Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ngay cả khóe miệng của mình đang cong lên, Hoắc Cảnh Thành cũng không chú ý tới. Anh ôm cô đặt lên trên giường ở phòng khách, kéo chăn qua, đắp cho cô.
Đi ra khỏi phòng, anh mới hậu tri hậu giác…
Sao mình lại để cho cô ta lên giường ngủ? Coi như là phòng khách, cô ta cũng không có tư cách này mới đúng!
Thôi thôi!
Coi như là báo đáp lại sự dịu dàng tối hôm qua của cô. Ít nhất, sự dịu dàng và ấm áp kia, đã làm tiêu tan cơn đau nơi trái tim anh.
Cho cô mượn giường ngủ một giấc, cũng không tính là quá phận.
Nghĩ như thế, đáy lòng của Hoắc Cảnh Thành cảm thấy thản nhiên hơn nhiều.
Anh đi tới phòng ngủ chính, rửa mặt, thay quần áo, vừa thắt cà vạt vừa đi xuống tầng dưới.
Một tiếng chấn động, đột nhiên vang lên.
Hoắc Cảnh Thành tìm kiếm nơi phát ra âm thanh đó. Âm thanh kia truyền tới từ trong túi xách của cô.
Anh vốn không có ý định để ý. Nhưng mà, điện thoại di động lại đang không ngừng chấn động, vẫn không ngừng rung.
Trầm ngâm trong giây lát, anh vẫn lấy điện thoại di động ra khỏi túi xách của cô.
Quét mắt nhìn màn hình, phía trên lóe lên mấy chữ Honey, ánh mắt của anh chợt trầm xuống.
Là người đàn ông lần trước gọi điện thoại cho cô?
Không suy nghĩ nhiều, anh trực tiếp kết nối cuộc gọi rồi kề sát ở bên tai.
“Dì ơi!” Nhưng mà, vạn vạn không nghĩ tới, giọng nói truyền tới không phải là giọng của đàn ông, mà lại là giọng nói ngọt ngào của một đứa trẻ.
Hoắc Cảnh Thành hơi sửng sốt: “Dì? Cháu tìm Cảnh Phạm?”
Đứa trẻ này mọc từ đâu ra vậy?
Cảnh gia bọn họ, ngoài cô ra thì chỉ còn Cảnh Uyên, không còn chị em gái nào khác mới đúng.
“Chú là ai vậy?” Đứa trẻ không trả lời, mà hỏi ngược lại. Giọng trẻ con non nớt, đặc biệt khiến người ta yêu thích.
“Chú là bạn của dì cháu.” Sau khi xem xét, anh dùng từ ngữ này.
Tiểu Chanh tử lập tức cảm thấy mới lạ hỏi “Bạn trai ạ?”
“Không phải.”
Giọng của đứa bé hơi như đưa đám: “Vậy là người dì cháu thích, có đúng hay không?”
“Cũng không phải.” Hoắc Cảnh Thành cũng rất tò mò, rốt cuộc thì người cô thích ai. Có phải chính là người năm năm trước hay không?
“Vậy chú là ai? Sao lại nhận điện thoại của dì cháu?” Tiểu Chanh tử cực kỳ tò mò với thân phận của anh.
“Chú tên là Hoắc Cảnh Thành.” Anh nghiêm túc tự giới thiệu mình.
Tiểu Chanh tử lặp lại ba chữ này, đột nhiên bé vui vẻ nói: “Chú, cháu có nghe thấy dì nhắc tới chú!”
“Phải không?” Hoắc Cảnh Thành nghe thấy bé nói như vậy, đột nhiên cảm thấy rất tò mò: “Cô ấy nói về chú như thế nào?”
“Trước kia chú đã cứu dì cháu, có đúng hay không? Dì nói chú là ân nhân cứu mạng của dì ấy à nha.”
Hoắc Cảnh Thành bật cười. Xem ra, cô ấy thật sự đề cập về mình ở trước mặt đứa bé này.
“Bây giờ dì cháu còn đang ngủ, nên không thể nhận điện thoại của cháu được.”
“Không sao cả, cháu không làm phiền đến giấc ngủ của dì đâu. Nhưng, chú ơi, chú thật sự không phải là bạn trai của dì cháu sao?”
“Ừ, thật sự không phải.”
“Vậy tại sao tối hôm qua hai người lại ngủ chung một chỗ?” Bé bát quái hỏi.
“Sao cháu lại biết…” Hoắc Cảnh Thành hỏi được một nửa, không nói tiếp nữa.
Cô bé cười hì hì nói: “Chú còn nói không phải là bạn trai của dì cháu. Gạt người.”
Tiểu quỷ quỷ quái này!
Hoắc Cảnh Thành quyết định không thảo luận vấn đề này với cô bé này nữa, dẫu sao, vấn đề này chỉ thích hợp thảo luận với người trưởng thành.
Bên kia, truyền tới một chuỗi tiếng Anh, thúc giục đứa bé đi ngủ.
Tiểu Chanh tử lanh lợi nói: “Chú, hôm nay có thể nói chuyện với chú, cháu rất vui à nha. Nhưng bây giờ tiểu Chanh tử phải nghỉ ngơi, anh bác sỹ nói tiểu Chanh tử không thể gọi điện thoại quá lâu.”
Con bé đang ở bệnh viện?
Là bị bệnh gì sao?
Hoắc Cảnh Thành còn muốn hỏi nữa, nhưng điện thoại di động của bé đã bị tịch thu.
Điện thoại bị cắt đứt, chỉ còn lại tiếng tút tút liên hồi.
Ngay cả khóe miệng của mình đang cong lên, Hoắc Cảnh Thành cũng không chú ý tới. Anh ôm cô đặt lên trên giường ở phòng khách, kéo chăn qua, đắp cho cô.
Đi ra khỏi phòng, anh mới hậu tri hậu giác…
Sao mình lại để cho cô ta lên giường ngủ? Coi như là phòng khách, cô ta cũng không có tư cách này mới đúng!
Thôi thôi!
Coi như là báo đáp lại sự dịu dàng tối hôm qua của cô. Ít nhất, sự dịu dàng và ấm áp kia, đã làm tiêu tan cơn đau nơi trái tim anh.
Cho cô mượn giường ngủ một giấc, cũng không tính là quá phận.
Nghĩ như thế, đáy lòng của Hoắc Cảnh Thành cảm thấy thản nhiên hơn nhiều.
Anh đi tới phòng ngủ chính, rửa mặt, thay quần áo, vừa thắt cà vạt vừa đi xuống tầng dưới.
Một tiếng chấn động, đột nhiên vang lên.
Hoắc Cảnh Thành tìm kiếm nơi phát ra âm thanh đó. Âm thanh kia truyền tới từ trong túi xách của cô.
Anh vốn không có ý định để ý. Nhưng mà, điện thoại di động lại đang không ngừng chấn động, vẫn không ngừng rung.
Trầm ngâm trong giây lát, anh vẫn lấy điện thoại di động ra khỏi túi xách của cô.
Quét mắt nhìn màn hình, phía trên lóe lên mấy chữ Honey, ánh mắt của anh chợt trầm xuống.
Là người đàn ông lần trước gọi điện thoại cho cô?
Không suy nghĩ nhiều, anh trực tiếp kết nối cuộc gọi rồi kề sát ở bên tai.
“Dì ơi!” Nhưng mà, vạn vạn không nghĩ tới, giọng nói truyền tới không phải là giọng của đàn ông, mà lại là giọng nói ngọt ngào của một đứa trẻ.
Hoắc Cảnh Thành hơi sửng sốt: “Dì? Cháu tìm Cảnh Phạm?”
Đứa trẻ này mọc từ đâu ra vậy?
Cảnh gia bọn họ, ngoài cô ra thì chỉ còn Cảnh Uyên, không còn chị em gái nào khác mới đúng.
“Chú là ai vậy?” Đứa trẻ không trả lời, mà hỏi ngược lại. Giọng trẻ con non nớt, đặc biệt khiến người ta yêu thích.
“Chú là bạn của dì cháu.” Sau khi xem xét, anh dùng từ ngữ này.
Tiểu Chanh tử lập tức cảm thấy mới lạ hỏi “Bạn trai ạ?”
“Không phải.”
Giọng của đứa bé hơi như đưa đám: “Vậy là người dì cháu thích, có đúng hay không?”
“Cũng không phải.” Hoắc Cảnh Thành cũng rất tò mò, rốt cuộc thì người cô thích ai. Có phải chính là người năm năm trước hay không?
“Vậy chú là ai? Sao lại nhận điện thoại của dì cháu?” Tiểu Chanh tử cực kỳ tò mò với thân phận của anh.
“Chú tên là Hoắc Cảnh Thành.” Anh nghiêm túc tự giới thiệu mình.
Tiểu Chanh tử lặp lại ba chữ này, đột nhiên bé vui vẻ nói: “Chú, cháu có nghe thấy dì nhắc tới chú!”
“Phải không?” Hoắc Cảnh Thành nghe thấy bé nói như vậy, đột nhiên cảm thấy rất tò mò: “Cô ấy nói về chú như thế nào?”
“Trước kia chú đã cứu dì cháu, có đúng hay không? Dì nói chú là ân nhân cứu mạng của dì ấy à nha.”
Hoắc Cảnh Thành bật cười. Xem ra, cô ấy thật sự đề cập về mình ở trước mặt đứa bé này.
“Bây giờ dì cháu còn đang ngủ, nên không thể nhận điện thoại của cháu được.”
“Không sao cả, cháu không làm phiền đến giấc ngủ của dì đâu. Nhưng, chú ơi, chú thật sự không phải là bạn trai của dì cháu sao?”
“Ừ, thật sự không phải.”
“Vậy tại sao tối hôm qua hai người lại ngủ chung một chỗ?” Bé bát quái hỏi.
“Sao cháu lại biết…” Hoắc Cảnh Thành hỏi được một nửa, không nói tiếp nữa.
Cô bé cười hì hì nói: “Chú còn nói không phải là bạn trai của dì cháu. Gạt người.”
Tiểu quỷ quỷ quái này!
Hoắc Cảnh Thành quyết định không thảo luận vấn đề này với cô bé này nữa, dẫu sao, vấn đề này chỉ thích hợp thảo luận với người trưởng thành.
Bên kia, truyền tới một chuỗi tiếng Anh, thúc giục đứa bé đi ngủ.
Tiểu Chanh tử lanh lợi nói: “Chú, hôm nay có thể nói chuyện với chú, cháu rất vui à nha. Nhưng bây giờ tiểu Chanh tử phải nghỉ ngơi, anh bác sỹ nói tiểu Chanh tử không thể gọi điện thoại quá lâu.”
Con bé đang ở bệnh viện?
Là bị bệnh gì sao?
Hoắc Cảnh Thành còn muốn hỏi nữa, nhưng điện thoại di động của bé đã bị tịch thu.
Điện thoại bị cắt đứt, chỉ còn lại tiếng tút tút liên hồi.