Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cuối cùng, sức lực cạn kiệt hai chân cô quỳ rạp xuống tuyết.
Sắc mặt so với trước kia còn trắng hơn vài phần.
“Phạm Phạm!”
“Cảnh Phạm!”
Bỗng nhiên, hai giọng nói đồng loạt vang lên.
Cảnh Phạm cảm thấy mình nghe lầm, lại nghe được tiếng nói của Hoắc Cảnh Thành.
Tối hôm qua, lúc cô với Văn Bái nói chuyện như vậy, anh cũng không xuất hiện. Hôm nay, nhất định là ảo giác...
Cảnh Uyên sải bước đến, đau lòng quỳ xuống ôm lấy cô: “Anh sẽ đưa em đi bệnh viện ngay lập tức!”
Hoắc Cảnh Thành đứng ở cửa. Văn Bái cùng vú La cũng hồi tỉnh lại. Vú La cả kinh nói: “Thiếu gia, cậu đã tỉnh!”
Là...anh đã tỉnh...
Tối hôm qua, anh vẫn nằm trong mơ...
Trong mơ, phảng phất nghe cô nói Tiểu Chanh Tử là con gái anh...
Trong mơ, cô thương tâm muốn chết...
Trong mơ, mỗi một lời cô nói ra đều là hận ý triền miên...
Anh dùng giằng, muốn tỉnh lại. Nhưng muốn tỉnh lại đối với anh mà nói quả thật rất khó khăn.
Hôm nay, cuối cùng anh cũng mở mắt ra. Không biết tinh thần anh lớn cỡ nào cho nên mới đứng ở đây.
“Con trai, sao con lại mặc ít như vậy?” Văn Bái lo lắng, theo bản năng cho người đi lấy thêm quần áo cho anh.
Hoắc Cảnh Thành chỉ nhìn chằm chằm vào bóng người trong tuyết, phía dưới là vũng máu, làm cho anh kinh hãi.
Cảm giác sợ hãi bao trùm lấy anh!
Anh bước nhanh trong tuyết, nhịp bước không vững.
Văn Bái la lên: “Vú La, ngăn nó lại!”
Vú La chạy ra ngoài, muốn ngăn. Nhưng giờ phút này không biết sức lực nào mang lại cho anh, anh đẩy vú La ra.
“Cảnh Phạm...”
“Cảnh Phạm...”
Anh gọi tên cô, mỗi một chữ cũng run rẩy. Hốc mắt anh đỏ lên.
Nhưng chưa kịp bước tới gần, Cảnh Uyên đã tức giận tấn công anh.
Hoắc Cảnh Thành yếu ớt lung lây, giống như có sức mạnh vô hình chống đỡ, không ngã xuống...
Trong mắt anh bây giờ, chỉ có cô...
Chỉ có cô...
Anh cố chấp ngồi xuống, muốn gần cô hơn...
Cho dù chỉ chạm qua cô...
Chỉ là muốn cảm nhận được chút hơi ấm của cô....
“Hoắc Cảnh Thành, đừng đụng đến cô ấy!” Cảnh Uyên nổi điên đẩy anh ra, giọng nói khàn khàn: “Mày không có tư cách đụng cô ấy!”
“Cút ngay!” hai mắt Hoắc Cảnh Thành đỏ thẫm: “Tôi đưa cô ấy đi bệnh viện... Bây giờ tôi đưa cô ấy đi bệnh viện...”
“Mày có tư cách gì đưa cô ấy đi bệnh viện?” Cảnh Uyên nắm lấy cổ áo anh, ánh mắt anh ta trở nên đáng sợ trước giờ chưa từng có: “Hoắc Cảnh Thành, Cảnh Phạm sỡ dĩ biến thành như vậy, tất cả đều một tay mày tạo ra!”
“...” Hoắc Cảnh Thành như không nghe Cảnh Uyên nói gì, chỉ nắm lấy tay Cảnh Uyên.
Anh muốn đưa cô đi bệnh viện!
Bộ dáng này của cô, quá yếu ớt rồi!
Yếu ớt đến nỗi làm cho anh sợ!
Làm cho anh cảm thấy, một giây tiếp theo cô sẽ rời bỏ anh, rời xa thế giới này...
Cho dù có thể là anh sẽ rời xa thế giới này bất cứ lúc nào, nhưng anh không muốn đi cùng cô.
Cô còn trẻ như vậy, cuộc sống này còn rất dài, cô còn phải trải nghiệm...
“Từ đầu đến cuối, mày đều phụ lòng Cảnh Phạm yêu mày...” hóc mắt Cảnh Uyên ửng đỏ, điều gì đó giấu trong tim lâu ngày, giờ phút này, anh bất chấp tất cả, oán hận thốt lên, thay Cảnh Phạm bất bình: “Cô ấy sợ mày không chịu nổi đả kích, cho nên đã nhiều năm như vậy, đến bây giờ cô ấy cũng không dám nói cho mày biết, Tiểu Chanh Tử chính là con của mày, chảy trong người dòng máy Hoắc Cảnh Thành...”
“Cảnh Uyên, anh đang nói hưu nói vượn cái gì vậy?” Văn Bái nghe nói như vậy, cả người kinh ngạc.
Cuối cùng, sức lực cạn kiệt hai chân cô quỳ rạp xuống tuyết.
Sắc mặt so với trước kia còn trắng hơn vài phần.
“Phạm Phạm!”
“Cảnh Phạm!”
Bỗng nhiên, hai giọng nói đồng loạt vang lên.
Cảnh Phạm cảm thấy mình nghe lầm, lại nghe được tiếng nói của Hoắc Cảnh Thành.
Tối hôm qua, lúc cô với Văn Bái nói chuyện như vậy, anh cũng không xuất hiện. Hôm nay, nhất định là ảo giác...
Cảnh Uyên sải bước đến, đau lòng quỳ xuống ôm lấy cô: “Anh sẽ đưa em đi bệnh viện ngay lập tức!”
Hoắc Cảnh Thành đứng ở cửa. Văn Bái cùng vú La cũng hồi tỉnh lại. Vú La cả kinh nói: “Thiếu gia, cậu đã tỉnh!”
Là...anh đã tỉnh...
Tối hôm qua, anh vẫn nằm trong mơ...
Trong mơ, phảng phất nghe cô nói Tiểu Chanh Tử là con gái anh...
Trong mơ, cô thương tâm muốn chết...
Trong mơ, mỗi một lời cô nói ra đều là hận ý triền miên...
Anh dùng giằng, muốn tỉnh lại. Nhưng muốn tỉnh lại đối với anh mà nói quả thật rất khó khăn.
Hôm nay, cuối cùng anh cũng mở mắt ra. Không biết tinh thần anh lớn cỡ nào cho nên mới đứng ở đây.
“Con trai, sao con lại mặc ít như vậy?” Văn Bái lo lắng, theo bản năng cho người đi lấy thêm quần áo cho anh.
Hoắc Cảnh Thành chỉ nhìn chằm chằm vào bóng người trong tuyết, phía dưới là vũng máu, làm cho anh kinh hãi.
Cảm giác sợ hãi bao trùm lấy anh!
Anh bước nhanh trong tuyết, nhịp bước không vững.
Văn Bái la lên: “Vú La, ngăn nó lại!”
Vú La chạy ra ngoài, muốn ngăn. Nhưng giờ phút này không biết sức lực nào mang lại cho anh, anh đẩy vú La ra.
“Cảnh Phạm...”
“Cảnh Phạm...”
Anh gọi tên cô, mỗi một chữ cũng run rẩy. Hốc mắt anh đỏ lên.
Nhưng chưa kịp bước tới gần, Cảnh Uyên đã tức giận tấn công anh.
Hoắc Cảnh Thành yếu ớt lung lây, giống như có sức mạnh vô hình chống đỡ, không ngã xuống...
Trong mắt anh bây giờ, chỉ có cô...
Chỉ có cô...
Anh cố chấp ngồi xuống, muốn gần cô hơn...
Cho dù chỉ chạm qua cô...
Chỉ là muốn cảm nhận được chút hơi ấm của cô....
“Hoắc Cảnh Thành, đừng đụng đến cô ấy!” Cảnh Uyên nổi điên đẩy anh ra, giọng nói khàn khàn: “Mày không có tư cách đụng cô ấy!”
“Cút ngay!” hai mắt Hoắc Cảnh Thành đỏ thẫm: “Tôi đưa cô ấy đi bệnh viện... Bây giờ tôi đưa cô ấy đi bệnh viện...”
“Mày có tư cách gì đưa cô ấy đi bệnh viện?” Cảnh Uyên nắm lấy cổ áo anh, ánh mắt anh ta trở nên đáng sợ trước giờ chưa từng có: “Hoắc Cảnh Thành, Cảnh Phạm sỡ dĩ biến thành như vậy, tất cả đều một tay mày tạo ra!”
“...” Hoắc Cảnh Thành như không nghe Cảnh Uyên nói gì, chỉ nắm lấy tay Cảnh Uyên.
Anh muốn đưa cô đi bệnh viện!
Bộ dáng này của cô, quá yếu ớt rồi!
Yếu ớt đến nỗi làm cho anh sợ!
Làm cho anh cảm thấy, một giây tiếp theo cô sẽ rời bỏ anh, rời xa thế giới này...
Cho dù có thể là anh sẽ rời xa thế giới này bất cứ lúc nào, nhưng anh không muốn đi cùng cô.
Cô còn trẻ như vậy, cuộc sống này còn rất dài, cô còn phải trải nghiệm...
“Từ đầu đến cuối, mày đều phụ lòng Cảnh Phạm yêu mày...” hóc mắt Cảnh Uyên ửng đỏ, điều gì đó giấu trong tim lâu ngày, giờ phút này, anh bất chấp tất cả, oán hận thốt lên, thay Cảnh Phạm bất bình: “Cô ấy sợ mày không chịu nổi đả kích, cho nên đã nhiều năm như vậy, đến bây giờ cô ấy cũng không dám nói cho mày biết, Tiểu Chanh Tử chính là con của mày, chảy trong người dòng máy Hoắc Cảnh Thành...”
“Cảnh Uyên, anh đang nói hưu nói vượn cái gì vậy?” Văn Bái nghe nói như vậy, cả người kinh ngạc.