*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bầu trời âm u, bông tuyết trong suốt lấp lánh như tơ liễu vương khắp trời, sà xuống đậu trên ngã tư đường xe cộ tấp nập, trên chạc cây và ghế đá dưới tàng cây, cùng bước chân người qua vội vã.
Tuyết đầu mùa rất mềm mại, người qua người lại giẫm lên, chốc lát sau đã tan thành từng bãi nước bùn, sỏi đá bị bánh xe ngược xuôi in dấu, lại bị bông tuyết rơi rụng bao phủ, cái lạnh ướt át ngập tràn không khí.
Ngoài cửa đồn cảnh sát trên đường Quang Minh vọng ra tiếng giày da kèn kẹt giẫm trên nền tuyết, cánh cửa bật mở, gió lạnh hòa cùng bông tuyết ùa vào phòng, thiếu niên áo quần mỏng manh ngồi trên băng ghế trước cửa không khỏi rùng mình một cái.
Nữ cảnh sát Tiểu Trương đóng cửa lại, phủi tuyết trên người, vừa xoa tay vừa cảm thán, “Ôi chao, hôm nay lạnh thật đấy!”
Cái lạnh len lỏi luồn vào từ khe cửa, Tiểu Trương sốt ruột định tiến thẳng vào văn phòng ấm áp, nhưng lúc đi qua băng ghế trên hành lang trước cửa lại suýt vấp té bởi một bàn chân đột ngột thò ra.
Tiểu Trương vội dừng bước, giữ thăng bằng, đôi mắt tròn như quả hạnh trừng trừng nhìn thiếu niên ngồi trên ghế, thiếu niên chậm rãi ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt mang theo vẻ ngả ngớn ngông cuồng độ tuổi cậu không nên có, hàng lông mày rậm khẽ nhướn lên, khóe miệng thấp thoáng ý cười, có lẽ bởi vì lạnh, đôi má còn chưa hết ngây ngô của cậu trắng bệch như tờ giấy, cẳng chân chỉ mang giày vải mỏng manh vắt ngang lối đi.
“Dương Đào! Ngồi yên! Làm gì thế hả?” Nữ cảnh sát trẻ vào nghề chưa lâu, hiển nhiên không đủ kinh nghiệm đối phó với đám thiếu niên gây hấn, để giữ gìn sự uy phong, đành phải ra vẻ lạnh lùng cao giọng quát tháo.
Đứa bé trai tên Dương Đào không đáp lại, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, vẫn chằm chằm nhìn Tiểu Trương, còn nháy mắt với cô như chọc ghẹo.
Tiểu Trương giận muốn xì khói đằng mũi, hung hãn lườm Dương Đào, rồi đảo mắt nhìn sang người đàn ông trung niên trước bàn làm việc, “Vương đội trưởng, sao ba Dương Đào chưa đến đón nó vậy?”
“Đã báo cho anh ta rồi còn gì? Giờ này rồi, chắc không đến đâu.” Vương Chiến Long dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Dương Đào, mà cậu nhỏ nọ vẫn thờ ơ, như thể lời họ nói không liên quan gì đến mình.
“Thế giờ làm sao ạ? Làm sao nuôi nó mãi trong đồn được?”
Vương Chiến Long bất đắc dĩ thở dài, “Đằng nào cũng sắp tan tầm, lát nữa tôi đưa nó về vậy.”
Nghe thấy mình sẽ được cảnh sát đưa về nhà, vẻ mặt Dương Đào trống rỗng chết lặng, chẳng hề có sự vui sướng vì sắp được gặp người thân, cậu im lặng cúi đầu, giơ một chân đạp lên ghế, chân còn lại nhón lên lắc la lắc lư, bộ dạng cà lơ phất phơ.
Tiểu Trương tức giận liếc xéo Dương Đào, quay về chỗ ngồi, văn phòng trở về với tĩnh lặng, cảnh sát bận rộn làm việc của mình, thỉnh thoảng có một hai gã đánh lộn hoặc trộm cắp bị lôi về đồn, đẩy vào phòng thẩm vấn bên cạnh.
Dương Đào vẫn ngồi một mình ở chỗ cũ, không ai muốn nói chuyện với cậu, cậu cũng không chủ động bắt chuyện với ai.
Đồng hồ treo tường chỉ 5 giờ chiều, đám cảnh sát tấp nập thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị tan ca, Vương Chiến Long xách túi da trong tay, đi đến bên cạnh Dương Đào, vỗ vỗ lưng cậu, “Nhóc con này, đi thôi!”
Nói đoạn, Vương Chiến Long bước ra cửa, lúc này Dương Đào mới thong thả đứng dậy, lười biếng duỗi lưng, liếc nhìn Tiểu Trương vừa sửa sang tài liệu vừa âm thầm quan sát cậu, đường nhìn giao nhau, ánh mắt Tiểu Trương mang theo chút cảnh giác, còn Dương Đào từ đầu đến chân vẫn tuôn ra tà khí, như thằng ác ma chuyên gây sóng gió dưới Địa Ngục, bất kể là ánh mắt, vẻ mặt hay hành động, đều xấu xa từ tận tâm khảm.
Dương Đào lạnh lùng nhìn Tiểu Trương, trước khi xoay gót còn giơ tay áp lên môi, thổi một nụ hôn gió cho bà chị lớn hơn mình sáu bảy tuổi, sau mới chậm rãi đút tay vào túi quần, nhàn nhã bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Tiểu Trương phẫn nộ trợn mắt, căm ghét nhìn theo bóng cậu rời đi, “Mới mười bốn tuổi đã lưu manh như thế, không thể chịu nổi mà!”
Giày vải đen mỏng manh giẫm trên đường tuyết xào xạo, in lại từng dấu chân chán chường.
Gió Tây Bắc cuốn tuyết rơi ùa vào mặt, miệng phả ra từng làn khói trắng, lùa qua đôi môi lạnh đến hơi tím tái.
Vương Chiến Long đi phía trước cũng không ngoái lại, chỉ quay mặt sang hỏi phía sau, “Dương Đào này, về sau đừng ngang tàng thế nữa, nhóc xem nhóc như thế có xứng đáng với cha mẹ đã khuất hay không?”
Lúc này là giờ cao điểm tan tầm, người xe trên đường tấp nập, bên đường thỉnh thoảng vọng ra tiếng rao hàng, Dương Đào vẻ như không nghe thấy Vương Chiến Long nói, ánh mắt chăm chú nhìn bánh trứng gà trong sạp của một bác gái, miệng khẽ nhấp nhấp, vô thức nuốt nước miếng.
*Bánh trứng gà chiên:
Nhận ra bước chân đứa nhỏ phía sau chậm lại, Vương Chiến Long ngoái đầu, giơ nắm đấm với cậu, “Nhanh chân lên! Không thấy trời sắp tối hả nhóc?”
Cảm giác ăn đói mặc rét chẳng dễ chịu gì, trên người Dương Đào vẫn mặc áo quần mùa Thu từ nửa năm trước, sau khi vào trại cải tạo, không ai mang quần áo giao mùa cho cậu, không có áo bông quần bông, rét buốt lập cập, cậu đành phải đút tay thật sâu vào túi quần, cánh tay kẹp chặt, rảo bước nhanh nhẹn đi theo Vương Chiến Long, trở về cái nơi được gọi là “nhà”.
Từ khi cha mẹ ruột qua đời, Dương Đào đã cảm thấy mình không còn nhà nữa.
Ban đầu Dương Đào sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, cha mẹ ông bà rất cưng chiều cậu, dù không giàu có nhưng vẫn nuôi cậu béo trắng béo tròn, như búp bê làm bằng sứ vậy.
Lúc Dương Đào năm tuổi, ba cậu mất vì bệnh ung thư, mẹ cậu không có công việc, cả gia đình sống dựa vào tiền lương của ba, quãng thời gian chữa bệnh cho ba đã tiêu tốn hết của cải tích trữ trong nhà, ngôi nhà không còn trụ cột, hai ông bà cậu không chịu nổi cú sốc này, chẳng mấy lâu sau cũng qua đời, mẹ của Dương Đào một thân một mình nuôi cậu lớn, gia cảnh rất nghèo túng.
Lúc Dương Đào tám tuổi, mẹ cậu tái giá với một lão đồ tể, sinh cho lão một đứa con gái, ban đầu lão đối xử với hai mẹ con cậu cũng không tệ, nhưng ngày qua ngày, tính tình nóng nảy bạo ngược dần bộc lộ, hơn nữa lão còn nghiện rượu, cứ say rượu là đánh đập mẹ cậu, mà lúc tỉnh táo thì chỉ cần hơi khó chịu, lão cũng sẽ thượng cẳng chân hạ cẳng tay với hai mẹ con cậu.
Những lúc như thế, đứa em gái còn trong tã lót chỉ biết khóc oe oe, mà Dương Đào nhỏ tuổi đã biết phải che chắn cho mẹ, chịu đòn thay mẹ, thậm chí còn vung nắm đấm nhỏ không chút sức lực chống lại lão cha dượng hung ác, nhưng sự phẫn nộ và phản kháng của cậu chỉ mang lại những trận đòn tàn nhẫn và hiểm độc hơn.
Mười hai tuổi, mẹ của Dương Đào không chịu nổi sự tra tấn từ bạo lực gia đình, bà lựa chọn tự sát, bỏ lại hai đứa con nhỏ cho gã đàn ông máu lạnh vô tình, trước khi đi chỉ để lại cho Dương Đào một mảnh giấy.
“Đào Đào, mẹ có lỗi với con.”
Nói gã đàn ông nọ máu lạnh vô tình cũng không hẳn là đúng, Lưu Lộ dù sao cũng là con gái ruột của lão, lão cũng khá thương yêu, nhưng còn với Dương Đào thì trừ đánh chửi, hai người hầu như không bao giờ trao đổi, càng chớ nói đến giáo dục tử tế.
Vì thế sau khi vào trung học cơ sở, Dương Đào bị bỏ bê, thỏa thích hút thuốc, uống rượu, không chỉ không chú tâm học hành mà còn liên tục đánh nhau với bạn học, là thiếu niên bất lương điển hình trong mắt giáo viên, tuy nhà trường cũng thường xuyên đến tìm cha dượng của cậu, hi vọng lão dạy dỗ cậu cho tốt, nhưng phương pháp duy nhất lão dùng để dạy cậu là ra sức đánh, quật bằng roi mây, đập bằng gậy gỗ, treo lên xà nhà, một ngày một đêm không cho cơm ăn, không cho nước uống.
Tuy lần nào Dương Đào cũng ra sức đấu tranh, nhưng khi đó cậu chỉ vừa bước vào thời kỳ trưởng thành, cơ thể mỏng manh gầy guộc, dáng người cũng không cao, mà cha dượng cậu lại cường tráng cao lớn, trừng trị cậu dễ như ăn bữa sáng, nên trên người cậu thường xuyên có vết thương mới chồng chéo lên vết thương cũ, lằn đỏ sau khi bị vụt bằng roi mây có khi vài ngày không lặn.
Khi đó là giai đoạn giữa thập niên 90, hình phạt cho tội ngược đãi trẻ vị thành niên còn chưa nghiêm khắc như bây giờ, dù hàng xóm láng giềng đều biết đứa bé tên Dương Đào hầu như ngày nào cũng bị đánh, nhưng không ai đi báo cảnh sát, ngược lại còn nghĩ đó là chuyện riêng của nhà người ta, làm gì có cha nào không đánh con? Cảnh sát cũng không rảnh để ý tới chuyện như vậy.
Nhưng bây giờ, cuối cùng Dương Đào vẫn phải đối diện với cảnh sát, không phải vì bị cha dượng ngược đãi, mà bởi cậu đánh bị thương người ta, vì cãi cọ với bạn cùng học nên cậu đánh gãy một tay người ta, bởi vậy mới bị bắt vào trại cải tạo nửa năm, mà khi đó cậu mới có mười bốn tuổi, nhỏ tuổi nhất trong trại cải tạo.
Lúc Dương Đào gây ra chuyện này, các giáo viên đều rất khó tin, tuy bình thường cậu vẫn lập bang kết phái đánh nhau với bạn bè, thỉnh thoảng còn móc ngoặc với côn đồ xã hội chặn đường cướp tiền tiêu vặt của học sinh lớp dưới, nhưng tất cả chỉ là quậy phá nhỏ nhặt, chưa từng đánh ai nặng như thế bao giờ.
Mãi tới lúc bạn thân Tôn Tiểu Hải của cậu nói rõ nguyên nhân, các giáo viên mới hiểu vì sao cậu lại hành động cực đoan đến vậy.
Tôn Tiểu Hải là bạn học cùng lớp với Dương Đào, cũng là anh em khăng khít, hai người thường xuyên như hình với bóng, bị các thầy cô dùng sáu chữ để miêu tả — ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Hôm đó Tôn Tiểu Hải xích mích với một nam sinh khác, xô xát vài câu rồi đánh nhau, Dương Đào xưa nay rất bênh bạn, tất nhiên cũng giúp Tôn Tiểu Hải xử lý cậu bạn kia.
Lúc cãi cọ, cậu bạn bị đánh từng nói một câu với Dương Đào, những lời này chính là mồi dẫn lửa — “Dương Đào, bọn tao biết tỏng mẹ mày chết thế nào rồi, mẹ mày ngoại tình với lão già ăn lông ở lỗ, bị cha ghẻ mày phát hiện nên mới tự tử!”
Tiếng cười vang vọng của đám bạn xung quanh như con thú dữ há cái miệng máu, nhe hàm răng nhọn, không chút nể tình lao về phía cậu, gần như cắn đứt cuống họng cậu.
Dương Đào mắt đỏ ngầu, hàng lông mày sắc sảo nhíu lại như thanh kiếm, cậu mím chặt miệng, không nói tiếng nào trừng trừng nhìn tên nhóc nọ, hai tay siết thành nắm đấm, khớp xương răng rắc kêu vang, móng tay cơ hồ đâm sâu vào thịtt.
Bản thân mình chịu nhục không sao, nhưng không ai được phép sỉ nhục mẹ, ai dám sỉ nhục mẹ, thậm chí vô duyên vô cớ vu oan cho mẹ thì kẻ đó đáng chết — đây là ý nghĩ duy nhất vang vọng trong đầu Dương Đào. Chính ý nghĩ đó đã khiến thiếu niên mười bốn tuổi ấy trở nên hiểm độc, vung nắm đấm về phía đối phương, từng đấm từng đấm nện xuống da thịt, bị đánh trả thì chẳng biết lấy sức từ đâu, cậu chộp lấy chiếc xẻng hôm trường học tổ chức trồng cây bên cạnh, quật vào đứa nhỏ kia, lúc các giáo viên hay tin chạy tới can ngăn thì một cánh tay của nam sinh kia đã bị đánh gãy.
Sau đó Tôn Tiểu Hải chỉ bị giáo dục phê bình, còn Dương Đào phải vào trại cải tạo, ở đó cậu cũng bị đánh không ít vì chống đối quản trại, bị vả bạt tai, bị giày da dẫm đạp, nhưng có lẽ bởi từ nhỏ đã bị đánh thành quen, nên dù nhỏ tuổi, cậu cũng chưa bao giờ khóc, không giống vài đứa khác, vừa bị giáo viên đánh vài cái đã khóc lóc vang trời.
Có lần cậu bị giáo viên dùng thước quật vào trán tóe máu, máu uốn lượn chảy xuống khóe miệng theo chiếc mũi duyên dáng của cậu, vẻ mặt cậu không biểu hiện chút đau đớn nào, chỉ lẳng lặng nhìn thẳng vào giáo viên bằng ánh mắt u ám, thè lưỡi liếm sạch máu dính bên miệng, đôi mắt lóe lên sự khinh thường lạnh lẽo.
Lúc ấy giáo viên mới kinh hãi, làm việc mấy năm trong trại cải tạo, rất ít khi gặp đứa nhỏ nào quật cường như vậy, vầng trán cậu hiển hiện sự phóng đãng và cao ngạo mà rất nhiều người trưởng thành cũng không có được.
Sau một thời gian ngắn, vết thương trên trán Dương Đào dần khép lại, biến thành vết sẹo dài khoảng 2 cm bên thái dương phải, đây là vết sẹo duy nhất trên mặt cậu, còn những vết sẹo trên người thì không đếm xuể, nhưng nơi cậu bị thương nhiều nhất lại là nơi không ai nhìn thấy được, chính là trái tim trong lồng ngực trái, vẫn không ngừng đập, nhưng từ lâu đã đóng thành băng.
Hôm nay là ngày Dương Đào được thả, sau khi được cảnh sát dân sự đưa từ trại cải tạo đến đồn, cậu vẫn chờ ở đó, cảnh sát dân sự liên lạc với cha dượng cậu, nhưng chờ cả buổi chiều không ai đến đón cậu, cậu cũng không đi, cứ ngồi đó chờ, nếu ba ngày không ai đến đón cậu thì cậu vẫn sẽ chờ ba ngày, tuyệt đối không tự quay về, mà trên thực tế, cậu cũng chẳng hề muốn quay về, người duy nhất khiến cậu nảy sinh chút ý niệm về thăm nhà cũng chỉ có đứa em gái cùng mẹ khác cha mà thôi.
Xế chiều, trời vẫn âm u, nhưng tuyết đã ngừng rơi, bốn phía dần tối, đèn đường nối đuôi tỏa sáng.
Vương Chiến Long mang giày da đạp trên tuyết đọng, kẽo kẹt đi vào con hẻm sâu, dừng lại trước một cổng viện, chỉ vào hai căn nhà thấp bên trong, hỏi thiếu niên phía sau, “Đây là nhà nhóc hả?”
Dương Đào cúi thấp đầu, dùng chân nghiền đống tuyết ven đường.
“Đang hỏi nhóc đó!” Vương Chiến Long sốt ruột ra mặt.
Chốc lát sau, Dương Đào ngước lên nhìn cánh cổng viện đóng chặt, ánh mắt lại phiêu đãng vô định, đôi môi mỏng hé mở, hờ hững thốt lên hai tiếng, “Không biết.”
“Có phải nhà mình hay không mà không biết?” Vương Chiến Long tức giận vỗ ót Dương Đào một cái, “Ranh con đừng có giỡn mặt!”
“Ông mày không biết!” Dương Đào liếc mắt nhìn Vương Chiến Long, “Ở tù nửa năm, quên lâu rồi!”
“Mày…” Vương Chiến Long cũng chẳng còn sức tranh cãi với Dương Đào, đêm Đông lạnh cóng người, chỉ muốn sớm về nhà ăn cơm nóng, ông rút giấy tờ trong túi ra lật lật, tìm được địa chỉ nhà Dương Đào thì đối chiếu một lát, xác nhận không nhầm lẫn, bèn tiến lên gõ cửa.
Gõ mãi hồi lâu, cánh cổng sắt to lớn cũ kỹ mới được mở ra, Vương Chiến Long định thần nhìn kỹ, một người đàn ông vạm vỡ đeo tạp dề chuyên dụng của đồ tể, tạp dề dính đầy máu, chân xỏ đôi ủng cao su màu đen, làn da ngăm đen, râu ria xồm xàm, miệng ngậm điếu thuốc gườm gườm nhìn ông.
“Anh là Lưu Đại Quốc phải không?”
Gã đàn ông nhổ đầu lọc thuốc, miệng phả ra mùi rượu gay mũi, “Đúng thế, ông là ai?”
Vương Chiến Long quay lại, kéo tên nhóc sau lưng ra trước mặt Lưu Đại Quốc, “Hôm nay con anh được thả, sao anh không đến đón nó?”
Lưu Đại Quốc liếc Dương Đào, phì cười bằng giọng điệu khinh bỉ, “Đ*t mẹ, mới thế đã thả rồi à? Lẽ ra phải nhốt thêm vài năm mới trị được cái tật thích gây sự của mày!”
Dương Đào không đáp lời, sắc mặt u ám, chỉ khi nhìn vào trong sân, trông thấy em gái Lưu Lộ ghé vào bậu cửa sổ vẫy tay với cậu như chú mèo khoang, khuôn mặt non nớt nở nụ cười mừng rỡ, sắc mặt cậu mới thoáng dịu đi.
“Đưa nó về rồi nhé, tôi đi đây.” Vương Chiến Long ngước lên nhìn sắc trời, không muốn nán lại lâu, trước khi đi còn chưa yên tâm bổ sung một câu, “Con nó mới về, đừng đánh nó, nó bị đánh bị mắng ở trại cải tạo cũng nhiều rồi, anh tiết kiệm sức lực đi.”
Lưu Đại Quốc không để ý đến lời khuyên của Vương Chiến Long, sầm mặt lớn tiếng quát Dương Đào, “Đứng đấy làm gì? Cút về phòng!”
Vương Chiến Long đứng bên cạnh giật bắn mình vì tiếng thét của Lưu Đại Quốc, nhưng Dương Đào lại chẳng có phản ứng gì, hiển nhiên đã quá quen với thái độ ngang ngược hung tợn của cha dượng.
Dương Đào đi vào phòng, Lưu Lộ như con bướm nhỏ, phấn khơi vỗ cánh sà xuống trước mặt cậu, ôm lấy chân cậu, ngước khuôn mặt nhỏ liến thoắng hỏi, “Anh ơi! Anh ơi! Sao giờ anh mới về?”
Lưu Lộ mới sáu tuổi, hoàn toàn không biết tại sao nửa năm nay anh không về nhà, có phải anh đi tìm mẹ không, sao anh không về cùng với mẹ…
Dương Đào nhẹ nhàng đặt bàn tay lạnh như băng lên đầu Lưu Lộ, hai hàng mi vương tuyết trắng, nhưng thoạt nhìn cũng nhận ra ánh mắt cậu dịu dàng hẳn đi, “Nhóc này, em lớn rồi nhỉ.”
Lưu Đại Quốc đóng cửa phòng, cất giọng nói còn lạnh lẽo hơn tiết trời ngoài kia, “Cút về ổ chó của mày đi, sao? Còn định làm hư Lộ Lộ à?”
Lưu Lộ hoảng sợ vì giọng điệu ác liệt của cha, tức khắc buông tay khỏi người anh trai, con Dương Đào vẫn không biến sắc, bình tĩnh đi về phòng mình.
“Ổ chó” mà Lưu Đại Quốc nói chính là căn gác xép nhỏ phía sau, giơ tay lên là chạm tới trần nhà, Đông lạnh Hè oi.
Vì bị nhốt ở trại cải tạo nửa năm, căn gác xép đã chất đầy đổ đạc lặt vặt, Dương Đào gạt đồ trên giường xuống đất, mệt mỏi trèo lên nằm, ngơ ngác nhìn nóc nhà không chớp mắt, tuyết trắng trên mi tan thành nước, đọng lại khóe mắt cậu như những giọt lệ, gió lạnh luồn vào qua cửa sổ, ngọn đèn treo trên nóc nhà lắc la lắc lư, hắt bóng nhấp nháy lên mặt tường.
Dương Đào thò tay xuống dưới gối, rút ra một tấm ảnh trắng đen, là ảnh chụp gia đình khi cậu tròn một tuần tuổi, ông nội cầm thịt dỗ dành cậu, bà nội ngồi bên cạnh ông nội, cha mẹ đứng phía sau, cả nhà ăn mặc giản dị, rõ ràng là một gia đình nghèo, nhưng thoạt nhìn rất vui vẻ hòa thuận.
Cảm giác đôi mắt ùa lên hơi ẩm, Dương Đào đứng dậy, mở ngăn kéo bàn, tiện tay lật một cuốn sách, kẹp tấm ảnh vào giữa, rồi ném lại vào ngăn kéo.
Dương Đào đẩy nước mắt trở về, đã hai ngày không uống ngụm nước nào, giờ cả khóc cũng trở thành xa xỉ.
Cậu ngơ ngác ngồi đó, nhìn căn gác xép lạnh lẽo nhỏ hẹp, nhớ tới câu nói của mẹ trước khi đi, “Đào Đào, mẹ có lỗi với con”.
Cậu cầm lấy chiếc gương nhỏ đặt trên bàn, mặt gương bám đầy bụi, cậu thổi thổi, dùng tay áo lau vài cái, qua mặt gương nhìn vết sẹo trên thái dương mình.
Dương Đào biết, vết sẹo xấu xí này sẽ không bao giờ biến mất, giống như cái gai đâm vào trái tim cậu, mãi mãi không rút ra được…
Bầu trời âm u, bông tuyết trong suốt lấp lánh như tơ liễu vương khắp trời, sà xuống đậu trên ngã tư đường xe cộ tấp nập, trên chạc cây và ghế đá dưới tàng cây, cùng bước chân người qua vội vã.
Tuyết đầu mùa rất mềm mại, người qua người lại giẫm lên, chốc lát sau đã tan thành từng bãi nước bùn, sỏi đá bị bánh xe ngược xuôi in dấu, lại bị bông tuyết rơi rụng bao phủ, cái lạnh ướt át ngập tràn không khí.
Ngoài cửa đồn cảnh sát trên đường Quang Minh vọng ra tiếng giày da kèn kẹt giẫm trên nền tuyết, cánh cửa bật mở, gió lạnh hòa cùng bông tuyết ùa vào phòng, thiếu niên áo quần mỏng manh ngồi trên băng ghế trước cửa không khỏi rùng mình một cái.
Nữ cảnh sát Tiểu Trương đóng cửa lại, phủi tuyết trên người, vừa xoa tay vừa cảm thán, “Ôi chao, hôm nay lạnh thật đấy!”
Cái lạnh len lỏi luồn vào từ khe cửa, Tiểu Trương sốt ruột định tiến thẳng vào văn phòng ấm áp, nhưng lúc đi qua băng ghế trên hành lang trước cửa lại suýt vấp té bởi một bàn chân đột ngột thò ra.
Tiểu Trương vội dừng bước, giữ thăng bằng, đôi mắt tròn như quả hạnh trừng trừng nhìn thiếu niên ngồi trên ghế, thiếu niên chậm rãi ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt mang theo vẻ ngả ngớn ngông cuồng độ tuổi cậu không nên có, hàng lông mày rậm khẽ nhướn lên, khóe miệng thấp thoáng ý cười, có lẽ bởi vì lạnh, đôi má còn chưa hết ngây ngô của cậu trắng bệch như tờ giấy, cẳng chân chỉ mang giày vải mỏng manh vắt ngang lối đi.
“Dương Đào! Ngồi yên! Làm gì thế hả?” Nữ cảnh sát trẻ vào nghề chưa lâu, hiển nhiên không đủ kinh nghiệm đối phó với đám thiếu niên gây hấn, để giữ gìn sự uy phong, đành phải ra vẻ lạnh lùng cao giọng quát tháo.
Đứa bé trai tên Dương Đào không đáp lại, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, vẫn chằm chằm nhìn Tiểu Trương, còn nháy mắt với cô như chọc ghẹo.
Tiểu Trương giận muốn xì khói đằng mũi, hung hãn lườm Dương Đào, rồi đảo mắt nhìn sang người đàn ông trung niên trước bàn làm việc, “Vương đội trưởng, sao ba Dương Đào chưa đến đón nó vậy?”
“Đã báo cho anh ta rồi còn gì? Giờ này rồi, chắc không đến đâu.” Vương Chiến Long dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Dương Đào, mà cậu nhỏ nọ vẫn thờ ơ, như thể lời họ nói không liên quan gì đến mình.
“Thế giờ làm sao ạ? Làm sao nuôi nó mãi trong đồn được?”
Vương Chiến Long bất đắc dĩ thở dài, “Đằng nào cũng sắp tan tầm, lát nữa tôi đưa nó về vậy.”
Nghe thấy mình sẽ được cảnh sát đưa về nhà, vẻ mặt Dương Đào trống rỗng chết lặng, chẳng hề có sự vui sướng vì sắp được gặp người thân, cậu im lặng cúi đầu, giơ một chân đạp lên ghế, chân còn lại nhón lên lắc la lắc lư, bộ dạng cà lơ phất phơ.
Tiểu Trương tức giận liếc xéo Dương Đào, quay về chỗ ngồi, văn phòng trở về với tĩnh lặng, cảnh sát bận rộn làm việc của mình, thỉnh thoảng có một hai gã đánh lộn hoặc trộm cắp bị lôi về đồn, đẩy vào phòng thẩm vấn bên cạnh.
Dương Đào vẫn ngồi một mình ở chỗ cũ, không ai muốn nói chuyện với cậu, cậu cũng không chủ động bắt chuyện với ai.
Đồng hồ treo tường chỉ 5 giờ chiều, đám cảnh sát tấp nập thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị tan ca, Vương Chiến Long xách túi da trong tay, đi đến bên cạnh Dương Đào, vỗ vỗ lưng cậu, “Nhóc con này, đi thôi!”
Nói đoạn, Vương Chiến Long bước ra cửa, lúc này Dương Đào mới thong thả đứng dậy, lười biếng duỗi lưng, liếc nhìn Tiểu Trương vừa sửa sang tài liệu vừa âm thầm quan sát cậu, đường nhìn giao nhau, ánh mắt Tiểu Trương mang theo chút cảnh giác, còn Dương Đào từ đầu đến chân vẫn tuôn ra tà khí, như thằng ác ma chuyên gây sóng gió dưới Địa Ngục, bất kể là ánh mắt, vẻ mặt hay hành động, đều xấu xa từ tận tâm khảm.
Dương Đào lạnh lùng nhìn Tiểu Trương, trước khi xoay gót còn giơ tay áp lên môi, thổi một nụ hôn gió cho bà chị lớn hơn mình sáu bảy tuổi, sau mới chậm rãi đút tay vào túi quần, nhàn nhã bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Tiểu Trương phẫn nộ trợn mắt, căm ghét nhìn theo bóng cậu rời đi, “Mới mười bốn tuổi đã lưu manh như thế, không thể chịu nổi mà!”
Giày vải đen mỏng manh giẫm trên đường tuyết xào xạo, in lại từng dấu chân chán chường.
Gió Tây Bắc cuốn tuyết rơi ùa vào mặt, miệng phả ra từng làn khói trắng, lùa qua đôi môi lạnh đến hơi tím tái.
Vương Chiến Long đi phía trước cũng không ngoái lại, chỉ quay mặt sang hỏi phía sau, “Dương Đào này, về sau đừng ngang tàng thế nữa, nhóc xem nhóc như thế có xứng đáng với cha mẹ đã khuất hay không?”
Lúc này là giờ cao điểm tan tầm, người xe trên đường tấp nập, bên đường thỉnh thoảng vọng ra tiếng rao hàng, Dương Đào vẻ như không nghe thấy Vương Chiến Long nói, ánh mắt chăm chú nhìn bánh trứng gà trong sạp của một bác gái, miệng khẽ nhấp nhấp, vô thức nuốt nước miếng.
*Bánh trứng gà chiên:
Nhận ra bước chân đứa nhỏ phía sau chậm lại, Vương Chiến Long ngoái đầu, giơ nắm đấm với cậu, “Nhanh chân lên! Không thấy trời sắp tối hả nhóc?”
Cảm giác ăn đói mặc rét chẳng dễ chịu gì, trên người Dương Đào vẫn mặc áo quần mùa Thu từ nửa năm trước, sau khi vào trại cải tạo, không ai mang quần áo giao mùa cho cậu, không có áo bông quần bông, rét buốt lập cập, cậu đành phải đút tay thật sâu vào túi quần, cánh tay kẹp chặt, rảo bước nhanh nhẹn đi theo Vương Chiến Long, trở về cái nơi được gọi là “nhà”.
Từ khi cha mẹ ruột qua đời, Dương Đào đã cảm thấy mình không còn nhà nữa.
Ban đầu Dương Đào sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, cha mẹ ông bà rất cưng chiều cậu, dù không giàu có nhưng vẫn nuôi cậu béo trắng béo tròn, như búp bê làm bằng sứ vậy.
Lúc Dương Đào năm tuổi, ba cậu mất vì bệnh ung thư, mẹ cậu không có công việc, cả gia đình sống dựa vào tiền lương của ba, quãng thời gian chữa bệnh cho ba đã tiêu tốn hết của cải tích trữ trong nhà, ngôi nhà không còn trụ cột, hai ông bà cậu không chịu nổi cú sốc này, chẳng mấy lâu sau cũng qua đời, mẹ của Dương Đào một thân một mình nuôi cậu lớn, gia cảnh rất nghèo túng.
Lúc Dương Đào tám tuổi, mẹ cậu tái giá với một lão đồ tể, sinh cho lão một đứa con gái, ban đầu lão đối xử với hai mẹ con cậu cũng không tệ, nhưng ngày qua ngày, tính tình nóng nảy bạo ngược dần bộc lộ, hơn nữa lão còn nghiện rượu, cứ say rượu là đánh đập mẹ cậu, mà lúc tỉnh táo thì chỉ cần hơi khó chịu, lão cũng sẽ thượng cẳng chân hạ cẳng tay với hai mẹ con cậu.
Những lúc như thế, đứa em gái còn trong tã lót chỉ biết khóc oe oe, mà Dương Đào nhỏ tuổi đã biết phải che chắn cho mẹ, chịu đòn thay mẹ, thậm chí còn vung nắm đấm nhỏ không chút sức lực chống lại lão cha dượng hung ác, nhưng sự phẫn nộ và phản kháng của cậu chỉ mang lại những trận đòn tàn nhẫn và hiểm độc hơn.
Mười hai tuổi, mẹ của Dương Đào không chịu nổi sự tra tấn từ bạo lực gia đình, bà lựa chọn tự sát, bỏ lại hai đứa con nhỏ cho gã đàn ông máu lạnh vô tình, trước khi đi chỉ để lại cho Dương Đào một mảnh giấy.
“Đào Đào, mẹ có lỗi với con.”
Nói gã đàn ông nọ máu lạnh vô tình cũng không hẳn là đúng, Lưu Lộ dù sao cũng là con gái ruột của lão, lão cũng khá thương yêu, nhưng còn với Dương Đào thì trừ đánh chửi, hai người hầu như không bao giờ trao đổi, càng chớ nói đến giáo dục tử tế.
Vì thế sau khi vào trung học cơ sở, Dương Đào bị bỏ bê, thỏa thích hút thuốc, uống rượu, không chỉ không chú tâm học hành mà còn liên tục đánh nhau với bạn học, là thiếu niên bất lương điển hình trong mắt giáo viên, tuy nhà trường cũng thường xuyên đến tìm cha dượng của cậu, hi vọng lão dạy dỗ cậu cho tốt, nhưng phương pháp duy nhất lão dùng để dạy cậu là ra sức đánh, quật bằng roi mây, đập bằng gậy gỗ, treo lên xà nhà, một ngày một đêm không cho cơm ăn, không cho nước uống.
Tuy lần nào Dương Đào cũng ra sức đấu tranh, nhưng khi đó cậu chỉ vừa bước vào thời kỳ trưởng thành, cơ thể mỏng manh gầy guộc, dáng người cũng không cao, mà cha dượng cậu lại cường tráng cao lớn, trừng trị cậu dễ như ăn bữa sáng, nên trên người cậu thường xuyên có vết thương mới chồng chéo lên vết thương cũ, lằn đỏ sau khi bị vụt bằng roi mây có khi vài ngày không lặn.
Khi đó là giai đoạn giữa thập niên 90, hình phạt cho tội ngược đãi trẻ vị thành niên còn chưa nghiêm khắc như bây giờ, dù hàng xóm láng giềng đều biết đứa bé tên Dương Đào hầu như ngày nào cũng bị đánh, nhưng không ai đi báo cảnh sát, ngược lại còn nghĩ đó là chuyện riêng của nhà người ta, làm gì có cha nào không đánh con? Cảnh sát cũng không rảnh để ý tới chuyện như vậy.
Nhưng bây giờ, cuối cùng Dương Đào vẫn phải đối diện với cảnh sát, không phải vì bị cha dượng ngược đãi, mà bởi cậu đánh bị thương người ta, vì cãi cọ với bạn cùng học nên cậu đánh gãy một tay người ta, bởi vậy mới bị bắt vào trại cải tạo nửa năm, mà khi đó cậu mới có mười bốn tuổi, nhỏ tuổi nhất trong trại cải tạo.
Lúc Dương Đào gây ra chuyện này, các giáo viên đều rất khó tin, tuy bình thường cậu vẫn lập bang kết phái đánh nhau với bạn bè, thỉnh thoảng còn móc ngoặc với côn đồ xã hội chặn đường cướp tiền tiêu vặt của học sinh lớp dưới, nhưng tất cả chỉ là quậy phá nhỏ nhặt, chưa từng đánh ai nặng như thế bao giờ.
Mãi tới lúc bạn thân Tôn Tiểu Hải của cậu nói rõ nguyên nhân, các giáo viên mới hiểu vì sao cậu lại hành động cực đoan đến vậy.
Tôn Tiểu Hải là bạn học cùng lớp với Dương Đào, cũng là anh em khăng khít, hai người thường xuyên như hình với bóng, bị các thầy cô dùng sáu chữ để miêu tả — ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Hôm đó Tôn Tiểu Hải xích mích với một nam sinh khác, xô xát vài câu rồi đánh nhau, Dương Đào xưa nay rất bênh bạn, tất nhiên cũng giúp Tôn Tiểu Hải xử lý cậu bạn kia.
Lúc cãi cọ, cậu bạn bị đánh từng nói một câu với Dương Đào, những lời này chính là mồi dẫn lửa — “Dương Đào, bọn tao biết tỏng mẹ mày chết thế nào rồi, mẹ mày ngoại tình với lão già ăn lông ở lỗ, bị cha ghẻ mày phát hiện nên mới tự tử!”
Tiếng cười vang vọng của đám bạn xung quanh như con thú dữ há cái miệng máu, nhe hàm răng nhọn, không chút nể tình lao về phía cậu, gần như cắn đứt cuống họng cậu.
Dương Đào mắt đỏ ngầu, hàng lông mày sắc sảo nhíu lại như thanh kiếm, cậu mím chặt miệng, không nói tiếng nào trừng trừng nhìn tên nhóc nọ, hai tay siết thành nắm đấm, khớp xương răng rắc kêu vang, móng tay cơ hồ đâm sâu vào thịtt.
Bản thân mình chịu nhục không sao, nhưng không ai được phép sỉ nhục mẹ, ai dám sỉ nhục mẹ, thậm chí vô duyên vô cớ vu oan cho mẹ thì kẻ đó đáng chết — đây là ý nghĩ duy nhất vang vọng trong đầu Dương Đào. Chính ý nghĩ đó đã khiến thiếu niên mười bốn tuổi ấy trở nên hiểm độc, vung nắm đấm về phía đối phương, từng đấm từng đấm nện xuống da thịt, bị đánh trả thì chẳng biết lấy sức từ đâu, cậu chộp lấy chiếc xẻng hôm trường học tổ chức trồng cây bên cạnh, quật vào đứa nhỏ kia, lúc các giáo viên hay tin chạy tới can ngăn thì một cánh tay của nam sinh kia đã bị đánh gãy.
Sau đó Tôn Tiểu Hải chỉ bị giáo dục phê bình, còn Dương Đào phải vào trại cải tạo, ở đó cậu cũng bị đánh không ít vì chống đối quản trại, bị vả bạt tai, bị giày da dẫm đạp, nhưng có lẽ bởi từ nhỏ đã bị đánh thành quen, nên dù nhỏ tuổi, cậu cũng chưa bao giờ khóc, không giống vài đứa khác, vừa bị giáo viên đánh vài cái đã khóc lóc vang trời.
Có lần cậu bị giáo viên dùng thước quật vào trán tóe máu, máu uốn lượn chảy xuống khóe miệng theo chiếc mũi duyên dáng của cậu, vẻ mặt cậu không biểu hiện chút đau đớn nào, chỉ lẳng lặng nhìn thẳng vào giáo viên bằng ánh mắt u ám, thè lưỡi liếm sạch máu dính bên miệng, đôi mắt lóe lên sự khinh thường lạnh lẽo.
Lúc ấy giáo viên mới kinh hãi, làm việc mấy năm trong trại cải tạo, rất ít khi gặp đứa nhỏ nào quật cường như vậy, vầng trán cậu hiển hiện sự phóng đãng và cao ngạo mà rất nhiều người trưởng thành cũng không có được.
Sau một thời gian ngắn, vết thương trên trán Dương Đào dần khép lại, biến thành vết sẹo dài khoảng 2 cm bên thái dương phải, đây là vết sẹo duy nhất trên mặt cậu, còn những vết sẹo trên người thì không đếm xuể, nhưng nơi cậu bị thương nhiều nhất lại là nơi không ai nhìn thấy được, chính là trái tim trong lồng ngực trái, vẫn không ngừng đập, nhưng từ lâu đã đóng thành băng.
Hôm nay là ngày Dương Đào được thả, sau khi được cảnh sát dân sự đưa từ trại cải tạo đến đồn, cậu vẫn chờ ở đó, cảnh sát dân sự liên lạc với cha dượng cậu, nhưng chờ cả buổi chiều không ai đến đón cậu, cậu cũng không đi, cứ ngồi đó chờ, nếu ba ngày không ai đến đón cậu thì cậu vẫn sẽ chờ ba ngày, tuyệt đối không tự quay về, mà trên thực tế, cậu cũng chẳng hề muốn quay về, người duy nhất khiến cậu nảy sinh chút ý niệm về thăm nhà cũng chỉ có đứa em gái cùng mẹ khác cha mà thôi.
Xế chiều, trời vẫn âm u, nhưng tuyết đã ngừng rơi, bốn phía dần tối, đèn đường nối đuôi tỏa sáng.
Vương Chiến Long mang giày da đạp trên tuyết đọng, kẽo kẹt đi vào con hẻm sâu, dừng lại trước một cổng viện, chỉ vào hai căn nhà thấp bên trong, hỏi thiếu niên phía sau, “Đây là nhà nhóc hả?”
Dương Đào cúi thấp đầu, dùng chân nghiền đống tuyết ven đường.
“Đang hỏi nhóc đó!” Vương Chiến Long sốt ruột ra mặt.
Chốc lát sau, Dương Đào ngước lên nhìn cánh cổng viện đóng chặt, ánh mắt lại phiêu đãng vô định, đôi môi mỏng hé mở, hờ hững thốt lên hai tiếng, “Không biết.”
“Có phải nhà mình hay không mà không biết?” Vương Chiến Long tức giận vỗ ót Dương Đào một cái, “Ranh con đừng có giỡn mặt!”
“Ông mày không biết!” Dương Đào liếc mắt nhìn Vương Chiến Long, “Ở tù nửa năm, quên lâu rồi!”
“Mày…” Vương Chiến Long cũng chẳng còn sức tranh cãi với Dương Đào, đêm Đông lạnh cóng người, chỉ muốn sớm về nhà ăn cơm nóng, ông rút giấy tờ trong túi ra lật lật, tìm được địa chỉ nhà Dương Đào thì đối chiếu một lát, xác nhận không nhầm lẫn, bèn tiến lên gõ cửa.
Gõ mãi hồi lâu, cánh cổng sắt to lớn cũ kỹ mới được mở ra, Vương Chiến Long định thần nhìn kỹ, một người đàn ông vạm vỡ đeo tạp dề chuyên dụng của đồ tể, tạp dề dính đầy máu, chân xỏ đôi ủng cao su màu đen, làn da ngăm đen, râu ria xồm xàm, miệng ngậm điếu thuốc gườm gườm nhìn ông.
“Anh là Lưu Đại Quốc phải không?”
Gã đàn ông nhổ đầu lọc thuốc, miệng phả ra mùi rượu gay mũi, “Đúng thế, ông là ai?”
Vương Chiến Long quay lại, kéo tên nhóc sau lưng ra trước mặt Lưu Đại Quốc, “Hôm nay con anh được thả, sao anh không đến đón nó?”
Lưu Đại Quốc liếc Dương Đào, phì cười bằng giọng điệu khinh bỉ, “Đ*t mẹ, mới thế đã thả rồi à? Lẽ ra phải nhốt thêm vài năm mới trị được cái tật thích gây sự của mày!”
Dương Đào không đáp lời, sắc mặt u ám, chỉ khi nhìn vào trong sân, trông thấy em gái Lưu Lộ ghé vào bậu cửa sổ vẫy tay với cậu như chú mèo khoang, khuôn mặt non nớt nở nụ cười mừng rỡ, sắc mặt cậu mới thoáng dịu đi.
“Đưa nó về rồi nhé, tôi đi đây.” Vương Chiến Long ngước lên nhìn sắc trời, không muốn nán lại lâu, trước khi đi còn chưa yên tâm bổ sung một câu, “Con nó mới về, đừng đánh nó, nó bị đánh bị mắng ở trại cải tạo cũng nhiều rồi, anh tiết kiệm sức lực đi.”
Lưu Đại Quốc không để ý đến lời khuyên của Vương Chiến Long, sầm mặt lớn tiếng quát Dương Đào, “Đứng đấy làm gì? Cút về phòng!”
Vương Chiến Long đứng bên cạnh giật bắn mình vì tiếng thét của Lưu Đại Quốc, nhưng Dương Đào lại chẳng có phản ứng gì, hiển nhiên đã quá quen với thái độ ngang ngược hung tợn của cha dượng.
Dương Đào đi vào phòng, Lưu Lộ như con bướm nhỏ, phấn khơi vỗ cánh sà xuống trước mặt cậu, ôm lấy chân cậu, ngước khuôn mặt nhỏ liến thoắng hỏi, “Anh ơi! Anh ơi! Sao giờ anh mới về?”
Lưu Lộ mới sáu tuổi, hoàn toàn không biết tại sao nửa năm nay anh không về nhà, có phải anh đi tìm mẹ không, sao anh không về cùng với mẹ…
Dương Đào nhẹ nhàng đặt bàn tay lạnh như băng lên đầu Lưu Lộ, hai hàng mi vương tuyết trắng, nhưng thoạt nhìn cũng nhận ra ánh mắt cậu dịu dàng hẳn đi, “Nhóc này, em lớn rồi nhỉ.”
Lưu Đại Quốc đóng cửa phòng, cất giọng nói còn lạnh lẽo hơn tiết trời ngoài kia, “Cút về ổ chó của mày đi, sao? Còn định làm hư Lộ Lộ à?”
Lưu Lộ hoảng sợ vì giọng điệu ác liệt của cha, tức khắc buông tay khỏi người anh trai, con Dương Đào vẫn không biến sắc, bình tĩnh đi về phòng mình.
“Ổ chó” mà Lưu Đại Quốc nói chính là căn gác xép nhỏ phía sau, giơ tay lên là chạm tới trần nhà, Đông lạnh Hè oi.
Vì bị nhốt ở trại cải tạo nửa năm, căn gác xép đã chất đầy đổ đạc lặt vặt, Dương Đào gạt đồ trên giường xuống đất, mệt mỏi trèo lên nằm, ngơ ngác nhìn nóc nhà không chớp mắt, tuyết trắng trên mi tan thành nước, đọng lại khóe mắt cậu như những giọt lệ, gió lạnh luồn vào qua cửa sổ, ngọn đèn treo trên nóc nhà lắc la lắc lư, hắt bóng nhấp nháy lên mặt tường.
Dương Đào thò tay xuống dưới gối, rút ra một tấm ảnh trắng đen, là ảnh chụp gia đình khi cậu tròn một tuần tuổi, ông nội cầm thịt dỗ dành cậu, bà nội ngồi bên cạnh ông nội, cha mẹ đứng phía sau, cả nhà ăn mặc giản dị, rõ ràng là một gia đình nghèo, nhưng thoạt nhìn rất vui vẻ hòa thuận.
Cảm giác đôi mắt ùa lên hơi ẩm, Dương Đào đứng dậy, mở ngăn kéo bàn, tiện tay lật một cuốn sách, kẹp tấm ảnh vào giữa, rồi ném lại vào ngăn kéo.
Dương Đào đẩy nước mắt trở về, đã hai ngày không uống ngụm nước nào, giờ cả khóc cũng trở thành xa xỉ.
Cậu ngơ ngác ngồi đó, nhìn căn gác xép lạnh lẽo nhỏ hẹp, nhớ tới câu nói của mẹ trước khi đi, “Đào Đào, mẹ có lỗi với con”.
Cậu cầm lấy chiếc gương nhỏ đặt trên bàn, mặt gương bám đầy bụi, cậu thổi thổi, dùng tay áo lau vài cái, qua mặt gương nhìn vết sẹo trên thái dương mình.
Dương Đào biết, vết sẹo xấu xí này sẽ không bao giờ biến mất, giống như cái gai đâm vào trái tim cậu, mãi mãi không rút ra được…