Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mắt thấy hai người lại bát đầu tranh cãi, đạo diễn Trương vội vàng đứng dậy: “Được rồi được rồi, hai người các cô đừng náo loạn nữa. Đều uống nước đi, bớt giận. Để tôi lấy nước cho hai người các cô.”
Đạo diễn Trương phân phó người bên cạnh, rồi lại quay sang nói với Cảnh Phạm: “Cô cứ ngồi. Ngồi xuống rồi nói.”
Cảnh Phạm có thể lật mặt với Vân Mẫn Mẫn, nhưng cô không thể không cấp mặt mũi cho đạo diễn trong nghề.
Nhận lấy ly nước mà đối phương đưa tới, cô nói cám ơn, uống hai ngụm. Rồi mới lại nói “Đạo diễn Trương, tôi cũng không muốn trì hoãn thời gian của mọi người. Tuy bộ quần áo này rất đẹp mắt, nhưng đáng tiếc là tôi không thể mặc được. Nếu như có cơ hội, hy vọng lần sau có thể hợp tác.”
Cô buông ly nước xuống, chuẩn bị rời đi.
Lần này, vô luận là Vân Mẫn Mẫn, hay là đạo diễn Trương, lại đều không cản cô.
Cảnh Phạm xoay người muốn đi ra ngoài.
Nhưng mà, chưa đi được hai bước, cô đã cảm thấy dưới bàn chân như bị đổ chì vậy, càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng.
Dần dần, ngay cả thân thể cũng càng ngày càng nặng.
Trong đầu, dần trở nên hỗn độn.
“Cảnh Phạm, cô không sao chứ?” đạo diễn Trương tiến lên hỏi.
Cảnh Phạm lắc lắc đầu, miễn cưỡng đứng vững người: “Tôi không sao!”
Mắt thấy những người khác đều lục tục đi ra ngoài, ai cũng đều mang theo nụ cười không có ý tốt.
Điều này làm cho cô cảm thấy nguy hiểm!
Cô dùng sức lực toàn thân kéo lê thân thể nặng nề đi ra ngoài.
“Cảnh Phạm, cô còn có thể đi được sao? Có cần giúp tôi một tay hay không?” Đạo diễn nói, tay đã mò tới ngang hông của cô, kéo cô qua.
“Ông buông tôi ra! Đừng đụng vào tôi!” Giống như là bị ong chích, cô gắng sức giãy giụa.
“ Vóc người của cô tốt như vậy, gương mặt lại đẹp như vậy, sao tôi có thể nhịn không đụng vào cô được?”
“Mặt người dạ thú!” Cảnh Phạm biết mình trúng kế, cô vừa tức lại vừa gấp.
Cô giãy dụa tay hai cái, không có khí lực, lại lấy chân đạp. Về sau, cô dứt khoát cắn xé.
Tuy đối phương là đàn ông, nhưng cũng không thể chịu nổi swk dày vò như vậy của cô. Bị đau, ông ta buông lỏng tay ra.
Cảnh Phạm mượn cơ hội tránh thoát, cô vội kéo cửa ra, toát cả mồ hôi nhào ra ngoài.
Cô nặng nề dựa người ở trên tường, há mồm muốn hô cứu mạng, nhưng mà, ngay cả nói chuyện cũng mau không có sức lực, khoảng khắc tiếp theo, cả người cô đã bị một bóng người bao phủ.
Khuôn mặt nghiêm chỉnh của người đàn ông nào đó, lúc này chỉ khiến cô cảm thấy muốn nôn mửa.
“Cảnh Thành, hình như là đạo diễn Trương.”
Một giọng nói chui vào trong tai cô.
Cô cố gắng nâng mí mắt nặng nề lên.
Đập vào mắt, là khuôn mặt của người đàn ông và người phụ nữ không thể quen thuộc hơn nữa.
Lại là Mộ Vãn và Hoắc Cảnh Thành
“Hoắc tổng!” Đạo diễn Trương nghe thấy âm thanh này, ông ta vội vàng xoay người lại, cung kính chào hỏi: “Mộ tiểu thư, đã lâu không gặp.”
“Ừ.” Hoắc Cảnh Thành chỉ gật đầu cho lấy lệ.
“Đây là Cảnh Phạm?” Mộ Vãn nhìn thấy người tựa vào trên tường.
Hoắc Cảnh Thành nhìn sang theo tầm mắt của Mộ Vãn, liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt phủ đầy mồ hôi của người nào đó.
Tầm mắt của anh lại rơi vào bàn tay đang đặt ngang hông cô của đạo diễn Trương.
Lạnh lùng nhìn sang, chán ghét nhíu mày lại.
Bẩn thỉu!
Đối diện với ánh mắt vừa bắn tới của anh, Cảnh Phạm kích động mếp máy môi, muốn nói cầu cứu, nhưng mà, người đàn ông này chỉ lạnh lùng quay mặt đi.
Trái tim vừa được nâng lên của cô, lại bị rơi xuống.
“Cảnh Thành, nếu đạo diễn Trương bận rộn, vậy chúng ta đừng quấy rầy bọn họ nữa.” Mộ Vãn rất quan tâm mở miệng, lại mỉm cười gật đầu với đạo diễn Trương: “Chúng tôi đi trước.”
“Vậy tôi không tiễn hai vị.”
Đạo diễn Trương đã không kịp đợi nữa rồi. Người phụ nữ này quá thơm, thời thời khắc khắc đều như đang đầu độc ông ta.
Không liếc mắt nhìn Cảnh Phạm nữa, Hoắc Cảnh Thành nắm tay Mộ Vãn rời đi.
Nhưng mà!
Mới đi được một bước, tay áo sơ mi, đột nhiên bị một cái tay níu chặt lại.
Dừng bước.
Cau mày.
Chuyển tầm mắt.
Mắt thấy hai người lại bát đầu tranh cãi, đạo diễn Trương vội vàng đứng dậy: “Được rồi được rồi, hai người các cô đừng náo loạn nữa. Đều uống nước đi, bớt giận. Để tôi lấy nước cho hai người các cô.”
Đạo diễn Trương phân phó người bên cạnh, rồi lại quay sang nói với Cảnh Phạm: “Cô cứ ngồi. Ngồi xuống rồi nói.”
Cảnh Phạm có thể lật mặt với Vân Mẫn Mẫn, nhưng cô không thể không cấp mặt mũi cho đạo diễn trong nghề.
Nhận lấy ly nước mà đối phương đưa tới, cô nói cám ơn, uống hai ngụm. Rồi mới lại nói “Đạo diễn Trương, tôi cũng không muốn trì hoãn thời gian của mọi người. Tuy bộ quần áo này rất đẹp mắt, nhưng đáng tiếc là tôi không thể mặc được. Nếu như có cơ hội, hy vọng lần sau có thể hợp tác.”
Cô buông ly nước xuống, chuẩn bị rời đi.
Lần này, vô luận là Vân Mẫn Mẫn, hay là đạo diễn Trương, lại đều không cản cô.
Cảnh Phạm xoay người muốn đi ra ngoài.
Nhưng mà, chưa đi được hai bước, cô đã cảm thấy dưới bàn chân như bị đổ chì vậy, càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng.
Dần dần, ngay cả thân thể cũng càng ngày càng nặng.
Trong đầu, dần trở nên hỗn độn.
“Cảnh Phạm, cô không sao chứ?” đạo diễn Trương tiến lên hỏi.
Cảnh Phạm lắc lắc đầu, miễn cưỡng đứng vững người: “Tôi không sao!”
Mắt thấy những người khác đều lục tục đi ra ngoài, ai cũng đều mang theo nụ cười không có ý tốt.
Điều này làm cho cô cảm thấy nguy hiểm!
Cô dùng sức lực toàn thân kéo lê thân thể nặng nề đi ra ngoài.
“Cảnh Phạm, cô còn có thể đi được sao? Có cần giúp tôi một tay hay không?” Đạo diễn nói, tay đã mò tới ngang hông của cô, kéo cô qua.
“Ông buông tôi ra! Đừng đụng vào tôi!” Giống như là bị ong chích, cô gắng sức giãy giụa.
“ Vóc người của cô tốt như vậy, gương mặt lại đẹp như vậy, sao tôi có thể nhịn không đụng vào cô được?”
“Mặt người dạ thú!” Cảnh Phạm biết mình trúng kế, cô vừa tức lại vừa gấp.
Cô giãy dụa tay hai cái, không có khí lực, lại lấy chân đạp. Về sau, cô dứt khoát cắn xé.
Tuy đối phương là đàn ông, nhưng cũng không thể chịu nổi swk dày vò như vậy của cô. Bị đau, ông ta buông lỏng tay ra.
Cảnh Phạm mượn cơ hội tránh thoát, cô vội kéo cửa ra, toát cả mồ hôi nhào ra ngoài.
Cô nặng nề dựa người ở trên tường, há mồm muốn hô cứu mạng, nhưng mà, ngay cả nói chuyện cũng mau không có sức lực, khoảng khắc tiếp theo, cả người cô đã bị một bóng người bao phủ.
Khuôn mặt nghiêm chỉnh của người đàn ông nào đó, lúc này chỉ khiến cô cảm thấy muốn nôn mửa.
“Cảnh Thành, hình như là đạo diễn Trương.”
Một giọng nói chui vào trong tai cô.
Cô cố gắng nâng mí mắt nặng nề lên.
Đập vào mắt, là khuôn mặt của người đàn ông và người phụ nữ không thể quen thuộc hơn nữa.
Lại là Mộ Vãn và Hoắc Cảnh Thành
“Hoắc tổng!” Đạo diễn Trương nghe thấy âm thanh này, ông ta vội vàng xoay người lại, cung kính chào hỏi: “Mộ tiểu thư, đã lâu không gặp.”
“Ừ.” Hoắc Cảnh Thành chỉ gật đầu cho lấy lệ.
“Đây là Cảnh Phạm?” Mộ Vãn nhìn thấy người tựa vào trên tường.
Hoắc Cảnh Thành nhìn sang theo tầm mắt của Mộ Vãn, liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt phủ đầy mồ hôi của người nào đó.
Tầm mắt của anh lại rơi vào bàn tay đang đặt ngang hông cô của đạo diễn Trương.
Lạnh lùng nhìn sang, chán ghét nhíu mày lại.
Bẩn thỉu!
Đối diện với ánh mắt vừa bắn tới của anh, Cảnh Phạm kích động mếp máy môi, muốn nói cầu cứu, nhưng mà, người đàn ông này chỉ lạnh lùng quay mặt đi.
Trái tim vừa được nâng lên của cô, lại bị rơi xuống.
“Cảnh Thành, nếu đạo diễn Trương bận rộn, vậy chúng ta đừng quấy rầy bọn họ nữa.” Mộ Vãn rất quan tâm mở miệng, lại mỉm cười gật đầu với đạo diễn Trương: “Chúng tôi đi trước.”
“Vậy tôi không tiễn hai vị.”
Đạo diễn Trương đã không kịp đợi nữa rồi. Người phụ nữ này quá thơm, thời thời khắc khắc đều như đang đầu độc ông ta.
Không liếc mắt nhìn Cảnh Phạm nữa, Hoắc Cảnh Thành nắm tay Mộ Vãn rời đi.
Nhưng mà!
Mới đi được một bước, tay áo sơ mi, đột nhiên bị một cái tay níu chặt lại.
Dừng bước.
Cau mày.
Chuyển tầm mắt.