Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cảnh Phạm liếc mắt nhìn về phía anh, ánh mắt hơi thâm thúy.
Cô rất muốn hỏi anh, lúc nào anh có thể hết bệnh, lúc nào anh không cần phải ném công việc cho người khác nữa.
Nhưng mà, cuối cùng cô không dám hỏi câu gì.
Cô nhìn ra được, anh đang rất cố gắng chịu đựng đau đớn ở trước mặt mình.
Tối hôm qua, mặc dù cô ngủ rất ngon, nhưng mà, lúc nửa đêm tỉnh lại, cô có thể cảm nhận được hộ hấp nặng nề của anh. Dường như sợ đánh thức cô, cho nên anh vẫn cố chịu đựng, lấy tay ôm ngực, ngay cả cử động cũng đều không dám cử động.
Cảnh Phạm biết dụng tâm lương khổ của anh, nên rõ ràng là đã tỉnh, nhưng cô cũng không dám mở mắt ra.
Sợ nếu mình mở mắt ra, nước mắt sẽ chảy ra khỏi hốc mắt, làm ướt gối, bị anh phát hiện.
“Em suy nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?” Hoắc Cảnh Thành hỏi.
Lúc này, Cảnh Phạm mới hoàn hồn, cô cảm thấy chóp mũi ê ẩm. Anh đưa tay ra, nắm tay anh thật chặt. Rồi làm ra vẻ như không có chuyện gì mỉm cười với anh: “Về nhà đi. Tối nay anh muốn ăn gì, em sẽ làm cho anh ăn!”
“Về nhà trước đã, rồi anh sẽ mang em đến một nơi.”
“Nơi nào?”
“Đến giờ này, vừa vặn có thể đi đến bờ biển ngắm mặt trời lặn. Em muốn đi ngắm không?” Hoắc Cảnh Thành hỏi ý kiến của cô.
Cảnh Phạm nắm chặt tay anh, gật đầu: “Được, anh muốn đi ngắm, em sẽ đi ngắm cùng anh.”
Hoắc Cảnh Thành vững vàng lái xe.
Không biết tại sao, Cảnh Phạm luôn hơi cảm thấy lo lắng bất an trong lòng. Cô cảm thấy, có lẽ là do giấc mộng tối hôm qua đã hù dọa cô.
Cô nghiêng đầu sang, tựa vào trên vai anh.
“Sao vậy?” anh thấp giọng hỏi.
“Không sao.” Cảnh Phạm nhẹ nhàng đáp lại: “Vừa nãy học hơi mệt mỏi, nên em muốn dựa vào anh ngủ.”
“Em có muốn lấy chăn đắp ở phía sau hay không? Để tránh bị cảm lạnh.”
“Không cần. Chỉ cần vậy thôi.” Cảnh Phạm ôm chặt lấy cánh tay anh hơn.
Cô hy vọng, khoảng khắc này có thể kéo dài cả đời. Cô không những có thể đi ngắm mặt trời lặn cùng anh một lần, còn có thể đi ngắm mặt trời lặn cùng anh rất nhiều rất nhiều lần.
Hai người đi tới bờ biển. Gió biển thổi vào, mang đến cảm giác mát mẻ. Cảnh Phạm hơi lạnh, được anh ôm vào trong ngực.
Bờ biển rất an tĩnh. Cả không gian bao la rộng lớn này, cũng chỉ có hai người bọn họ. Bên tai, đều là tiếng sóng biển và tiếng gió.
Còn nữa, tiếng trái tim anh đập.
Cảnh Phạm nằm ở ngực anh, lưu luyến nghe âm thanh đó.
Hoắc Cảnh Thành nhìn về phương xa, rồi lại cúi đầu nhìn cô: “Mặt trời sắp lặn rồi, em cứ nằm ở trong ngực anh như vậy, không muốn ngắm mặt trời lặn à?”
“Thật ra thì, em không thích ngắm mặt trời lặn.” Cảnh Phạm ngửa đầu lên nhìn anh: “Mặc dù khung cảnh đó rất tráng lệ, nhưng nhìn cũng rất thê lương. Giống như tất cả đều đã đến lúc kết thúc, muốn níu cũng không níu lại được.”
Hoắc Cảnh Thành cúi đầu nhìn cô, đôi mắt của cô đang bị một tầng hơi nước mong mỏng bao phủ.
Anh biết cô đang tức cảnh sinh tình.
Cảm thấy hơi hối hận.
“Sớm biết em không thích, anh sẽ không đưa em tới đây rồi. Nếu không, coi như là hôm nay chúng ta chưa từng tới. Ngày mai anh sẽ đưa em tới đây ngắm mặt trời mọc!”
Cảnh Phạm lắc đầu: “Em cũng không thích mặt trời mọc.”
“Mặt trời mọc là khởi đầu cho ngày mới, tại sao em lại không thích?”
“Phải dậy quá sớm, em không dậy nổi.”
Hoắc Cảnh Thành bật cười.
“Hôm nay anh đi gặp bác sỹ Hạ, là bởi vì… đau đớn của anh vẫn chưa tiêu tan, vẫn còn rất đau, đúng không?” Cô đột nhiên hỏi.
Hoắc Cảnh Thành hơi giật mình.
Anh muốn nói lời gì đó để an ủi cô, nhưng mà, cổ họng lại giống như bị đá lớn chặn phải, một chữ cũng không thể nói ra được.
Ánh mắt cô ngước lên nhìn anh, là vô tận đau thương
Dưới ánh tà dương phía sau lưng, nỗi bi thương càng đong đầy. Bi thương đến nỗi trái tim của anh lại không ngừng nhói đau.
Anh giơ tay lên, che đôi mắt của cô lại: “Đừng nhìn anh như vậy.”
Anh có thể cảm thấy rõ, dòng lệ ướt át đang thấm ướt lòng bàn tay của mình.
Cảnh Phạm liếc mắt nhìn về phía anh, ánh mắt hơi thâm thúy.
Cô rất muốn hỏi anh, lúc nào anh có thể hết bệnh, lúc nào anh không cần phải ném công việc cho người khác nữa.
Nhưng mà, cuối cùng cô không dám hỏi câu gì.
Cô nhìn ra được, anh đang rất cố gắng chịu đựng đau đớn ở trước mặt mình.
Tối hôm qua, mặc dù cô ngủ rất ngon, nhưng mà, lúc nửa đêm tỉnh lại, cô có thể cảm nhận được hộ hấp nặng nề của anh. Dường như sợ đánh thức cô, cho nên anh vẫn cố chịu đựng, lấy tay ôm ngực, ngay cả cử động cũng đều không dám cử động.
Cảnh Phạm biết dụng tâm lương khổ của anh, nên rõ ràng là đã tỉnh, nhưng cô cũng không dám mở mắt ra.
Sợ nếu mình mở mắt ra, nước mắt sẽ chảy ra khỏi hốc mắt, làm ướt gối, bị anh phát hiện.
“Em suy nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?” Hoắc Cảnh Thành hỏi.
Lúc này, Cảnh Phạm mới hoàn hồn, cô cảm thấy chóp mũi ê ẩm. Anh đưa tay ra, nắm tay anh thật chặt. Rồi làm ra vẻ như không có chuyện gì mỉm cười với anh: “Về nhà đi. Tối nay anh muốn ăn gì, em sẽ làm cho anh ăn!”
“Về nhà trước đã, rồi anh sẽ mang em đến một nơi.”
“Nơi nào?”
“Đến giờ này, vừa vặn có thể đi đến bờ biển ngắm mặt trời lặn. Em muốn đi ngắm không?” Hoắc Cảnh Thành hỏi ý kiến của cô.
Cảnh Phạm nắm chặt tay anh, gật đầu: “Được, anh muốn đi ngắm, em sẽ đi ngắm cùng anh.”
Hoắc Cảnh Thành vững vàng lái xe.
Không biết tại sao, Cảnh Phạm luôn hơi cảm thấy lo lắng bất an trong lòng. Cô cảm thấy, có lẽ là do giấc mộng tối hôm qua đã hù dọa cô.
Cô nghiêng đầu sang, tựa vào trên vai anh.
“Sao vậy?” anh thấp giọng hỏi.
“Không sao.” Cảnh Phạm nhẹ nhàng đáp lại: “Vừa nãy học hơi mệt mỏi, nên em muốn dựa vào anh ngủ.”
“Em có muốn lấy chăn đắp ở phía sau hay không? Để tránh bị cảm lạnh.”
“Không cần. Chỉ cần vậy thôi.” Cảnh Phạm ôm chặt lấy cánh tay anh hơn.
Cô hy vọng, khoảng khắc này có thể kéo dài cả đời. Cô không những có thể đi ngắm mặt trời lặn cùng anh một lần, còn có thể đi ngắm mặt trời lặn cùng anh rất nhiều rất nhiều lần.
Hai người đi tới bờ biển. Gió biển thổi vào, mang đến cảm giác mát mẻ. Cảnh Phạm hơi lạnh, được anh ôm vào trong ngực.
Bờ biển rất an tĩnh. Cả không gian bao la rộng lớn này, cũng chỉ có hai người bọn họ. Bên tai, đều là tiếng sóng biển và tiếng gió.
Còn nữa, tiếng trái tim anh đập.
Cảnh Phạm nằm ở ngực anh, lưu luyến nghe âm thanh đó.
Hoắc Cảnh Thành nhìn về phương xa, rồi lại cúi đầu nhìn cô: “Mặt trời sắp lặn rồi, em cứ nằm ở trong ngực anh như vậy, không muốn ngắm mặt trời lặn à?”
“Thật ra thì, em không thích ngắm mặt trời lặn.” Cảnh Phạm ngửa đầu lên nhìn anh: “Mặc dù khung cảnh đó rất tráng lệ, nhưng nhìn cũng rất thê lương. Giống như tất cả đều đã đến lúc kết thúc, muốn níu cũng không níu lại được.”
Hoắc Cảnh Thành cúi đầu nhìn cô, đôi mắt của cô đang bị một tầng hơi nước mong mỏng bao phủ.
Anh biết cô đang tức cảnh sinh tình.
Cảm thấy hơi hối hận.
“Sớm biết em không thích, anh sẽ không đưa em tới đây rồi. Nếu không, coi như là hôm nay chúng ta chưa từng tới. Ngày mai anh sẽ đưa em tới đây ngắm mặt trời mọc!”
Cảnh Phạm lắc đầu: “Em cũng không thích mặt trời mọc.”
“Mặt trời mọc là khởi đầu cho ngày mới, tại sao em lại không thích?”
“Phải dậy quá sớm, em không dậy nổi.”
Hoắc Cảnh Thành bật cười.
“Hôm nay anh đi gặp bác sỹ Hạ, là bởi vì… đau đớn của anh vẫn chưa tiêu tan, vẫn còn rất đau, đúng không?” Cô đột nhiên hỏi.
Hoắc Cảnh Thành hơi giật mình.
Anh muốn nói lời gì đó để an ủi cô, nhưng mà, cổ họng lại giống như bị đá lớn chặn phải, một chữ cũng không thể nói ra được.
Ánh mắt cô ngước lên nhìn anh, là vô tận đau thương
Dưới ánh tà dương phía sau lưng, nỗi bi thương càng đong đầy. Bi thương đến nỗi trái tim của anh lại không ngừng nhói đau.
Anh giơ tay lên, che đôi mắt của cô lại: “Đừng nhìn anh như vậy.”
Anh có thể cảm thấy rõ, dòng lệ ướt át đang thấm ướt lòng bàn tay của mình.