Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hít một hơi thật sâu, anh chợt xoay người lại. Gương mặt không có biểu tình bế người đàn bà vô lý này lên.
“Anh làm gì?” Giống con chim sợ cành cong, Cảnh Phạm cảnh giác nhìn anh: “Anh mau thả tôi xuống dưới.”
“Tôi nhẫn nhịn cô có hạn thôi, tốt nhẫn cô đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi.: Hoắc Cảnh Thành lạnh lung nhìn cô: “Cô còn dám lộn xộn hiện tại tôi liền nhét cô lên giường ông ta.”
“Anh... hỗn đản.” Cảnh Phạm bị đau mà mắng, giận đỏ cả mắt.
“Sợ sao? Sợ thì câm miệng cho tôi.”
Cô đỏ mắt trừng anh lên án.
Hốc mắt cô hết hoảng sợ nhưng nước mắt cứ trào ra.
Dần dần biến thành chua xót, ủy khuất và khuất nhục...
Hoắc Cảnh Thành bị ánh mắt của cô nhìn chằm chằm, trái tin anh ẩn ẩn đau đớn.
Giống như anh làm chuyện quá đáng vậy.
Nhưng mà người quá đáng chính là cô, dù năm năm trước hay cái tát vừa nãy.
“Không cho phép trừng tôi.”
Hốc mắt, hoảng sợ tan đi, nước gợn lan tràn.
Dần dần tràn ngập ra tới chính là chua xót, ủy khuất, khuất nhục……
Hoắc cảnh thành bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm đến mạc danh trái tim ẩn ẩn làm đau.
Giống như hắn làm thực quá phận sự dường như.
Chính là, rõ ràng quá phận chính là nàng! Vô luận là 5 năm trước sự, vẫn là vừa mới kia một cái tát.
“Không cho phép trừng tôi!” anh hung dữ cảnh cáo, trong giọng nói có vài phần dữ dằn, vài phần không được tự nhiên.
Một tay cô nắm vạt áo sơ mi của anh, nghe nói như thế, ngón tay mảnh khảnh buộc chặt, tiếp theo như chịu đựng không nổi, gương mặt tái nhợt vùi vào ngực anh.
thân thể mong manh run rẩy.
cô chịu đựng khóc nức nở từ trước ngực truyền đến, yếu ớt mà áp lực.
Hoắc Cảnh Thành ôm tay cô không khỏi tăng thêm sức lực.
anh cũng không biết mình bị làm sao.
Rõ ràng chán ghét đàn bà khóc lóc vô cùng, nếu bình thường mà nói anh sẽ ném người đàn bà này xuống đất không quan tâm, nhưng mà lúc này tất cả lại có chút mất khống chế.
Người đàn bà đáng chết này chính là yêu tinh phiền chết!
————
Lúc Hoắc Cảnh Thành ném cô vào xe thì cô đã ngất đi.
“Này Cảnh Phạm.” Anh gọi cô.
“……” cô không hề động đậy.
“Tỉnh tỉnh!” anh lại gọi một tiếng. bàn tay vỗ nhẹ lên mặt cô.
Đầu ngón tay chạm một mảnh ướt át.
nước mắt chua xót từ khóe mắt đang nắm của cô từ từ rơi xuống.
Anh ngẩn ngơ chớp mắt một cái.
Nhìn cô như bị ma nhập, ngón tay không chịu khống chế xẹt qua má cô, lau đi nước mắt của cô
“Không cần……” Ngón tay chợt bị cô hoảng sợ chế trụ.
Cô mấp máy môi như con nai bị hoảng sợ
Bộ dạng này trông thật đáng thương.
Cho dù là làm bộ làm tịch, Hoắc Cảnh Thành cũng không thể không thừa nhận, lúc này cô thật sự đáng thương, anh cảm thấy bắt nạt cô cũng không thú vị.
“Cảnh Phạm.”
Anh lên tiếng gọi, ngay cả anh cũng không phát hiện giọng điệu của mình đã hòa hoãn hơn nhiều.
Cả người cô cứng đờ. Như cũ nắm tay anh vô cùng dùng sức, khớp xương đều banh trắng.
“Được rồi, buông tay đi.”
Anh lại lên tiếng.
Hàng mi dài Cảnh Phạm chớp chớp.
Hoắc Cảnh Thành vỗ vỗ nàng mu bàn tay cô, lúc này cô mới hừ ra một tiếng, mí mắt nặng nề giơ lên.
Hai người, bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt cô mê ly làm cho độc tác vỗ về cô dừng lại.
Bỗng nhiên cô cảm thấy yên tâm, cả người căng lên cũng buông lỏng.
Cô buông lỏng cánh tay nhưng rất nhanh lại nắm chặt.
Cô như bắt được bảo bối nắm rất chặt, giống như sợ hơi buông lỏng thì anh sẽ biến mất.
Mí mắt lúc này mới lần nữa nhắm lại.
Hoắc Cảnh Thành cảm thấy chính mình hẳn mau ném cô đi. Là anh ngại cô bẩn! Nhưng mà cuối cùng, chạm nước mắt nơi khóe mắt của cô, rốt cuộc cũng không làm như vậy.
Thôi thôi!
Hôm nay là tình huống đặc thù! Ngày mai chờ cô tỉnh lại, lại cùng cô tính sổ.
Tưởng tượng như vậy, anh nghiêng người qua một tay túm đai an toàn, giúp cô đeo lên.
Rồi sau đó lần nữa khởi động xe.
Dọc đường đi không thèm nhìn người đàn bà bên cạnh một cái.
Hít một hơi thật sâu, anh chợt xoay người lại. Gương mặt không có biểu tình bế người đàn bà vô lý này lên.
“Anh làm gì?” Giống con chim sợ cành cong, Cảnh Phạm cảnh giác nhìn anh: “Anh mau thả tôi xuống dưới.”
“Tôi nhẫn nhịn cô có hạn thôi, tốt nhẫn cô đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi.: Hoắc Cảnh Thành lạnh lung nhìn cô: “Cô còn dám lộn xộn hiện tại tôi liền nhét cô lên giường ông ta.”
“Anh... hỗn đản.” Cảnh Phạm bị đau mà mắng, giận đỏ cả mắt.
“Sợ sao? Sợ thì câm miệng cho tôi.”
Cô đỏ mắt trừng anh lên án.
Hốc mắt cô hết hoảng sợ nhưng nước mắt cứ trào ra.
Dần dần biến thành chua xót, ủy khuất và khuất nhục...
Hoắc Cảnh Thành bị ánh mắt của cô nhìn chằm chằm, trái tin anh ẩn ẩn đau đớn.
Giống như anh làm chuyện quá đáng vậy.
Nhưng mà người quá đáng chính là cô, dù năm năm trước hay cái tát vừa nãy.
“Không cho phép trừng tôi.”
Hốc mắt, hoảng sợ tan đi, nước gợn lan tràn.
Dần dần tràn ngập ra tới chính là chua xót, ủy khuất, khuất nhục……
Hoắc cảnh thành bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm đến mạc danh trái tim ẩn ẩn làm đau.
Giống như hắn làm thực quá phận sự dường như.
Chính là, rõ ràng quá phận chính là nàng! Vô luận là 5 năm trước sự, vẫn là vừa mới kia một cái tát.
“Không cho phép trừng tôi!” anh hung dữ cảnh cáo, trong giọng nói có vài phần dữ dằn, vài phần không được tự nhiên.
Một tay cô nắm vạt áo sơ mi của anh, nghe nói như thế, ngón tay mảnh khảnh buộc chặt, tiếp theo như chịu đựng không nổi, gương mặt tái nhợt vùi vào ngực anh.
thân thể mong manh run rẩy.
cô chịu đựng khóc nức nở từ trước ngực truyền đến, yếu ớt mà áp lực.
Hoắc Cảnh Thành ôm tay cô không khỏi tăng thêm sức lực.
anh cũng không biết mình bị làm sao.
Rõ ràng chán ghét đàn bà khóc lóc vô cùng, nếu bình thường mà nói anh sẽ ném người đàn bà này xuống đất không quan tâm, nhưng mà lúc này tất cả lại có chút mất khống chế.
Người đàn bà đáng chết này chính là yêu tinh phiền chết!
————
Lúc Hoắc Cảnh Thành ném cô vào xe thì cô đã ngất đi.
“Này Cảnh Phạm.” Anh gọi cô.
“……” cô không hề động đậy.
“Tỉnh tỉnh!” anh lại gọi một tiếng. bàn tay vỗ nhẹ lên mặt cô.
Đầu ngón tay chạm một mảnh ướt át.
nước mắt chua xót từ khóe mắt đang nắm của cô từ từ rơi xuống.
Anh ngẩn ngơ chớp mắt một cái.
Nhìn cô như bị ma nhập, ngón tay không chịu khống chế xẹt qua má cô, lau đi nước mắt của cô
“Không cần……” Ngón tay chợt bị cô hoảng sợ chế trụ.
Cô mấp máy môi như con nai bị hoảng sợ
Bộ dạng này trông thật đáng thương.
Cho dù là làm bộ làm tịch, Hoắc Cảnh Thành cũng không thể không thừa nhận, lúc này cô thật sự đáng thương, anh cảm thấy bắt nạt cô cũng không thú vị.
“Cảnh Phạm.”
Anh lên tiếng gọi, ngay cả anh cũng không phát hiện giọng điệu của mình đã hòa hoãn hơn nhiều.
Cả người cô cứng đờ. Như cũ nắm tay anh vô cùng dùng sức, khớp xương đều banh trắng.
“Được rồi, buông tay đi.”
Anh lại lên tiếng.
Hàng mi dài Cảnh Phạm chớp chớp.
Hoắc Cảnh Thành vỗ vỗ nàng mu bàn tay cô, lúc này cô mới hừ ra một tiếng, mí mắt nặng nề giơ lên.
Hai người, bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt cô mê ly làm cho độc tác vỗ về cô dừng lại.
Bỗng nhiên cô cảm thấy yên tâm, cả người căng lên cũng buông lỏng.
Cô buông lỏng cánh tay nhưng rất nhanh lại nắm chặt.
Cô như bắt được bảo bối nắm rất chặt, giống như sợ hơi buông lỏng thì anh sẽ biến mất.
Mí mắt lúc này mới lần nữa nhắm lại.
Hoắc Cảnh Thành cảm thấy chính mình hẳn mau ném cô đi. Là anh ngại cô bẩn! Nhưng mà cuối cùng, chạm nước mắt nơi khóe mắt của cô, rốt cuộc cũng không làm như vậy.
Thôi thôi!
Hôm nay là tình huống đặc thù! Ngày mai chờ cô tỉnh lại, lại cùng cô tính sổ.
Tưởng tượng như vậy, anh nghiêng người qua một tay túm đai an toàn, giúp cô đeo lên.
Rồi sau đó lần nữa khởi động xe.
Dọc đường đi không thèm nhìn người đàn bà bên cạnh một cái.