Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tóc của cô, quét qua khuôn mặt đang tức giận của người nào đó, còn lướt qua môi mỏng quyến rũ của anh.
Thậm chí, Cảnh Phạm còn có thể cảm nhận nơi nào đó của anh càng ngày càng có phản ứng mãnh liệt ở dưới người cô.
Hàng lông mi của cô khẽ run rẩy, giọng điệu hơi không yên: “Cái gì trướng vậy?”
Mùi thơm từ làn tóc của cô, toàn bộ tràn vào trong mũi anh.
Mùi thơm dễ ngửi kia khiến anh thoáng hoảng hót, một lúc lâu sau anh mới phục hồi lại tinh thần lần nữa, giọng nói dần trở nên khàn khàn: “Cái bàn tay vừa nãy kia, tôi nên xử lý cô thế nào đây?”
“Bàn tay kia?” Nhắc tới cái này, Cảnh Phạm quét mắt nhìn lên khuôn mặt của anh.
Qua lâu như vậy, năm dấu ngón tay vẫn còn rất rõ ràng.
Lúc đó tâm trạng của cô bị mất khống chế, lại oán vừa giận anh, sau khi nghe anh nói mấy lời khó chịu đó, cô không khống chế được, nên thật sự không tiết kiệm sức lực cho cái tát này chút nào.
Tuy nhiên…
“Đó cũng là đáng đời anh.” Cô chột dạ lầm bầm: “Ai bảo anh bắt nạt tôi? Nếu anh không phong sát tôi, không cho tôi làm việc, thì sao tôi phải làm cái công việc làm người mẫu thay thế ngực như vậy, tôi cũng không đến nỗi biến mình thành như vậy.”
Cảm giác được ánh mắt của người đàn ông càng ngày càng sắc bén, giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ xuống.
“Vì vậy, đều là tôi sai. Tôi không nên quay lại quản chuyện của cô, không nên cứu cô ra khỏi cái giường kia?”
Cảnh Phạm nâng tầm mắt lên nhìn anh, trong lòng lướt qua một tia gợn sóng: “Không phải anh đã đi về với Mộ Vãn rồi sao, tại sao lại trở lại?”
Anh cau mày.
Cái câu hỏi này khiến anh rất khó chịu.
“Còn nữa…” tay đang đè lên ngực anh, dần nắm chặt. Cô bình tĩnh nhìn anh, đáy lòng ôm chút hy vọng mờ nhạt: “Không phải anh chê tôi bẩn hay sao, tại sao lại quản tôi, còn để cho tôi ngủ ở trên ghế sa lon nhà anh?”
Sắc mặt của Hoắc Cảnh Thành càng ngày càng tối tăm.
Đột nhiên, anh ngẩng đầu lên. Vén mái tóc dài đang thả xõa bên cổ của cô lên, nặng nề cắn xuống.
Không chút báo trước, Cảnh Phạm bị dọa cho giật mình.
“Đau!” phục hồi lại tinh thần, cô đau đến nỗi nhăn mặt lại, rên lên, nắm tay thành quả đấm đấm anh: “Anh làm gì vậy?”
Trên tay cô chẳng có chút sức lực nào cả, bị Hoắc Cảnh Thành chế trụ lại, kéo ngược ra phía sau.
Nhưng cuối cùng anh cũng nhả ra.
Cảnh Phạm bị cắn đau đến nỗi nước mắt sắp chảy ra: “Anh là chó hả, sao anh lại cắn người?”
“Đây là trừng phạt!” Hoắc Cảnh Thành nhìn dấu răng in đậm trên cần cổ trắng như tuyết kia, anh cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu: “Tôi không đánh phụ nữ, nhưng lần sau nếu cô lại dám động thủ với tôi, thì cứ thử xem!”
Cảnh Phạm đau đến nỗi bây giờ rất muốn động thủ với anh!
Người này chẳng dịu dàng chút nào cả!
Chẳng qua là…
Sao cô có thể trông mong anh dịu dàng với cô được, đó chỉ là chuyện không có thật mà thôi.
Đang miên man suy nghĩ, khoảng khắc tiếp theo, cả người cô chợt bị nâng lên, vứt ở trên ghế sa lon.
Cảnh Phạm ngồi dựa ở trên ghế sa lon, tay bưng kín cổ, ngửa đầu trừng anh: “Tôi yêu cầu được tiêm phòng dại, anh phải thanh toán cho tôi.”
“Im miệng.” Hoắc Cảnh Thành đứng nhìn cô từ trên xuống dưới, chạm vào cái gì đó, ánh mắt của anh lại trở nên âm u, anh kéo cái chăn ở bên cạnh phủ lên cả người cô: “Ngủ cho tôi!”
Cảnh Phạm vén chiếc chăn vừa dày vừa nặng ở trên người lên: “Anh muốn mưu sát tôi.”
“Che kín lại!” Anh quát lên.
“Không đắp, rất nóng.”
“Cô thích rêu rao cái dáng vẻ này ở trước mặt tôi hả, mặc dù cô không đắp.” Anh cúi đầu, không khách khí nhìn vào trong cổ áo xốc xếch đang rộng mở của cô, giễu cợt nói: “Cô rất giỏi phô trương phong tình ở trước mặt đàn ông đấy.”
Cảnh Phạm ý thức được cái gì, mặt cô dần đỏ lên, cô nắm chặt cổ áo: “Tên háo sắc!”
Hoắc Cảnh Thành hừ lạnh, dời tầm mắt đi: “Yên tâm, tôi không có hứng thú với loại phụ nữ giống như cô!”
Loại phụ nữ giống như cô?
Là loại phụ nữ như thế nào?
Tóc của cô, quét qua khuôn mặt đang tức giận của người nào đó, còn lướt qua môi mỏng quyến rũ của anh.
Thậm chí, Cảnh Phạm còn có thể cảm nhận nơi nào đó của anh càng ngày càng có phản ứng mãnh liệt ở dưới người cô.
Hàng lông mi của cô khẽ run rẩy, giọng điệu hơi không yên: “Cái gì trướng vậy?”
Mùi thơm từ làn tóc của cô, toàn bộ tràn vào trong mũi anh.
Mùi thơm dễ ngửi kia khiến anh thoáng hoảng hót, một lúc lâu sau anh mới phục hồi lại tinh thần lần nữa, giọng nói dần trở nên khàn khàn: “Cái bàn tay vừa nãy kia, tôi nên xử lý cô thế nào đây?”
“Bàn tay kia?” Nhắc tới cái này, Cảnh Phạm quét mắt nhìn lên khuôn mặt của anh.
Qua lâu như vậy, năm dấu ngón tay vẫn còn rất rõ ràng.
Lúc đó tâm trạng của cô bị mất khống chế, lại oán vừa giận anh, sau khi nghe anh nói mấy lời khó chịu đó, cô không khống chế được, nên thật sự không tiết kiệm sức lực cho cái tát này chút nào.
Tuy nhiên…
“Đó cũng là đáng đời anh.” Cô chột dạ lầm bầm: “Ai bảo anh bắt nạt tôi? Nếu anh không phong sát tôi, không cho tôi làm việc, thì sao tôi phải làm cái công việc làm người mẫu thay thế ngực như vậy, tôi cũng không đến nỗi biến mình thành như vậy.”
Cảm giác được ánh mắt của người đàn ông càng ngày càng sắc bén, giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ xuống.
“Vì vậy, đều là tôi sai. Tôi không nên quay lại quản chuyện của cô, không nên cứu cô ra khỏi cái giường kia?”
Cảnh Phạm nâng tầm mắt lên nhìn anh, trong lòng lướt qua một tia gợn sóng: “Không phải anh đã đi về với Mộ Vãn rồi sao, tại sao lại trở lại?”
Anh cau mày.
Cái câu hỏi này khiến anh rất khó chịu.
“Còn nữa…” tay đang đè lên ngực anh, dần nắm chặt. Cô bình tĩnh nhìn anh, đáy lòng ôm chút hy vọng mờ nhạt: “Không phải anh chê tôi bẩn hay sao, tại sao lại quản tôi, còn để cho tôi ngủ ở trên ghế sa lon nhà anh?”
Sắc mặt của Hoắc Cảnh Thành càng ngày càng tối tăm.
Đột nhiên, anh ngẩng đầu lên. Vén mái tóc dài đang thả xõa bên cổ của cô lên, nặng nề cắn xuống.
Không chút báo trước, Cảnh Phạm bị dọa cho giật mình.
“Đau!” phục hồi lại tinh thần, cô đau đến nỗi nhăn mặt lại, rên lên, nắm tay thành quả đấm đấm anh: “Anh làm gì vậy?”
Trên tay cô chẳng có chút sức lực nào cả, bị Hoắc Cảnh Thành chế trụ lại, kéo ngược ra phía sau.
Nhưng cuối cùng anh cũng nhả ra.
Cảnh Phạm bị cắn đau đến nỗi nước mắt sắp chảy ra: “Anh là chó hả, sao anh lại cắn người?”
“Đây là trừng phạt!” Hoắc Cảnh Thành nhìn dấu răng in đậm trên cần cổ trắng như tuyết kia, anh cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu: “Tôi không đánh phụ nữ, nhưng lần sau nếu cô lại dám động thủ với tôi, thì cứ thử xem!”
Cảnh Phạm đau đến nỗi bây giờ rất muốn động thủ với anh!
Người này chẳng dịu dàng chút nào cả!
Chẳng qua là…
Sao cô có thể trông mong anh dịu dàng với cô được, đó chỉ là chuyện không có thật mà thôi.
Đang miên man suy nghĩ, khoảng khắc tiếp theo, cả người cô chợt bị nâng lên, vứt ở trên ghế sa lon.
Cảnh Phạm ngồi dựa ở trên ghế sa lon, tay bưng kín cổ, ngửa đầu trừng anh: “Tôi yêu cầu được tiêm phòng dại, anh phải thanh toán cho tôi.”
“Im miệng.” Hoắc Cảnh Thành đứng nhìn cô từ trên xuống dưới, chạm vào cái gì đó, ánh mắt của anh lại trở nên âm u, anh kéo cái chăn ở bên cạnh phủ lên cả người cô: “Ngủ cho tôi!”
Cảnh Phạm vén chiếc chăn vừa dày vừa nặng ở trên người lên: “Anh muốn mưu sát tôi.”
“Che kín lại!” Anh quát lên.
“Không đắp, rất nóng.”
“Cô thích rêu rao cái dáng vẻ này ở trước mặt tôi hả, mặc dù cô không đắp.” Anh cúi đầu, không khách khí nhìn vào trong cổ áo xốc xếch đang rộng mở của cô, giễu cợt nói: “Cô rất giỏi phô trương phong tình ở trước mặt đàn ông đấy.”
Cảnh Phạm ý thức được cái gì, mặt cô dần đỏ lên, cô nắm chặt cổ áo: “Tên háo sắc!”
Hoắc Cảnh Thành hừ lạnh, dời tầm mắt đi: “Yên tâm, tôi không có hứng thú với loại phụ nữ giống như cô!”
Loại phụ nữ giống như cô?
Là loại phụ nữ như thế nào?