Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Chị Phạm Phạm, điện thoại di động của chị kêu.” Trợ lý đưa chiếc điện thoại di động đang không ngừng chấn động cho cô.
Cảnh Phạm nhận lấy nhìn lên màn hình, trên màn hình nhấp nháy một chữ "Hoắc".
Cô trầm ngâm trong giây lát, rồi nhận cuộc gọi, cô để điện thoại ở bên tai. Còn chưa mở miệng, đầu bên kia đã hỏi trước: “Kết thúc chưa?”
“Còn không. Nhưng tôi đang chuẩn bị đi.” Cảnh Phạm đè thấp giọng nói lại, cố gắng không làm phiền đến người bên cạnh.
“Cửa số mấy?”
“Hả?”
“Em đi ra từ cửa số mấy?”
Cảnh Phạm ngẩng đầu lên nhìn, rồi trả lời: “Chắc là cửa số ba. Bên này gần với cửa số ba.”
“Ừ.”
Cảnh Phạm đang muốn hỏi có chuyện gì vậy, điện thoại đã bị cúp. cô mơ hồ cất điện thoại di động vào túi xách lần nữa, xách tà váy, im lặng đi theo trợ lý rời đi.
Cô đi ra từ cửa số ba, trợ lý đang muốn đi lái xe tới, thì đột nhiên có một chiếc xe chậm rãi lái tới, dừng ở trước mặt hai người bọn họ.
Cảnh Phạm quá quen thuộc với chiếc xe này, cô hơi kinh ngạc.
Cửa kính xe hạ xuống, gương mặt của Hoắc Cảnh Thành xuất hiện ở trước mắt cô.
Trợ lý vội vàng cung kính chào hỏi: “Hoắc tổng, chào buổi tối!”
Thì ra, Hoắc tổng và chị Phạm Phạm đúng là đang quen nhau! Xem ra, vừa rồi chị Phạm Phạm nói chỉ là quan hệ bạn bè ở trên truyền hình trực tiếp, chỉ để che giấu!
“Sao anh lại tới đây?” Cảnh Phạm hơi ngạc nhiên với sự xuất hiện của anh. Cô xách tà váy, đi giày cao gót, đứng ở bên cửa kính, nghiêng người nhìn anh.
Dưới ánh sáng mờ tối của đèn đường, cô nở nụ cười nhìn anh.
Nhìn dáng vẻ này của cô, cực kỳ giống như thiếu nữ đang yêu, dịu dàng lại ngây thơ, phá lệ động lòng người.
Hoắc Cảnh Thành nhìn cô thật sâu, sóng mắt nhộn nhạo. Những phiền muộn trong lòng lúc trước, đã dần tiêu tan không ít trước nụ cười này của cô.
Thì ra, tự mình tới đón cô, có thể làm cô cảm thấy hạnh phúc như vậy?
Điều này làm anh cũng vô hình vui vẻ theo, nhưng khoảng khắc tiếp theo, tầm mắt của anh đi xuống, lúc tầm mắt dừng ở phần ngực trắng như tuyết của cô, vẻ mặt của anh đột nhiên trầm xuống.
Cổ họng căng lên, miệng khô lưỡi khô.
Người phụ nữ này!
Hoắc Cảnh Thành không nói gì cả, anh đẩy cửa xe ra đi xuống. Vừa đi, vừa cởi áo khoác trên người xuống.
Ánh mắt của Cảnh Phạm vẫn luôn dõi theo bóng dáng của anh, thấy anh đến gần, nụ cười trên khóe môi của cô càng sâu hơn.
Cô vẫn cảm thấy quan hệ giữa bọn họ trong đoạn thời gian này, chỉ giới hạn trong căn nhà chặt hẹp của cô. Lúc ra khỏi căn phòng kia, có lẽ ngay cả quan hệ bạn bình thường hai người bọn họ cũng được không tính…
Nhưng mà, bây giờ, anh lại xuất hiện ở đây —— nơi mà có vô số ký giả của giới truyền thông, Cảnh Phạm khó mà hình dung được cảm giác trong lòng mình lúc này.
Hoắc Cảnh Thành khoác áo lên trên người cô, che kín cả người.
Anh lại nhìn chằm chằm vào cô lần nữa, dường như cảm thấy như vậy còn chưa đủ, anh lại cài nút áo âu phục cho cô.
Cảnh Phạm cũng không cử động, cứ đứng yên như vậy, để anh giúp mình.
“Cười cái gì?” Hoắc Cảnh Thành nâng tầm mắt lên, cố ý xụ mặt xuống: “Nhìn giống như một đứa ngốc vậy. Nếu như bị giới truyền thông chụp được, em cũng sẽ bị nói là kẻ ngốc.”
Được rồi, mặc dù anh nói như vậy, nhưng mà, anh cũng rất hưởng thụ cảm giác bị cô nhìn chằm chằm vào.
Thích dáng vẻ ngốc nghếch nhìn mình cười của cô.
Cảnh Phạm bị anh nói như vậy, cô vội vàng dời tầm mắt đi, rồi cô mới chú ý tới cả người mình đã bị anh bọc kín mít: “Anh làm gì vậy?”
“Lên xe.” Hoắc Cảnh Thành nắm tay cô, mở cửa xe ra.
Cảnh Phạm liếc nhìn trợ lý sau lưng, rồi lại nhìn nh: “Tôi phải đi lên xe bảo mẫu để thay lễ phục ra trước.”
“Không được phép đổi.”
“Như vậy thì không tiện nào.”
“Không tiện ở chỗ nào?” Anh đè thấp âm thanh xuống, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được nói: “Cởi rất tiện.”
“Chị Phạm Phạm, điện thoại di động của chị kêu.” Trợ lý đưa chiếc điện thoại di động đang không ngừng chấn động cho cô.
Cảnh Phạm nhận lấy nhìn lên màn hình, trên màn hình nhấp nháy một chữ "Hoắc".
Cô trầm ngâm trong giây lát, rồi nhận cuộc gọi, cô để điện thoại ở bên tai. Còn chưa mở miệng, đầu bên kia đã hỏi trước: “Kết thúc chưa?”
“Còn không. Nhưng tôi đang chuẩn bị đi.” Cảnh Phạm đè thấp giọng nói lại, cố gắng không làm phiền đến người bên cạnh.
“Cửa số mấy?”
“Hả?”
“Em đi ra từ cửa số mấy?”
Cảnh Phạm ngẩng đầu lên nhìn, rồi trả lời: “Chắc là cửa số ba. Bên này gần với cửa số ba.”
“Ừ.”
Cảnh Phạm đang muốn hỏi có chuyện gì vậy, điện thoại đã bị cúp. cô mơ hồ cất điện thoại di động vào túi xách lần nữa, xách tà váy, im lặng đi theo trợ lý rời đi.
Cô đi ra từ cửa số ba, trợ lý đang muốn đi lái xe tới, thì đột nhiên có một chiếc xe chậm rãi lái tới, dừng ở trước mặt hai người bọn họ.
Cảnh Phạm quá quen thuộc với chiếc xe này, cô hơi kinh ngạc.
Cửa kính xe hạ xuống, gương mặt của Hoắc Cảnh Thành xuất hiện ở trước mắt cô.
Trợ lý vội vàng cung kính chào hỏi: “Hoắc tổng, chào buổi tối!”
Thì ra, Hoắc tổng và chị Phạm Phạm đúng là đang quen nhau! Xem ra, vừa rồi chị Phạm Phạm nói chỉ là quan hệ bạn bè ở trên truyền hình trực tiếp, chỉ để che giấu!
“Sao anh lại tới đây?” Cảnh Phạm hơi ngạc nhiên với sự xuất hiện của anh. Cô xách tà váy, đi giày cao gót, đứng ở bên cửa kính, nghiêng người nhìn anh.
Dưới ánh sáng mờ tối của đèn đường, cô nở nụ cười nhìn anh.
Nhìn dáng vẻ này của cô, cực kỳ giống như thiếu nữ đang yêu, dịu dàng lại ngây thơ, phá lệ động lòng người.
Hoắc Cảnh Thành nhìn cô thật sâu, sóng mắt nhộn nhạo. Những phiền muộn trong lòng lúc trước, đã dần tiêu tan không ít trước nụ cười này của cô.
Thì ra, tự mình tới đón cô, có thể làm cô cảm thấy hạnh phúc như vậy?
Điều này làm anh cũng vô hình vui vẻ theo, nhưng khoảng khắc tiếp theo, tầm mắt của anh đi xuống, lúc tầm mắt dừng ở phần ngực trắng như tuyết của cô, vẻ mặt của anh đột nhiên trầm xuống.
Cổ họng căng lên, miệng khô lưỡi khô.
Người phụ nữ này!
Hoắc Cảnh Thành không nói gì cả, anh đẩy cửa xe ra đi xuống. Vừa đi, vừa cởi áo khoác trên người xuống.
Ánh mắt của Cảnh Phạm vẫn luôn dõi theo bóng dáng của anh, thấy anh đến gần, nụ cười trên khóe môi của cô càng sâu hơn.
Cô vẫn cảm thấy quan hệ giữa bọn họ trong đoạn thời gian này, chỉ giới hạn trong căn nhà chặt hẹp của cô. Lúc ra khỏi căn phòng kia, có lẽ ngay cả quan hệ bạn bình thường hai người bọn họ cũng được không tính…
Nhưng mà, bây giờ, anh lại xuất hiện ở đây —— nơi mà có vô số ký giả của giới truyền thông, Cảnh Phạm khó mà hình dung được cảm giác trong lòng mình lúc này.
Hoắc Cảnh Thành khoác áo lên trên người cô, che kín cả người.
Anh lại nhìn chằm chằm vào cô lần nữa, dường như cảm thấy như vậy còn chưa đủ, anh lại cài nút áo âu phục cho cô.
Cảnh Phạm cũng không cử động, cứ đứng yên như vậy, để anh giúp mình.
“Cười cái gì?” Hoắc Cảnh Thành nâng tầm mắt lên, cố ý xụ mặt xuống: “Nhìn giống như một đứa ngốc vậy. Nếu như bị giới truyền thông chụp được, em cũng sẽ bị nói là kẻ ngốc.”
Được rồi, mặc dù anh nói như vậy, nhưng mà, anh cũng rất hưởng thụ cảm giác bị cô nhìn chằm chằm vào.
Thích dáng vẻ ngốc nghếch nhìn mình cười của cô.
Cảnh Phạm bị anh nói như vậy, cô vội vàng dời tầm mắt đi, rồi cô mới chú ý tới cả người mình đã bị anh bọc kín mít: “Anh làm gì vậy?”
“Lên xe.” Hoắc Cảnh Thành nắm tay cô, mở cửa xe ra.
Cảnh Phạm liếc nhìn trợ lý sau lưng, rồi lại nhìn nh: “Tôi phải đi lên xe bảo mẫu để thay lễ phục ra trước.”
“Không được phép đổi.”
“Như vậy thì không tiện nào.”
“Không tiện ở chỗ nào?” Anh đè thấp âm thanh xuống, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được nói: “Cởi rất tiện.”