên còn đứng trước mặt Thi Linh Khê, cậu chắc chắn sẽ tiếp tục chân thành nói lời cám ơn.
Nhưng Lâu Nguyên lại không nghe được lời cậu nói, Thi Linh Khê đành nói thầm: “Anh ấy thật sự là một người siêu tốt!”
Thi Linh Khê vừa nói xong, danh sách nhiệm vụ trên cổ tay cuối cùng cũng có một nhiệm vụ thuộc trạng thái “đã hoàn thành”.
Thi Linh Khê cảm thấy hơi thành tựu, trong mắt cậu, hoàn thành những nhiệm vụ lạ kỳ này còn khó hơn bảo cậu nghiên cứu đề tài gì đó.
[Nhiệm vụ hàng ngày (đã hoàn thành): Nói chuyện cùng Lâu Nguyên câu, cấp bậc nhiệm vụ: E (đơn giản), tiến độ: / (%).
Tiến độ nhiệm vụ hàng ngày: / (.%), cách thời gian đổi mới nhiệm vụ hàng ngày: h: p: s.]
Thi Linh Khê nhìn thời gian, cậu nhẹ nhõm đi về phòng cậu.
Có vài phút, cậu không thể tĩnh tâm tiếp tục suy nghĩ vấn đề của bản thân.
Cậu đi rửa mặt và tắm táp, giải quyết trong vòng phút, cách thời gian Lâu Nguyên hẹn còn tận phút.
() Về phòng mất phút, trong lúc đi bé Khê muốn suy nghĩ về nhiệm vụ nhưng hưng phấn quá nên không nghĩ được.
Cậu nhớ ra chuyện gì đó, đi tìm giấy trắng được cậu mang về phòng hôm qua, sau đó bắt đầu vẽ, có lẽ Lâu Nguyên sẽ cần thứ này.
Vẽ xong, thời gian đã trôi thêm phút, cậu cầm đồ và ba lô, nhẹ nhàng đi xuống lầu, rồi lại leo lên, thời gian vừa vặn trôi qua nửa tiếng như Lâu Nguyên yêu cầu.
Cậu nín thở định vươn tay gõ cửa, nhưng cửa đã tự mở từ bên trong trước.
“Vào đi…” Lâu Nguyên cũng vừa tắm rửa thay quần áo xong, anh không mặc quân trang nữa, mà là quần áo thể thao hưu nhàn, trông dễ nói chuyện hơn bình thường nhiều.
Nhưng mà đối mắt với Lâu Nguyên, dễ nói chuyện gì đó đều là ảo giác mà thôi.
Thi Linh Khê gật gật đầu, hoàn thành nhiệm vụ nói chuyện, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hiện tại cậu chỉ cần cọ ở trong phòng Lâu Nguyên đủ phút, nhiệm vụ hàng ngày sẽ hoàn thành.
Còn nhiệm vụ , từ lúc ban đầu Thi Linh Khê đã không ôm hi vọng.
Mắt Thi Linh Khê lia một vòng, bày trí trong phòng không khác phòng cậu lắm: một chiếc giường, một cái ghế sô pha, một bàn làm việc, còn có một tấm bản đồ rất lớn, trên đó đánh dấu rất nhiều.
Thi Linh Khê nhìn lướt qua, sau đó quy củ không nhìn nữa.
Trong lòng cậu biết rõ, cậu vẫn khác các cấp dưới của Lâu Nguyên, thậm chí khác cả tiểu binh trong đội – cậu vẫn chưa được Lâu Nguyên thật sự tin tưởng.
Lâu Nguyên ra hiệu Thi Linh Khê ngồi xuống, anh lại đi ra cửa, mấy giây sau anh bưng hai hộp đựng thức ăn tới.
Anh bảo Thi Linh Khê qua đây là vì muốn cho cậu thêm thức ăn.
“Ăn đi.” Lâu Nguyên đặt hộp xuống, rồi đẩy một hộp cho Thi Linh Khê.
Nếu như chỉ có một hộp, chắc là Thi Linh Khê sẽ muốn chia thức ăn cùng anh, thói quen này của cậu khá đặc biệt, Lâu Nguyên cũng không thể nói cách nghĩ và cách làm của Thi Linh Khê không đúng.
Trong từng khu căn cứ, tài nguyên đều tập trung cho dị năng giả, chỉ có trong quân đội mới có thể nói mấy thứ như công bằng công chính, đồng cam cộng khổ.
Lâu Nguyên không cảm thấy cách làm của quân đội không đúng, cũng không cảm thấy cách làm của Thi Linh Khê không thỏa đáng, có ơn tất báo là phẩm chất hiếm gặp nhất trong mạt thế.
“Dạ…” Thi Linh Khê khẽ khàng trả lời, cậu cụp mắt, từ lâu cậu đã không còn là người cực kỳ dễ cảm động, nhưng từ hôm qua tới giờ, cậu lại bị Lâu Nguyên khiến cho cảm động tới mấy lần.
Cậu nghĩ rằng sau khi trở về phòng của bản thân, cậu sẽ ghi hết tất cả những điều này vào trong nhật ký.
Mở hộp ra, bên trong là thịt thỏ biến dị, mùi rất nặng nhưng mùi thịt lại nồng, nước bọt trong miệng Thi Linh Khê nhanh chóng tiết ra, ánh mắt và tư duy của cậu hoàn toàn dính chặt vào mấy miếng thịt.
Cậu nâng mắt nhìn Lâu Nguyên, Lâu Nguyên đã cầm đũa gắp thịt ăn.
Thi Linh Khê không khách sáo nữa, cậu cũng dùng đũa gắp thịt ăn, hộp rất lớn, mặt Thi Linh Khê gần như vùi vào trong hộp.
Khi cậu ngẩng đầu, chóp mũi và trán đều rịn mồ hôi.
Thi Linh Khê đang định vùi đầu ăn tiếp, vét sạch vụn thịt còn dư, một miếng thịt chân trước lớn đã được đặt trong hộp cậu.
“Ăn.” Lâu Nguyên vẫn cực kỳ thẳng thắn như cũ, anh nhìn sắc mặt hồng hào của Thi Linh Khê, cuối cùng cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều, lời nói và vẻ mặt anh đều ôn hòa khác ngày thường.
“Dạ…” Thi Linh Khê lại thỏ thẻ trả lời, cậu tặng cho Lâu Nguyên một nụ cười siêu tươi, sau đó mới tiếp tục vùi đầu ăn miếng thịt lớn kia.
Ăn xong, cậu chủ động dọn dẹp, tìm khăn lau, không chỉ lau bàn, mà ngay cả ghế sô pha cậu cũng lau một lần, rồi lại lau sàn một lần.
Thời gian từ từ trôi qua, phút cuối cùng của nhiệm vụ hàng ngày cũng hoàn thành hết, Thi Linh Khê nhấn like một cái cho sự thông minh của bản thân.
Mà dáng vẻ mỉm cười hiền lành của cậu, ở trong mắt Lâu Nguyên, hiển nhiên lại có một loại giải thích mà Thi Linh Khê hoàn toàn không ngờ tới.
Lâu Nguyên khoanh tay ngồi trên giường, mắt hướng về phía bản đồ, nhưng tinh thần lực lại hoàn toàn không nhịn được mà chú ý từng biến hóa cảm xúc nhỏ của Thi Linh Khê.
Thi Linh Khê hài lòng mang khăn và cây lau nhà vào phòng tắm, đeo ba lô lên, định chào tạm biệt Lâu Nguyên.
Cậu chưa nói lời tạm biệt ra khỏi miệng, lại lập tức mở ba lô, lấy ra hai tấm bản đồ đơn giản do cậu tự vẽ.
“Dấu chấm tròn tôi đánh dấu là vị trí của thực vật dị hóa, nếu như anh cảm thấy hứng thú thì có thể phái người dò la.
Ngoài ra trong đội ngũ mà tôi đồng hành lúc trước cũng có người biết được, các anh nhớ phải đề phòng một tí.”
Thực vật dị hóa cấp thấp không chỉ không có tính công kích quá mạnh, mà còn có rất nhiều giá trị dược dụng trong y học, là loài dị hóa có giá trị hơn cả thú dị hóa, cũng là thứ mà từng thế lực dị năng giả tranh nhau muốn đoạt lấy.
Có thể nói, hai tấm bản đồ này của Thi Linh Khê có giá trị rất lớn, chỉ dựa vào hai tấm bản đồ này, cậu có thể sống rất tốt ở khu căn cứ Bắc Thành.
Lâu Nguyên cũng không nhận ngay, mà tiếp tục nhìn Thi Linh Khê, anh hỏi: “Tại sao?”
Thi Linh Khê ngẩn người một lúc mới hiểu được ý Lâu Nguyên hỏi là gì, cậu nhận lấy ánh mắt vẫn áp bách như cũ của Lâu Nguyên, đuôi hồ ly sau mông cậu cũng khẽ đong đưa: “Anh tốt với tôi, tất nhiên tôi cũng muốn đối xử tốt với anh.”
Người khác làm như thế nào, Thi Linh Khê không quản được, đây là điều ông cậu dạy cậu từ nhỏ, cậu cũng luôn làm theo điều này.
Nhưng chuyện này cũng không hề có nghĩa Thi Linh Khê là một thánh mẫu, cậu biết ơn, nhưng cũng mang thù, không… là cực kỳ thù dai.
“Nhưng mà hiện tại tôi vẫn rất yếu, việc có thể làm vì anh cũng không nhiều, hi vọng anh… đừng ghét.”
Thi Linh Khê vẫn cố chấp đưa tay ra, cậu hi vọng Lâu Nguyên có thể nhận “trả ơn” của cậu.
Lâu Nguyên rủ mắt, sau đó đưa tay ra nhận.
Một lát sau anh đứng dậy, giơ tay lên, dường như anh muốn xoa đầu Thi Linh Khê, nhưng lại giật mình nhận ra hành động này không thích hợp cho lắm, tay cứ dừng lưng chừng như vậy.
Thi Linh Khê ngước nhìn, hô hấp cũng khẩn trương theo bàn tay khựng lại kia.
Sau đó cậu không nhịn được tự nhón lên, cứ thế mái tóc mềm mại lướt qua lòng bàn tay Lâu Nguyên.
Lâu Nguyên không kiềm nổi, khẽ cười cười, gót chân Thi Linh Khê trở về mặt đất, tay anh cũng di chuyển theo, khẽ xoa xoa đầu Thi Linh Khê, anh nói nhỏ: “Tôi không ghét.”.