Tiến vào trong Đoàn Thiên Đường tựa như tiến vào khu rừng làm bằng sắt thép. Phía xa xa kia là từng nhóm kiến trúc kim loại nóc tròn cao lớn xen kẽ cùng những tháp chuông màu bạc, làm cho ánh mặt trời chiếu xuống phản xạ lại những tia sáng chói mắt. Tiếng nổ của máy móc thay nhau vang lên, tiếng kim loại va chạm đinh tai nhức óc, thỉnh thoảng đâu đó còn truyền tới tiếng la hét của công nhân. Cả tòa công xưởng tràn ngập khí tức nóng bỏng.
Đứng ở trước của lớn, Thẩm Phong tựa như đang nhìn thấy tư thái cần cù của người thợ rèn với cánh tay trần nhễ nhại mồ hôi, tựa thấy những người công nhân mặt hun đen vì khói, làm việc chăm chỉ cùng những hệ thống máy móc chính xác. Ở nơi đây tràn ngập không khí của những phân xưởng máy móc tại nước Anh vào thế kỷ thứ mười chín.
Thẩm Phong cùng các công nhân sóng vai mà đi trên đường. Nhưng lạ thay, hắn phát hiện ra đồng phục làm việc của bọn họ cơ hồ đều khô ráo, chỉnh tề, một chút cũng không thấy có dấu vết của mồ hôi và dầu máy.
Những tráng hán cao to cần có trong tưởng tượng của Thẩm Phong nhìn đâu cũng không thấy. Phần lớn những người công nhân kia nhìn qua thanh tú, lịch sự, thỉnh thoảng cũng có mấy người có vóc dáng thô kệch cũng ăn mặc chỉnh tề. Đây có phải là khung cảnh nên có của một công xưởng?
Lấy lý do an ninh cho việc thăm quan của du khách, những công nhân làm nhiệm vụ bảo an lập tức hóa thân làm hướng dẫn viên du lịch, ân cần mang Thẩm Phong đi dạo xung quanh.
Không đi không biết, đi một vòng mà giật mình, Thẩm Phong đối với khái niệm về cụm từ “Rèn đúc” hoàn toàn bị đổi mới.
Công nhân ở tầng dưới chót đúng là điều khiển máy móc sản xuất nhưng bọn họ lại không cần bỏ ra một chút thể lực nào.
Máy móc chuyên chở? Có người máy chuyên chở.
Máy móc phân loại? Có người máy phân loại.
Máy móc điều khiển? Có người máy điều khiển.
Quản lý thành phẩm? Có người máy quản lý.
Toàn bộ công xưởng làm việc, ngoại trừ dùng cho chế tạo đại hình máy móc, tới tới lui lui đều không phải là người máy thông minh vận hành cân đối. Việc cần những người công nhân tầng dưới chót kia làm chỉ là khống chế chốt mở điện, phân phổi số lượng người máy, cộng với việc khi người máy bị lỗi thì tiến hành sửa chữa!
Những người công nhân dưới chót, người quản lý nhân sự hay người sửa chữa này, toàn bộ đều là cao tài sinh tốt nghiệp các trường đại học nổi tiếng.
Thẩm Phong tựa như thấy được toàn bộ nội tình của Đoàn Thiên Đường- xí nghiệp có nội tình đứng đầu cả nước. Người máy đắt tiền, sinh viên đại học danh tiếng chẳng qua chỉ là công nhân tầng dưới cùng mà thôi. Mẹ nó thế này dùng hết bao nhiêu tiền thuê cho vừa?
Thẩm Phong thiếu chút nữa thì quỳ xuống.
Sau khi thấy được cái gọi là công nhân trung cấp, hắn trực tiếp sợ ngây người.
Tầng dưới chót chỉ phải sản xuất chế phẩm kỹ nghệ cấp thấp hoặc chế tạo nguyên kiện, cho nên có thể thực hiện hoàn toàn bằng tự động hóa.
Nhưng đến sản xuất bậc trung thì máy móc cùng người máy đều không còn tác dụng. Tất cả công nhân trung cấp đều là thợ rèn, một người một chùy một bàn chế tạo, đây chính là toàn bộ quy trình sản xuất trung cấp.
Có lẽ trong đầu ngươi đang tưởng tượng một người đàn ông đang kéo bễ, quơ thiết chùy, từng chùy hạn xuống đập ra những bông hoa lửa? Ngươi cho rằng đó là rèn đúc?
Thẩm Phong cũng từng cho là như thế nhưng sau khi kiến thức quá trình thợ rèn chế tạo, hắn không kiềm được đập đầu xuống đất, cười vì mình tưởng tượng quá ư là phi thực tế.
Những người thợ rèn này đem trí tuệ nhân tạo cùng kỹ thuật chế tạo kết hợp với nhau, quá trình đó tràn đầy tính nghệ thuật.
Linh năng hệ khống chế, cách không điều khiển ba, bốn thiết chùy, liên tục đập xuống dưới góc độ chính xác. Thợ rèn tựa như một nhạc trưởng vung gậy chỉ huy, trình diễn một đoạn nhạc trang nghiêm.
Linh năng hệ biến chất, chùy sắt hòa làm một thể cùng ngọn lửa, đoán tạo sư múa chùy sắt đồng thời vung tay cho lửa cháy mạnh, vừa lửa vừa múa, tựa như Hỏa Thần hạ phàm.
Linh năng hệ dụng cụ, chùy sắt do linh năng điều khiển, trong quá trình giơ lên đập xuống không ngừng biến ảo các loại hình dáng, mưới mấy loại thiết chùy bất đồng, kế tiếp nhau không một kẽ hở, một giây trước đại chùy đập xuống, hoa lửa bay khắp nơi, một giây sau biến thành tiểu chùy gõ chi tiết lỗi lõm, tiết tấu mạnh mẽ để cho người xem như muốn nghẹt thở.
Linh năng hệ vũ trang...
Thẩm Phong nghe không hiểu kiến thức của tầng chế tạo sâu hơn, thợ rèn nói “Nhiên Tinh liên kích”, “Chú hình thập chùy”, “Chế tạo chi linh”, Thẩm Phong căn bản là nghe không hiểu, nhưng bản thân tận mắt thấy được cảnh tượng chế tạo huyễn lệ cũng đủ rồi.
Mà ở đây chỉ là sản xuất trung cấp, đến dây chuyền sản xuất cao cấp, tất cả công nhân đều là thợ rèn năm sao trở lên. Khung cảnh chế tạo dùng một lời nói của thợ rèn trung cấp chính là: căn bản xem không hiểu. Nhưng đó chính là tiền vốn để bọn họ ngạo mạn.
Bất quá dây chuyền sản xuất cao cấp có quy định là nghiêm cấm thăm quan, cho dù Thẩm Phong có giấy phép đặc quyền hay khách quý cũng không thể đi vào, ví vậy hắn hơi tiếc nuối khi không được xem chế tạo cao cấp là như thế nào.
Đi dạo hai mươi phút trong Đoạn Thiên Đường, một lần đi làm cho Thẩm Phong đối với chế tạo có thể dùng từ mê mệt để hình dung, làm hại hắn suýt tí nữa quên chuyện chính sự.
Hắn còn có nhiệm vụ trên người!
Hắn còn phải trộm ít đồ để về làm giàu đây này!
Thẩm Phong kịp thời tỉnh ngộ, chào tạm biệt nhân viên hướng dẫn du lịch, một lần nữa trở lại nghiêm chỉnh. Chuyện thứ nhất hắn làm chính là sử dụng thuật ăn trộm lên Đoàn Nhậm Thiên, kết quả trộm được chìa khóa “ma hộp Phan Đa Lạp”.
Lòng tràn đầy mong đợi trộm được vật phẩm cao cấp nhưng chỉ trộm được một chiếc chìa khóa, Thẩm Phong cực kì thất vọng. Cái ma hộp Phan Đa Lạp gì gì đó nghe thật vang dội nhưng căn bản hắn chưa từng thấy qua, trộm được cái chìa khóa mà không biết hộp ở đâu có cái trứng gì dùng?
Thẩm Phong đi đi lại lại, lòng vòng tìm con mồi, sau khi biết phân cấp vật phẩm ăn trộm, Thẩm Phong mất đi hứng thú với những vật phẩm phổ thông, điều kiện ăn trộm ngẫu nhiên hiện ra, vài vật phẩm ăn trộm phổ thông có điều kiện khó khăn làm cho người khác tức lộn ruột, làm mệt mỏi còn không được cảm ơn, còn không bằng tìm một chút vật phẩm trung cấp trở lên, mới bõ công ra tay.
"Đinh! Đã phát hiện ra vật phẩm ăn trộm cấp cao!"
Đi chưa được mấy bước, thanh âm của tiểu Bí đột nhiên vang lên ở trong đầu hắn.
Thẩm Phong kinh ngạc nói:
- Lại là vật phẩm cấp cao, tỷ lệ gặp được không phải là một trên một vạn ư?
Tiểu Bí nói:
- Có thể là... Vận khí của kí chủ tương đối tốt?
Thẩm Phong đảo cặp mắt trắng dã:
- Vận khí tốt mà chỉ trộm được một cái chìa khóa?
Trong lúc nhất thời Tiểu Bí không biết nên nói cái gì.
Thẩm Phong cũng không tiếp tục than phiền, nhanh như vậy lại gặp phải vật phẩm cấp cao mà tỷ lệ ra chỉ một trên một vạn, nói không mừng rỡ khẳng định là giả, hắn không có khắt khe như tù trưởng và Âu Hoàng (Nhân vật trong truyện khoa học viễn tưởng), nhưng không có nghĩa là người nào cũng có thể trộm.
Nhưng khi Thẩm Phong nhìn quanh bốn phía một lần, hắn chỉ nhìn thấy một lão đầu, hắn đang vung cây chổi, chậm rãi quét dọn quảng trường.
Thẩm Phong ngạc nhiên nói:
- Ngươi không phải nói người làm vệ sinh kia vệ sinh kia chính là vật phẩm ăn trộm cấp cao chứ?
Tiểu Bí:
- Đúng vậy, kí chủ.
Thẩm Phong không còn lời gì để nói:
- Công nhân làm vệ sinh mang vật phẩm cao cấp? Ngươi chắc chắn không phải là đang trêu chọc ta?
Tiểu Bí nói:
- Kí chủ, ngài có thể đã hiểu sai đối với cấp bậc phân chia của vật phẩm. Phổ thông, trung cấp, cao cấp, thần cấp không phải là cấp bậc của vật phẩm trộm được mà là cấp bậc ăn trộm của vật phẩm sẽ tốt hơn! Đối với vật phẩm phổ thông sử dụng thuật ăn trộm đại khái sẽ trộm được vật phẩm bình thường, thuật ăn trộm trung cấp đại khía có thể ra vật phẩm trung cấp, lấy loại này đi lên, thuật ăn trộm cao cấp chẳng qua có tỷ lệ ăn trộm được vật phẩm cao cấp sẽ cao hơn thôi.
- Sử dụng thuật ăn trộm đối với vật phẩm ăn trộm phổ thông, ngài như cũ vẫn có xác suất trộm được cao cấp vật phẩm, thậm chí thần cấp vật phẩm, chỉ cần trên người đối phương có mang theo chúng, nhưng xác suất ngài trộm được vật phẩm cao cấp cùng thần cấp cực thấp, đại khái nghài chỉ có thể trộm được vật phẩm thường.
- Đồng dạng đối với vật phẩm cao cấp, dưới tình huống thỏa mãn điều kiện, ngài vẫn có xác suất trộm được vật phẩm thường, cũng có xác suất trộm được vật phẩm thần cấp chẳng qua tỉ lệ cực nhỏ, đại khái ngài chỉ có thể trộm được cấp cao.
- Nói tóm lại, muốn trộm được vật phẩm cấp cao từ đối tượng cao cấp, muốn trộm được vật phẩm cấp thần từ đối tượng thần cấp, ngài không nhất định có thể trộm được, nhưng so với các đối tượng cấp bậc khác, xác suất ăn trộm được cũng nhỏ hơn một chút.
Thẩm Phong nghe xong đầu cũng to ra, nhưng đại khái hắn vẫn có thể hiểu được ý trong lời của tiểu Bí, vì vậy hắn thử khái quát lại:
- Vì lẽ đó ý của ngươi là... Ta sử dụng thuật ăn cắp đối với công nhân dọn vệ sinh kia, nếu như người ta mang theo vật phẩm cấp cao, ta cũng có thể trộm được vật phẩm cấp cao, nhưng xác suất trộm được nhỏ hơn so với trộm các vật phẩm khác.
Tiểu Bí vui vẻ nói:
- Chuẩn! Chính là như vậy! Kí chủ thật thông minh!
- Thông minh cái đầu ngươi a!
Thẩm Phong hộc máu nói:
- Nếu như công nhân làm vệ sinh kia không mang theo vật phẩm cao cấp thì tỉ lệ trộm được vật phẩm cao cấp không phải là bằng không ư? Ngươi nhìn kia lão đầu quét sân giống như quý nhân mang theo vật phẩm cấp cao ư?
Tiểu Bí:...
Đứng ở trước của lớn, Thẩm Phong tựa như đang nhìn thấy tư thái cần cù của người thợ rèn với cánh tay trần nhễ nhại mồ hôi, tựa thấy những người công nhân mặt hun đen vì khói, làm việc chăm chỉ cùng những hệ thống máy móc chính xác. Ở nơi đây tràn ngập không khí của những phân xưởng máy móc tại nước Anh vào thế kỷ thứ mười chín.
Thẩm Phong cùng các công nhân sóng vai mà đi trên đường. Nhưng lạ thay, hắn phát hiện ra đồng phục làm việc của bọn họ cơ hồ đều khô ráo, chỉnh tề, một chút cũng không thấy có dấu vết của mồ hôi và dầu máy.
Những tráng hán cao to cần có trong tưởng tượng của Thẩm Phong nhìn đâu cũng không thấy. Phần lớn những người công nhân kia nhìn qua thanh tú, lịch sự, thỉnh thoảng cũng có mấy người có vóc dáng thô kệch cũng ăn mặc chỉnh tề. Đây có phải là khung cảnh nên có của một công xưởng?
Lấy lý do an ninh cho việc thăm quan của du khách, những công nhân làm nhiệm vụ bảo an lập tức hóa thân làm hướng dẫn viên du lịch, ân cần mang Thẩm Phong đi dạo xung quanh.
Không đi không biết, đi một vòng mà giật mình, Thẩm Phong đối với khái niệm về cụm từ “Rèn đúc” hoàn toàn bị đổi mới.
Công nhân ở tầng dưới chót đúng là điều khiển máy móc sản xuất nhưng bọn họ lại không cần bỏ ra một chút thể lực nào.
Máy móc chuyên chở? Có người máy chuyên chở.
Máy móc phân loại? Có người máy phân loại.
Máy móc điều khiển? Có người máy điều khiển.
Quản lý thành phẩm? Có người máy quản lý.
Toàn bộ công xưởng làm việc, ngoại trừ dùng cho chế tạo đại hình máy móc, tới tới lui lui đều không phải là người máy thông minh vận hành cân đối. Việc cần những người công nhân tầng dưới chót kia làm chỉ là khống chế chốt mở điện, phân phổi số lượng người máy, cộng với việc khi người máy bị lỗi thì tiến hành sửa chữa!
Những người công nhân dưới chót, người quản lý nhân sự hay người sửa chữa này, toàn bộ đều là cao tài sinh tốt nghiệp các trường đại học nổi tiếng.
Thẩm Phong tựa như thấy được toàn bộ nội tình của Đoàn Thiên Đường- xí nghiệp có nội tình đứng đầu cả nước. Người máy đắt tiền, sinh viên đại học danh tiếng chẳng qua chỉ là công nhân tầng dưới cùng mà thôi. Mẹ nó thế này dùng hết bao nhiêu tiền thuê cho vừa?
Thẩm Phong thiếu chút nữa thì quỳ xuống.
Sau khi thấy được cái gọi là công nhân trung cấp, hắn trực tiếp sợ ngây người.
Tầng dưới chót chỉ phải sản xuất chế phẩm kỹ nghệ cấp thấp hoặc chế tạo nguyên kiện, cho nên có thể thực hiện hoàn toàn bằng tự động hóa.
Nhưng đến sản xuất bậc trung thì máy móc cùng người máy đều không còn tác dụng. Tất cả công nhân trung cấp đều là thợ rèn, một người một chùy một bàn chế tạo, đây chính là toàn bộ quy trình sản xuất trung cấp.
Có lẽ trong đầu ngươi đang tưởng tượng một người đàn ông đang kéo bễ, quơ thiết chùy, từng chùy hạn xuống đập ra những bông hoa lửa? Ngươi cho rằng đó là rèn đúc?
Thẩm Phong cũng từng cho là như thế nhưng sau khi kiến thức quá trình thợ rèn chế tạo, hắn không kiềm được đập đầu xuống đất, cười vì mình tưởng tượng quá ư là phi thực tế.
Những người thợ rèn này đem trí tuệ nhân tạo cùng kỹ thuật chế tạo kết hợp với nhau, quá trình đó tràn đầy tính nghệ thuật.
Linh năng hệ khống chế, cách không điều khiển ba, bốn thiết chùy, liên tục đập xuống dưới góc độ chính xác. Thợ rèn tựa như một nhạc trưởng vung gậy chỉ huy, trình diễn một đoạn nhạc trang nghiêm.
Linh năng hệ biến chất, chùy sắt hòa làm một thể cùng ngọn lửa, đoán tạo sư múa chùy sắt đồng thời vung tay cho lửa cháy mạnh, vừa lửa vừa múa, tựa như Hỏa Thần hạ phàm.
Linh năng hệ dụng cụ, chùy sắt do linh năng điều khiển, trong quá trình giơ lên đập xuống không ngừng biến ảo các loại hình dáng, mưới mấy loại thiết chùy bất đồng, kế tiếp nhau không một kẽ hở, một giây trước đại chùy đập xuống, hoa lửa bay khắp nơi, một giây sau biến thành tiểu chùy gõ chi tiết lỗi lõm, tiết tấu mạnh mẽ để cho người xem như muốn nghẹt thở.
Linh năng hệ vũ trang...
Thẩm Phong nghe không hiểu kiến thức của tầng chế tạo sâu hơn, thợ rèn nói “Nhiên Tinh liên kích”, “Chú hình thập chùy”, “Chế tạo chi linh”, Thẩm Phong căn bản là nghe không hiểu, nhưng bản thân tận mắt thấy được cảnh tượng chế tạo huyễn lệ cũng đủ rồi.
Mà ở đây chỉ là sản xuất trung cấp, đến dây chuyền sản xuất cao cấp, tất cả công nhân đều là thợ rèn năm sao trở lên. Khung cảnh chế tạo dùng một lời nói của thợ rèn trung cấp chính là: căn bản xem không hiểu. Nhưng đó chính là tiền vốn để bọn họ ngạo mạn.
Bất quá dây chuyền sản xuất cao cấp có quy định là nghiêm cấm thăm quan, cho dù Thẩm Phong có giấy phép đặc quyền hay khách quý cũng không thể đi vào, ví vậy hắn hơi tiếc nuối khi không được xem chế tạo cao cấp là như thế nào.
Đi dạo hai mươi phút trong Đoạn Thiên Đường, một lần đi làm cho Thẩm Phong đối với chế tạo có thể dùng từ mê mệt để hình dung, làm hại hắn suýt tí nữa quên chuyện chính sự.
Hắn còn có nhiệm vụ trên người!
Hắn còn phải trộm ít đồ để về làm giàu đây này!
Thẩm Phong kịp thời tỉnh ngộ, chào tạm biệt nhân viên hướng dẫn du lịch, một lần nữa trở lại nghiêm chỉnh. Chuyện thứ nhất hắn làm chính là sử dụng thuật ăn trộm lên Đoàn Nhậm Thiên, kết quả trộm được chìa khóa “ma hộp Phan Đa Lạp”.
Lòng tràn đầy mong đợi trộm được vật phẩm cao cấp nhưng chỉ trộm được một chiếc chìa khóa, Thẩm Phong cực kì thất vọng. Cái ma hộp Phan Đa Lạp gì gì đó nghe thật vang dội nhưng căn bản hắn chưa từng thấy qua, trộm được cái chìa khóa mà không biết hộp ở đâu có cái trứng gì dùng?
Thẩm Phong đi đi lại lại, lòng vòng tìm con mồi, sau khi biết phân cấp vật phẩm ăn trộm, Thẩm Phong mất đi hứng thú với những vật phẩm phổ thông, điều kiện ăn trộm ngẫu nhiên hiện ra, vài vật phẩm ăn trộm phổ thông có điều kiện khó khăn làm cho người khác tức lộn ruột, làm mệt mỏi còn không được cảm ơn, còn không bằng tìm một chút vật phẩm trung cấp trở lên, mới bõ công ra tay.
"Đinh! Đã phát hiện ra vật phẩm ăn trộm cấp cao!"
Đi chưa được mấy bước, thanh âm của tiểu Bí đột nhiên vang lên ở trong đầu hắn.
Thẩm Phong kinh ngạc nói:
- Lại là vật phẩm cấp cao, tỷ lệ gặp được không phải là một trên một vạn ư?
Tiểu Bí nói:
- Có thể là... Vận khí của kí chủ tương đối tốt?
Thẩm Phong đảo cặp mắt trắng dã:
- Vận khí tốt mà chỉ trộm được một cái chìa khóa?
Trong lúc nhất thời Tiểu Bí không biết nên nói cái gì.
Thẩm Phong cũng không tiếp tục than phiền, nhanh như vậy lại gặp phải vật phẩm cấp cao mà tỷ lệ ra chỉ một trên một vạn, nói không mừng rỡ khẳng định là giả, hắn không có khắt khe như tù trưởng và Âu Hoàng (Nhân vật trong truyện khoa học viễn tưởng), nhưng không có nghĩa là người nào cũng có thể trộm.
Nhưng khi Thẩm Phong nhìn quanh bốn phía một lần, hắn chỉ nhìn thấy một lão đầu, hắn đang vung cây chổi, chậm rãi quét dọn quảng trường.
Thẩm Phong ngạc nhiên nói:
- Ngươi không phải nói người làm vệ sinh kia vệ sinh kia chính là vật phẩm ăn trộm cấp cao chứ?
Tiểu Bí:
- Đúng vậy, kí chủ.
Thẩm Phong không còn lời gì để nói:
- Công nhân làm vệ sinh mang vật phẩm cao cấp? Ngươi chắc chắn không phải là đang trêu chọc ta?
Tiểu Bí nói:
- Kí chủ, ngài có thể đã hiểu sai đối với cấp bậc phân chia của vật phẩm. Phổ thông, trung cấp, cao cấp, thần cấp không phải là cấp bậc của vật phẩm trộm được mà là cấp bậc ăn trộm của vật phẩm sẽ tốt hơn! Đối với vật phẩm phổ thông sử dụng thuật ăn trộm đại khái sẽ trộm được vật phẩm bình thường, thuật ăn trộm trung cấp đại khía có thể ra vật phẩm trung cấp, lấy loại này đi lên, thuật ăn trộm cao cấp chẳng qua có tỷ lệ ăn trộm được vật phẩm cao cấp sẽ cao hơn thôi.
- Sử dụng thuật ăn trộm đối với vật phẩm ăn trộm phổ thông, ngài như cũ vẫn có xác suất trộm được cao cấp vật phẩm, thậm chí thần cấp vật phẩm, chỉ cần trên người đối phương có mang theo chúng, nhưng xác suất ngài trộm được vật phẩm cao cấp cùng thần cấp cực thấp, đại khái nghài chỉ có thể trộm được vật phẩm thường.
- Đồng dạng đối với vật phẩm cao cấp, dưới tình huống thỏa mãn điều kiện, ngài vẫn có xác suất trộm được vật phẩm thường, cũng có xác suất trộm được vật phẩm thần cấp chẳng qua tỉ lệ cực nhỏ, đại khái ngài chỉ có thể trộm được cấp cao.
- Nói tóm lại, muốn trộm được vật phẩm cấp cao từ đối tượng cao cấp, muốn trộm được vật phẩm cấp thần từ đối tượng thần cấp, ngài không nhất định có thể trộm được, nhưng so với các đối tượng cấp bậc khác, xác suất ăn trộm được cũng nhỏ hơn một chút.
Thẩm Phong nghe xong đầu cũng to ra, nhưng đại khái hắn vẫn có thể hiểu được ý trong lời của tiểu Bí, vì vậy hắn thử khái quát lại:
- Vì lẽ đó ý của ngươi là... Ta sử dụng thuật ăn cắp đối với công nhân dọn vệ sinh kia, nếu như người ta mang theo vật phẩm cấp cao, ta cũng có thể trộm được vật phẩm cấp cao, nhưng xác suất trộm được nhỏ hơn so với trộm các vật phẩm khác.
Tiểu Bí vui vẻ nói:
- Chuẩn! Chính là như vậy! Kí chủ thật thông minh!
- Thông minh cái đầu ngươi a!
Thẩm Phong hộc máu nói:
- Nếu như công nhân làm vệ sinh kia không mang theo vật phẩm cao cấp thì tỉ lệ trộm được vật phẩm cao cấp không phải là bằng không ư? Ngươi nhìn kia lão đầu quét sân giống như quý nhân mang theo vật phẩm cấp cao ư?
Tiểu Bí:...