Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bộ dạng yếu ớt này khiến cho lòng Hoắc Cảnh Thành căng thẳng.
Bước chân nhanh hơn một chút, đi qua trực tiếp đứng ở ngăn kéo đầu giường.
Lúc đang giãy giụa, Cảnh Phạm nghe được động tĩnh nên dừng lại động tác. Sau khi hoảng sợ lại nhìn thấy người đàn ông gần đó, trong lòng cô chua xót.
Nước mắt không khống chế được mà chảy dâng tràn hốc mắt, làm ướt áo gối.
Hoắc Cảnh Thành thuận lợi tìm được rồi chìa khóa, lúc chạm vào nước mắt cô, trong lòng anh phát đau.
Đau lòng?
Hơn nữa, đối tượng lại là cô?
Hoang đường!
“Khóc cái gì?” anh lạnh lùng mở miệng, sau đó mở còng tay ra: “Đừng ở trước mặt tôi làm bộ làm tịch, không phải cô có thể vì tiền mà bán thân sao?”
Khớp hàm Cảnh Phạm phát run.
Giơ tay lên.
“Bốp ——” một tiếng giòn vang. Gương mặt tuấn tú của người đàn ông bị một cái tát nghiêng mặt qua một bên.
Không khí có chút lạnh lẽo như băng đông vậy.
“Anh tránh ra.” Cảnh Phạm đẩy Hoắc Cảnh Thành ra từ trên giường đứng dậy.
Cả người phát run.
Ba chữ bật ra khỏi miệng.
Từng giọt nước mắt rơi xuống, tất cả đều là hoảng sợ.
Hoắc Cảnh Thành bị đánh đứng ngây ra. Sau một hồi mới hồi phục tinh thần sau đó chế trụ tay cô: “Cô có biết vừa nãy cô đang làm gì sao?”
Anh có lòng tốt chạy tới giúp cô còn bị cô đánh?
SH*T!!
Hoắc Cảnh Thành chưa bao giờ nén giận như vậy. Người đàn bà này không nên cứu!
“Buông tôi ra!” đôi mắt Cảnh Phạm đỏ bừng.
Cô như phát điên né tránh anh, máu tử cổ tay chảy xuống dính ướt đầu ngón tay anh.
Hoắc Cảnh Thành cắn chặt răng, sườn mặt căng lên: “Người đàn bà như cô xứng đáng tự sinh tự diệt.”
Cảnh Phạm tránh anh, thuận tay cầm gạt tàn sau đó chạy vào nhà tắm.
Cửa không khóa.
Hoắc Cảnh Thành chỉ nghe được tiếng hét thảm truyền ra, ngay sau đó, khuôn mặt của cô lạnh lẽo đi ra.
Trên gạt tàn thủy tinh dính máu là của người đàn ông kia.
Cô như một dũng sĩ chiến đấu.
Ném gạt tàn thuốc, chẳng thèm nhìn Hoắc Cảnh Thành một cái, cô kéo cửa từng bước đi ra ngoài.
Anh lại bị ném ở chỗ này!
Có lòng tốt tới cứu người, chẳng những không được một chữ cảm ơn thế nhưng còn bị giận cho một bạt tai!
Người đàn bà đáng chết này!
“Mày, *** nó, dám đánh tao, có tin lão tử giết chết mày không?” cửa phòng tắm được kéo ra, người đàn ông trần trụi che máu trên trán lao ra ngoài.
“Ông muốn giết chết ai?” Hoắc Cảnh Thành đang tức giận không chỗ phát, một chân đá qua khiến người đàn ông kia ngã lăn vài vòng.
Người nọ nhìn thấy là anh sợ tới mức mặt không còn chút máu, che lại chỗ bị đau.
*** nó!
Không nghĩ tới người đàn bà Cảnh Phạm này nhìn thân thể nhỏ bé mà xuống tay lại rất tàn nhẫn. Một cái gạt tàn đập quá suýt chút nữa ông ta mất nửa cái mạng.
————
Hoắc Cảnh Thành báo cảnh sát.
Lúc ra ngoài thì đã là năm phút sau.
Còn tường rằng người đàn bà kia đã sớm đi xa, nhưng lúc này cô còn đang dựa vào tường bước từng bước ra ngoài.
Tay chân phát run.
Ánh mắt tan rã.
Trên vách tường màu trắng dính lại vết máu của cô.
Nhìn thấy ghê người.
Nhưng mà xứng đáng! Anh mà còn để ý cô thì anh không mang họ Hoắc!
Hoắc Cảnh Thành đi qua người cô, ánh mắt nhìn thẳng.
Chính là……
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
Bước chân dần dần chậm lại.
Cả người cô lộn xộn xuất hiện ở loại địa phương này sớm hay muộn cũng sẽ bị đám sài lang hổ báo tiếp theo tha đi.
Vậy thì thế nào? Liên quan gì đến anh?
Nhưng mà dù sao người đàn bà này cũng là nhân viên công ty anh.
Cứu cô cũng là trách nhiệm của anh.
Bộ dạng yếu ớt này khiến cho lòng Hoắc Cảnh Thành căng thẳng.
Bước chân nhanh hơn một chút, đi qua trực tiếp đứng ở ngăn kéo đầu giường.
Lúc đang giãy giụa, Cảnh Phạm nghe được động tĩnh nên dừng lại động tác. Sau khi hoảng sợ lại nhìn thấy người đàn ông gần đó, trong lòng cô chua xót.
Nước mắt không khống chế được mà chảy dâng tràn hốc mắt, làm ướt áo gối.
Hoắc Cảnh Thành thuận lợi tìm được rồi chìa khóa, lúc chạm vào nước mắt cô, trong lòng anh phát đau.
Đau lòng?
Hơn nữa, đối tượng lại là cô?
Hoang đường!
“Khóc cái gì?” anh lạnh lùng mở miệng, sau đó mở còng tay ra: “Đừng ở trước mặt tôi làm bộ làm tịch, không phải cô có thể vì tiền mà bán thân sao?”
Khớp hàm Cảnh Phạm phát run.
Giơ tay lên.
“Bốp ——” một tiếng giòn vang. Gương mặt tuấn tú của người đàn ông bị một cái tát nghiêng mặt qua một bên.
Không khí có chút lạnh lẽo như băng đông vậy.
“Anh tránh ra.” Cảnh Phạm đẩy Hoắc Cảnh Thành ra từ trên giường đứng dậy.
Cả người phát run.
Ba chữ bật ra khỏi miệng.
Từng giọt nước mắt rơi xuống, tất cả đều là hoảng sợ.
Hoắc Cảnh Thành bị đánh đứng ngây ra. Sau một hồi mới hồi phục tinh thần sau đó chế trụ tay cô: “Cô có biết vừa nãy cô đang làm gì sao?”
Anh có lòng tốt chạy tới giúp cô còn bị cô đánh?
SH*T!!
Hoắc Cảnh Thành chưa bao giờ nén giận như vậy. Người đàn bà này không nên cứu!
“Buông tôi ra!” đôi mắt Cảnh Phạm đỏ bừng.
Cô như phát điên né tránh anh, máu tử cổ tay chảy xuống dính ướt đầu ngón tay anh.
Hoắc Cảnh Thành cắn chặt răng, sườn mặt căng lên: “Người đàn bà như cô xứng đáng tự sinh tự diệt.”
Cảnh Phạm tránh anh, thuận tay cầm gạt tàn sau đó chạy vào nhà tắm.
Cửa không khóa.
Hoắc Cảnh Thành chỉ nghe được tiếng hét thảm truyền ra, ngay sau đó, khuôn mặt của cô lạnh lẽo đi ra.
Trên gạt tàn thủy tinh dính máu là của người đàn ông kia.
Cô như một dũng sĩ chiến đấu.
Ném gạt tàn thuốc, chẳng thèm nhìn Hoắc Cảnh Thành một cái, cô kéo cửa từng bước đi ra ngoài.
Anh lại bị ném ở chỗ này!
Có lòng tốt tới cứu người, chẳng những không được một chữ cảm ơn thế nhưng còn bị giận cho một bạt tai!
Người đàn bà đáng chết này!
“Mày, *** nó, dám đánh tao, có tin lão tử giết chết mày không?” cửa phòng tắm được kéo ra, người đàn ông trần trụi che máu trên trán lao ra ngoài.
“Ông muốn giết chết ai?” Hoắc Cảnh Thành đang tức giận không chỗ phát, một chân đá qua khiến người đàn ông kia ngã lăn vài vòng.
Người nọ nhìn thấy là anh sợ tới mức mặt không còn chút máu, che lại chỗ bị đau.
*** nó!
Không nghĩ tới người đàn bà Cảnh Phạm này nhìn thân thể nhỏ bé mà xuống tay lại rất tàn nhẫn. Một cái gạt tàn đập quá suýt chút nữa ông ta mất nửa cái mạng.
————
Hoắc Cảnh Thành báo cảnh sát.
Lúc ra ngoài thì đã là năm phút sau.
Còn tường rằng người đàn bà kia đã sớm đi xa, nhưng lúc này cô còn đang dựa vào tường bước từng bước ra ngoài.
Tay chân phát run.
Ánh mắt tan rã.
Trên vách tường màu trắng dính lại vết máu của cô.
Nhìn thấy ghê người.
Nhưng mà xứng đáng! Anh mà còn để ý cô thì anh không mang họ Hoắc!
Hoắc Cảnh Thành đi qua người cô, ánh mắt nhìn thẳng.
Chính là……
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
Bước chân dần dần chậm lại.
Cả người cô lộn xộn xuất hiện ở loại địa phương này sớm hay muộn cũng sẽ bị đám sài lang hổ báo tiếp theo tha đi.
Vậy thì thế nào? Liên quan gì đến anh?
Nhưng mà dù sao người đàn bà này cũng là nhân viên công ty anh.
Cứu cô cũng là trách nhiệm của anh.