- Mục học tỷ.
Đại Vũ hơi sững sờ, nhận rõ người đi tới, nhẹ giọng kêu.
Mỹ nữ chân dài đi nhanh đến, nói:
- Ngươi nhắn tin nói có việc, bảo chúng ta đi trước đi, ta còn tưởng ngươi không đến chứ, không nghĩ rằng còn sớm hơn ta một bước.
- Xin lỗi.
Đại Vũ lời ít nhiều ý nói:
- Hẹn bằng hữu.
Đại Vũ chỉ chỉ thiếu niên đứng bên cạnh mình.
Mỹ nữ chân dài lập tức quay đầu nhìn lại, vừa đúng lúc Thẩm Phong cũng xoay đầu.
- Là ngươi!?
Bốn mắt nhìn nhau, kinh sợ không thốt ra lời.
Thẩm Phong thầm nghĩ, chẳng trách âm thanh nghe qua có chút quen thuộc, hắn biết cái chân mày này... Mỹ nữ này hắn cũng biết, hai ngày trước vừa mới gặp.
Đây chẳng phải là đại tỷ xuất hiện cùng Triệu Tiểu Hi ở chỗ vật tay sao?
- Xin chào, bạn học Thẩm Phong.
Mục Thi Vũ rất nhanh khôi phục lại bình thường, nhẹ giọng nói:
- Không ngờ, chưa quá hai ngày, chúng ta lại gặp mặt.
Mục Thi Vũ đương nhiên sẽ không quên thiếu niên đã để lại cho nàng ấn tượng sâu sắc.
Thiếu niên để nàng minh bạch cái gì gọi là "Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên", "nghĩa là trên trời có trời, trên người có người; núi cao còn có núi cao hơn) nhưng cũng làm cho nàng có chút tức giận, trận đấu kia rõ ràng là đơn phương chà đạp, thiếu niên 25 lần chiến thắng Triệu Tiểu Hi, 25 lần đều không lưu tình, giả bộ yếu thế cũng không có, dưới cái nhìn của nàng, đây không phải là biểu thiện của đấng nam nhi nên có.
Triệu Tiểu Hi như muội muội của nàng, nhìn thấy con bé không muốn chịu thua nhưng hết lần này đến lần khác bị đả kích, thương tích đầy mình, cảm thấy đau xót, tự nhiên không có thiện cảm đối với Thẩm Phong.
Nhưng lúc này, thấy thiếu niên và Đại Vũ đi chung với nhau, hai người tựa hồ là bằng hữu, thậm chí hẹn từ Tinh Diệu Quốc đến Thánh Vực, làm Mục Thi Vũ hoài nghi phán đoán của mình.
Đối với Đại Vũ, Mục Thi Vũ hiểu rất rõ, dù sao hai người các nàng trong Tinh Không học viện được gọi là "Tinh Không song vũ", nàng là số 1 ở khoa Linh Năng, còn Đại Vũ thì ngoài khoa Linh Năng, các môn khác là số 1, nàng tất nhiên sẽ sinh ra hứng thú đối với những người ưu tú như mình.
Dưới cái nhìn của nàng, Đại Vũ nhìn thì yên tĩnh ôn nhu, tính khí vô cùng tốt, nhưng thực tế, nội tâm tinh tế mẫn cảm, độc lập kiên cường, là một cá nhân có nguyên tắc.
Mục Thi Vũ không cho rằng một tên không đáng mặt nam nhân có thể trở thành bằng hữu của Đại Vũ, còn đồng hành cùng Đại Vũ.
Là nàng phán đoán sai thiếu niên này? Hay vẫn chưa hiểu hết được con người của Đại Vũ?
- Ồ? Nếu bạn học Thẩm Phong cùng đồng hành với bạn học Đại Vũ, chẳng lẽ mục đích của các ngươi là Quái Vật Tiên Cảnh?
Mục Thi Vũ tâm tư xoay chuyển, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề kỳ quái, nàng không nhịn được hỏi:
- Quái Vật Tiên Cảnh lần này chỉ mở cho các học sinh của học viện, nhưng nghe tiểu Hi nói, ngươi ngay cả khảo sát ba năm của Tinh Không học viện còn chưa đậu, đây rốt cuộc...?
Thẩm Phong nhất thời có chút bất đắc dĩ, thế giới này thật cmn nhỏ mà, người hắn biết chỉ đếm trên đầu ngón tay, vậy mà đi đâu cũng gặp, còn gặp phải một người biết cái lịch sử hắc ám "thi ba năm không đậu Tinh Không học viện" kia của mình nữa chứ.
Chẳng qua chỉ là một cơn sóng nhỏ, Thẩm Phong đã không còn là Thẩm Phong của ngày xưa nữa, Đại Đế, Thánh Nhân đều bị ta đùa bỡn trong lòng bàn tay. Hắn không hề hoảng hốt, với câu hỏi này có là gì, hắn dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra thuyết pháp ứng đối, há mồm trả lời ngay cũng được.
Nhưng vào lúc này, một đạo âm thanh lanh lảnh đột nhiên vang lên.
- Chân tướng chỉ có một!
Ba người nghe tiếng nhìn lại, thấy cách đó không xa, một người mặc váy công chúa màu xanh lam đi đến, lồng ngực thắc ruy-băng hồ điệp, dây cột tóc đuôi ngựa màu đỏ, như từ hoạt hình đi ra, như công chúa trong truyện tranh.
Nàng nhấc theo làn váy, chậm rãi đi tới, vẻ mặt, thần thái, đi lại, đều mang khí chất quý tộc, giống như một công chúa yêu kiều, nhìn kỹ, phía sau nàng có bốn thiếu niên "Hình thái khác nhau" và một đại thúc trung niên, giống như đang bảo vệ công chúa.
- Đây là ai?
Thẩm Phong thấp giọng hỏi Đại Vũ.
Đại Vũ lập thấp giọng nói:
- Công chúa Đào Lệ Ti, con gái nhỏ nhất của Khải Tác Đại Đế, trong bảy danh ngạch của Tinh Không học viện lần này, sáu cái là phần thưởng cho học sinh ưu tú các khoa, cái thứ bảy là để cho nàng.
Dĩ nhiên là công chúa, còn là con gái của Khải Tác đại đế.
Thẩm Phong nhớ tới trước đây không lâu, Khải Tác đại đế từng kinh hô "Ngươi dám cắm sừng ta", nhất thời không nhịn được cười ra tiếng.
Sau đó ho nhẹ một tiếng, hỏi:
- Nói như vậy, theo sau nàng là học sinh và lão sư của Tinh Không học viện?
Đại Vũ gật đầu:
- Đúng thế. Linh năng khoa Tiết lão sư và các học sinh ưu tú nhất của các ngành.
Thẩm Phong liếc bốn thiếu niên "Hình thái khác nhau" phía sau một chút, mới nhìn còn tưởng là "Hộ vệ", nhìn kỹ, lại ngạc nhiên phát hiện là bốn người y như "Bốn thầy trò Đường Tăng" vậy, một người xấu xí, một người mập như heo, một người chưa già nhưng mặt mày nhăn nhúm, còn có một người đẹp trai nhưng đầu trọc lóc.
- Công chúa Đào Lệ Ti, ngươi nói chân tướng chỉ có một... Lời ấy có ý gì?
Mục Thi Vũ lên tiếng hỏi.
Đào Lệ Ti đi tới gần, buông tay đang cầm váy ra, nghiêng đầu nhìn Thẩm Phong một chút, mang theo ngữ khí quý tộc tao nhã độc hữu, nói:
- Giấy chứng nhận tư cách của Kỳ Thiên Hoa hôm qua đã thất lạc ở Đoàn Thiên Đường, Đại Vũ lúc ấy cũng ở đó. Hôm nay, nàng không đồng hành cùng chúng ta, lại kết bạn với thiếu niên ba năm liền thi rớt của trường chúng ta, chân tướng quá rõ ràng, giấy chứng nhận kia, Đại Vũ đã trộm đi rồi.
Lời vừa nói ra, mọi người xôn xao.
Thẩm Phong kinh ngạc không ngớt, không nghĩ tới công chúa này rất có tài năng, một chút dấu vết thôi đã có thể phân tích rất logic, nghe qua rất hợp tình hợp lý, nếu đi làm trinh thám, thì cmn, xin lỗi conan, không có chỗ cho chú rồi.
Chỉ có điều, cái từ "chân tướng" của nàng làm Thẩm Phong có chút không thoải mái, đặc biệt là nàng không có chứng cứ, chỉ dựa vào phân tích tình huống, qua loa đổ tội danh lên đầu tiểu Thiên Sứ, đúng là người được nuông chiều riết hư mà.
Chí ít, là "Hung thủ" nên Thẩm Phong biết, giấy chứng nhận tư cách kia không phải tiểu Thiên Sứ trộm, nên cái phân tích này thuộc về phạm trù "Oan uổng" và "Nói xấu".
- Phân tích rất hợp lý, nhưng kết luận lại chẳng khá tý nào!
Thẩm Phong tự nhiên không thể im lặng không lên tiếng, hắn lập tức tiến lên một bước, trầm giọng nói:
- Tiểu Thiên Sứ... à à, bạn học Đại Vũ nhân phẩm ra sao, tin tưởng các ngươi hiểu rõ hơn ta, nàng sẽ không làm loại hành vi này, xin mọi người nghiêm túc dùng đầu suy nghĩ một tý.
- Ta tưởng Đại Vũ không làm cái chuyện ăn cắp này!
Mục Thi Vũ định đứng dậy, liếc Thẩm Phong một cái, sau một lát do dự, thấp giọng nói:
- Nhưng Thẩm Phong bạn học đã ba năm liền chưa thi đậu Tinh Không học viện, vì sao lại ở đây, chuyện này, ta quá rõ rồi...
Thẩm Phong trợn tròn mắt, nói:
- Vị họ Mục này.. . à Mục học tỷ, ta nói ngươi ngốc hay là đần?
Mục Thi Vũ kinh ngạc.
Thẩm Phong vẫy vẫy tay bất đắc dĩ nói:
- Trước đó, thời điểm ta đang vật tay với Triệu Tiểu Hi, ngươi không phải có ở đó sao? Ngươi cảm thấy, lấy thực lực của ta, mà không thi nổi vào Tinh Không học viện ba năm liền?
Mục Thi Vũ mở to hai mắt, bừng tỉnh, nhớ trước ngày thiếu niên vật tay, đã chà đạp Triệu Tiểu Hi 25 lần, trước sau, khí định thần nhàn, dễ như ăn bánh, khí lực của Triệu Tiểu Hi ở Tinh Không học viện cũng xếp hạng đầu, nếu so ra, khí lực của hắn, chỉ sợ toàn bộ Tinh Không học viện, không ai có thể địch lại, người có thực lực như vậy lại không đổ Tinh Không học viện, đám lão sư sát hạch kia cũng quá có mắt không tròng rồi.
- Xin lỗi!
Mục Thi Vũ biết mình đã sai, vội vàn tạ lỗi:
- Xin lỗi, là ta cân nhắc không chu đáo! Xác thực, ngay cả tiểu Hi cũng không phải là đối thủ của ngươi, chỉ bằng sức mạnh của ngươi, cửa lớn Tinh Không học viện nhất định vì ngươi mở rộng, không thể nào ba năm qua lại như thế.
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người hơi đổi, quái lực như Triệu Tiểu Hi kia mà không phải là đối thủ của hắn? Thiếu niên này có khí lực khủng bố đến mức nào chứ?
Đại Vũ hơi sững sờ, nhận rõ người đi tới, nhẹ giọng kêu.
Mỹ nữ chân dài đi nhanh đến, nói:
- Ngươi nhắn tin nói có việc, bảo chúng ta đi trước đi, ta còn tưởng ngươi không đến chứ, không nghĩ rằng còn sớm hơn ta một bước.
- Xin lỗi.
Đại Vũ lời ít nhiều ý nói:
- Hẹn bằng hữu.
Đại Vũ chỉ chỉ thiếu niên đứng bên cạnh mình.
Mỹ nữ chân dài lập tức quay đầu nhìn lại, vừa đúng lúc Thẩm Phong cũng xoay đầu.
- Là ngươi!?
Bốn mắt nhìn nhau, kinh sợ không thốt ra lời.
Thẩm Phong thầm nghĩ, chẳng trách âm thanh nghe qua có chút quen thuộc, hắn biết cái chân mày này... Mỹ nữ này hắn cũng biết, hai ngày trước vừa mới gặp.
Đây chẳng phải là đại tỷ xuất hiện cùng Triệu Tiểu Hi ở chỗ vật tay sao?
- Xin chào, bạn học Thẩm Phong.
Mục Thi Vũ rất nhanh khôi phục lại bình thường, nhẹ giọng nói:
- Không ngờ, chưa quá hai ngày, chúng ta lại gặp mặt.
Mục Thi Vũ đương nhiên sẽ không quên thiếu niên đã để lại cho nàng ấn tượng sâu sắc.
Thiếu niên để nàng minh bạch cái gì gọi là "Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên", "nghĩa là trên trời có trời, trên người có người; núi cao còn có núi cao hơn) nhưng cũng làm cho nàng có chút tức giận, trận đấu kia rõ ràng là đơn phương chà đạp, thiếu niên 25 lần chiến thắng Triệu Tiểu Hi, 25 lần đều không lưu tình, giả bộ yếu thế cũng không có, dưới cái nhìn của nàng, đây không phải là biểu thiện của đấng nam nhi nên có.
Triệu Tiểu Hi như muội muội của nàng, nhìn thấy con bé không muốn chịu thua nhưng hết lần này đến lần khác bị đả kích, thương tích đầy mình, cảm thấy đau xót, tự nhiên không có thiện cảm đối với Thẩm Phong.
Nhưng lúc này, thấy thiếu niên và Đại Vũ đi chung với nhau, hai người tựa hồ là bằng hữu, thậm chí hẹn từ Tinh Diệu Quốc đến Thánh Vực, làm Mục Thi Vũ hoài nghi phán đoán của mình.
Đối với Đại Vũ, Mục Thi Vũ hiểu rất rõ, dù sao hai người các nàng trong Tinh Không học viện được gọi là "Tinh Không song vũ", nàng là số 1 ở khoa Linh Năng, còn Đại Vũ thì ngoài khoa Linh Năng, các môn khác là số 1, nàng tất nhiên sẽ sinh ra hứng thú đối với những người ưu tú như mình.
Dưới cái nhìn của nàng, Đại Vũ nhìn thì yên tĩnh ôn nhu, tính khí vô cùng tốt, nhưng thực tế, nội tâm tinh tế mẫn cảm, độc lập kiên cường, là một cá nhân có nguyên tắc.
Mục Thi Vũ không cho rằng một tên không đáng mặt nam nhân có thể trở thành bằng hữu của Đại Vũ, còn đồng hành cùng Đại Vũ.
Là nàng phán đoán sai thiếu niên này? Hay vẫn chưa hiểu hết được con người của Đại Vũ?
- Ồ? Nếu bạn học Thẩm Phong cùng đồng hành với bạn học Đại Vũ, chẳng lẽ mục đích của các ngươi là Quái Vật Tiên Cảnh?
Mục Thi Vũ tâm tư xoay chuyển, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề kỳ quái, nàng không nhịn được hỏi:
- Quái Vật Tiên Cảnh lần này chỉ mở cho các học sinh của học viện, nhưng nghe tiểu Hi nói, ngươi ngay cả khảo sát ba năm của Tinh Không học viện còn chưa đậu, đây rốt cuộc...?
Thẩm Phong nhất thời có chút bất đắc dĩ, thế giới này thật cmn nhỏ mà, người hắn biết chỉ đếm trên đầu ngón tay, vậy mà đi đâu cũng gặp, còn gặp phải một người biết cái lịch sử hắc ám "thi ba năm không đậu Tinh Không học viện" kia của mình nữa chứ.
Chẳng qua chỉ là một cơn sóng nhỏ, Thẩm Phong đã không còn là Thẩm Phong của ngày xưa nữa, Đại Đế, Thánh Nhân đều bị ta đùa bỡn trong lòng bàn tay. Hắn không hề hoảng hốt, với câu hỏi này có là gì, hắn dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra thuyết pháp ứng đối, há mồm trả lời ngay cũng được.
Nhưng vào lúc này, một đạo âm thanh lanh lảnh đột nhiên vang lên.
- Chân tướng chỉ có một!
Ba người nghe tiếng nhìn lại, thấy cách đó không xa, một người mặc váy công chúa màu xanh lam đi đến, lồng ngực thắc ruy-băng hồ điệp, dây cột tóc đuôi ngựa màu đỏ, như từ hoạt hình đi ra, như công chúa trong truyện tranh.
Nàng nhấc theo làn váy, chậm rãi đi tới, vẻ mặt, thần thái, đi lại, đều mang khí chất quý tộc, giống như một công chúa yêu kiều, nhìn kỹ, phía sau nàng có bốn thiếu niên "Hình thái khác nhau" và một đại thúc trung niên, giống như đang bảo vệ công chúa.
- Đây là ai?
Thẩm Phong thấp giọng hỏi Đại Vũ.
Đại Vũ lập thấp giọng nói:
- Công chúa Đào Lệ Ti, con gái nhỏ nhất của Khải Tác Đại Đế, trong bảy danh ngạch của Tinh Không học viện lần này, sáu cái là phần thưởng cho học sinh ưu tú các khoa, cái thứ bảy là để cho nàng.
Dĩ nhiên là công chúa, còn là con gái của Khải Tác đại đế.
Thẩm Phong nhớ tới trước đây không lâu, Khải Tác đại đế từng kinh hô "Ngươi dám cắm sừng ta", nhất thời không nhịn được cười ra tiếng.
Sau đó ho nhẹ một tiếng, hỏi:
- Nói như vậy, theo sau nàng là học sinh và lão sư của Tinh Không học viện?
Đại Vũ gật đầu:
- Đúng thế. Linh năng khoa Tiết lão sư và các học sinh ưu tú nhất của các ngành.
Thẩm Phong liếc bốn thiếu niên "Hình thái khác nhau" phía sau một chút, mới nhìn còn tưởng là "Hộ vệ", nhìn kỹ, lại ngạc nhiên phát hiện là bốn người y như "Bốn thầy trò Đường Tăng" vậy, một người xấu xí, một người mập như heo, một người chưa già nhưng mặt mày nhăn nhúm, còn có một người đẹp trai nhưng đầu trọc lóc.
- Công chúa Đào Lệ Ti, ngươi nói chân tướng chỉ có một... Lời ấy có ý gì?
Mục Thi Vũ lên tiếng hỏi.
Đào Lệ Ti đi tới gần, buông tay đang cầm váy ra, nghiêng đầu nhìn Thẩm Phong một chút, mang theo ngữ khí quý tộc tao nhã độc hữu, nói:
- Giấy chứng nhận tư cách của Kỳ Thiên Hoa hôm qua đã thất lạc ở Đoàn Thiên Đường, Đại Vũ lúc ấy cũng ở đó. Hôm nay, nàng không đồng hành cùng chúng ta, lại kết bạn với thiếu niên ba năm liền thi rớt của trường chúng ta, chân tướng quá rõ ràng, giấy chứng nhận kia, Đại Vũ đã trộm đi rồi.
Lời vừa nói ra, mọi người xôn xao.
Thẩm Phong kinh ngạc không ngớt, không nghĩ tới công chúa này rất có tài năng, một chút dấu vết thôi đã có thể phân tích rất logic, nghe qua rất hợp tình hợp lý, nếu đi làm trinh thám, thì cmn, xin lỗi conan, không có chỗ cho chú rồi.
Chỉ có điều, cái từ "chân tướng" của nàng làm Thẩm Phong có chút không thoải mái, đặc biệt là nàng không có chứng cứ, chỉ dựa vào phân tích tình huống, qua loa đổ tội danh lên đầu tiểu Thiên Sứ, đúng là người được nuông chiều riết hư mà.
Chí ít, là "Hung thủ" nên Thẩm Phong biết, giấy chứng nhận tư cách kia không phải tiểu Thiên Sứ trộm, nên cái phân tích này thuộc về phạm trù "Oan uổng" và "Nói xấu".
- Phân tích rất hợp lý, nhưng kết luận lại chẳng khá tý nào!
Thẩm Phong tự nhiên không thể im lặng không lên tiếng, hắn lập tức tiến lên một bước, trầm giọng nói:
- Tiểu Thiên Sứ... à à, bạn học Đại Vũ nhân phẩm ra sao, tin tưởng các ngươi hiểu rõ hơn ta, nàng sẽ không làm loại hành vi này, xin mọi người nghiêm túc dùng đầu suy nghĩ một tý.
- Ta tưởng Đại Vũ không làm cái chuyện ăn cắp này!
Mục Thi Vũ định đứng dậy, liếc Thẩm Phong một cái, sau một lát do dự, thấp giọng nói:
- Nhưng Thẩm Phong bạn học đã ba năm liền chưa thi đậu Tinh Không học viện, vì sao lại ở đây, chuyện này, ta quá rõ rồi...
Thẩm Phong trợn tròn mắt, nói:
- Vị họ Mục này.. . à Mục học tỷ, ta nói ngươi ngốc hay là đần?
Mục Thi Vũ kinh ngạc.
Thẩm Phong vẫy vẫy tay bất đắc dĩ nói:
- Trước đó, thời điểm ta đang vật tay với Triệu Tiểu Hi, ngươi không phải có ở đó sao? Ngươi cảm thấy, lấy thực lực của ta, mà không thi nổi vào Tinh Không học viện ba năm liền?
Mục Thi Vũ mở to hai mắt, bừng tỉnh, nhớ trước ngày thiếu niên vật tay, đã chà đạp Triệu Tiểu Hi 25 lần, trước sau, khí định thần nhàn, dễ như ăn bánh, khí lực của Triệu Tiểu Hi ở Tinh Không học viện cũng xếp hạng đầu, nếu so ra, khí lực của hắn, chỉ sợ toàn bộ Tinh Không học viện, không ai có thể địch lại, người có thực lực như vậy lại không đổ Tinh Không học viện, đám lão sư sát hạch kia cũng quá có mắt không tròng rồi.
- Xin lỗi!
Mục Thi Vũ biết mình đã sai, vội vàn tạ lỗi:
- Xin lỗi, là ta cân nhắc không chu đáo! Xác thực, ngay cả tiểu Hi cũng không phải là đối thủ của ngươi, chỉ bằng sức mạnh của ngươi, cửa lớn Tinh Không học viện nhất định vì ngươi mở rộng, không thể nào ba năm qua lại như thế.
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người hơi đổi, quái lực như Triệu Tiểu Hi kia mà không phải là đối thủ của hắn? Thiếu niên này có khí lực khủng bố đến mức nào chứ?