Phàn Chân Tường mời bốn gã hán tử ngày đêm thay phiên canh gác. Hơn nữa kho hàng còn đặt ở nơi náo nhiệt, bọn trộm đạo cũng kiêng dè đôi chút. Đã vài năm rồi, cũng rất ít xảy ra mất mát gì.
“Ngày thường, nếu ko được ta cho phép, có thể tự do ra vào kho hàng chỉ có Quý quản sự, chuyện phân bố hàng hóa đều do hắn xử lý.”Phàn Chân Tường vừa dẫn Đoàn Ngọc vào trong, vừa giải thích: “Trong kho hàng, vải dệt đều được sắp xếp rất ngăn nắp theo chất lượng cũng như xuất xứ từ phường dệt nào. Mỗi khi xuất nhập hàng đều được ghi lại kỹ càng. Thủ kho sẽ phụ trách phân chia đối chiếu, nếu xảy ra vấn đề gì cũng dễ dàng truy cứu.”
Hắn thật cẩn thận gìn giữ việc kinh doanh của tiệm vải. Đối với thủ hạ cũng ko bạc. Một số người làm chủ chốt đều là từ thời gia phụ truyền đến tận bây giờ. Tín nhiệm đã nhiều năm, cũng ko lo lắng sẽ có kẻ nào sau lưng mình giở trò.
“Ah.”
Thấy quy mô kho hàng thật quá rộng lớn. Đoàn Ngọc nghe nam nhân xấu xí giới thiệu, thì khu thứ nhất trung bày các sản phẩm dệt quý giá hoặc hàng thêu.
Thu vào hoặc xuất ra đều phải ghi chép chi tiết, phân loại thật công phu. Tất cả đều được xử lý vô cùng cẩn thận. Nam nhân xấu xí nhất định là đầu tư ko ít tâm huyết làm cho bố trang thịnh vượng.
“Nói cho ta biết nhiều như vậy để khoe khoang hả?” Cậu hừ 1 cái: “Đừng cho là ta sẽ vì mấy đồng bạc mà sống chết theo ngươi nga.”
“Ngươi đương nhiên sẽ không.” Hắn cười nói: “Ta thực may mắn vì ngươi ko phải người như thế”
“…” Đoàn Ngọc bỗng chốc nghẹn lời, ko nói gì được nữa.
“Đến đây, ta dẫn ngươi đi xem chỗ khác.”
Bị nắm mũi dẫn đi, đến 1 nơi hai bên đều là những xấp vải bố màu sắc thật rực rỡ làm người khác phải hoa mắt. Đoàn Ngọc đã mất hết kiên nhẫn, kiếm ăn sao lại nhiều lời thế kia. Cậu mất bình tĩnh kêu lên. “Tóm lại là ngươi muốn ta mang hàng gì đến đâu hả?”
Trở lại nơi trưng bày phía trước, Phàn Chân Tường cầm lấy 1 quyển sổ đang treo trên giá gần đó, cúi đầu nói: “Thấy tầng cao nhất ở đằng kia ko, lấy hai cuộn lên xe ngựa đi.”
Đoàn Ngọc ngẩng mặt lên, thoáng chốc, mắt bùng lên hai đám lửa, mở miệng kháng nghị: “Kệ cao như vậy, ta làm sao lấy được?” Cậu ko giống tên tráng kiện như gấu này áh. Nói ko chừng chưa leo được tới đó đã bị té xuống chết mất luôn rồi.
“Phía trước có bàn kê kìa[1], dùng nó đi.” Với tay để lấy đồ vật ở nơi cao chót vót như vậy, đối với cậu thật ko thoải mái chút nào. Có bàn kê cũng thật tiện lợi mà.
“Lấy thì lấy!” Đoàn Ngọc ko thể ngờ được là chính mình cũng có ngày hôm nay. Cuộn cuộn ống tay áo, bước lên bàn kê, bắt đầu khiêng ra vải dệt –
Chỉ chốc lát sau, cậu mệt đến đổi ko thở ra hơi. Mấy năm nay, ngày ngày đều sống quá an nhàn sung sướng ko hề động tay vào chuyện gì cả nói chi đến làm việc nặng như vậy. Vì thế mồ hôi ứa ra như tắm ko tự chủ được mà làm ướt cả xiêm y.
Phàn Chân Tường lén dò xét, thấy gương mặt xinh đẹp đang đỏ ửng lên vì tức giận. Động tác cùng dáng vẻ thật thô lỗ, nếu so với ấn tượng trong quá khứ thì thật giống như hai người khác nhau. Bất động thanh sắc mà lui lại vài bước, đứng 1 bên vừa quan sát vừa ra lệnh.
Khuân qua vác lại được vài cuộn, Đoàn Ngọc cả người mồ hôi đầm đìa, “Hô…” cậu thở dốc. Thật bực mình mà đá vào xe ngựa 1 cái. Đầu thật choáng váng, đầu óc ko rõ ràng, đến tột cùng là còn thiếu thứ gì nữa vậy trời.
Lần đầu tiên trong đời làm việc nặng như vậy. Thật mệt chết đi được mà…..
Hận đến độ nghiến răng nghiến lợi. Quay đầu trừng mắt với nam nhân xấu xí đang đứng trong kho hàng. Lòng thầm đem tổ tiên 18 đời của hắn ra mà chửi……Mắng từ đời tổ phụ cho đến cả thế hệ con chát chưa sinh ra. Đều thật bất lương như nhau mà…..
Mẹ nó, xấu xa!
Ngẩng đầu nhìn sắc trời bắt đầu tối dần bên ngoài, Phàn Chân Tường cuối cùng cũng đã ghi xong hàng cuối cùng, dặn dò: “Thẩm Tứ, ta dẫn Đoàn nhi về nhà, mọi chuyện của bố trang giao lại cho ngươi nga.”
“Ah, gia mau về đi, tiểu thư chắc đang đợi ngài dùng bữa đó.” Nó nghiêng đầu nhìn nhìn phía sau 1 cái. “Sao ko thấy Đoàn công tử bước ra?”
“Hắn mệt rồi.”
“Ah.” Thẩm Tứ nhắc nhở: “Gia, Đoàn công tử sau này, tốt nhất là nên thay nam trang đi. Nếu ko, người ngoài sẽ hiểu nhầm gia bảo nữ nhân làm việc nặng đó.”
Phàn Chân Tường cười nhạt nói, “Hắn sẽ thay.”
Thong thả bước vào bên trong, ánh mắt ôn nhu tìm kiếm 1 bóng dáng đang dựa vào tường. Nhân dường như đang ngủ. Phàn Chân Tường tiến đến nhẹ nhàng vỗ vào mặt cậu gọi: “Đoàn nhi?”
Chớp chớp đôi mắt mệt mỏi, Đoàn Ngọc ko còn chút sức lực nào mà nói. “Tránh ra…..”
“Ngươi mệt lắm sao?”
Nghe vậy, cậu hừ 1 cái, miễn cưỡng dựng thẳng thân hình, mạnh miệng nói: “Nói bậy! Ngươi cho ta yếu như sên sao?”
“Còn tinh thần như vậy là tốt rồi.” Phàn Chân Tường bỗng nắm lấy cậu. “Đến, ta dẫn ngươi về nhà.”
“Đừng chạm vào ta!” Chớp mắt 1 cái gạt ra cánh tay to lớn của nam nhân ra. Đoàn Ngọc đi thẳng ra trước cửa –
Chợt quay đầu lại, cậu phải nói cho thật rõ: “Ta chẳng qua chỉ là đánh cược thua ngươi mà thôi. Ngươi đừng nghĩ là ta sẽ cam tâm tình nguyện theo ngươi. Cũng đừng quên khế ước bán thân của ta đang ở trong tay ai” Hừ!
Phàn Chân Tường lặng lẽ theo sau người, trong khoảng khắc liền tiến lên, vẫn kiên trì như cũ mà nắm lấy tay cậu, cũng ko ngại giải thích. “đừng quên lúc này, ngươi là của ta. Phải để ta nuôi dưỡng đó.”
Đoàn Ngọc lạnh giọng: “Ngươi tiêu tiền giỏi lắm sao? Ngoài kia còn ko biết bao nhiêu đại gia đặt tiền dưới chân ta kìa. Ko kém cạnh gì ngươi đâu nga.”
“Ta biết.” Giọng Phàn Chân Tường cũng lạnh ko kém.
Hai người cùng nhau bước ra ngoài. Phàn Chân Tường lần đầu tiên trong đời đã nắm tay người khác về nhà. Cùng nhau tản bộ cũng ko có gì xấu cả.
Đoàn Ngọc ko tránh được cái nắm tay của nam nhân. Trong đầu như có lửa đốt, cắn răng nuốt vào những gì vùa nguyền rủa, theo nam nhân về nhà. Đôi chân mỏi nhừ tưởng chừng gẫy đi được cũng ko hề hé răng.
Trải qua 1 lúc khác biệt với sinh hoạt thường ngày. Đoàn Ngọc sau khi trở về nhà liền ngủ bất biết liền một mạch đến bữa tối.
Hôm sau, trời vừa hừng sáng, cậu lại bị nam nhân lay tỉnh, sau khi tắm rửa, ăn sáng liền cùng nhau xuất môn.
Cậu cuối cùng cũng biết được công việc của nam nhân xấu xí là giống nhau như đúc. Hai người vẫn đi sớm về trễ. Khi về đến nhà là cậu liền nằm dài trên cái giường La Hán. Vẫn ko thể nào nuốt trôi cơm như cũ.
Liên tục mấy ngày…… Hắn vẫn cứ kiên quyết kéo dài thể lực cạn kiệt của cậu.
Ban ngày, cậu đi theo hắn, gương mặt trắng tươi trương ra thật thối, khuân vác vải dệt thật nặng nhọc. Ban đêm, cậu ngủ mê man. Tỉnh lại, hơi có chút sức lực là trừng mắt với nam nhân xấu xí. Nói mấy lời ko hay ho. Tính tình thật sự rất bướng bỉnh.
Quan hệ của hai người rõ ràng là đang phân rõ chiến tuyến. Dần dần khiến bọn người hầu trong nhà dóm ngó, lén lút râm ran bàn tán –
“Gia vừa trung hậu vừa thật thà, sao lại bao dưỡng tiểu quan nhi …. Việc này….”
Mọi người không thể thừa nhận.
“Gia là con trai độc nhất. Sống chết cũng ko thú thê, lại cùng 1 chỗ với nam nhân. Thế thì sao có thể nối dỗi tông đường được đây?”
“Gia của chúng ta bị khùng rồi!”
“Đúng vậy ah, mọi người nhìn xem. Đoàn công tử này thật quá xinh đẹp. Mặt trái xoan nè, môi ko tô son mà vẫn đỏ tươi. Ánh mắt lại như câu hồn. Gia nếu như ko nói, ai cũng nhìn ko ra được hắn là nam nhân.”
Nha hoàn Thanh Y bĩu mặt tỏ vẻ khinh thường, “Chúng ta muốn chính là phu nhân, không phải thanh lâu nam kỹ ah!” Ánh mắt lén lút nhìn về phía đại sảnh. Nàng chẳng có chút ấn tượng tốt đẹp nào với Đoàn công tử này cả.
Hồng Tụ cũng xen mồm vào nói: “Không biết Đoàn công tử kia đã sử dụng mị thuật gì khiến gia mê mệt như vậy? Chả trách gia khác thường như thế, ra ngoài tầm hoa vấn liễu, rồi đến nơi yên hoa dơ bẩn kia tìm về thứ tốt gì ko biết.”
Mỗi người 1 câu, ta nói trời tròn, ngươi nói đất vuông. Trọng yếu vẫn là, ai cũng biết gia rất thành thật, sợ rằng ngài tốn tiền ôm mỹ nhân rồi bị lừa ko ít ngân lượng đi.
“Hừ, cái người kia đó. Thái độ thật xấc xược, tự cao tự đại, chẳng coi ai ra gì cả.”
“Không biết tiểu thư có phản đối ko ta?”
“Gia luôn luôn rất chìu chuộng tiểu thư. Nếu tiểu thư phản đối Đoàn công tử tiếp tục ở lại, nói ko chừng gia sẽ tỉnh ngộ đúng lúc. Ko mờ mờ ám ám ở cùng 1 chỗ với người kia nữa.”
“Rốt cuộc, tối nay Đoàn công tử cũng bước ra khỏi phòng cùng với gia. Bọn họ hiện đang dùng bữa cùng với nhau. Chúng ta đứng một bên lén xem thái độ của tiểu thư được ko?”
Vài nha hoàn đang nghe lén ở ngoài, đều cùng hy vọng xa vời là tiểu thư sẽ sớm tống cổ Đoàn Ngọc ra khỏi cửa.
Một đôi mắt trong suốt thỉnh thoảng lại lén nhìn trộm mình. Kia cũng ko xinh đẹp là bao, nhưng lại có khí chất dịu dàng ôn nhu uyển chuyển, hình như đang thẹn thùng mà cúi đầu. Vì nam nhân xấu xí mang thêm người về dùng cơm sao. Tiếp theo, Đoàn Ngọc thấy nàng thong thả bước đến bên bàn rồi ngồi xuống.
“Ca, Đoàn công tử dùng cơm.”
Giọng nói của nàng thật êm ái mềm mại, thật dễ nghe như chim hoàng oanh đang hót vậy.
Đoàn Ngọc sau 1 lúc lâu ngạc nhiên thì giờ phút này mới biết nam nhân xấu xí còn có muội muội. Lại còn bị tàn tật nữa!
“Nàng phải xuất giá sao?” Tự nhiên bật miệng nói ra. Nhất thời ko để ý là lời nói của mình có làm người khác bị thương ko?!
Đôi mắt trong suốt của Phàn Chức Vân tối sầm lại. Mặt mày biến sắc nhưng ko dám liếc Đoàn công tử lấy 1 cái. “Đúng vậy ạh, ca ca đã tìm cho muội được 1 phu quân.”
“Lục Tam Thiểu sẽ ko chê bai gì Vân nhi đâu!”
Phàn Chân Tường gắp cho cậu ít rau, xem cậu như người trong nhà mà giải thích: “Đều tại ta sơ xuất, quên nói cho ngươi biết chuyện này. Thấy ngươi gì thật ngờ nghệch, là cảm thấy tiếc cho Vân nhi sao?”
“…” Đoàn Ngọc nhất thời kinh ngạc nhiên. Nam nhân xấu xí lại đỡ giúp lời, tránh cho cậu khỏi phải thất thố, đồng thời cũng là đang trấn an nữ tử tàn tật.
Thoáng chốc, cậu ko đành lòng đem người tàn tật ra mà trêu ghẹo. Nghĩ thầm, làm người khác chán ghét vẫn còn rất nhiều cách thức đi. Lập tức thu hồi ý xấu. Cậu thật hối lỗi nói: “Là ta lỡ lời.”
“Không sao đâu.” Phàn Chức Vân yếu ớt mỉm cười, ko bởi vì thế mà ghét bỏ người mà ca ca đã dẫn về này.
Nàng tin tưởng thân nhân duy nhất của mình. Cũng tin vào con mắt nhìn người của ca ca. “Mời dùng cơm.” Vui vẻ tỏ ra thiện ý. Nàng ko hy vọng tật nguyền trên người sẽ làm người khác khinh ghét.
“Cám ơn.” Đoàn Ngọc cúi đầu, cầm lên chén cơm đang nóng hôi hổi. Lòng dâng tràn cảm xúc ấm áp. Bỗng nhiên, cậu lại ko thấy là muội muội của nam nhân xấu xí kia ko đẹp. Khí chất dịu dàng của nàng đã sớm che lấp đi dị tật kia mất rồi.
Mắt lén dò xét nam nhân xấu xí – hứ!
Mày nhăn lại, Đoàn Ngọc không khỏi bực mình. Cảm giác của cậu đối với hai huynh muội này sao lại khác xa nhau như thế?!
Giây lát, Phàn Chân Tường lại tiếp tục giải thích với cậu: “Nhà chồng của Vân nhi cũng là gia đình danh tiếng trong thành. Lục gia lão phu nhân thường hay hành thiện tích đức, làm cầu sửa đường, giúp ko biết bao nhiêu người rồi. Chắc ngươi cũng biết Lục phủ vào mồng 1, 15 hàng tháng đều phân phát lương thực cho dân chúng nghèo khổ. Người ta thường nói: Nhà nào thường hay làm thiện thì sẽ hưởng phúc đến suốt đời. Lục gia chỉ còn lại huyết mạch duy nhất – Lục Tam Thiểu. Nhân cách cũng ko tệ, ta tin là y sẽ đối xử rất tốt với Vân Nhi.”
Trợn tròn mắt, chén cơm trong tay Đoàn Ngọc chớp mắt 1 cái liền rơi xuống.
「Loảng xoảng!」
Sắc mặt của cậu cũng theo đó mà biến đổi.
“Sao vậy?” Phàn Chân Tường để chén xuống, cúi đầu quan tâm: “Tay ngươi ko có sức sao?”
Đoàn Ngọc như để ngoài tai.
Phàn Chân Tường nghĩ thầm mấy này qua đều bắt cậu liên tiếp làm khổ sai. Đối với người quen sống an nhàn mà nói thật khó tránh khỏi nuốt ko trôi cơm.
“Bảo nha hoàn lấy chén đũa mới đến đây.”
Phàn Chức Vân cũng để chén xuống, lập tức đến bên cửa gọi, xong liền đến bên cạnh Đoàn công tử gom lại mấy hạt cơm.
“Vân nhi, bảo bọn nha hoàn dọn dẹp là được rồi.”
“Ca, mấy việc nhỏ như vậy, ko nên làm phiền đến bọn họ.” Nàng ko thích đến cả những chuyện vặt vãnh cũng phải nhờ người khác làm hộ.
Phàn Chân Tường cũng ko ngăn cản nữa, cứ để mặt Vân nhi thu dọn mấy mảnh chén vỡ. Hắn chỉ dặn dò: “Cẩn thận đừng để cắt vào tay nha.”
“Muội biết rồi.” Ca ca luôn khen ngợi nàng có đôi tay khéo léo. Đây chính là ưu điểm của nàng.
Nhất thời không muốn ăn nữa, Đoàn Ngọc liếc xéo 1 cái, xong đẩy đẩy chén cơm đến trước mặt nam nhân xấu xí. Hắn gằn giọng: “Ta ăn ko vô” Xong liền đứng dậy gạt gạt những mảnh vỡ dưới chân ra 1 bên, mặt giận dữ rời khỏi phòng.
Thấy vài nha hoàn đang nghe ngóng ở ngoài. Cậu liền bảo: “Còn ko mau đến giúp dọn dẹp!”
Đám người của Thanh y và Hồng Tụ đều hoảng sợ. Ngữ khí của Đoàn công tử thật tệ ah.
Phàn Chân Tường nhìn theo bóng lưng của cậu. Rất buồn bực, sao tự nhiên lại phát cáu lên như thế ah?!
Cơn giận cứ đè nặng ngực, những cảnh sắc của ngôi nhà lần lượt lướt qua đôi mắt tối tăm của Đoàn Ngọc. Mắt quét qua cổng vòm có hoa rủ xuống, ký ức đã phong tỏa trong trí nhớ lại hiện lên. Dưới ánh trăng cuối tháng mờ nhạt –
Một đám người cầm chổi đuổi cậu và nương ra ngoài. Dọc đường cậu cứ ko ngừng hét lên thật thê lương: “Đừng đánh nương của ta…..”
Phiền muộn, phiền muộn, phiền muộn –
Lòng đầy bi phẫn mà tấu 1 khúc. Mạt, khiêu, cấu[2] cũng theo đó mà ngân nga. Tay cứ lên xuống tiến lui, tạo ra 1 bản đàn thật trầm thấp và hùng hậu –
Lòng đầy bi thương mà phát tiết. Âm luật thật vội vàng và lộn xộn truyền ra khỏi phòng, khiến người khác phải cúi đầu nghiêng tai mà lắng nghe, ai cũng e sợ tiết tấu buồn bã lúc cao lúc thấp kia. Âm nhạc chứa đựng lòng người. Rõ ràng –
「Bựt!」
Dây đàn đứt đoạn.
Bảy dây đàn trong nháy mắt trở nên im lặng. Ko gian xung quanh liền trở về sự yên tỉnh vốn có của nó.
Bọn người hầu bên ngoài phòng liền lập tức hoàn hồn. Mắt của mọi người đều cùng 1 lúc mà nhìn vào bên trong cửa sổ, thấy 1 thân ảnh đang từ từ biến mất. Trong phòng cũng đột nhiên tối sầm lại. Vài người trong đó liền hướng mắt nhìn về chủ tử –
Gia vẫn còn bất động như núi.
Giây lát, bọn người hầu đều rời khỏi khoản sân trước phòng của chủ tử. Ai nấy đều than thầm: Người thành thật như gia vậy sẽ ngốc đến khi nào đây….
Cơn giận của Đoàn nhi thật ko nhỏ.
Phàn Chân Tường gắn lại dây đàn, thầm nghĩ sức lực thật lợi hại, đánh đến dây đàn đứt luôn.
Nghĩ mãi ko ra, rốt cuộc sao cậu lại giận đến thế chứ?
Ánh mắt bình yên nhìn về cái giường khắc hoa phía sau bình phong. Thấy cậu đang cuộn mình trên cái giường la hắn mà ngủ[3] . Cả thân người dựa sát vào mép giường, mặt lộ ra nụ cười thật hiền lành và thỏa mãn.
Cố ý bắt cậu làm việc mệt mỏi để ngủ thật ngon.
Vô tình đã kéo cậu vào thế giói của mình, quen với mọi chuyện xung quanh.
Lòng kìm ko được mà giơ tay vuốt nhẹ gương mặt trắng tươi. Thật cẩn thận kiểm tra xem cậu có bị thương hay ko.
Lén lút, tay men dọc theo đường cong của thân hình kia. Chuyển động đến cuối giường, thấy dưới chăn đang lộ ra 1 cổ chân trắng nõn. Hắn liền lấy sợi tơ hồng trong cái túi đeo ở thắt lưng ra, thật cẩn thận quấn quanh nó rồi thắt lại.
Lòng mang đầy tư tâm. Hy vọng cậu đừng mê muội yêu thương người khác nữa. “Hãy nguyện ý cho ta cơ hội đi…..” Giọng nói dịu dàng như gió thoảng, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của người đang ngủ say.
Lâu thật lâu sau, Phàn Chân Tường mới dời đi ánh mắt tham luyến. Chầm chậm bước ra ngoài bình phong, chuẩn bị đi ngủ. Tận sâu trong lòng vẫn quẩn quanh bên người còn lại trong phòng.
***
Ngày nào tỉnh lại, thì cả người đều đau nhứt cả. Đoàn Ngọc cắn môi rủa thầm: Nam nhân xấu xí thật độc ác, nhẫn tâm ngược đãi cậu. Sau này sinh con nhất định sẽ ko có *!
Cậu vẫn đang thích ứng với hiện tại. Nó khác hẳn với quá khứ đầy người hậu kẻ hạ trước đây. Giờ ko còn nghi ngờ gì nữa, nam nhân này bắt cậu lao động trả công chính là được ăn cơm rồi.
Ko thèm tốn hơi thừa lời làm chi nữa. Nhướng cao mày nhìn nam nhân đang chậm rãi dùng bữa trước mặt – Haiz, ánh mắt đằng đằng sát khí đang bắn về phía người đáng chết kia.
Đoàn Ngọc ăn như hổ đối. Mỗi ngày đều phá vỡ hình tượng hoàn mỹ để người ta ghét bỏ.
「Rầm!」để chén xuống, cậu ngồi bắt chéo chân hỏi: “Hôm nay, muốn ta làm cái gì nữa hả?!” Cứ sai cho đã đi, bất luận là hầu rượu, hầu ngủ, lao động khổ sai, đến đánh đàn, tạp dịch, cậu đều sẽ tất tần tật làm được hết. Rồi cậu lại sẽ có cơ hội đem 18 đời tổ tông của hắn ra mà rủa xả!
Phàn Chân Tường thấy cậu đang mượn xiêm y của Vân nhi. “Ngươi có chắc là ko muốn thay ra nam trang trước khi ra ngoài ko?”
“Mơ tưởng!” cậu cũng ko quên mình có thân phận gì. Cậu cũng ko phải là vật sở hữu của nam nhân xấu xí kia. “Nếu ngươi có gì bất mãn đối với ta, thì có thể đi bao tiểu quan khác hầu hạ nga.”
“Ta sẽ không.” Phàn Chân Tường nhìn cậu thật dịu dàng. Gắp cho cậu 1 miếng thịt, dặn dò: “Ngươi ăn nhiều chút nha, như thế mới có sức mà bán hàng.”
Đoàn Ngọc dùng tay bốc miếng thịt cho vào miệng, tiếp theo đó làm ra vẻ thật khủng khiếp nói: “Ngươi đổi đầu bếp được rồi đó. Thức ăn này so với Trích Tinh lâu thật dỡ tệ mà.”
Phàn Chân Tường lại gắp 1 ít đồ ăn vào chén của cậu, trả lời: “Ta sẽ ko đổi đâu. Thức ăn trong nhà này ko hợp khẩu vị của ngươi. Ngươi có thể từ từ thích ứng nga.”
“Ta không thích ứng đâu.” Phun miếng thịt vào chén, dùng tay đẩy đến trước mặt hắn, ngầm tỏ ra là mình đang cự tuyệt.
Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đôi mắt dịu dàng trong chốc lát –
Đoàn Ngọc thẳng thắn nói: “Ta không thích ngươi, cũng không muốn hầu hạ ngươi, lại càng không hứng thú gì với thân phận của ngươi. Chừng nào thì ngươi mới đồng ý trả lại tự do cho ta?”
Phàn Chân Tường ngạc nhiên, ko ngờ miệng cậu lại nhanh đến như thế. Nói một hơi ko vấp từ nào cả.
Hắn cũng nói ra sự thật: “Ta đã sai người đưa cho ma ma 1 số ngân lượng. Hiện giờ ngươi vẫn là của ta. Chuyện này, Trích Tinh lâu Hoa lão bản cũng biết rồi. Khế ước bán mình của ngươi ko phải đang ở trên tay y sao. Y ko đến dẫn ngươi về, thì ngươi là của ta rồi.”
“Ngươi…” Cắn cắn môi, cậu cũng nhớ thật rõ Hoa gia cũng có quen biết với Phàn gia của Cẩm Tiêm bố trang.
Đoàn Ngọc dời mắt ra cửa phòng. Nam nhân xấu xí đã thức tỉnh cậu. Giá trị duy nhất của cậu chính là để mua bán.
Cậu đứng dậy. Chậm chậm bước đến cài cửa. Quay người lại, buồn bã ko 1 tiếng động mà cởi thắt lưng, để mặt nó rơi xuống mặt đất. Hai tay tiếp tục gỡ ra toàn bộ xiêm y, để lộ khuôn ngực trắng như tuyết. Cậu thật sầu muộn mà gọi: “Ngươi đến đây, muốn làm gì cũng được, ta sẽ cho ngươi thỏa lòng.”
「Bộp!」
Phàn Chân Tường để chén xuống, ko chịu nổi ngữ khí như vậy của cậu.
Ánh nhìn cứ bị đôi mắt đen, sâu như hai đằm mực lạnh như băng thu hút. Môi mỉn cười mị hoặc người khác. Trong nháy mắt đã đưa ra được thái độ đối phó. Hắn chẳng qua cũng chỉ là khách hàng của cậu thôi. Ngựa quen đường cũ thoát y thật thành thạo. Ý chí nhanh chóng khống chế cơ thể giấu đi biểu tình khinh ghét.
“Đoàn nhi, sao lại miễn cưỡng mình như thế. Ta ko bắt buộc ngươi làm mấy chuyện này đâu.” Hắn nhăn chặt mày, ko khỏi nhớ lại cậu ở dưới thân hắn say mê biết chừng nào. Vẻ mặt thật ko giống như bây giờ, đôi mắt vừa ướt át vừa thâm tình, môi thở ra nhiệt tình đáp lại hắn. Nhanh chóng dán chặt lấy người, nóng hôi hổi. Lúc đó là cam tâm tình nguyện kính dâng…..Thật quá châm chọc mà, câu kính dâng nhưng lại nhận sai đối tượng là “Hắn!”
Đoàn Ngọc chớp mắt 1 cái liền cắn môi. Nam nhân xấu xí tạo cho người khác cảm giác áp bách. Rõ ràng mặt bị nâng lên, hung bạo nắm chặt cằm cậu.
Khoảnh khắc, môi nam nhân tựa như lông chim quét nhẹ qua làn môi mềm mại của cậu. Tai lạ phản pất được tiếng thì thầm: “Nhớ cho kỷ. Ta chưa bao giờ nghĩ là ngươi bán thân.”
Giọng nói kia thật ôn nhu nhưng cũng rất mạnh mẽ. Trong nháy mắt đã chạy ngay vào lòng cậu. Ngân vang gấp ngàn lần.
Phàn Chân Tường phút chốc buông cậu ra. Cúi người nhặt lên xiêm y. Động tác thật ôn nhu mặc vào lại cho cậu. Toàn thân hắn vẫn rất chỉnh tề.
Cả người run rẩy, Đoàn Ngọc đứng ở cửa phòng, cố chống đỡ thân mình. Chân cậu trước mặt nam nhân đã mềm nhũng ra.
“Tránh ra.” Cậu cắn môi buồn bã kêu.
Phàn Chân Tường trở lại chỗ ngồi, tiếp tục yêu cầu: “Đến đây dùng bữa với ta đi.” Hắn sẽ kiên nhẫn chờ đợi. Ko cần mở miệng bắt buộc, thiên hạ cũng sẽ tự động đến gần. Cam tâm tình nguyện mà gắn kết với hắn.
Đoàn Ngọc đống mạnh của lại, bước ngược ra ngoài phòng. Hoàng toàn ko biết trong thời khắc đóng cửa lại đó thì môi của người trong phòng cũng đồng thời vang lên tiếng thở dài.
“Gia, Đoàn công tử vẫn ko chịu mặc nam trang ạh.” Chuyện kỳ quái này đã kéo dài 1 thời gian rồi. Hễ ai gặp qua cậu đều nghĩ đó là nữ nhân. Hiểu lầm kia thật giống như quả cầu tuyết càng lúc càng lớn. “Thậm chí có vài người còn nghĩ là gia dẫn kỹ nữ vào nhà nữa. Hôm qua, Tiền tiểu thư thật khó chịu mà đến hỏi tội. Hỏi xem gia bị hồ ly tinh ở đâu câu dẫn nữa đó.”
Tiền tiểu thư này da mặt cũng thật dài nha. Nghe nói là đến bố trang trên danh nghĩa là mua vải nhưng lại làm loạn cả buổi trời. Thật khiến người ta phải phiền não mà. “May mắn là gia và Đoàn công tử ngày hôm qua ko có mặt ở bố trang. Bằng ko ah, tiền tiểu thư kia thật ko dễ đối phó mà.”
“Ai không dễ đối phó?!”
Đoàn Ngọc chầm chậm bước xuống cầu thang. Mấy lời nói của Thẩm Tứ, nữa chữ cũng ko lọt vào tai. Nam nhân xấu xí mà cũng có người nguyện ý dính lại sao – “Là cô nương nhà ai mắt bị mù như vậy?”
“Là thiên kim của Tiền lão gia ạh.” Thẩm Tứ lập tức nói ngay, “Đoàn công tử ngài đừng hiểu lầm nha. Gia ko quan tâm gì đến cô nương đó đâu. Luôn tận lực giữ khoản cách luôn.” Này cũng giống như gia đối với Đoàn công tử vậy. Những lời này nó vẫn chưa nói ra.
Trong nhà, mọi người đều nhìn được, hiểu được – Thì ra gia mang Đoàn công tử bên người là để dạy người học thôi. Mà cậu ta lại ko quen với chuyện ngày ngày phải làm việc nặng nhọc. Vì thế nên hắn đối với gia có phần lạnh lùng ah.
Có lần Thẩm Tứ về nhà lúc nửa đêm, nghe bọn nha hoàn tám chuyện nói gia và Đoàn công tử phân giường ngủ riêng. Cũng chưa hề thấy qua cậu ta đối xử hòa nhã với gia. Mọi người đối với xuất thân của cậu đều lạnh nhạt phản cảm. Nhưng lại kiêng dè nhân là người của chủ tử nên làm chuyện gì cũng ko dám lộ ra vẻ khinh thường.
“Àh.” Đoàn Ngọc thuận miệng trả lời. Mặc kệ nam nhân xấu xí có cô nương để ý hay ko. Này ko liên can gì đến cậu hết nha!
Cầm 1 quyển sổ đưa cho nam nhân xấu xí xem. Ngữ khí của cậu thật cứng nhắc: “Ngươi muốn ta học tính sổ. Nhưng ta nhìn ko biết gì hết. Cái gì cũng ko hiểu.”
Cậu thật nghiêm chỉnh ở trên lầu hết buổi sáng. Tùy tiện mở vài quyển sổ ra coi, chỉ là giả vờ để đối phó thôi.
Quay mặt đi, đến liếc nam nhân lấy 1 cái cũng lười.
Đây là thái độ gì vậy trời……Ách, Thẩm Tứ nhận lấy vẻ mặt đáng ghét của Đoàn công tử. Nhìn lại gia 1 cái, ánh mắt kia thật ôn nhu chìu chuộng……Sao cậu ta lại ko nhìn thấy ah.
“Ko sao cả.” Phàn Chân Tường giơ tay cầm lấy vai cậu, xoay nhẹ lại làm cho cậu cả người cũng phải quay lại nhìn hắn.
Động tác dịu dàng nhưng lại hàm chứa sự chuyên chế ra mặt. Ko để cho cậu lãng tránh, Phàn Chân Tường nhìn cậu thật chậm rãi bước lên cầu thang. Mắt sáng lên, ko dưới trăm lần hắn đã thấy cậu tức giận rồi ah.
Nghĩ thầm đã quan sát cậu được 1 thời gian rồi. Trong nhà, cậu chì chủ động gần gũi với Vân nhi, ngoài ra thì làm như ko nhìn thấy ai vậy. Sau khi ăn cơm thì tắm rửa trở về phòng là nằm xuống ngủ ngay. Cậu ở sau bình phong cuộn mình lại như muốn ngăn cách với thiên địa, phong tỏa chính mình.
Mà hắn cũng nguyện ý cho cậu 1 ko gian tự do, chỉ lặng yên đứng cạnh bên. Đêm đêm nhìn trộm sợi tơ hồng nơi cổ chân. Có bị tháo xuống hay ko?
Đoàn Ngọc nhanh chóng nắm chặt tay. Ko cam lòng bị nam nhân xấu xí điều khiển như thế. Đến khi nào mới thoát khỏi hắn đây…..
Nam nhân xấu xí ko nhìn thấy cậu đang trương ra cái mặt thối. Cứ bảo cậu hết dỡ lại chuyển hàng. Hơn 10 ngày sau khi đến đây, cậu cũng đã biết rõ Cẩm Tiêm bố trang có đến 8 cửa hàng khác nhau ở trong và ngoài thành. Vải dệt được lấy về từ các phường dệt lớn nhỏ. Nam nhân xấu xí có trợ thủ đắc lực là Quý quản sự, cũng là 1 thành viên của nhà này.
Phàn Chân Tường dẫn người lên lầu lại, để sổ sách qua một bên. Miệng nói chuyện chẳng liên quan gì đến tính toán cả: “Ta đã xem qua xiêm y mới đem về của ngươi. Tối nay mặc thử xem có vừa người hay ko?”
“Ta sẽ thử, nhưng không mặc chúng ra ngoài đâu.”
“Tại sao?”
Đoàn Ngọc ngồi cạnh bên nam nhân xấu xí. Nghĩ thầm là hắn ko biết hay cố tình giả ngu?
Chân đan chéo vào nhau, mắt hơi nhìn xuống thấy 1 biểu tượng quấn quanh cổ chân. Thân mình tạm thời là của đại gia thích tiêu tiền này.
“Thân ta là để bán, có thể sẽ ko thuộc về ngươi.” Cậu lạnh lùng. “Ta trước giờ ko nhận xiêm y của các đại gia tặng cho. Dù có miễn cưỡng nhận cũng đem cho người khác thôi.”
“Àh, khó lòng nghe được ngươi thẳng thắn như vậy. Ngoại lệ với ta 1 lần thôi được ko?” Phàn Chân Tường ngữ khí thật ôn hòa thỉnh cầu. Hắn cũng chuẫn bị tâm lý là cậu sẽ ko làm theo ý mình rồi.
“Người ta thường nói: huynh đệ như tay chân, thê thiếp như quần áo. Thân thể giao dịch là một chuyện, hoàn lương lại là một chuyện khác. Phàn gia, ngài muốn giử ta bên cạnh bao lâu. Đến khi nào thì sẽ chạm vào ta. Đọan Ngọc mặt không chút thay đổi mà nhìn hắn, càng nhìn càng ko vừa mắt –”
Phàn Chân Tường cũng nhận thấy ánh mắt của cậu càng lúc càng oán giận. Hắn thật tự nhiên đưa tay xoa xoa mày của của cậu. Khuyên bảo: “Ngươi đừng giận mà. Chờ đến ngày nào đó ngươi cam tâm tình nguyện. Ta sẽ tự động chạm vào ngươi.”
Nghe nam nhân xấu xí nói như là ko vừa lòng lắm vậy. Đoàn Ngọc thoáng chốc liền mở to mắt, lập tức hét lên như quỷ: “Ngươi may cho ta trang phục của thánh nhân hả? Mấy bộ này là sao đây?”
“Là sao?” Phàn Chân Tường cố trêu chọc cậu, “Ông chủ tiệm may đã may mấy bộ này theo kiểu thịnh hành nhất cho ngươi rồi đó. Ngươi có thể nói cho ta biết là mình thích kiểu dáng ra sao ko?”
“Ngươi…” Quả thật đàn gảy tai trâu mà…… Đoàn Ngọc tốn nước miếng hết 1 buổi cũng ko thể đổi lại được trang phục mà mình yêu thích. Thực nổi điên lên mà, giở chân gác lên đùi nam nhân, mở miệng ra kêu: “Gỡ thứ ngươi buộc trên người ta ra mau.”
Phàn Chân Tường cởi đôi giày thêu của cậu ra, thật ko hài lòng mà nói: “Hài này cũng ko hợp với ngươi nữa nga.” Mở ra lòng bàn tay đo đo đôi chân nhỏ bé của cậu. Thu về sợi tơ hồng, quấn quanh ngón tay mà hỏi. “Tại sao tự mình lại ko bỏ được?”
Đoàn Ngọc bĩu môi, lôi quan hệ giữa hai người ra mà nói: “Ngươi tiêu tiền, thì ta phải để mặc ngươi đùa giỡn sao?”
Phàn Chân Tường trong chớp mắt nắm lấy cổ chân cậu, dùng sức mà kéo lại, khiến đầu cậu bị đập vào tấm đệm phía sau. Phía trước đang bị hắn cúi người áp sát, hai tay giử chặt gáy cậu. “Ta sẽ ko đùa bỡn ngươi.”
Đoàn Ngọc nằm dưới thân hắn, bỗng sinh ra cảm giác đang bị áp bức mạnh mẽ. Giờ này phút này mới dám nhìn thẳng vào thân thể cường tráng của nam nhân. Cậu ko thể đẩy ra được khuôn ngực dày rộng và rắn chắc kia. Hai chân cũng bị hắn áp chế…..
Hở!
Thở gấp mấy cái, xoay đầu thể hiện sự ko biết gì –
Sẽ bị đè chết…
“Ngươi muốn ta làm loại người này sao?” Phàn Chân Tường nhìn gương mặt đang dần xanh mét của cậu, tiếp tục hỏi: “Ngươi nghĩ rằng ta tiêu tiền là để ngươi giao phó thân thể mình? Ngươi tính hiến thân sơ sài cho xong, rồi sau đó bội ước?”
“Ngươi ngươi ngươi…” Nam nhân xấu xí hiểu thấu cậu!
Phàn Chân Tường thấy cậu quay mặt đi. Đôi mắt nhắm chặt hãy còn run rẩy. Giờ này khắc này đang lộ ra cho thấy là cùng đường rồi.
Lập tức, hắn lại dùng sức dán thân thể vào bụng dưới của cậu. Ý định cho cậu hiểu được – “Ta ko là thánh nhân, cũng không phải là loại người ngươi hay nghĩ đến. Có biết là ta mua ngươi thì ngoài chuyện để cho ngươi được tự do thì còn muốn gì nữa ko?”
Sợ hãi cảm giác áp bách do nam nhân xấu xí này mang lại, Đoàn Ngọc mấp máy môi, lí nhí trả lời: “Ai thèm quan tâm xem ngươi mua ta làm cái gì. Đừng nói với ta là ngươi muốn mua tình cảm của ta nga.” Tim cậu ko có dư chỗ cho người khác đâu. Dù người kia là đại gia giàu sang cách mấy, cũng ko mua được nơi cậu một chút thật tình.
Cậu đương nhiên là thứ hạ tiện……Mấy loại thật tình kia thật ko đáng 1 động. Oán khí nhất thời nổi lên trong lòng – Ghen ghét cả loài vật có chân để chạy có cánh để bay. Còn cậu mãi vẫn ko thoát khỏi nam nhân xấu xí này.
“Đoàn nhi, ngươi quá sai lầm rồi. Ta tiêu tiền ko phải để mua tình cảm của ngươi mà là để ngươi cho ta 1 cơ hội….”
Hắn kiềm chế buông ra, đứng thẳng dậy, nhặt lấy hài, mang lại cho cậu.
Lát sau, đã thu về sợi tơ hồng của nguyệt lão. Lòng đầy hy vọng là cậu có thể nhìn thấu lòng mình. Nhưng, bên tai lại nghe được 1 giọng cự tuyệt rất nhỏ.
“Ngươi nằm mơ…..”
[1] Nguyên văn là脚踏 (cước đạp) Tức là cái này nè. Bạn Hữu ko biết trong tiếng Việt nó gọi là gì luôn. Có bạn nào biết chỉ Hữu với nha
[2] Là tên phân loại các dây của Cổ cầm. Bên mình thì chia ra dây văn và dây vũ. ^.^
[3] Là cái này nè