Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô lại chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Khuôn mặt đang say ngủ của cô quả thực rất có sức lan truyền, Hoắc Cảnh Thành cũng nhanh chóng mơ màng buồn ngủ.
Ngủ… ngủ, giấc ngủ của cô bất chợt không an ổn. Mi tâm vặn chặt lại. Tay quơ quơ trên không trung, Hoắc Cảnh Thành lập tức liền tỉnh.
Anh nhìn khuôn mặt của cô, nhìn dáng vẻ cô đang dây dưa thống khổ trong mộng, cau mày, trầm giọng gọi tên cô: “Cảnh Phạm, tỉnh lại đi.”
“Cảnh Thành!” Cô mơ hồ nỉ non ra hai chữ.
Hoắc Cảnh Thành ngẩn ra.
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh như vậy. Hơn nữa, còn là trong mộng.
Anh nghe mà xuất thần trong chốc lát, lại cảm thấy hai chữ này, phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn kia, thật là dễ nghe.
“Hoắc Cảnh Thành, anh đừng xảy ra chuyện gì…” Cô như đang sợ cái gì đó, cho dù đang nằm mơ, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, sắp khóc đến nơi rồi.
Tay dùng sức níu chặt quần áo trên người anh, bộ đồng phục bệnh nhân của anh dần hiện ra vô số nếp nhăn.
Hoắc Cảnh Thành dần cảm thấy lo lắng, anh nắm chặt lấy tay cô ở trong lòng bàn tay: “Cảnh Phạm, em chỉ đang nằm mơ mà thôi, tỉnh lại đi!”
Anh đưa tay ra đặt lên gò má nóng bỏng của cô.
Cô đột nhiên giật mình tỉnh lại, trên sống lưng, trên mặt đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Cô bình tĩnh nhìn anh, tất cả trước mắt đều là mơ hồ, cô thậm chí còn không biết là mình đang ở thực tại hay là trong mộng, hốc mắt dần bị tầng sương mù mong mỏng bao phủ lấy, khàn giọng hỏi: “Hoắc Cảnh Thành, có phải anh… anh còn sống hay không?”
Hoắc Cảnh Thành nhìn đôi mắt ánh lên lệ quang của cô, giọng nói dần dịu dàng hơn: “Em nằm mơ thấy tôi chết, hay là em hy vọng tôi chết?”
Khi anh nói chữ chết kia ra khỏi miệng, tựa như nó kích thích cô. Cô che miệng anh lại, nghiêm túc ‘dạy dỗ’ anh: “Anh đừng có mà nói bậy bạ!”
Bàn tay của cô lạnh như băng, phủ lên trên môi của anh, thậm chí Hoắc Cảnh Thành còn có thể cảm giác được đầu ngón tay run rẩy đang của cô.
Cái run rẩy đó, từ trên môi anh, dần truyền thẳng vào đáy lòng của anh, chạm vào trái tim anh.
Cảnh Phạm như vẫn còn chìm đắm trong giấc mộng chưa phục hồi lại tinh thần, cô dời tay khỏi môi anh, từ từ đi xuống, sờ lồng ngực của anh qua lớp áo bệnh nhân.
Hô hấp của Hoắc Cảnh Thành chợt nặng nề hơn: “Em đang làm gì?”
Cảnh Phạm mềm mại xoa xoa ngực anh, dán sát ở ngực anh. Nhưng mà, dường như chỉ như vậy thì không đủ, mấy giây sau, tay cô đi thẳng xuống, không nói lời nào chui thẳng vào trong áo đồng phục bệnh nhân của anh qua vạt áo.
Ngón tay, lướt qua vị trí nhạy cảm của anh, Hoắc Cảnh Thành hít thật sâu, thân thể trở nên căng cứng, anh vững vàng giữ chặt lấy tay cô.
Lòng bàn tay của anh rất nóng, ánh mắt cũng nóng bỏng giống như là mang theo tia lửa vậy: “Cảnh Phạm, đừng làm loạn.”
Giọng nói khàn khàn, mang theo ý cảnh cáo, nhuộm chút lửa tình đang bắt đầu trào dâng.
Đáng chết, anh luôn luôn thanh tâm quả dục, mà sao lại không có chút xíu sức đề kháng nào với người phụ nữ này vậy. Mỗi lần, chỉ là chạm như vậy mà thôi, anh cũng đều sẽ có phản ứng mãnh liệt.
Nhưng mà, Cảnh Phạm chỉ đưa tay dán vào trên ngực anh, cũng không làm thêm động tác nào khác, lại càng không mang theo bất cứ cảm xúc không an phận nào.
Hô hấp của cô như ngưng lại, rất an tĩnh, giống như là đang nghiêm túc chuyên chú cảm thụ cái gì đó.
Hoắc Cảnh Thành hơi cúi đầu, nghi hoặc nhìn cô: “Em làm gì vậy?”
“Đừng nói chuyện.”
Anh ngoan ngoãn im miệng. Tuy nhiên, từ lúc nào mà mình nghe lời như vậy?
Một lúc lâu sau, cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của anh, rốt cuộc thì tảng đá lớn đang treo trong lòng cô mới rơi xuống đất, bàn tay đang đặt trên ngực anh hơi co rút: “Trái tim của anh còn đập. Hoắc Cảnh Thành, anh còn sống.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra nụ cười an tâm, tuy lớp sương mù đang phủ kín đôi mắt của cô vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.
Hoắc Cảnh Thành cảm thấy cái dáng vẻ này của cô nhìn hơi ngốc nghếch: “Vậy có phải tôi nên cám ơn em nói cho tôi biết, tôi còn sống hay không?”
Cô lại chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Khuôn mặt đang say ngủ của cô quả thực rất có sức lan truyền, Hoắc Cảnh Thành cũng nhanh chóng mơ màng buồn ngủ.
Ngủ… ngủ, giấc ngủ của cô bất chợt không an ổn. Mi tâm vặn chặt lại. Tay quơ quơ trên không trung, Hoắc Cảnh Thành lập tức liền tỉnh.
Anh nhìn khuôn mặt của cô, nhìn dáng vẻ cô đang dây dưa thống khổ trong mộng, cau mày, trầm giọng gọi tên cô: “Cảnh Phạm, tỉnh lại đi.”
“Cảnh Thành!” Cô mơ hồ nỉ non ra hai chữ.
Hoắc Cảnh Thành ngẩn ra.
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh như vậy. Hơn nữa, còn là trong mộng.
Anh nghe mà xuất thần trong chốc lát, lại cảm thấy hai chữ này, phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn kia, thật là dễ nghe.
“Hoắc Cảnh Thành, anh đừng xảy ra chuyện gì…” Cô như đang sợ cái gì đó, cho dù đang nằm mơ, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, sắp khóc đến nơi rồi.
Tay dùng sức níu chặt quần áo trên người anh, bộ đồng phục bệnh nhân của anh dần hiện ra vô số nếp nhăn.
Hoắc Cảnh Thành dần cảm thấy lo lắng, anh nắm chặt lấy tay cô ở trong lòng bàn tay: “Cảnh Phạm, em chỉ đang nằm mơ mà thôi, tỉnh lại đi!”
Anh đưa tay ra đặt lên gò má nóng bỏng của cô.
Cô đột nhiên giật mình tỉnh lại, trên sống lưng, trên mặt đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Cô bình tĩnh nhìn anh, tất cả trước mắt đều là mơ hồ, cô thậm chí còn không biết là mình đang ở thực tại hay là trong mộng, hốc mắt dần bị tầng sương mù mong mỏng bao phủ lấy, khàn giọng hỏi: “Hoắc Cảnh Thành, có phải anh… anh còn sống hay không?”
Hoắc Cảnh Thành nhìn đôi mắt ánh lên lệ quang của cô, giọng nói dần dịu dàng hơn: “Em nằm mơ thấy tôi chết, hay là em hy vọng tôi chết?”
Khi anh nói chữ chết kia ra khỏi miệng, tựa như nó kích thích cô. Cô che miệng anh lại, nghiêm túc ‘dạy dỗ’ anh: “Anh đừng có mà nói bậy bạ!”
Bàn tay của cô lạnh như băng, phủ lên trên môi của anh, thậm chí Hoắc Cảnh Thành còn có thể cảm giác được đầu ngón tay run rẩy đang của cô.
Cái run rẩy đó, từ trên môi anh, dần truyền thẳng vào đáy lòng của anh, chạm vào trái tim anh.
Cảnh Phạm như vẫn còn chìm đắm trong giấc mộng chưa phục hồi lại tinh thần, cô dời tay khỏi môi anh, từ từ đi xuống, sờ lồng ngực của anh qua lớp áo bệnh nhân.
Hô hấp của Hoắc Cảnh Thành chợt nặng nề hơn: “Em đang làm gì?”
Cảnh Phạm mềm mại xoa xoa ngực anh, dán sát ở ngực anh. Nhưng mà, dường như chỉ như vậy thì không đủ, mấy giây sau, tay cô đi thẳng xuống, không nói lời nào chui thẳng vào trong áo đồng phục bệnh nhân của anh qua vạt áo.
Ngón tay, lướt qua vị trí nhạy cảm của anh, Hoắc Cảnh Thành hít thật sâu, thân thể trở nên căng cứng, anh vững vàng giữ chặt lấy tay cô.
Lòng bàn tay của anh rất nóng, ánh mắt cũng nóng bỏng giống như là mang theo tia lửa vậy: “Cảnh Phạm, đừng làm loạn.”
Giọng nói khàn khàn, mang theo ý cảnh cáo, nhuộm chút lửa tình đang bắt đầu trào dâng.
Đáng chết, anh luôn luôn thanh tâm quả dục, mà sao lại không có chút xíu sức đề kháng nào với người phụ nữ này vậy. Mỗi lần, chỉ là chạm như vậy mà thôi, anh cũng đều sẽ có phản ứng mãnh liệt.
Nhưng mà, Cảnh Phạm chỉ đưa tay dán vào trên ngực anh, cũng không làm thêm động tác nào khác, lại càng không mang theo bất cứ cảm xúc không an phận nào.
Hô hấp của cô như ngưng lại, rất an tĩnh, giống như là đang nghiêm túc chuyên chú cảm thụ cái gì đó.
Hoắc Cảnh Thành hơi cúi đầu, nghi hoặc nhìn cô: “Em làm gì vậy?”
“Đừng nói chuyện.”
Anh ngoan ngoãn im miệng. Tuy nhiên, từ lúc nào mà mình nghe lời như vậy?
Một lúc lâu sau, cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của anh, rốt cuộc thì tảng đá lớn đang treo trong lòng cô mới rơi xuống đất, bàn tay đang đặt trên ngực anh hơi co rút: “Trái tim của anh còn đập. Hoắc Cảnh Thành, anh còn sống.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra nụ cười an tâm, tuy lớp sương mù đang phủ kín đôi mắt của cô vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.
Hoắc Cảnh Thành cảm thấy cái dáng vẻ này của cô nhìn hơi ngốc nghếch: “Vậy có phải tôi nên cám ơn em nói cho tôi biết, tôi còn sống hay không?”