Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô chua xót, theo bản năng hai tay ôm lấy eo người đàn ông, ôm thật chặt.
Dường như muốn cố gắng bắt lấy cảm giác khó có được này.
Cũng chỉ lúc này mới có thể.
Một khi anh tốt lên, giữa bọn họ sẽ khôi phục lại ban đầu.
Người đàn ông này ở trong thế giới của cô là xa không thể với...
Hoắc Cảnh Thành không biết trong lòng cô đang thay đổi thế nào, chỉ cảm giác cô đang dùng sức ôm lấy anh, anh không những không thấy ghét mà còn không hiểu sao lại hưởng thụ cái ôm này.
Có lẽ lúc bên cạnh bị bệnh thì mới cần một chỗ để dựa vào.
“Nói như vậy tôi là ân nhân cứu mạng của cô sao?” Anh hỏi.
“Xem như vậy đi.” Cảnh Phạm cười cười.
“Vậy định báo đáp tôi thế nào đây?”
Cảnh Phạm bĩu môi: “Hiện tại tôi hai bàn tay trắng, nghèo thế này rồi. Cho dù có lòng báo đáp cũng không có cách nào. Nhưng mà nếu anh không phong sát tôi, để tôi tiếp tục đóng phim thì tôi sẽ báo đáp anh thật tốt.”
Nói xong cô ngồi dậy khẩn cầu nhìn anh: “Hoắc tổng, anh đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, đừng chấp nhặt tôi mà, để tôi đóng phim có được không?”
Hoắc Cảnh Thành ngửa người ra ghế sofa nhìn bộ dạng lấy lòng của cô cười nhạo ra tiếng: “Không phải thường ngày cô rất có năng lực sao? Sao giờ lại cầu xin tôi tha thứ?”
“Ai cũng có lúc bất đắc dĩ mà.” Cảnh Phạm bĩu môi, nhìn anh: “Anh nhìn anh xem, thường ngày ở trước mặt tôi kiêu ngạo ngang như cua, hiện tại còn không phải không làm gì được tôi sao?”
Hoắc Cảnh Thành tức giận bóp eo cô: “Cô nói ai cua hả?”
Cảnh Phạm bị đau hét lên, nhân lúc anh đang bị mệnh liền khều khều vai anh: “Là anh đó, lúc anh ngang lên chẳng khác gì con cua.”
Còn chưa có người đàn bà nào khiêu khích anh như vậy đâu.
Hoắc Cảnh Thành duỗi tay giữ chặt ngón tay cô.
Không hề báo trước Cảnh Phạm bị anh kéo qua, đè lên ngực anh.
Trong lòng cả kinh, cô vội vàng ngồi dậy lại bị anh bá đạo ôm eo không động đậy được.
“Còn chưa ai dám nói chuyện như vậy với tôi đâu.” Hoắc Cảnh Thành nâng mặt cô lên, ánh mắt thâm trầm nhìn cô: “Cô lại dùng thái độ như vậy cầu tôi cho em diễn sao?”
Cảnh Phạm sắp điên rồi.
Người đàn ông này sao có thể bình tĩnh như thế chứ, dùng tư thế như vậy để nói chuyện với cô?
Cô hoảng sợ vén tóc đang dính vào má anh ra sau tai, cúi đầu nhìn anh sau đó lại dời mắt đi.
Cô cảm thấy lúc này nhất định mặt cô đỏ áu rồi.
Liếm môi một cái mới quay đầu, lúc này mới thành công lấy lại âm thanh của mình: “Cái đó... lời vừa rồi tôi rút lại, anh xem như chưa nghe thấy gì đi.”
Vì anh yếu ớt mà ánh mắt có chút mê mạng, nặng nề nhìn cô: “Em rất thiếu tiền sao?”
“...ừ.” Cảnh Phạm gật đầu.
“Trước khi tôi xuất hiện hẳn là em cũng có chút tiền, tiền đâu rồi?” Cảnh Phạm bị anh hỏi có chút chột dạ, sao anh lại có hứng thú với tiền của cô vậy?
“Chính là... bị tôi tiêu xài phung phí rồi.” Cô né tránh ánh mắt anh, tuyệt không thể để anh biết được sự tồn tại của tiểu Tranh tử.
Hoắc Cảnh Thành im lặng, yên lặng làm cho Cảnh Phạm hoảng hốt, sợ anh biết gì đó, một lúc sau mới nghe anh nói: “Tôi sẽ xem xét.”
“Thật sự?” Cảnh Phạm nhếch môi cười, đôi mắt sáng lên như vì sao: “Là anh nói đó, đừng có đổi ý.”
Anh hoàn toàn không để bộ dạng cô vào mắt: “Tôi là ông chủ, tôi muốn đổi ý thì đổi ý.”
Nghĩ đến đây, trong lòng cô chua xót, theo bản năng hai tay ôm lấy eo người đàn ông, ôm thật chặt.
Dường như muốn cố gắng bắt lấy cảm giác khó có được này.
Cũng chỉ lúc này mới có thể.
Một khi anh tốt lên, giữa bọn họ sẽ khôi phục lại ban đầu.
Người đàn ông này ở trong thế giới của cô là xa không thể với...
Hoắc Cảnh Thành không biết trong lòng cô đang thay đổi thế nào, chỉ cảm giác cô đang dùng sức ôm lấy anh, anh không những không thấy ghét mà còn không hiểu sao lại hưởng thụ cái ôm này.
Có lẽ lúc bên cạnh bị bệnh thì mới cần một chỗ để dựa vào.
“Nói như vậy tôi là ân nhân cứu mạng của cô sao?” Anh hỏi.
“Xem như vậy đi.” Cảnh Phạm cười cười.
“Vậy định báo đáp tôi thế nào đây?”
Cảnh Phạm bĩu môi: “Hiện tại tôi hai bàn tay trắng, nghèo thế này rồi. Cho dù có lòng báo đáp cũng không có cách nào. Nhưng mà nếu anh không phong sát tôi, để tôi tiếp tục đóng phim thì tôi sẽ báo đáp anh thật tốt.”
Nói xong cô ngồi dậy khẩn cầu nhìn anh: “Hoắc tổng, anh đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, đừng chấp nhặt tôi mà, để tôi đóng phim có được không?”
Hoắc Cảnh Thành ngửa người ra ghế sofa nhìn bộ dạng lấy lòng của cô cười nhạo ra tiếng: “Không phải thường ngày cô rất có năng lực sao? Sao giờ lại cầu xin tôi tha thứ?”
“Ai cũng có lúc bất đắc dĩ mà.” Cảnh Phạm bĩu môi, nhìn anh: “Anh nhìn anh xem, thường ngày ở trước mặt tôi kiêu ngạo ngang như cua, hiện tại còn không phải không làm gì được tôi sao?”
Hoắc Cảnh Thành tức giận bóp eo cô: “Cô nói ai cua hả?”
Cảnh Phạm bị đau hét lên, nhân lúc anh đang bị mệnh liền khều khều vai anh: “Là anh đó, lúc anh ngang lên chẳng khác gì con cua.”
Còn chưa có người đàn bà nào khiêu khích anh như vậy đâu.
Hoắc Cảnh Thành duỗi tay giữ chặt ngón tay cô.
Không hề báo trước Cảnh Phạm bị anh kéo qua, đè lên ngực anh.
Trong lòng cả kinh, cô vội vàng ngồi dậy lại bị anh bá đạo ôm eo không động đậy được.
“Còn chưa ai dám nói chuyện như vậy với tôi đâu.” Hoắc Cảnh Thành nâng mặt cô lên, ánh mắt thâm trầm nhìn cô: “Cô lại dùng thái độ như vậy cầu tôi cho em diễn sao?”
Cảnh Phạm sắp điên rồi.
Người đàn ông này sao có thể bình tĩnh như thế chứ, dùng tư thế như vậy để nói chuyện với cô?
Cô hoảng sợ vén tóc đang dính vào má anh ra sau tai, cúi đầu nhìn anh sau đó lại dời mắt đi.
Cô cảm thấy lúc này nhất định mặt cô đỏ áu rồi.
Liếm môi một cái mới quay đầu, lúc này mới thành công lấy lại âm thanh của mình: “Cái đó... lời vừa rồi tôi rút lại, anh xem như chưa nghe thấy gì đi.”
Vì anh yếu ớt mà ánh mắt có chút mê mạng, nặng nề nhìn cô: “Em rất thiếu tiền sao?”
“...ừ.” Cảnh Phạm gật đầu.
“Trước khi tôi xuất hiện hẳn là em cũng có chút tiền, tiền đâu rồi?” Cảnh Phạm bị anh hỏi có chút chột dạ, sao anh lại có hứng thú với tiền của cô vậy?
“Chính là... bị tôi tiêu xài phung phí rồi.” Cô né tránh ánh mắt anh, tuyệt không thể để anh biết được sự tồn tại của tiểu Tranh tử.
Hoắc Cảnh Thành im lặng, yên lặng làm cho Cảnh Phạm hoảng hốt, sợ anh biết gì đó, một lúc sau mới nghe anh nói: “Tôi sẽ xem xét.”
“Thật sự?” Cảnh Phạm nhếch môi cười, đôi mắt sáng lên như vì sao: “Là anh nói đó, đừng có đổi ý.”
Anh hoàn toàn không để bộ dạng cô vào mắt: “Tôi là ông chủ, tôi muốn đổi ý thì đổi ý.”