Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
(*)魂牵梦萦: giấc mơ tươi đẹp
Nhưng anh hoàn toàn không ăn cái dáng vẻ này của cô: “Tôi là ông chủ, tôi muốn đổi ý thì đổi ý.”
“…” Cảnh Phạm cạn lời: “Anh cũng quá….”
“Quá cái gì?” Hoắc Cảnh Thành liếc nhìn cô, khiến cô phải đè ép đang định nói phí sau xuống: “Không gì cả.”
“Nếu cô muốn quay phim… cũng có thể, nhưng có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Cách Dung Kỳ xa ra.”
Cảnh Phạm bĩu môi nói: “Hoắc tổng, anh nói thật cho tôi biết, có phải anh thật sự thầm mến anh ta hay không?”
“Cô còn muốn quay phim nữa hay không?”
“Muốn!” Cảnh Phạm quả quyết trả lời: “Tôi đáp ứng anh. Lần sau anh ta tìm tôi mời đi ăn cơm, tôi sẽ từ chối. Lại nói thêm, anh có thể yên tâm, hai chúng tôi tuyệt đối sẽ không có kết quả.”
“Tại sao?”
“Tôi không thích anh ta.”
“Bây giờ cô không thích cậu ta, nhưng ai biết sau này cô có thích cậu ta hay không?” Hoắc Cảnh Thành nhéo cằm dưới của cô: “Đêm hôm đó, chính cô đã nói, điều kiện của cậu ta rất tốt, cô cảm thấy rất có hứng thú với cậu ta.”
“Chứ không phải do lúc đó anh làm tôi tức giận trước hay sao? Bây giờ tôi không thích anh ta, sau này cũng sẽ không thích anh ta.” Cảnh Phạm nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt sâu sắc hơn rất nhiều, rồi sau đó, cô sâu kín nói: “Tôi có người mình thích…”
Anh nặng nề trợn mắt nhìn cô, hô hấp cũng nặng nề hơn rất nhiều: “Ai có hứng thú với chuyện của cô? Tôi chỉ quan tâm đến bạn mình mà thôi.”
Cảnh Phạm cắn cắn môi, không nói gì nữa.
Cũng đúng, sao anh có thể cảm thấy hứng thú với tâm tư của cô được?
“Còn một điều kiện nữa.” Hoắc Cảnh Thành không muốn suy nghĩ sâu xa tại sao mình lại vô hình cảm thấy buồn bực trong lòng, anh chỉ tiếp tục mở miệng.
“Còn có? Còn có điều kiện gì?”
“Sau này, không cho phép lại đến Song làm tiếp viên nữa. Nếu không, một khi bị phát hiện, sẽ chỉ khiến công ty bỗng dưng phải chịu tổn thất vô cớ.”
“Được. Còn gì nữa không?”
“Cuối cùng, lúc nào không có công tác, tôi gọi đến thì phải đến luôn.”
“……” Cảnh Phạm cảm thấy người này đang muốn nhân cơ hội tra tấn mình, làm khó mình, nên mới định một đống quy củ như vậy.
Tuy nhiên, suy nghĩ đến tiểu Chanh tử, rồi lại suy nghĩ đến Gia Ngôn, cô còn có thể không đáp ứng?
Huống chi…
Cho tới bây giờ, cô cũng không có cơ hội nhiều có thể gần gũi với anh.
“Được, tôi đáp ứng anh.”
Nghe thấy cô trả lời dứt khoát như vậy, sắc mặt vốn đang khó coi của anh mới hơi hòa hoãn lại. Anh như đang cực kỳ mệt mỏi, nửa dựa vào người cô, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cảnh Phạm còn nhào vào ngực anh, không nhúc nhích.
Cô tham lam nhìn anh, giống như nhìn thế nào cũng không cảm thấy đủ vậy.
- --------------
Màn đêm, dần dần buông xuống.
Tối nay, bóng đêm thực sự rất đẹp, đẹp đến mức khiến cô rục rịch.
Cô đắm chìm ở trong ngực người đàn ông, chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, Hoắc Cảnh Thành tỉnh lại.
Người phụ nữ trong ngực, giống như một chú gấu Kaola vậy, đang nằm ngủ an ổn trong lồng ngực của anh.
Vẻ mặt của cô rất điềm tĩnh.
Có lẽ là do tối hôm qua đã mơ một giấc mơ rất đẹp, nên cho dù là đang ngủ say, khóe môi của cô vẫn đang treo nụ cười ngọt ngào.
Ánh nắng sáng mai bao phủ lên khuôn mặt của cô, làn da trắng như tuyết của cô được chiếu đến càng mịn màng.
Hoắc Cảnh Thành không muốn suy nghĩ sâu xa tại sao tối hôm qua mình lại ôm cô ngủ suốt cả đêm, lúc này nhìn cái dáng vẻ này của cô, anh cảm thấy tất cả mọi thứ đều bình yên và tốt đẹp.
Nhiều năm qua, anh chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Tay… khoác lên trên bả vai của cô, vốn muốn đánh thức cô dậy. Nhưng mà, cuối cùng, anh lại dời tay xuống, bấu vào eo cô, trực tiếp bế ngang cô lên.
Cảnh Phạm nửa mê nửa tỉnh.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, khuôn mặt của người nào đó, cô chỉ cảm thấy là mình đang nằm mơ.
Giấc mộng này thật là đẹp.
Đẹp đến mức cô không nguyện ý tỉnh lại.
Cô thở dài thỏa mãn, nhắm mắt lại lần nữa, ngủ tiếp.
(*)魂牵梦萦: giấc mơ tươi đẹp
Nhưng anh hoàn toàn không ăn cái dáng vẻ này của cô: “Tôi là ông chủ, tôi muốn đổi ý thì đổi ý.”
“…” Cảnh Phạm cạn lời: “Anh cũng quá….”
“Quá cái gì?” Hoắc Cảnh Thành liếc nhìn cô, khiến cô phải đè ép đang định nói phí sau xuống: “Không gì cả.”
“Nếu cô muốn quay phim… cũng có thể, nhưng có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Cách Dung Kỳ xa ra.”
Cảnh Phạm bĩu môi nói: “Hoắc tổng, anh nói thật cho tôi biết, có phải anh thật sự thầm mến anh ta hay không?”
“Cô còn muốn quay phim nữa hay không?”
“Muốn!” Cảnh Phạm quả quyết trả lời: “Tôi đáp ứng anh. Lần sau anh ta tìm tôi mời đi ăn cơm, tôi sẽ từ chối. Lại nói thêm, anh có thể yên tâm, hai chúng tôi tuyệt đối sẽ không có kết quả.”
“Tại sao?”
“Tôi không thích anh ta.”
“Bây giờ cô không thích cậu ta, nhưng ai biết sau này cô có thích cậu ta hay không?” Hoắc Cảnh Thành nhéo cằm dưới của cô: “Đêm hôm đó, chính cô đã nói, điều kiện của cậu ta rất tốt, cô cảm thấy rất có hứng thú với cậu ta.”
“Chứ không phải do lúc đó anh làm tôi tức giận trước hay sao? Bây giờ tôi không thích anh ta, sau này cũng sẽ không thích anh ta.” Cảnh Phạm nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt sâu sắc hơn rất nhiều, rồi sau đó, cô sâu kín nói: “Tôi có người mình thích…”
Anh nặng nề trợn mắt nhìn cô, hô hấp cũng nặng nề hơn rất nhiều: “Ai có hứng thú với chuyện của cô? Tôi chỉ quan tâm đến bạn mình mà thôi.”
Cảnh Phạm cắn cắn môi, không nói gì nữa.
Cũng đúng, sao anh có thể cảm thấy hứng thú với tâm tư của cô được?
“Còn một điều kiện nữa.” Hoắc Cảnh Thành không muốn suy nghĩ sâu xa tại sao mình lại vô hình cảm thấy buồn bực trong lòng, anh chỉ tiếp tục mở miệng.
“Còn có? Còn có điều kiện gì?”
“Sau này, không cho phép lại đến Song làm tiếp viên nữa. Nếu không, một khi bị phát hiện, sẽ chỉ khiến công ty bỗng dưng phải chịu tổn thất vô cớ.”
“Được. Còn gì nữa không?”
“Cuối cùng, lúc nào không có công tác, tôi gọi đến thì phải đến luôn.”
“……” Cảnh Phạm cảm thấy người này đang muốn nhân cơ hội tra tấn mình, làm khó mình, nên mới định một đống quy củ như vậy.
Tuy nhiên, suy nghĩ đến tiểu Chanh tử, rồi lại suy nghĩ đến Gia Ngôn, cô còn có thể không đáp ứng?
Huống chi…
Cho tới bây giờ, cô cũng không có cơ hội nhiều có thể gần gũi với anh.
“Được, tôi đáp ứng anh.”
Nghe thấy cô trả lời dứt khoát như vậy, sắc mặt vốn đang khó coi của anh mới hơi hòa hoãn lại. Anh như đang cực kỳ mệt mỏi, nửa dựa vào người cô, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cảnh Phạm còn nhào vào ngực anh, không nhúc nhích.
Cô tham lam nhìn anh, giống như nhìn thế nào cũng không cảm thấy đủ vậy.
- --------------
Màn đêm, dần dần buông xuống.
Tối nay, bóng đêm thực sự rất đẹp, đẹp đến mức khiến cô rục rịch.
Cô đắm chìm ở trong ngực người đàn ông, chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, Hoắc Cảnh Thành tỉnh lại.
Người phụ nữ trong ngực, giống như một chú gấu Kaola vậy, đang nằm ngủ an ổn trong lồng ngực của anh.
Vẻ mặt của cô rất điềm tĩnh.
Có lẽ là do tối hôm qua đã mơ một giấc mơ rất đẹp, nên cho dù là đang ngủ say, khóe môi của cô vẫn đang treo nụ cười ngọt ngào.
Ánh nắng sáng mai bao phủ lên khuôn mặt của cô, làn da trắng như tuyết của cô được chiếu đến càng mịn màng.
Hoắc Cảnh Thành không muốn suy nghĩ sâu xa tại sao tối hôm qua mình lại ôm cô ngủ suốt cả đêm, lúc này nhìn cái dáng vẻ này của cô, anh cảm thấy tất cả mọi thứ đều bình yên và tốt đẹp.
Nhiều năm qua, anh chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Tay… khoác lên trên bả vai của cô, vốn muốn đánh thức cô dậy. Nhưng mà, cuối cùng, anh lại dời tay xuống, bấu vào eo cô, trực tiếp bế ngang cô lên.
Cảnh Phạm nửa mê nửa tỉnh.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, khuôn mặt của người nào đó, cô chỉ cảm thấy là mình đang nằm mơ.
Giấc mộng này thật là đẹp.
Đẹp đến mức cô không nguyện ý tỉnh lại.
Cô thở dài thỏa mãn, nhắm mắt lại lần nữa, ngủ tiếp.