Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“…” Cảnh Phạm không nói, bật cười.
Kỳ quặc cuồng!
Hơn nữa, sao trước kia không phát hiện, thì ra người đàn ông này ngây thơ như vậy.
Nhưng có lẽ khi chân chính yêu một người, ngay cả khuyết điểm cũng biến thành ưu điểm.
Cô lại cảm thấy anh ngây thơ như vậy, ngược lại có chút dễ thương, hơi giống trẻ con. Hoàn toàn khác Hoắc Cảnh Thành trước kia đối xử tồi tệ với cô.
“Vậy tôi đi tìm bác sĩ mượn điện thoại, anh nghỉ ngơi cho khỏe.” Cảnh Phạm cười đứng dậy. Ai bảo anh là bệnh nhân, cô không so đo với anh.
Hoắc Cảnh Thành nhìn bóng người kia, đột nhiên đưa tay kéo lại.
Tay lạnh băng nắm cổ tay mình, Cảnh Phạm dừng bước.
Rũ mắt, chống với tầm mắt người đàn ông.
Hình như anh không nghĩ đến cô sẽ có động tác như thế, sau khi thấy cô cười chúm chím, thất thần chốc lát. Tỉnh táo lại, ánh mắt trầm xuống, rút tay về.
“Không có gì, cô đi đi.” Chỉ nói sáu chữ lạnh lùng, nhắm hai mắt, không nhìn cô.
Bộ dáng này lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt với cô trước kia, hai người nhất thời lại kéo ra khoảng cách vô tận.
Cảnh Phạm tịch mịch nhìn anh rút tay, đưa tay ra sau lưng.
Trên cổ tay còn nhiệt độ anh, làm cô thất thần.
Anh lúc lạnh lúc nóng, chợt gần chợt xa làm cô lo được lo mất. Cảm giác này, thật sự quá tệ hại.
Không ở lại nữa, Cảnh Phạm xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng người gầy yếu kia, Lục Kiến Minh đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng.
“Hoắc tổng, vừa rồi lúc anh bị sốc, khỏi phải nói Cảnh Phạm lo cho anh bao nhiêu.”
Cảnh Phạm mở mắt ra, liếc Lục Kiến Minh: “Cô ta là diễn viên, kỹ thuật diễn xuất lừa gạt được anh là không thành vấn đề.”
“Tuy nói là diễn viên nhưng cô ta cũng không cần diễn trò trước mặt tôi nha.”
Hoắc Cảnh Thành yên lặng.
Trước kia cô làm ra bộ dáng lo lắng anh, có lẽ vì lấy lòng anh, để anh không chèn ép cô. Nhưng mấy ngày nữa cô sẽ hủy hợp đồng với Hoàn Vũ, quả thật không cần phải diễn tiếp.
Vừa nghĩ tới chuyện cô sẽ qua “Dung Thanh”, Hoắc Cảnh Thành tự dưng tức giận: “Tôi vì cô ta mới bị sốc, cô ta có thể không lo lắng sao?”
“Cũng đúng.” Lục Kiến Minh cảm thấy anh nói rất có lý: “Nhưng mà nói đến cùng, tôi vẫn cảm thấy Cảnh Phạm có ý với Hoắc tổng anh.”
Có ý?
Cảnh Phạm đối với anh?
Hoắc Cảnh Thành biến sắc, như có điều suy nghĩ.
Lục Kiến Minh thấy vẻ mặt boss chuyển mấy lần, nhưng nhìn không thấu tâm tình của anh lúc này.
Cả người Cảnh Phạm ướt đẫm, mặc dù khoác âu phục của Hoắc Cảnh Thành nhưng trong đêm, gió thổi qua, vẫn lạnh.
Cô gọi xe, nhanh chóng về phòng nhỏ cho thuê. Tắm xong, thay quần áo, mới khôi phục cả người nhẹ nhàng khoan khoái.
Lau tóc, nhìn âu phục người đàn ông trên sofa, cô không tự chủ đưa tay lưu luyến sờ một cái, tựa như đang cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh.
Tại sao hôm nay anh ấy đột nhiên nhảy xuống hồ bơi cứu mình? Anh ghét cô như vậy…
Có thể sau một khoảng thời gian tiếp xúc, anh ấy có ấn tượng tốt, thay đổi cái nhìn với mình? Sẽ không chán ghét cô như vậy nữa?
Nghĩ tới khả năng đó, Cảnh Phạm cong môi, bỗng có dục vọng mãnh liệt muốn lập tức tìm anh hỏi rõ.
Cô lấy máy sấy tóc, tùy ý sấy một lát, đi ra cửa lần nữa, đến bệnh viện.
Màn đêm dần buông xuống.
Có lẽ do tác dụng của thuốc, người đàn ông trên giường tiến vào giấc ngủ lần nữa.
Lục Kiến Minh chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, một bóng người từ bên ngoài đẩy cửa đi vào.
“…” Cảnh Phạm không nói, bật cười.
Kỳ quặc cuồng!
Hơn nữa, sao trước kia không phát hiện, thì ra người đàn ông này ngây thơ như vậy.
Nhưng có lẽ khi chân chính yêu một người, ngay cả khuyết điểm cũng biến thành ưu điểm.
Cô lại cảm thấy anh ngây thơ như vậy, ngược lại có chút dễ thương, hơi giống trẻ con. Hoàn toàn khác Hoắc Cảnh Thành trước kia đối xử tồi tệ với cô.
“Vậy tôi đi tìm bác sĩ mượn điện thoại, anh nghỉ ngơi cho khỏe.” Cảnh Phạm cười đứng dậy. Ai bảo anh là bệnh nhân, cô không so đo với anh.
Hoắc Cảnh Thành nhìn bóng người kia, đột nhiên đưa tay kéo lại.
Tay lạnh băng nắm cổ tay mình, Cảnh Phạm dừng bước.
Rũ mắt, chống với tầm mắt người đàn ông.
Hình như anh không nghĩ đến cô sẽ có động tác như thế, sau khi thấy cô cười chúm chím, thất thần chốc lát. Tỉnh táo lại, ánh mắt trầm xuống, rút tay về.
“Không có gì, cô đi đi.” Chỉ nói sáu chữ lạnh lùng, nhắm hai mắt, không nhìn cô.
Bộ dáng này lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt với cô trước kia, hai người nhất thời lại kéo ra khoảng cách vô tận.
Cảnh Phạm tịch mịch nhìn anh rút tay, đưa tay ra sau lưng.
Trên cổ tay còn nhiệt độ anh, làm cô thất thần.
Anh lúc lạnh lúc nóng, chợt gần chợt xa làm cô lo được lo mất. Cảm giác này, thật sự quá tệ hại.
Không ở lại nữa, Cảnh Phạm xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng người gầy yếu kia, Lục Kiến Minh đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng.
“Hoắc tổng, vừa rồi lúc anh bị sốc, khỏi phải nói Cảnh Phạm lo cho anh bao nhiêu.”
Cảnh Phạm mở mắt ra, liếc Lục Kiến Minh: “Cô ta là diễn viên, kỹ thuật diễn xuất lừa gạt được anh là không thành vấn đề.”
“Tuy nói là diễn viên nhưng cô ta cũng không cần diễn trò trước mặt tôi nha.”
Hoắc Cảnh Thành yên lặng.
Trước kia cô làm ra bộ dáng lo lắng anh, có lẽ vì lấy lòng anh, để anh không chèn ép cô. Nhưng mấy ngày nữa cô sẽ hủy hợp đồng với Hoàn Vũ, quả thật không cần phải diễn tiếp.
Vừa nghĩ tới chuyện cô sẽ qua “Dung Thanh”, Hoắc Cảnh Thành tự dưng tức giận: “Tôi vì cô ta mới bị sốc, cô ta có thể không lo lắng sao?”
“Cũng đúng.” Lục Kiến Minh cảm thấy anh nói rất có lý: “Nhưng mà nói đến cùng, tôi vẫn cảm thấy Cảnh Phạm có ý với Hoắc tổng anh.”
Có ý?
Cảnh Phạm đối với anh?
Hoắc Cảnh Thành biến sắc, như có điều suy nghĩ.
Lục Kiến Minh thấy vẻ mặt boss chuyển mấy lần, nhưng nhìn không thấu tâm tình của anh lúc này.
Cả người Cảnh Phạm ướt đẫm, mặc dù khoác âu phục của Hoắc Cảnh Thành nhưng trong đêm, gió thổi qua, vẫn lạnh.
Cô gọi xe, nhanh chóng về phòng nhỏ cho thuê. Tắm xong, thay quần áo, mới khôi phục cả người nhẹ nhàng khoan khoái.
Lau tóc, nhìn âu phục người đàn ông trên sofa, cô không tự chủ đưa tay lưu luyến sờ một cái, tựa như đang cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh.
Tại sao hôm nay anh ấy đột nhiên nhảy xuống hồ bơi cứu mình? Anh ghét cô như vậy…
Có thể sau một khoảng thời gian tiếp xúc, anh ấy có ấn tượng tốt, thay đổi cái nhìn với mình? Sẽ không chán ghét cô như vậy nữa?
Nghĩ tới khả năng đó, Cảnh Phạm cong môi, bỗng có dục vọng mãnh liệt muốn lập tức tìm anh hỏi rõ.
Cô lấy máy sấy tóc, tùy ý sấy một lát, đi ra cửa lần nữa, đến bệnh viện.
Màn đêm dần buông xuống.
Có lẽ do tác dụng của thuốc, người đàn ông trên giường tiến vào giấc ngủ lần nữa.
Lục Kiến Minh chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, một bóng người từ bên ngoài đẩy cửa đi vào.