Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tầm mắt phức tạp nhìn Mộ Vãn bên cạnh, cuối cùng thấp giọng nói: “Hiện bên tôi không tiện lắm. Cô nói với bé giúp tôi, lát nữa tôi sẽ gọi cho lại.”
“Được, Cảnh tiểu thư. Vậy tôi cúp trước.”
Đối phương không nói gì, lấy được câu trả lời của Cảnh Phạm liền cúp điện thoại.
Cảnh Phạm nhìn điện thoại, lặng lẽ thở dài.
Giương mắt, thấy Mộ Vãn đang tò mò nhìn mình.
Tay cô cầm điện thoại căng thẳng, cất điện thoại vào túi.
“Sao thế? Có gì khó khăn sao?” Mộ Vãn hỏi.
“… Không có.” Cảnh Phạm lắc đầu, không nói nhiều.
Một lát sau, thang máy xuống lầu một. Cửa chậm rãi mở, Cảnh Phạm nói trước: “Tôi còn có việc phải đi lên một chuyến, sẽ không tiễn cô.”
“Không sao, cô làm việc đi.”
Cảnh Phạm từ trong thang máy chuyên dụng đi ra, vội vã chuyển đến thang máy bình thường, nhanh chóng lên lầu.
Mộ Vãn nhìn con số không ngừng nhảy trước cửa thang máy, nghĩ tới hình ảnh vừa rồi trong phòng làm việc Hoắc Cảnh Thành, đáy lòng liền khó bình tĩnh.
Là mình quá nhạy cảm sao?
Biết rõ anh rất ghét Cảnh Phạm, nhưng vẫn không nhịn được mà để ý.
Buổi chiều.
Hoắc Cảnh Thành vừa đi ra phòng họp, Bộ trưởng bộ quản lý Tô Vân suy nghĩ một lát, vẫn đi theo.
“Hoắc tổng.”
“Có chuyện gì?” Hoắc Cảnh Thành vừa lật văn kiện đi về phía phòng làm việc vừa đáp lời cô ta.
“Chính là… chuyện của Cảnh Phạm.” Tô Vân lên tiếng xin xỏ: “Cảnh Phạm trẻ tuổi, quả thật không hiểu chuyện lắm, có thể đụng chạm Hoắc tổng. Nhưng mà Cảnh Phạm thật sự là một người mới tốt, chỉ cần mài giũa thêm, sau này nhất định có thể tỏa sáng. Cho nên, Hoắc tổng, anh xem…”
“Bộ trưởng Tô, đối với quá khứ của nghệ sĩ, cô xưa nay không tìm hiểu thêm sao?” Hoắc Cảnh Thành không kiên nhẫn ngắt lời cô ta.
“Tôi đã tìm hiểu quá khứ của Cảnh Phạm cô ấy tốt nghiệp Đại học Nam California, rất chuyên nghiệp. Hơn nữa…”
“Quá khứ đen cô cũng tìm hiểu rồi?” Hoắc Cảnh Thành nhìn Tô Vân.
“…” Tô Vân á khẩu.
“Người có hành vi không ngay thẳng như cô ta, quá nguy hiểm, không đáng giá để công ty lãng phí tiền bạc thời gian lăng xê cô ta.”
“…”
Tô Vân nhìn bóng lưng kia, trầm mặc.
Cảnh Phạm có hành vi không ngay thẳng? Rất đàng hoàng nha!
Nếu muốn nói hành vi không ngay thẳng, chính là một màn lúc Hoắc tổng quay lại, cô nghênh đón có chút…
Nhưng mà đó cũng là ngoài ý muốn mà!
…
Tô Vân mang tin tức về, khiến lòng Cảnh Phạm lạnh rồi lạnh.
Xem ra Hoắc Cảnh Thành không có ý chừa đường sống cho cô.
Giống như dòng nước trào ra, làm khổ mình trong phòng thể dục của công ty.
Đến trời tối đen, phòng thể dục chỉ còn lại một mình cô, cô ngồi trên sàn, lấy điện thoại ra, gọi cho một dãy số.
Ánh sáng màn hình chiếu lên gương mặt có chút mệt mỏi của cô.
Điện thoại reo hồi lâu, bên kia truyền tới một thanh âm non nớt: “Dì nhỏ.”
Thanh âm mềm mại kia, chỉ vẻn vẹn hai chữ, trong lòng Cảnh Phạm lướt qua tia ngọt ngào. Tựa như tất cả ủy khuất đến lúc này đều biến mất hầu như không còn.
“Hôm nay tỉnh lại sớm như vậy?” Cô hỏi, thanh âm nhu hòa.
“Dì Anna nói dì sẽ gọi cho con, nên con đang chờ.” Đứa bé nói chuyện ngọt như sữa.
“Dì nhỏ quá bận, cho tới giờ mới rảnh. Bảo bối của chúng ta sẽ không giận dì nhỏ chứ?” Cô thật có lỗi.
“Dĩ nhiên không giận.” Đứa bé trả lời không chút do dự, thanh âm non nớt mang theo đau lòng: “Dì Anna nói dì nhỏ vì kiếm tiền chữa bệnh cho con mà rất cực khổ.”
Tầm mắt phức tạp nhìn Mộ Vãn bên cạnh, cuối cùng thấp giọng nói: “Hiện bên tôi không tiện lắm. Cô nói với bé giúp tôi, lát nữa tôi sẽ gọi cho lại.”
“Được, Cảnh tiểu thư. Vậy tôi cúp trước.”
Đối phương không nói gì, lấy được câu trả lời của Cảnh Phạm liền cúp điện thoại.
Cảnh Phạm nhìn điện thoại, lặng lẽ thở dài.
Giương mắt, thấy Mộ Vãn đang tò mò nhìn mình.
Tay cô cầm điện thoại căng thẳng, cất điện thoại vào túi.
“Sao thế? Có gì khó khăn sao?” Mộ Vãn hỏi.
“… Không có.” Cảnh Phạm lắc đầu, không nói nhiều.
Một lát sau, thang máy xuống lầu một. Cửa chậm rãi mở, Cảnh Phạm nói trước: “Tôi còn có việc phải đi lên một chuyến, sẽ không tiễn cô.”
“Không sao, cô làm việc đi.”
Cảnh Phạm từ trong thang máy chuyên dụng đi ra, vội vã chuyển đến thang máy bình thường, nhanh chóng lên lầu.
Mộ Vãn nhìn con số không ngừng nhảy trước cửa thang máy, nghĩ tới hình ảnh vừa rồi trong phòng làm việc Hoắc Cảnh Thành, đáy lòng liền khó bình tĩnh.
Là mình quá nhạy cảm sao?
Biết rõ anh rất ghét Cảnh Phạm, nhưng vẫn không nhịn được mà để ý.
Buổi chiều.
Hoắc Cảnh Thành vừa đi ra phòng họp, Bộ trưởng bộ quản lý Tô Vân suy nghĩ một lát, vẫn đi theo.
“Hoắc tổng.”
“Có chuyện gì?” Hoắc Cảnh Thành vừa lật văn kiện đi về phía phòng làm việc vừa đáp lời cô ta.
“Chính là… chuyện của Cảnh Phạm.” Tô Vân lên tiếng xin xỏ: “Cảnh Phạm trẻ tuổi, quả thật không hiểu chuyện lắm, có thể đụng chạm Hoắc tổng. Nhưng mà Cảnh Phạm thật sự là một người mới tốt, chỉ cần mài giũa thêm, sau này nhất định có thể tỏa sáng. Cho nên, Hoắc tổng, anh xem…”
“Bộ trưởng Tô, đối với quá khứ của nghệ sĩ, cô xưa nay không tìm hiểu thêm sao?” Hoắc Cảnh Thành không kiên nhẫn ngắt lời cô ta.
“Tôi đã tìm hiểu quá khứ của Cảnh Phạm cô ấy tốt nghiệp Đại học Nam California, rất chuyên nghiệp. Hơn nữa…”
“Quá khứ đen cô cũng tìm hiểu rồi?” Hoắc Cảnh Thành nhìn Tô Vân.
“…” Tô Vân á khẩu.
“Người có hành vi không ngay thẳng như cô ta, quá nguy hiểm, không đáng giá để công ty lãng phí tiền bạc thời gian lăng xê cô ta.”
“…”
Tô Vân nhìn bóng lưng kia, trầm mặc.
Cảnh Phạm có hành vi không ngay thẳng? Rất đàng hoàng nha!
Nếu muốn nói hành vi không ngay thẳng, chính là một màn lúc Hoắc tổng quay lại, cô nghênh đón có chút…
Nhưng mà đó cũng là ngoài ý muốn mà!
…
Tô Vân mang tin tức về, khiến lòng Cảnh Phạm lạnh rồi lạnh.
Xem ra Hoắc Cảnh Thành không có ý chừa đường sống cho cô.
Giống như dòng nước trào ra, làm khổ mình trong phòng thể dục của công ty.
Đến trời tối đen, phòng thể dục chỉ còn lại một mình cô, cô ngồi trên sàn, lấy điện thoại ra, gọi cho một dãy số.
Ánh sáng màn hình chiếu lên gương mặt có chút mệt mỏi của cô.
Điện thoại reo hồi lâu, bên kia truyền tới một thanh âm non nớt: “Dì nhỏ.”
Thanh âm mềm mại kia, chỉ vẻn vẹn hai chữ, trong lòng Cảnh Phạm lướt qua tia ngọt ngào. Tựa như tất cả ủy khuất đến lúc này đều biến mất hầu như không còn.
“Hôm nay tỉnh lại sớm như vậy?” Cô hỏi, thanh âm nhu hòa.
“Dì Anna nói dì sẽ gọi cho con, nên con đang chờ.” Đứa bé nói chuyện ngọt như sữa.
“Dì nhỏ quá bận, cho tới giờ mới rảnh. Bảo bối của chúng ta sẽ không giận dì nhỏ chứ?” Cô thật có lỗi.
“Dĩ nhiên không giận.” Đứa bé trả lời không chút do dự, thanh âm non nớt mang theo đau lòng: “Dì Anna nói dì nhỏ vì kiếm tiền chữa bệnh cho con mà rất cực khổ.”