Tin cậy, được Tin cùng Cậy tạo thành, là tín nhiệm cùng ăn ý, hai cái thiếu một thứ cũng không được.
Tinh Linh phải có sự tin tưởng vào ngự thần giả, mức độ cao thấp quyết định đến sức mạnh của thần uy, dù sao, lực lượng của thần bắt nguồn từ Tinh Linh, còn người được chọn chung quy chỉ dùng để thuyên chuyển mà thôi.
Nếu như ví von Tinh Linh là ngựa, thì Ngự Thần giả chính là người cưỡi ngựa, tốc độ của ngựa cao hay thấp một phần là do kỹ thuật của người cưỡi, nhưng không bỏ qua được sự tín nhiệm, sự ăn ý giữa người và ngựa.
Nếu như ngươi cưỡi ngựa hoang, loại khó thuần nhất, vậy đừng nói tới cưỡi, không bị nó quăng xuống đất là may mắn lắm rồi.
Ngay vừa rồi, trị số tin tưởng của Đại Vũ vào Thẩm Phong gần như đạt trị số cực đại.
Đây không phải là điều bình thường, mà là trạng thái đặc thù, bởi vì hai người cùng nhau đối địch, xuất hiện cộng hưởng, lại thêm việc, Đại Vũ cảm thấy bi thương vì hiện tại không thể giúp được gì, Thẩm Phong lại là đối tượng ý lại duy nhất của nàng hiện tại, nên mới xuất hiện tình cảnh như thế.
Trị số ăn ý cao nhất, không xuất hiện nguy cơ tín nhiệm, vì thế, độ tin cậy của Đại Vũ đối với Thẩm Phong tự nhiên tăng lên gần cao nhất.
Độ tin cậy cao như vậy, để Thẩm Phong có thể thuyên chuyển Tinh Thần thần uy gần như cực hạn, giống như ngựa dưới thân cùng mình hòa làm một thể, tứ chi của nó như hai chân của mình, đạt tới trạng thái người ngựa hợp nhất, tự nhiên không cần ra sức quá nhiều, nhưng hiệu quả thì rất cao.
Nhưng giờ phút này, nguy cơ xuất hiện, một câu nói của An Đức Lỗ, làm ảnh hưởng đến sự tín nhiệm này.
Giả gái rồi còn giả câm điếc, vốn là Thẩm Phong tuy không có ác ý cũng không cố ý, nhưng có nhiều nguyên nhân, hắn đều dùng hành động che đậy mình.
Chung quy, hắn vẫn lừa gạt Đại Vũ, không xứng với sự tin tưởng của nàng.
Tín nhiệm xuất hiện nguy cơ sụp đổ vào lúc này.
Tín nhiệm là cơ sở của ăn ý, một khi Tín nhiệm không còn, ăn ý tự nhiên tan biến!
Nói đơn giản, độ tin cậy của Đại Vũ rất có thể từ 99 trực tiếp giảm xuống 9, vậy khi Thẩm Phong thuyên chuyển Tinh Thầnthần uy, giống như đang cưỡi lên một con ngựa yếu ớt, làm sao nên cơm cháo gì.
Mà một khi không thể sử dụng Thần uy - Quang Minh, mất đi Quang Minh Thần Kiếm, Thẩm Phong chỉ còn là một con cá mặn Xích Linh Quan, không thể là đối thủ của An Đức Lỗ!
Bước đi này đúng là Chiếu Tướng mà!
Thế cuộc nghịch chuyển.
Thẩm Phong cứng cả người, trán đầy mồ hôi lạnh, một chiêu này, hắn không biết tiếp thế nào.
Vẫn bịa lời nói dối Đại Vũ, phủ nhận cho qua?
Có lẽ sẽ thành công, nhưng dù thật sự thành công, hắn từ vô ý biến thành cố ý, tương lai có thể tạo thành thương tổn lớn hơn nữa, nhân cách của hắn không để hắn làm vậy được.
Nhưng nếu thừa nhận lời nói dối, dù Đại Vũ đồng ý tha thứ hắn, trong lòng cũng lưu lại vết chàm, độ tin cậy nhất định sẽ giảm, thần uy suy yếu, bọn họ có thể sẽ chết ở chỗ này.
Nhân cách cùng sinh mệnh, đúng là sự lựa chọn khó khăn.
Nhưng sinh mệnh của tiểu thiên sứ Đại Vũ cũng đang trên bàn cân thời gian, Thẩm Phong dù coi trọng nhân cách thế nào, cũng chỉ có thể lựa chọn vế sau... Huống chi, hắn cũng không coi trọng nhân cách mình quá...
Hạ quyết tâm, Thẩm Phong quay đầu, muốn trước tiên nhìn khuôn mặt của Đại Vũ.
Nàng lúc nàng sẽ ngạc nhiên, nghi ngờ? Hay phẫn nộ? Hay là hết sức thất vọng?
Ồ?
Sao lại có biểu tình này!?
Thẩm Phong vạn lần không nghĩ tới, tiểu Thiên Sứ của mình không chỉ không buồn, trái lại, khóe miệng dần dần xuất hiện ý cười.
Phốc...
Đại Vũ phốc một tiếng nở nụ cười, như đang nghe được một chuyện rất buồn cười, nhìn An Đức Lỗ giống nhìn thằng ngốc,
- Đúng là người ngu nói chuyện trăng sao! Ngươi tốt xấu gì cũng nên tìm cái cớ nào hợp lý hơn một chút đi chớ, lại nói Hải Đường tỷ là nam? Tuy rằng Hải Đường tỷ rất đẹp trai, nhưng nàng cũng rất đẹp gái a, làm sao có khả năng giả đây? Ngươi biên cố sự không thể tin như thế, làm ta muốn giả bộ giật mình cũng làm không được. Hừ, ta thấy ngươi đang làm nhục sự thông minh của ta!
An Đức Lỗ đang cười bỗng nhiên cứng mặt, ngạc nhiên nói:
-Ngươi không tin?
Đại Vũ nhìn hắn như người tâm thần, nói:
- Sao ta phải tin tưởng người xấu như ngươi? Ngươi rõ ràng muốn phá hoại cảm tình giữa và Hải Đường tỷ, muốn phá hư sự tin cậy giữa hai ta, ta đã rõ trong lòng, làm sao tin được cơ chứ? Ta còn tưởng ngươi sẽ dùng kế ly gián gì cao minh lắm, không nghĩ tới lại vụng về như thế, a, là ta... đánh giá cao ngươi rồi.
An Đức Lỗ suýt chút phun máu vì tức chết, sao lại như vậy?
Nội dung vở kịch không phải là thiếu nữ biết được tên kia nam giả nữ, phẫn nộ thất vọng, tin cậy vỡ nát, thiếu niên giả gái không còn Tinh Thần thần uy, không thể đỡ nổi một đòn, hắn thuận lý thành chương tiếp tục chiến đấu, hành hạ tên giả gái đó đến chết, bắt sống tinh linh, sau đó đi đến đỉnh cao nhân sinh...
Mẹ nó chứ, sao kịch bản cùng hiện thực lại trái ngược thế này!
- Hắn đúng là nam! Bản bá tước không nói láo! Không tin ngươi, ngươi, ngươi mò dưới đũng quần của hắn xem!
An Đức Lỗ thẹn quá thành giận buột miệng nói!
- Biến thái!
Đại Vũ biến sắc, trong mắt tràn đầy chán ghét, đưa tay che lỗ tai, quay đầu nói với Thẩm Phong:
- Hải Đường tỷ, chúng ta không cần cùng người xấu nhiều lời, động thủ đi!
Thẩm Phong cứng ngắc gật gật đầu, hắn cầu còn không được nữa là.
Xuất sắc, quá xuất sắc, Đại Vũ tiểu thiên sứ thật sự như một đế hoa xuất sắc, Trần Độc Tú ta cam bái hạ phong a.
Thẩm Phong quyết định trầm mặc dùng hành động thay lời viết, hắn quay đầu nhìn An Đức Lỗ, Thần Biến nhãn càng thêm lạnh lẽo.
Ngoại trừ lý do trong vĩnh hằng quyết đấu phải là cuộc chiến sinh tử cùng việc không để tiểu Thiên Sứ của ta khóc thầm vì thâm cừu đại hận, hiện tại, Thẩm Phong có thêm lý do khác để giết An Đức Lỗ, hắn muốn... Giết người diệt khẩu!
Thẩm Phong tay cầm Quang Minh Thần Kiếm, cất bước xông về An Đức Lỗ!
- Giả gái là loại vô liêm sỉ thế nào chứ! Ngươi là tiểu nhân vô sỉ, dám làm không dám nhận!
An Đức Lỗ tức điên, nhưng không muốn từ bỏ hy vọng lật bàn, chỉ tiếc là hắn đã lớn tuổi nên kỹ năng chém gió không phải là cao thủ.
Vô liêm sỉ, lão Âm Bức mắng người khác vô liêm sỉ, chả có tẹo lực sát thương nào.
Thẩm Phong đương nhiên không để ý, xông về phía hắn.
- Ta chưa từng gặp ai vô liêm sỉ như ngươi!
An Đức Lỗ muốn công tâm, nỗ lực lợi dụng cảm giác áy náy của Thẩm Phong, chỉ tiếc, hắn lăn qua lộn lại cũng chỉ có mấy câu thế này, đối với tên mặt dày hơn mặt đường như Thẩm Phong nào có tác dụng gì.
Khoảng cách đến tầm, Thẩm Phong giơ tay chính là một kiếm, chém ra ba chiêu Nhiên Tinh quang bạo!
Ầm! Ầm! Ầm!
An Đức Lỗ lại nâng linh thuẫn lên, linh thuẫn đầy rẫy hắc ám nguyên tố trước lực lượng Thần thánh Quang Minh, thực sự yếu đuối không thể tả, hai chiêu quang bạo liền bị chém nát.
Còn sót lại chiêu thứ ba, An Đức Lỗ lấy đao khí đón đỡ, nhưng linh năng lực của hắn có thuộc tính hắc ám, chém ra đao khí cũng đầy khí tức hắc ám, vẫn không đỡ nổi một đòn.
Két
Quang bạo hỏa hoa giống như dầu ngâm nước bắn tung toé, văng lên bả vai An Đức Lỗ, lại một trận tiếng vang cháy khét, An Đức Lỗ kêu la thảm thiết, trong mắt hắn bây giờ sự thù hận cùng sát ý càng thêm nồng nặc, nhưng phần hiều là hoang mang, sợ hãi.
Thần thánh cùng Quang Minh là khắc chế cứng của hắn.
Nếu như là Thánh quang, Thánh quang của tín ngưỡng lực của giáo đồ Giáo đình, hắn còn có thể dùng hắc ám lực lượng phản phệ, dù sao hắc ám cũng có tác dụng khắc chế Quang Minh, hắc ám cũng có thể nuốt chửng Quang Minh.
Nhưng xui xẻo thay, Thẩm Phong sử dụng là Thần uy - Quang Minh, đó không phải là Quang Minh thông thường, không phải do tín ngưỡng nhân gian sinh thành, mà đó chính là lực lượng của Thần, là thần uy siêu phàm!
Đến từ Thần Quang Minh, so với Huyết tộc hắc ám cùng tà ác, trên bản chất đã cao cấp hơn rất nhiều.
Giống như uy áp chủng tộc, loài bò sát ở trước mặt rồng thì chỉ có thể quỳ rạp xuống đất, run lẩy bẩy!
Đáng chết!
An Đức Lỗ tức giận không ngớt, ba hoa vô dụng, chính diện thì đánh không lại, hắn nên làm gì đây?
Chỉ có thể dùng tiêu hao chiến!
An Đức Lỗ đa mưu túc trí, rất nhanh liền nghĩ ra phương pháp ứng phó, Ngự Thần giả cùng Tinh Linh liên hợp chiến đấu, hao tổn chính là gấp đôi, Ngự Thần giả hao tổn thể lực cùng linh năng lực, Tinh Linh thì lại hao tổn tinh lực cùng Thần lực, nếu như có một người không chống đỡ nổi, Ràng buộc sẽ biến mất.
Hắn muốn thắng, chỉ có thể cố gắng chống đỡ.
Giải quyết Tinh Linh trước cũng là một biện pháp, nhưng cái biện pháp này càng thêm khó khăn, bởi vì ngự thần giả có thể dưới tình huống Tinh Linh tự nguyện mà triệu hoán tinh linh đến bên người trong nháy mắt.
Vì lẽ đó, thông thường mà nói, ngự thần giả cùng Tinh Linh khi chiến đấu đều tách ra, một khi Tinh Linh gặp nguy hiểm, ngự thần giả có thể triệu hoán, Tinh Linh sẽ thuấn di đến bên cạnh mình.
An Đức Lỗ suy tính, lúc này làm ra phán đoán, bắt đầu tìm đường trốn, sau khi chạy trốn, triệu hoán ra hai cỗ phân thân.
Bản tôn cùng hai cỗ phân thân bắt đầu phân ra mà trốn!
Hắn tốt xấu gì cũng là Tiên Thiên cao thủ, luận tốc độ, đối phương không phải là đối thủ của hắn!
Vèo!
Bỗng nhiên, một đạo kim quang lấp loé, như một sao chổi bay nhanh mà đến, trong chớp mắt, Thẩm Phong trước đó còn cách xa hắn hơn mười mét, đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn!
Tinh Linh phải có sự tin tưởng vào ngự thần giả, mức độ cao thấp quyết định đến sức mạnh của thần uy, dù sao, lực lượng của thần bắt nguồn từ Tinh Linh, còn người được chọn chung quy chỉ dùng để thuyên chuyển mà thôi.
Nếu như ví von Tinh Linh là ngựa, thì Ngự Thần giả chính là người cưỡi ngựa, tốc độ của ngựa cao hay thấp một phần là do kỹ thuật của người cưỡi, nhưng không bỏ qua được sự tín nhiệm, sự ăn ý giữa người và ngựa.
Nếu như ngươi cưỡi ngựa hoang, loại khó thuần nhất, vậy đừng nói tới cưỡi, không bị nó quăng xuống đất là may mắn lắm rồi.
Ngay vừa rồi, trị số tin tưởng của Đại Vũ vào Thẩm Phong gần như đạt trị số cực đại.
Đây không phải là điều bình thường, mà là trạng thái đặc thù, bởi vì hai người cùng nhau đối địch, xuất hiện cộng hưởng, lại thêm việc, Đại Vũ cảm thấy bi thương vì hiện tại không thể giúp được gì, Thẩm Phong lại là đối tượng ý lại duy nhất của nàng hiện tại, nên mới xuất hiện tình cảnh như thế.
Trị số ăn ý cao nhất, không xuất hiện nguy cơ tín nhiệm, vì thế, độ tin cậy của Đại Vũ đối với Thẩm Phong tự nhiên tăng lên gần cao nhất.
Độ tin cậy cao như vậy, để Thẩm Phong có thể thuyên chuyển Tinh Thần thần uy gần như cực hạn, giống như ngựa dưới thân cùng mình hòa làm một thể, tứ chi của nó như hai chân của mình, đạt tới trạng thái người ngựa hợp nhất, tự nhiên không cần ra sức quá nhiều, nhưng hiệu quả thì rất cao.
Nhưng giờ phút này, nguy cơ xuất hiện, một câu nói của An Đức Lỗ, làm ảnh hưởng đến sự tín nhiệm này.
Giả gái rồi còn giả câm điếc, vốn là Thẩm Phong tuy không có ác ý cũng không cố ý, nhưng có nhiều nguyên nhân, hắn đều dùng hành động che đậy mình.
Chung quy, hắn vẫn lừa gạt Đại Vũ, không xứng với sự tin tưởng của nàng.
Tín nhiệm xuất hiện nguy cơ sụp đổ vào lúc này.
Tín nhiệm là cơ sở của ăn ý, một khi Tín nhiệm không còn, ăn ý tự nhiên tan biến!
Nói đơn giản, độ tin cậy của Đại Vũ rất có thể từ 99 trực tiếp giảm xuống 9, vậy khi Thẩm Phong thuyên chuyển Tinh Thầnthần uy, giống như đang cưỡi lên một con ngựa yếu ớt, làm sao nên cơm cháo gì.
Mà một khi không thể sử dụng Thần uy - Quang Minh, mất đi Quang Minh Thần Kiếm, Thẩm Phong chỉ còn là một con cá mặn Xích Linh Quan, không thể là đối thủ của An Đức Lỗ!
Bước đi này đúng là Chiếu Tướng mà!
Thế cuộc nghịch chuyển.
Thẩm Phong cứng cả người, trán đầy mồ hôi lạnh, một chiêu này, hắn không biết tiếp thế nào.
Vẫn bịa lời nói dối Đại Vũ, phủ nhận cho qua?
Có lẽ sẽ thành công, nhưng dù thật sự thành công, hắn từ vô ý biến thành cố ý, tương lai có thể tạo thành thương tổn lớn hơn nữa, nhân cách của hắn không để hắn làm vậy được.
Nhưng nếu thừa nhận lời nói dối, dù Đại Vũ đồng ý tha thứ hắn, trong lòng cũng lưu lại vết chàm, độ tin cậy nhất định sẽ giảm, thần uy suy yếu, bọn họ có thể sẽ chết ở chỗ này.
Nhân cách cùng sinh mệnh, đúng là sự lựa chọn khó khăn.
Nhưng sinh mệnh của tiểu thiên sứ Đại Vũ cũng đang trên bàn cân thời gian, Thẩm Phong dù coi trọng nhân cách thế nào, cũng chỉ có thể lựa chọn vế sau... Huống chi, hắn cũng không coi trọng nhân cách mình quá...
Hạ quyết tâm, Thẩm Phong quay đầu, muốn trước tiên nhìn khuôn mặt của Đại Vũ.
Nàng lúc nàng sẽ ngạc nhiên, nghi ngờ? Hay phẫn nộ? Hay là hết sức thất vọng?
Ồ?
Sao lại có biểu tình này!?
Thẩm Phong vạn lần không nghĩ tới, tiểu Thiên Sứ của mình không chỉ không buồn, trái lại, khóe miệng dần dần xuất hiện ý cười.
Phốc...
Đại Vũ phốc một tiếng nở nụ cười, như đang nghe được một chuyện rất buồn cười, nhìn An Đức Lỗ giống nhìn thằng ngốc,
- Đúng là người ngu nói chuyện trăng sao! Ngươi tốt xấu gì cũng nên tìm cái cớ nào hợp lý hơn một chút đi chớ, lại nói Hải Đường tỷ là nam? Tuy rằng Hải Đường tỷ rất đẹp trai, nhưng nàng cũng rất đẹp gái a, làm sao có khả năng giả đây? Ngươi biên cố sự không thể tin như thế, làm ta muốn giả bộ giật mình cũng làm không được. Hừ, ta thấy ngươi đang làm nhục sự thông minh của ta!
An Đức Lỗ đang cười bỗng nhiên cứng mặt, ngạc nhiên nói:
-Ngươi không tin?
Đại Vũ nhìn hắn như người tâm thần, nói:
- Sao ta phải tin tưởng người xấu như ngươi? Ngươi rõ ràng muốn phá hoại cảm tình giữa và Hải Đường tỷ, muốn phá hư sự tin cậy giữa hai ta, ta đã rõ trong lòng, làm sao tin được cơ chứ? Ta còn tưởng ngươi sẽ dùng kế ly gián gì cao minh lắm, không nghĩ tới lại vụng về như thế, a, là ta... đánh giá cao ngươi rồi.
An Đức Lỗ suýt chút phun máu vì tức chết, sao lại như vậy?
Nội dung vở kịch không phải là thiếu nữ biết được tên kia nam giả nữ, phẫn nộ thất vọng, tin cậy vỡ nát, thiếu niên giả gái không còn Tinh Thần thần uy, không thể đỡ nổi một đòn, hắn thuận lý thành chương tiếp tục chiến đấu, hành hạ tên giả gái đó đến chết, bắt sống tinh linh, sau đó đi đến đỉnh cao nhân sinh...
Mẹ nó chứ, sao kịch bản cùng hiện thực lại trái ngược thế này!
- Hắn đúng là nam! Bản bá tước không nói láo! Không tin ngươi, ngươi, ngươi mò dưới đũng quần của hắn xem!
An Đức Lỗ thẹn quá thành giận buột miệng nói!
- Biến thái!
Đại Vũ biến sắc, trong mắt tràn đầy chán ghét, đưa tay che lỗ tai, quay đầu nói với Thẩm Phong:
- Hải Đường tỷ, chúng ta không cần cùng người xấu nhiều lời, động thủ đi!
Thẩm Phong cứng ngắc gật gật đầu, hắn cầu còn không được nữa là.
Xuất sắc, quá xuất sắc, Đại Vũ tiểu thiên sứ thật sự như một đế hoa xuất sắc, Trần Độc Tú ta cam bái hạ phong a.
Thẩm Phong quyết định trầm mặc dùng hành động thay lời viết, hắn quay đầu nhìn An Đức Lỗ, Thần Biến nhãn càng thêm lạnh lẽo.
Ngoại trừ lý do trong vĩnh hằng quyết đấu phải là cuộc chiến sinh tử cùng việc không để tiểu Thiên Sứ của ta khóc thầm vì thâm cừu đại hận, hiện tại, Thẩm Phong có thêm lý do khác để giết An Đức Lỗ, hắn muốn... Giết người diệt khẩu!
Thẩm Phong tay cầm Quang Minh Thần Kiếm, cất bước xông về An Đức Lỗ!
- Giả gái là loại vô liêm sỉ thế nào chứ! Ngươi là tiểu nhân vô sỉ, dám làm không dám nhận!
An Đức Lỗ tức điên, nhưng không muốn từ bỏ hy vọng lật bàn, chỉ tiếc là hắn đã lớn tuổi nên kỹ năng chém gió không phải là cao thủ.
Vô liêm sỉ, lão Âm Bức mắng người khác vô liêm sỉ, chả có tẹo lực sát thương nào.
Thẩm Phong đương nhiên không để ý, xông về phía hắn.
- Ta chưa từng gặp ai vô liêm sỉ như ngươi!
An Đức Lỗ muốn công tâm, nỗ lực lợi dụng cảm giác áy náy của Thẩm Phong, chỉ tiếc, hắn lăn qua lộn lại cũng chỉ có mấy câu thế này, đối với tên mặt dày hơn mặt đường như Thẩm Phong nào có tác dụng gì.
Khoảng cách đến tầm, Thẩm Phong giơ tay chính là một kiếm, chém ra ba chiêu Nhiên Tinh quang bạo!
Ầm! Ầm! Ầm!
An Đức Lỗ lại nâng linh thuẫn lên, linh thuẫn đầy rẫy hắc ám nguyên tố trước lực lượng Thần thánh Quang Minh, thực sự yếu đuối không thể tả, hai chiêu quang bạo liền bị chém nát.
Còn sót lại chiêu thứ ba, An Đức Lỗ lấy đao khí đón đỡ, nhưng linh năng lực của hắn có thuộc tính hắc ám, chém ra đao khí cũng đầy khí tức hắc ám, vẫn không đỡ nổi một đòn.
Két
Quang bạo hỏa hoa giống như dầu ngâm nước bắn tung toé, văng lên bả vai An Đức Lỗ, lại một trận tiếng vang cháy khét, An Đức Lỗ kêu la thảm thiết, trong mắt hắn bây giờ sự thù hận cùng sát ý càng thêm nồng nặc, nhưng phần hiều là hoang mang, sợ hãi.
Thần thánh cùng Quang Minh là khắc chế cứng của hắn.
Nếu như là Thánh quang, Thánh quang của tín ngưỡng lực của giáo đồ Giáo đình, hắn còn có thể dùng hắc ám lực lượng phản phệ, dù sao hắc ám cũng có tác dụng khắc chế Quang Minh, hắc ám cũng có thể nuốt chửng Quang Minh.
Nhưng xui xẻo thay, Thẩm Phong sử dụng là Thần uy - Quang Minh, đó không phải là Quang Minh thông thường, không phải do tín ngưỡng nhân gian sinh thành, mà đó chính là lực lượng của Thần, là thần uy siêu phàm!
Đến từ Thần Quang Minh, so với Huyết tộc hắc ám cùng tà ác, trên bản chất đã cao cấp hơn rất nhiều.
Giống như uy áp chủng tộc, loài bò sát ở trước mặt rồng thì chỉ có thể quỳ rạp xuống đất, run lẩy bẩy!
Đáng chết!
An Đức Lỗ tức giận không ngớt, ba hoa vô dụng, chính diện thì đánh không lại, hắn nên làm gì đây?
Chỉ có thể dùng tiêu hao chiến!
An Đức Lỗ đa mưu túc trí, rất nhanh liền nghĩ ra phương pháp ứng phó, Ngự Thần giả cùng Tinh Linh liên hợp chiến đấu, hao tổn chính là gấp đôi, Ngự Thần giả hao tổn thể lực cùng linh năng lực, Tinh Linh thì lại hao tổn tinh lực cùng Thần lực, nếu như có một người không chống đỡ nổi, Ràng buộc sẽ biến mất.
Hắn muốn thắng, chỉ có thể cố gắng chống đỡ.
Giải quyết Tinh Linh trước cũng là một biện pháp, nhưng cái biện pháp này càng thêm khó khăn, bởi vì ngự thần giả có thể dưới tình huống Tinh Linh tự nguyện mà triệu hoán tinh linh đến bên người trong nháy mắt.
Vì lẽ đó, thông thường mà nói, ngự thần giả cùng Tinh Linh khi chiến đấu đều tách ra, một khi Tinh Linh gặp nguy hiểm, ngự thần giả có thể triệu hoán, Tinh Linh sẽ thuấn di đến bên cạnh mình.
An Đức Lỗ suy tính, lúc này làm ra phán đoán, bắt đầu tìm đường trốn, sau khi chạy trốn, triệu hoán ra hai cỗ phân thân.
Bản tôn cùng hai cỗ phân thân bắt đầu phân ra mà trốn!
Hắn tốt xấu gì cũng là Tiên Thiên cao thủ, luận tốc độ, đối phương không phải là đối thủ của hắn!
Vèo!
Bỗng nhiên, một đạo kim quang lấp loé, như một sao chổi bay nhanh mà đến, trong chớp mắt, Thẩm Phong trước đó còn cách xa hắn hơn mười mét, đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn!