Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Từng chữ từng chữ một.
Tựa như lưỡi kiếm.
Trên ghế sa lon, tay của Cảnh Phạm… giật giật.
Rõ ràng là nơi đó đã được bôi thuốc, băng kỹ, nhưng sao lúc này cô lại cảm thấy vô cùng đau đớn.
So với trước khi băng bó, còn đau đớn hơn nhiều
Hạ Lễ Ngộ không biết rõ tâm tư của anh. Nếu đã chán ghét, thế sao còn mang người về nhà? Anh ta cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
Nhưng anh ta cũng không hỏi nhiều nữa. Anh ta chỉ nhắc nhở: “Thật không biết nên nói với cậu như thế nào mới phải. Đừng để cho Mộ Vãn thương tâm, cô ấy đã đợi cậu rất nhiều năm rồi.”
“Được rồi, đừng kéo đề tài sang người cô ta nữa. Tôi tiễn cậu về.”
Anh đứng dậy.
Hạ Lễ Ngộ không nói gì thêm nữa, anh ta đứng dậy rời đi.
Rất nhanh, toàn bộ biệt thự cũng chỉ còn lại hai người anh và Cảnh Phạm.
Căn phòng lớn như vậy, rất an tĩnh. Mơ hồ, có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của phụ nữ.
Cô nằm ở đó, mi tâm vẫn luôn nhíu chặt lại. Nơi đâu đó, còn nhuộm đầy nỗi buồn và thống khổ.
Đáng lẽ, khi nhìn thấy dáng vẻ như vậy của cô, anh phải cảm thấy sung sướng. Nhưng sao giờ phút này, anh lại cảm thấy không vui chút nào.
Hoắc Cảnh Thành tắm xong, anh không buồn ngủ chút nào, anh cầm văn kiện ngồi xem ở trong phòng.
Cô đang nằm ngủ trên ghế sa lon, hẳn là ở đang gặp ác mộng, càng ngày càng không an phận.
Anh lật văn kiện cũng hơi thất thần.
Ánh mắt thỉnh thoảng lướt về phía cô.
Người phụ nữ này!
Quả nhiên là ngôi sao phiền toái mà! Ngay cả ngủ một giấc cũng quấy nhiễu không để người ta bình tĩnh được.
Vì vậy, rốt cuộc thì tại sao mình lại dẫn cô ta về cùng?
“Hoắc Cảnh Thành!” cô nỉ non ra tiếng.
Là đang gọi anh?
Anh hồ nghi, đặt văn kiện xuống, rồi đi đến gần cô.
Anh ngồi xuống bên cạnh ghế sa lon, cúi người, kề sát người gần cô: “Cô nói cái gì?”
“Tôi không… không… không…” cô thống khổ lập đi lập lại mấy chữ, đầu đau như búa bổ.
“Không cái gì?”
Cảnh Phạm càng ngủ không an ổn: “Chanh Tử! Chanh Tử!”
Hoắc Cảnh Thành nghe rõ ràng, không nói nên lời: “Không phải là bây giờ cô muốn ăn cam(*) đấy chứ? Không có!”
(*)橙子: Quả cam, Nữ 9 đang gọi tên con nhưng nam 9 lại tưởng cô đòi ăn cam:))))))))))))
Cô cắn chặt môi dưới của mình, cắn đến nỗi sắc môi trắng bệch. Chợt, cô chật vật trở mình, gặp phải khoảng không, rồi lăn xuống trên đất.
“Này!”
Theo bản năng, Hoắc Cảnh Thành đưa tay ra đỡ cô.
Nhưng anh không ngồi vững, ngược lại còn bị cô kéo theo, ngã xuống đất. Cả người cô, nặng nề nện ở trên người anh.
Trán cụng trán, tiếng “Bộp” vang lên khiến đầu của anh bị đập lên trên đất, cái cụng đầu khiến anh choáng váng đầu óc.
“Tôi điên rồi nên mới mang cô về!” Anh nghiến răng nghiến lợi nói, dựng nửa người dậy, lạnh mắt trừng cô.
Anh cảm thấy có loại kích động muốn ném cô ra khỏi cửa sổ ngay lập tức.
Xảy ra động tĩnh lớn như vậy, Cảnh Phạm chợt tỉnh lại.
Cô chật vật mở mí mắt ra, ánh mắt mê mang một lúc lâu sau mới dần dần thanh tỉnh, rồi ánh mắt của cô tập trung trên người đàn ông trước mắt.
Chỉ thấy vẻ mặt của anh tràn đầy tức giận, ánh mắt kia giống như là muốn xé cô ra thành từng mảnh vậy.
Cô cả kinh, liếm liếm đôi môi khô khốc: “Anh… anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì?” Hoắc Cảnh Thành hừ lạnh từ trong lỗ mũi: “Cô nên thử hỏi chính mình đi, rốt cuộc thì cô muốn làm cái gì với tôi.”
Cảnh Phạm mới chợt để ý đến tư thế của hai người lúc này.
囧
Cô lại đè ở trên người anh!
Khó trách sắc mặt của anh khó coi như vậy.
“Tôi sẽ lập tức đứng lên ngay.” Cô cố làm ra vẻ trấn định. Cố gắng bỏ qua cảm giác tồn tại của người đàn ông phía dưới.
Cô chống tay trên ngực người đàn ông, cố gắng để mình ngồi thẳng dậy trước.
Nhưng mà, dược tính quá mạnh, cả người cô như động vào gai nhọn.
Vừa cử động, toàn thân đều giống như bị kiến gặm nhấm vậy, cực kỳ ngứa ngáy khó chịu.
Cô chống đỡ hết nổi, lại ngã lại lên ngực anh.
Mặc dù không nhìn anh, nhưng cô cũng có thể cảm giác được ánh mắt sắc bén như muốn chém mình thành từng mảnh của người đàn ông rơi vào trên người mình.
Từng chữ từng chữ một.
Tựa như lưỡi kiếm.
Trên ghế sa lon, tay của Cảnh Phạm… giật giật.
Rõ ràng là nơi đó đã được bôi thuốc, băng kỹ, nhưng sao lúc này cô lại cảm thấy vô cùng đau đớn.
So với trước khi băng bó, còn đau đớn hơn nhiều
Hạ Lễ Ngộ không biết rõ tâm tư của anh. Nếu đã chán ghét, thế sao còn mang người về nhà? Anh ta cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
Nhưng anh ta cũng không hỏi nhiều nữa. Anh ta chỉ nhắc nhở: “Thật không biết nên nói với cậu như thế nào mới phải. Đừng để cho Mộ Vãn thương tâm, cô ấy đã đợi cậu rất nhiều năm rồi.”
“Được rồi, đừng kéo đề tài sang người cô ta nữa. Tôi tiễn cậu về.”
Anh đứng dậy.
Hạ Lễ Ngộ không nói gì thêm nữa, anh ta đứng dậy rời đi.
Rất nhanh, toàn bộ biệt thự cũng chỉ còn lại hai người anh và Cảnh Phạm.
Căn phòng lớn như vậy, rất an tĩnh. Mơ hồ, có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của phụ nữ.
Cô nằm ở đó, mi tâm vẫn luôn nhíu chặt lại. Nơi đâu đó, còn nhuộm đầy nỗi buồn và thống khổ.
Đáng lẽ, khi nhìn thấy dáng vẻ như vậy của cô, anh phải cảm thấy sung sướng. Nhưng sao giờ phút này, anh lại cảm thấy không vui chút nào.
Hoắc Cảnh Thành tắm xong, anh không buồn ngủ chút nào, anh cầm văn kiện ngồi xem ở trong phòng.
Cô đang nằm ngủ trên ghế sa lon, hẳn là ở đang gặp ác mộng, càng ngày càng không an phận.
Anh lật văn kiện cũng hơi thất thần.
Ánh mắt thỉnh thoảng lướt về phía cô.
Người phụ nữ này!
Quả nhiên là ngôi sao phiền toái mà! Ngay cả ngủ một giấc cũng quấy nhiễu không để người ta bình tĩnh được.
Vì vậy, rốt cuộc thì tại sao mình lại dẫn cô ta về cùng?
“Hoắc Cảnh Thành!” cô nỉ non ra tiếng.
Là đang gọi anh?
Anh hồ nghi, đặt văn kiện xuống, rồi đi đến gần cô.
Anh ngồi xuống bên cạnh ghế sa lon, cúi người, kề sát người gần cô: “Cô nói cái gì?”
“Tôi không… không… không…” cô thống khổ lập đi lập lại mấy chữ, đầu đau như búa bổ.
“Không cái gì?”
Cảnh Phạm càng ngủ không an ổn: “Chanh Tử! Chanh Tử!”
Hoắc Cảnh Thành nghe rõ ràng, không nói nên lời: “Không phải là bây giờ cô muốn ăn cam(*) đấy chứ? Không có!”
(*)橙子: Quả cam, Nữ 9 đang gọi tên con nhưng nam 9 lại tưởng cô đòi ăn cam:))))))))))))
Cô cắn chặt môi dưới của mình, cắn đến nỗi sắc môi trắng bệch. Chợt, cô chật vật trở mình, gặp phải khoảng không, rồi lăn xuống trên đất.
“Này!”
Theo bản năng, Hoắc Cảnh Thành đưa tay ra đỡ cô.
Nhưng anh không ngồi vững, ngược lại còn bị cô kéo theo, ngã xuống đất. Cả người cô, nặng nề nện ở trên người anh.
Trán cụng trán, tiếng “Bộp” vang lên khiến đầu của anh bị đập lên trên đất, cái cụng đầu khiến anh choáng váng đầu óc.
“Tôi điên rồi nên mới mang cô về!” Anh nghiến răng nghiến lợi nói, dựng nửa người dậy, lạnh mắt trừng cô.
Anh cảm thấy có loại kích động muốn ném cô ra khỏi cửa sổ ngay lập tức.
Xảy ra động tĩnh lớn như vậy, Cảnh Phạm chợt tỉnh lại.
Cô chật vật mở mí mắt ra, ánh mắt mê mang một lúc lâu sau mới dần dần thanh tỉnh, rồi ánh mắt của cô tập trung trên người đàn ông trước mắt.
Chỉ thấy vẻ mặt của anh tràn đầy tức giận, ánh mắt kia giống như là muốn xé cô ra thành từng mảnh vậy.
Cô cả kinh, liếm liếm đôi môi khô khốc: “Anh… anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì?” Hoắc Cảnh Thành hừ lạnh từ trong lỗ mũi: “Cô nên thử hỏi chính mình đi, rốt cuộc thì cô muốn làm cái gì với tôi.”
Cảnh Phạm mới chợt để ý đến tư thế của hai người lúc này.
囧
Cô lại đè ở trên người anh!
Khó trách sắc mặt của anh khó coi như vậy.
“Tôi sẽ lập tức đứng lên ngay.” Cô cố làm ra vẻ trấn định. Cố gắng bỏ qua cảm giác tồn tại của người đàn ông phía dưới.
Cô chống tay trên ngực người đàn ông, cố gắng để mình ngồi thẳng dậy trước.
Nhưng mà, dược tính quá mạnh, cả người cô như động vào gai nhọn.
Vừa cử động, toàn thân đều giống như bị kiến gặm nhấm vậy, cực kỳ ngứa ngáy khó chịu.
Cô chống đỡ hết nổi, lại ngã lại lên ngực anh.
Mặc dù không nhìn anh, nhưng cô cũng có thể cảm giác được ánh mắt sắc bén như muốn chém mình thành từng mảnh của người đàn ông rơi vào trên người mình.