Thẩm Phong bực bội nói:
- Ta nhớ lúc trước ngươi không nói như vậy, rõ ràng ngươi đã nói trên người đối tượng ăn trộm nhất định sẽ mang theo vật phẩm cao cấp, tại sao bây giờ lại cần điều kiện ‘Nếu trên người đối tượng mang theo vật phẩm cấp cao’ như vậy?
Tiểu Bí trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói:
- Thật ra thì trên người của những đối tượng này đều mang theo vật phẩm cấp cao, ngài nghĩ xem coi như là ăn mày cũng có lúc mang theo vật phẩm cấp cao vậy.
Thẩm Phong kinh ngạc:
- Có ý gì?
Tiểu Bí nói một cách sâu xa:
- Xin lỗi, đây là tin thức ẩn dấu cần kí chủ tự đi thăm dò, Tiểu Bí không có quyền hạn tiết lộ. Ô..ô..ô, kí chủ đừng làm khó dễ Tiểu Bí nữa!
“…”
“Điều kiện ăn trộm.”
Thẩm Phong chỉnh đốn tinh thần, nhìn về phía lão đầu đang quét sân, quan sát điều kiện ăn trộm.
“Điều kiện: Giúp đỡ hoàn thành công việc vệ sinh.”
Nghe được điều kiện, tâm tình Thẩm Phong rốt cục cũng có chuyển biến tốt hơn. Không phải hỗ trợ quét sân ư, điều kiện này quá đơn giản rồi.
Thẩm Phong lập tức hướng quét sân lão đầu đi tới, vừa đi vừa cầm giấy bút viết xuống một hàng chữ.
Thẩm Phong tạm thời còn chưa dám để lộ thân phận mình giả câm kia, một lúc nữa hắn còn muốn tới gặp Đoàn Tiểu Bạch. Nhân viên bảo vệ khi xin phép nhất định sẽ nói là một cô bé câm muốn gặp hắn, đến lúc đó lại là một người thiếu niên đi tới, vậy còn không bị đuổi ra ngoài?
Bất quá giả dạng một người câm cũng là một chuyện phiền toái, chỉ có thể dùng phương thức viết chữ để trao đổi. Những năm này, khi Thẩm Phong viết truyện đăng lên internet, hắn đều dùng máy tính để đánh chữ, đã sớm đem toàn bộ kỹ năng viết chữ trả lại cho trường học, viết một chữ mà xiêu xiêu vẹo vẹo, quá khó coi.
Thẩm Phong đem chữ viết đưa cho lão đầu quét sân nhìn, lão đầu cao mày nhìn hồi lâu mới nhận ra nghĩa của dòng chữ là: “Gia gia, cháu muốn giúp ông quét sân có được không?”
Lão đầu nói tiếng địa phương một cách thuần thục:
- Tiểu cô nương quét sân rất bẩn, có thể làm bẩn bộ quần áo đẹp của ngươi, gia gia không cần giúp, không cần giúp đâu.
Thẩm Phong bối rồi hồi lâu mới hiểu ra, vội vàng viết: “Gia gia, cháu không sợ bẩn, cháu muốn mỗi ngày làm một việc thiện hãy để cho cháu giúp người đi!”
“Đừng hỏi chỉ làm một việc thiện cho dù có làm mấy việc ta cũng phải làm!”
Thẩm Phong biểu tình đầy nũng nịu, nếu như trước mặt hắn có một cái gương, nhìn vào đó, chính hắn cũng cảm thấy buồn nôn.
Lão đầu quét sân đoán chừng chịu không nổi, cau mày lộ vẻ do dự, qua một hồi lâu mới nói lầm bầm:
- Vậy đi, vừa vặn ở kia có một cô gái bỏ bê công việc, thiếu người nhiều việc, tiểu cô nương, cháu thật không sợ bẩn?
Thẩm Phong liền vội vàng gật đầu, không phải quét sân sao còn có thể bẩn chỗ nào, ta cũng không kém đến vậy.
Lão đầu quét sân toét miệng cười một tiếng lộ ra hàm răng vàng khè, đưa tay chỉ vào nhà vệ sinh công cộng phía xa, nói:
- Cô bé kia đang rửa nhà xí công cộng, cháu đi giúp cô ấy.
Thẩm Phong: "!!!"
…
…
Tề lão đầu mang học trò đắc ý của mình đến Đoàn Thiên Đường phá quán. Đây là ý nghĩ nhất thời căn bản cũng không có thông báo trước, và lại rất đúng dịp Đoàn Tiểu Bạch đang trong cuộc họp.
Sau khi Đoàn Tiểu Bạch nhận được thông báo, chỉ dùng mười mấy phút liền kết thúc hội nghị dài hai tiếng, vội vội vàng vàng chạy tới phòng khách, hắn chạy nhanh như bay, nữ thư kí uốn éo cái mông đuổi không kịp, thiếu chút nữa bởi vì giày cao gót mà trẹo chân. Việc gia chủ Đoàn gia vội vã gặp Tề lão đầu đủ thấy hắn coi trọng như thế nào.
- Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi ta đang họp, lão Tề đợi lâu chưa?
Đoàn Tiểu Bạch đi đến phòng khách lập tức liên tục nói hai tiếng xin lỗi.
Tề lão đầu tự nhiên sẽ không bởi vì loại chuyện nhỏ này mà tức giận, khoát tay nói:
- Lỗi ở lão phu không thông báo trước, có tài cán gì mà để Đoàn gia chủ vội vã gặp mặt.
- Haha, nếu ngươi thông báo trước một tiếng, có lẽ ta phải tự mình ra cửa để tiếp ngươi.
Trong lúc nói chuyện, Đoàn Tiểu Bạch nở nụ cười ôn hòa, cử chỉ nhẹ nhàng phong độ, cả người tản ra mị lực thành thục của người đàn ông trung niên, đem đôi mắt của ba thiếu niên kia cũng phải nhìn thẳng, nhìn tiếp nữa chỉ sợ nơi nào đó đều phải nhìn cong.
Cái này cũng không thể trách định lực của ba thiếu niên, đứng trước mắt bọn họ chính là Đệ Nhất đoán tạo sư được thế giới công nhận, được gọi là vua đoán tạo Đoàn Tiểu Bạch. Đối với ba người thanh niên nhiệt tâm với chế tạo mà nói, hắn chính là thần tượng trong thần tượng, có thể tiếp xúc gần như vậy, mà ngỡ như đang nằm mơ.
Ngược lại, Triệu Tiểu Hi đứng ở bên kia đặc biệt ổn định. Nàng dĩ nhiên cũng có thần tượng, bất quá, thần tượng của nàng là Diễm Nguyệt Thủy đoán tạo sư nữ vương Tiêu Thất Nguyệt, mà đối thủ lớn nhất của Tiêu Thất Nguyệt chính là Đoàn Tiểu Bạch, đối thủ của thần tượng chính là địch nhân của mình. Cho nên Triệu Tiểu Hi không chỉ bình tĩnh mà còn tản mát ra địch ý nhàn nhạt.
Đứng ở bên cạnh Triệu Tiểu Hi là một thiếu nữ mặt che bởi mái tóc đen, chỉ lộ ra đôi mắt xanh rực sáng, ánh mắt kia nhìn qua đờ đẫn vô thần nhưng tựa hồ ẩn chứa thần vận nào đó quỷ dị, tóm lại, không thấy được biểu tình của nàng, thậm chí biến hóa của ánh mắt cũng không nhìn ra được.
Đoàn Tiểu Bạch nhìn lướt qua năm học sinh trẻ tuổi, cười nói:
- Lão Tề, người đây là nhân giả vi bất thiện a, mang năm người tuổi trẻ tài cao này tới nhất định là để phá quán đúng không?
Tề lão đầu nói:
- Chuyện uống rượu mấy ngày trước ngươi sẽ không quên chứ?
Đoàn Tiểu Bạch vội vàng nói:
- Không dám quên không dám quên! Lúc ấy nói thế nào nhỉ? Nga, đúng rồi, ngươi nói phải dẫn mấy học sinh của mình cùng người trẻ tuổi Đoàn gia tỉ thí một phen.
Tề lão đầu bĩu môi một cái:
- Tỉ thí cái gì? Là giáo dục! Người sắp đem Đoàn gia của người thổi lên trời lão phu nhìn một cái cũng không phải không được ư, kiêu ngạo khiến người lui bước, cần dạy dỗ một chút.
Đoàn Tiểu Bạch cười nói:
- Kiêu ngạo khiến người lui bước không sai, nhưng khiêm tốn khiến người khó chịu a. Mấy người trẻ tuổi Đoàn gia kia có tư cách để kiêu ngạo. Nếu ngươi không tin liền so một trận đi, làm một trận 5vs5.
Tề lão đầu rộng rãi nói:
- Theo ngươi!
Đoàn Tiểu Bạch nói:
- Năm ván thắng ba hay là xa luân chiến (*)?
Lão đầu tiếp tục rộng rãi:
- Theo ngươi!
Đoàn Tiểu Bạch cười híp mắt:
- Vậy thì xa luân chiến đi, để cho tuổi trẻ so với nhau cho đã ghiền. Tỉ thí cử hành ngay tại diễn kỹ trường, thuận tiện để nhân viên có nửa ngày nghỉ, để cho mọi người chiêm ngưỡng thiên tài của học viện tinh không.
- Theo…
Tề lão đầu lần này rộng rãi không được ngạc nhiên nói:
- Để nhân viên nghỉ nửa ngày? Cuộc so tài nhỏ này mà làm lớn vậy sao?
Đoàn Tiểu Bạch nghiêm túc:
- Tề lão đầu, đây chính là cuộc tranh tài giữa học sinh của ngài cùng Đoàn gia chúng ta vì thế sao có thể gọi là nhỏ chứ? Nếu đặt trong một cuộc thi cũng là một hạng mục tranh giải trọng yếu, bỏ đi số lượng sản xuất nửa ngày có thể để cho nhân viên xem một trận so tài trọng đại như vậy, quả thực rất đáng giá!
Tề lão đầu ngẫm nghĩ nửa ngày trừ cảm khái một câu có tiền làm gì cũng được, bất đắc dĩ nói:
- Lão phu lo lắng Đoàn gia ngươi thua mất hết mặt mũi trước nhân viên mà thôi.
- Không thể nói như vậy.
Đoàn Tiểu Bạch nói:
- Nếu như Đoàn gia ta thua, vừa vặn để cho thợ rèn trong xưởng xem một chút cái gì gọi là nhân ngoại nhân thiên ngoại hữu thiên, tránh cho đám nhóc kia tự phụ Đoàn Thiên Đường có kỹ thuật rèn đúc vô địch thiên hạ.
Tề lão đầu bất đắc dĩ nói:
- Theo ngươi nốt.
Đoàn Tiểu Bạch cười nói:
- Vật thì ta sẽ đem chuyện này làm ngay bây giờ, một canh giờ, chờ ta một canh giờ, diễn kỹ trường, ba mươi ngàn khán giả, để cho tuổi trẻ so tài với nhau thật thống khoái đi!
Đoàn Tiểu Bạch nói xong, xoay người đi ra phòng khách, nữ thư kí theo sát bên cạnh, nhìn mặt ông chủ cười giảo hoạt, không kiềm được chút bi ai đối với năm người trẻ tuổi trong phòng kia.
Bên trong phòng khách, Tề lão đầu nhìn ba người học trò khẩn trương đến run lẩy bẩy, cười mắng:
- Có tiền đồ một chút xem nào, không phải chỉ có ba mươi ngàn người xem ư? Cuộc thi đoán tạo đại sư so với cái này thì lớn hơn nhiều, lúc này mà khẩn trương thì sau này không phải là bị hù chết? Nhìn Triệu Tiểu Hi đi, đây mới là tư thái nên có khi ra chiến trường.
Ba người thiếu niên quay đầu nhìn Triệu Tiểu Hi, trong cặp mắt sáng ngời kia thiêu đốt chiến ý hừng hực, căn bản không nhìn ra vẻ khẩn trương.
Người và quái vật có thể so sánh ư?
Ba người thiếu niên không hẹn mà trong lòng cùng mắng một câu.
Ngay tại lúc này, thiếu nữ áo trắng với mái tóc che khuất gương mặt bỗng dưng từ trên ghế đứng dậy, không nói một lời đi ra ngoài phòng khách.
Tề lão đầu vội vàng hỏi: -Đại Vũ, em muốn đi đâu?
(*)Xa luân chiến: Là hai đội quân xa thay nhau tấn công làm đối thủ xoay xở không kịp, liên tục bị động, không biết nên tập trung đối phó với bên nào.
- Ta nhớ lúc trước ngươi không nói như vậy, rõ ràng ngươi đã nói trên người đối tượng ăn trộm nhất định sẽ mang theo vật phẩm cao cấp, tại sao bây giờ lại cần điều kiện ‘Nếu trên người đối tượng mang theo vật phẩm cấp cao’ như vậy?
Tiểu Bí trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói:
- Thật ra thì trên người của những đối tượng này đều mang theo vật phẩm cấp cao, ngài nghĩ xem coi như là ăn mày cũng có lúc mang theo vật phẩm cấp cao vậy.
Thẩm Phong kinh ngạc:
- Có ý gì?
Tiểu Bí nói một cách sâu xa:
- Xin lỗi, đây là tin thức ẩn dấu cần kí chủ tự đi thăm dò, Tiểu Bí không có quyền hạn tiết lộ. Ô..ô..ô, kí chủ đừng làm khó dễ Tiểu Bí nữa!
“…”
“Điều kiện ăn trộm.”
Thẩm Phong chỉnh đốn tinh thần, nhìn về phía lão đầu đang quét sân, quan sát điều kiện ăn trộm.
“Điều kiện: Giúp đỡ hoàn thành công việc vệ sinh.”
Nghe được điều kiện, tâm tình Thẩm Phong rốt cục cũng có chuyển biến tốt hơn. Không phải hỗ trợ quét sân ư, điều kiện này quá đơn giản rồi.
Thẩm Phong lập tức hướng quét sân lão đầu đi tới, vừa đi vừa cầm giấy bút viết xuống một hàng chữ.
Thẩm Phong tạm thời còn chưa dám để lộ thân phận mình giả câm kia, một lúc nữa hắn còn muốn tới gặp Đoàn Tiểu Bạch. Nhân viên bảo vệ khi xin phép nhất định sẽ nói là một cô bé câm muốn gặp hắn, đến lúc đó lại là một người thiếu niên đi tới, vậy còn không bị đuổi ra ngoài?
Bất quá giả dạng một người câm cũng là một chuyện phiền toái, chỉ có thể dùng phương thức viết chữ để trao đổi. Những năm này, khi Thẩm Phong viết truyện đăng lên internet, hắn đều dùng máy tính để đánh chữ, đã sớm đem toàn bộ kỹ năng viết chữ trả lại cho trường học, viết một chữ mà xiêu xiêu vẹo vẹo, quá khó coi.
Thẩm Phong đem chữ viết đưa cho lão đầu quét sân nhìn, lão đầu cao mày nhìn hồi lâu mới nhận ra nghĩa của dòng chữ là: “Gia gia, cháu muốn giúp ông quét sân có được không?”
Lão đầu nói tiếng địa phương một cách thuần thục:
- Tiểu cô nương quét sân rất bẩn, có thể làm bẩn bộ quần áo đẹp của ngươi, gia gia không cần giúp, không cần giúp đâu.
Thẩm Phong bối rồi hồi lâu mới hiểu ra, vội vàng viết: “Gia gia, cháu không sợ bẩn, cháu muốn mỗi ngày làm một việc thiện hãy để cho cháu giúp người đi!”
“Đừng hỏi chỉ làm một việc thiện cho dù có làm mấy việc ta cũng phải làm!”
Thẩm Phong biểu tình đầy nũng nịu, nếu như trước mặt hắn có một cái gương, nhìn vào đó, chính hắn cũng cảm thấy buồn nôn.
Lão đầu quét sân đoán chừng chịu không nổi, cau mày lộ vẻ do dự, qua một hồi lâu mới nói lầm bầm:
- Vậy đi, vừa vặn ở kia có một cô gái bỏ bê công việc, thiếu người nhiều việc, tiểu cô nương, cháu thật không sợ bẩn?
Thẩm Phong liền vội vàng gật đầu, không phải quét sân sao còn có thể bẩn chỗ nào, ta cũng không kém đến vậy.
Lão đầu quét sân toét miệng cười một tiếng lộ ra hàm răng vàng khè, đưa tay chỉ vào nhà vệ sinh công cộng phía xa, nói:
- Cô bé kia đang rửa nhà xí công cộng, cháu đi giúp cô ấy.
Thẩm Phong: "!!!"
…
…
Tề lão đầu mang học trò đắc ý của mình đến Đoàn Thiên Đường phá quán. Đây là ý nghĩ nhất thời căn bản cũng không có thông báo trước, và lại rất đúng dịp Đoàn Tiểu Bạch đang trong cuộc họp.
Sau khi Đoàn Tiểu Bạch nhận được thông báo, chỉ dùng mười mấy phút liền kết thúc hội nghị dài hai tiếng, vội vội vàng vàng chạy tới phòng khách, hắn chạy nhanh như bay, nữ thư kí uốn éo cái mông đuổi không kịp, thiếu chút nữa bởi vì giày cao gót mà trẹo chân. Việc gia chủ Đoàn gia vội vã gặp Tề lão đầu đủ thấy hắn coi trọng như thế nào.
- Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi ta đang họp, lão Tề đợi lâu chưa?
Đoàn Tiểu Bạch đi đến phòng khách lập tức liên tục nói hai tiếng xin lỗi.
Tề lão đầu tự nhiên sẽ không bởi vì loại chuyện nhỏ này mà tức giận, khoát tay nói:
- Lỗi ở lão phu không thông báo trước, có tài cán gì mà để Đoàn gia chủ vội vã gặp mặt.
- Haha, nếu ngươi thông báo trước một tiếng, có lẽ ta phải tự mình ra cửa để tiếp ngươi.
Trong lúc nói chuyện, Đoàn Tiểu Bạch nở nụ cười ôn hòa, cử chỉ nhẹ nhàng phong độ, cả người tản ra mị lực thành thục của người đàn ông trung niên, đem đôi mắt của ba thiếu niên kia cũng phải nhìn thẳng, nhìn tiếp nữa chỉ sợ nơi nào đó đều phải nhìn cong.
Cái này cũng không thể trách định lực của ba thiếu niên, đứng trước mắt bọn họ chính là Đệ Nhất đoán tạo sư được thế giới công nhận, được gọi là vua đoán tạo Đoàn Tiểu Bạch. Đối với ba người thanh niên nhiệt tâm với chế tạo mà nói, hắn chính là thần tượng trong thần tượng, có thể tiếp xúc gần như vậy, mà ngỡ như đang nằm mơ.
Ngược lại, Triệu Tiểu Hi đứng ở bên kia đặc biệt ổn định. Nàng dĩ nhiên cũng có thần tượng, bất quá, thần tượng của nàng là Diễm Nguyệt Thủy đoán tạo sư nữ vương Tiêu Thất Nguyệt, mà đối thủ lớn nhất của Tiêu Thất Nguyệt chính là Đoàn Tiểu Bạch, đối thủ của thần tượng chính là địch nhân của mình. Cho nên Triệu Tiểu Hi không chỉ bình tĩnh mà còn tản mát ra địch ý nhàn nhạt.
Đứng ở bên cạnh Triệu Tiểu Hi là một thiếu nữ mặt che bởi mái tóc đen, chỉ lộ ra đôi mắt xanh rực sáng, ánh mắt kia nhìn qua đờ đẫn vô thần nhưng tựa hồ ẩn chứa thần vận nào đó quỷ dị, tóm lại, không thấy được biểu tình của nàng, thậm chí biến hóa của ánh mắt cũng không nhìn ra được.
Đoàn Tiểu Bạch nhìn lướt qua năm học sinh trẻ tuổi, cười nói:
- Lão Tề, người đây là nhân giả vi bất thiện a, mang năm người tuổi trẻ tài cao này tới nhất định là để phá quán đúng không?
Tề lão đầu nói:
- Chuyện uống rượu mấy ngày trước ngươi sẽ không quên chứ?
Đoàn Tiểu Bạch vội vàng nói:
- Không dám quên không dám quên! Lúc ấy nói thế nào nhỉ? Nga, đúng rồi, ngươi nói phải dẫn mấy học sinh của mình cùng người trẻ tuổi Đoàn gia tỉ thí một phen.
Tề lão đầu bĩu môi một cái:
- Tỉ thí cái gì? Là giáo dục! Người sắp đem Đoàn gia của người thổi lên trời lão phu nhìn một cái cũng không phải không được ư, kiêu ngạo khiến người lui bước, cần dạy dỗ một chút.
Đoàn Tiểu Bạch cười nói:
- Kiêu ngạo khiến người lui bước không sai, nhưng khiêm tốn khiến người khó chịu a. Mấy người trẻ tuổi Đoàn gia kia có tư cách để kiêu ngạo. Nếu ngươi không tin liền so một trận đi, làm một trận 5vs5.
Tề lão đầu rộng rãi nói:
- Theo ngươi!
Đoàn Tiểu Bạch nói:
- Năm ván thắng ba hay là xa luân chiến (*)?
Lão đầu tiếp tục rộng rãi:
- Theo ngươi!
Đoàn Tiểu Bạch cười híp mắt:
- Vậy thì xa luân chiến đi, để cho tuổi trẻ so với nhau cho đã ghiền. Tỉ thí cử hành ngay tại diễn kỹ trường, thuận tiện để nhân viên có nửa ngày nghỉ, để cho mọi người chiêm ngưỡng thiên tài của học viện tinh không.
- Theo…
Tề lão đầu lần này rộng rãi không được ngạc nhiên nói:
- Để nhân viên nghỉ nửa ngày? Cuộc so tài nhỏ này mà làm lớn vậy sao?
Đoàn Tiểu Bạch nghiêm túc:
- Tề lão đầu, đây chính là cuộc tranh tài giữa học sinh của ngài cùng Đoàn gia chúng ta vì thế sao có thể gọi là nhỏ chứ? Nếu đặt trong một cuộc thi cũng là một hạng mục tranh giải trọng yếu, bỏ đi số lượng sản xuất nửa ngày có thể để cho nhân viên xem một trận so tài trọng đại như vậy, quả thực rất đáng giá!
Tề lão đầu ngẫm nghĩ nửa ngày trừ cảm khái một câu có tiền làm gì cũng được, bất đắc dĩ nói:
- Lão phu lo lắng Đoàn gia ngươi thua mất hết mặt mũi trước nhân viên mà thôi.
- Không thể nói như vậy.
Đoàn Tiểu Bạch nói:
- Nếu như Đoàn gia ta thua, vừa vặn để cho thợ rèn trong xưởng xem một chút cái gì gọi là nhân ngoại nhân thiên ngoại hữu thiên, tránh cho đám nhóc kia tự phụ Đoàn Thiên Đường có kỹ thuật rèn đúc vô địch thiên hạ.
Tề lão đầu bất đắc dĩ nói:
- Theo ngươi nốt.
Đoàn Tiểu Bạch cười nói:
- Vật thì ta sẽ đem chuyện này làm ngay bây giờ, một canh giờ, chờ ta một canh giờ, diễn kỹ trường, ba mươi ngàn khán giả, để cho tuổi trẻ so tài với nhau thật thống khoái đi!
Đoàn Tiểu Bạch nói xong, xoay người đi ra phòng khách, nữ thư kí theo sát bên cạnh, nhìn mặt ông chủ cười giảo hoạt, không kiềm được chút bi ai đối với năm người trẻ tuổi trong phòng kia.
Bên trong phòng khách, Tề lão đầu nhìn ba người học trò khẩn trương đến run lẩy bẩy, cười mắng:
- Có tiền đồ một chút xem nào, không phải chỉ có ba mươi ngàn người xem ư? Cuộc thi đoán tạo đại sư so với cái này thì lớn hơn nhiều, lúc này mà khẩn trương thì sau này không phải là bị hù chết? Nhìn Triệu Tiểu Hi đi, đây mới là tư thái nên có khi ra chiến trường.
Ba người thiếu niên quay đầu nhìn Triệu Tiểu Hi, trong cặp mắt sáng ngời kia thiêu đốt chiến ý hừng hực, căn bản không nhìn ra vẻ khẩn trương.
Người và quái vật có thể so sánh ư?
Ba người thiếu niên không hẹn mà trong lòng cùng mắng một câu.
Ngay tại lúc này, thiếu nữ áo trắng với mái tóc che khuất gương mặt bỗng dưng từ trên ghế đứng dậy, không nói một lời đi ra ngoài phòng khách.
Tề lão đầu vội vàng hỏi: -Đại Vũ, em muốn đi đâu?
(*)Xa luân chiến: Là hai đội quân xa thay nhau tấn công làm đối thủ xoay xở không kịp, liên tục bị động, không biết nên tập trung đối phó với bên nào.