Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lúc này Cảnh Phạm mới biết, tất cả đều là công lao của Hoắc Cảnh Thành.
“Vậy trong một năm qua, làm sao anh ấy vượt qua.” Cảnh Phạm nghe được tiếng nói của mình khàn đến cực điềm.
Lục Kiến Minh than thở: “Uống thuốc, phát bệnh, lại uống thuốc, lại phát bệnh. Lập đi lập lại.”
Trong lòng Cảnh Phạm như bị ai xé.
Vào lúc này, cửa phòng cấp cứu bỗng nhiên mở ra.
Dường như cô lập tức bật mình đứng dậy.
“Sao rồi? Bác sĩ Hạ, anh ấy có khỏe không?” Cô không có cách nào kiềm chế được sự sợ hãi của mình qua lời nói.
“Haiz!” Hạ Lễ Ngộ buông tay: “Anh ấy còn rất yếu, để cho anh ấy nghĩ ngơi một lát đi.”
“Được.” Cảnh Phạm ngoan ngoãn nghe theo.
Anh nằm trên giường, y tá đẩy anh ra đưa đến phòng bệnh
Một cái chớp mắt Cảnh Phạm cũng không chớp, cứ nhìn anh chằm chằm, đi theo đến phòng bệnh của anh.
Anh nằm ngủ một đêm, một đêm này co cũng không chớp mắt.
Cô sợ anh đau.
Sợ tính mạng anh đột nhiên có vấn đề.
Sợ thuốc truyền hết, nếu cô ngủ cố sẽ không biết.
Cả một đêm, cô đều ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, thẫn thờ nhìn anh.
Mãi cho đến khi chiếc kim trên tay anh bị rút ra, y tá nói tình hình sức khỏe của anh đã tốt hơn, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Bàn tay nhỏ bé mềm mại, dò vào trong chăn, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh, lúc này mới tựa vào giường bệnh, nhắm mắt ngủ một lát.
Ánh mặt trời, từ cửa sổ rọi vào, cuối cùng Hoắc Cảnh Thành cũng mở mắt ra.
Tay, bị cái gì đó nắm lấy, khiến cho anh tránh đi theo bản năng. Nhưng, anh vừa mới cử động, đối phương đã lập tức có phản ứng.
Bàn tay của anh càng bị nắm chặt hơn, giống như rất sợ không thể nắm chặt hơn nữa, giống như anh sẽ lập tức tan biến.
Hoắc Cảnh Thành ngẩn ngơ.
Liếc mắt sang, lập tức nhìn thấy cô đang tựa vào bên mép giường bệnh.
có lẽ cả tối qua cũng không ngủ, dưới mắt đã có một quầng thâm vô cùng đậm.
nhưng, cho dù là như thế, trong mắt anh, cô vẫn xinh đẹp nhất. Một năm nay, mỗi ngày của anh, trước tiên đều phải xem tất cả những tư liệu về hình ảnh của cô, cho dù vai diễn của cô chỉ là một vai diễn nho nhỏ, không có lời thoại, cũng không có quá nhiều điều nổi bật, anh cũng sẽ xem hết lần này đến lần khác, chỉ vì muốn bắt giữ được hình bóng của cô.
đến bây giờ, cô đã thực sự xuất hiện bên cạnh mình, khoảng cách rất gần, anh cảm thấy vô cùng không chân thực.
Trái ngược với bàn tay mềm mại của cô, cái nắm tay rất chặt, ấn vào trong lòng.
Y tá đẩy cửa đi vào.
“Hoắc tiên sinh, đã tỉnh rồi!”
“Suỵt!” Hoắc Cảnh thành giơ một ngón tay lên, tỏ ý bảo đối phương đừng lên tiếng.
Y tá sợ hãi hạ thấp giọng xuống, hỏi tình hình, ghi chép lại, xoay người đi ra ngoài.
Nhưng, cho dù là đối phương rất nhẹ nhàng, khi kéo cửa, Cảnh Phạm vẫn bị tỉnh giấc.
Nhìn thấy anh, ánh mắt cô sáng hơn rất nhiều, bộ dạng buồn ngủ lập tức biến mất.
“Anh có khỏe hơn không? có đau hay không?” cô hỏi liên tục: “Bây giờ em đi gọi bác sĩ cho anh.”
Ánh mắt của Hoắc cảnh Thành nhìn cô, chỉ cảm thấy vô cùng hốt hoảng.
Giống như trở về một năm trước.
Lúc đó khi anh nằm viện, cô cũng lo lắng giống như thế này, cẩn thận từng li từng tí như vậy.
Nhưng, anh của khi đó, vậy mà lại không nhìn ra tình cảm của cô.
Anh dùng sức hơi mạnh một chút, nắm chặt lấy bàn tay cô: “Đừng đi!”
Cảnh Phạm xoay người lại: “Làm sao vậy?”
Cô cúi người nhìn anh.
Ánh mắt của anh vô cùng sâu xa, vẫn luôn đưa mắt nhìn cô.
Cảnh Phạm thấy anh không nói gì, càng them lo lắng: “Anh có đau không? Anh đừng nói gì nữa, anh càng như vậy càng làm cho người khác lo lắng!”
Trong ánh mắt của anh có một quầng u ám không rõ ràng: “Bây giờ anh có một số việc muốn làm, bác sĩ mà vào thì không hợp lí lắm.”
Lúc này Cảnh Phạm mới biết, tất cả đều là công lao của Hoắc Cảnh Thành.
“Vậy trong một năm qua, làm sao anh ấy vượt qua.” Cảnh Phạm nghe được tiếng nói của mình khàn đến cực điềm.
Lục Kiến Minh than thở: “Uống thuốc, phát bệnh, lại uống thuốc, lại phát bệnh. Lập đi lập lại.”
Trong lòng Cảnh Phạm như bị ai xé.
Vào lúc này, cửa phòng cấp cứu bỗng nhiên mở ra.
Dường như cô lập tức bật mình đứng dậy.
“Sao rồi? Bác sĩ Hạ, anh ấy có khỏe không?” Cô không có cách nào kiềm chế được sự sợ hãi của mình qua lời nói.
“Haiz!” Hạ Lễ Ngộ buông tay: “Anh ấy còn rất yếu, để cho anh ấy nghĩ ngơi một lát đi.”
“Được.” Cảnh Phạm ngoan ngoãn nghe theo.
Anh nằm trên giường, y tá đẩy anh ra đưa đến phòng bệnh
Một cái chớp mắt Cảnh Phạm cũng không chớp, cứ nhìn anh chằm chằm, đi theo đến phòng bệnh của anh.
Anh nằm ngủ một đêm, một đêm này co cũng không chớp mắt.
Cô sợ anh đau.
Sợ tính mạng anh đột nhiên có vấn đề.
Sợ thuốc truyền hết, nếu cô ngủ cố sẽ không biết.
Cả một đêm, cô đều ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, thẫn thờ nhìn anh.
Mãi cho đến khi chiếc kim trên tay anh bị rút ra, y tá nói tình hình sức khỏe của anh đã tốt hơn, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Bàn tay nhỏ bé mềm mại, dò vào trong chăn, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh, lúc này mới tựa vào giường bệnh, nhắm mắt ngủ một lát.
Ánh mặt trời, từ cửa sổ rọi vào, cuối cùng Hoắc Cảnh Thành cũng mở mắt ra.
Tay, bị cái gì đó nắm lấy, khiến cho anh tránh đi theo bản năng. Nhưng, anh vừa mới cử động, đối phương đã lập tức có phản ứng.
Bàn tay của anh càng bị nắm chặt hơn, giống như rất sợ không thể nắm chặt hơn nữa, giống như anh sẽ lập tức tan biến.
Hoắc Cảnh Thành ngẩn ngơ.
Liếc mắt sang, lập tức nhìn thấy cô đang tựa vào bên mép giường bệnh.
có lẽ cả tối qua cũng không ngủ, dưới mắt đã có một quầng thâm vô cùng đậm.
nhưng, cho dù là như thế, trong mắt anh, cô vẫn xinh đẹp nhất. Một năm nay, mỗi ngày của anh, trước tiên đều phải xem tất cả những tư liệu về hình ảnh của cô, cho dù vai diễn của cô chỉ là một vai diễn nho nhỏ, không có lời thoại, cũng không có quá nhiều điều nổi bật, anh cũng sẽ xem hết lần này đến lần khác, chỉ vì muốn bắt giữ được hình bóng của cô.
đến bây giờ, cô đã thực sự xuất hiện bên cạnh mình, khoảng cách rất gần, anh cảm thấy vô cùng không chân thực.
Trái ngược với bàn tay mềm mại của cô, cái nắm tay rất chặt, ấn vào trong lòng.
Y tá đẩy cửa đi vào.
“Hoắc tiên sinh, đã tỉnh rồi!”
“Suỵt!” Hoắc Cảnh thành giơ một ngón tay lên, tỏ ý bảo đối phương đừng lên tiếng.
Y tá sợ hãi hạ thấp giọng xuống, hỏi tình hình, ghi chép lại, xoay người đi ra ngoài.
Nhưng, cho dù là đối phương rất nhẹ nhàng, khi kéo cửa, Cảnh Phạm vẫn bị tỉnh giấc.
Nhìn thấy anh, ánh mắt cô sáng hơn rất nhiều, bộ dạng buồn ngủ lập tức biến mất.
“Anh có khỏe hơn không? có đau hay không?” cô hỏi liên tục: “Bây giờ em đi gọi bác sĩ cho anh.”
Ánh mắt của Hoắc cảnh Thành nhìn cô, chỉ cảm thấy vô cùng hốt hoảng.
Giống như trở về một năm trước.
Lúc đó khi anh nằm viện, cô cũng lo lắng giống như thế này, cẩn thận từng li từng tí như vậy.
Nhưng, anh của khi đó, vậy mà lại không nhìn ra tình cảm của cô.
Anh dùng sức hơi mạnh một chút, nắm chặt lấy bàn tay cô: “Đừng đi!”
Cảnh Phạm xoay người lại: “Làm sao vậy?”
Cô cúi người nhìn anh.
Ánh mắt của anh vô cùng sâu xa, vẫn luôn đưa mắt nhìn cô.
Cảnh Phạm thấy anh không nói gì, càng them lo lắng: “Anh có đau không? Anh đừng nói gì nữa, anh càng như vậy càng làm cho người khác lo lắng!”
Trong ánh mắt của anh có một quầng u ám không rõ ràng: “Bây giờ anh có một số việc muốn làm, bác sĩ mà vào thì không hợp lí lắm.”