Một giây sau, cô liền bị anh ấn lên ngay cửa xe.
Eo cô bị anh ghìm chặt, lực rất mạnh.
Anh cúi đầu nhìn cô: “ em nói xem anh sẽ ngủ ở đâu”.
Tầm mắt Lạc Hiểu Nhiên đảo một lượt, cô như nghĩ ra ý của anh, cô lập tức phản bác: “ vào nhà bà ngoại là tuyệt đối không được, nghĩ anh cũng đừng nghĩ”.
- “ vậy thì anh ngủ ở trên xe nhé” Hoắc Cao Lãng cất giọng trầm thấp: “ em cũng phải ở lại với anh.”
Lạc Hiểu Nhiên sững người.
Môi anh ghé sát lại, hơi thở nặng nề: “ ở lại xe hay vào nhà bà em”.
Tinh thần Lạc Hiểu Nhiên như chao đảo.
Cô hiểu ý anh, mặt bỗng chốc đỏ bừng, rồi lập tức đẩy anh ra: “ không được, ở trên xe với anh, lỡ như buổi sáng mọi người nhìn thấy thì phải làm sao”.
Hoắc Cao Lãng nữa thật nữa đùa: “ như vậy càng có cớ để em gả cho anh”.
- “ Hoắc Cao Lãng”.
Lạc Hiểu Nhiên giơ hai tay ra cản trước ngực không cho anh ép sát vào: “ đã nói là không được rồi mà, anh đừng có không nghe lời”.
Hoắc Cao Lãng phì cười vì dáng vẻ của cô: “anh tại sao phải nghe lời em”.
- “ thì em là….” Lạc Hiểu Nhiên đang nói dở thì khựng lại, chuyển lời: “ dù sao thì anh cũng không muốn em khó xử đúng không, nếu lỡ như người khác nhìn thấy sẽ không hay”.
- “ lên xe rồi nói”.
Nói rồi, Hoắc Cao Lãng nắm lấy tay cô kéo đi qua ghế phụ.
Lạc Hiểu Nhiên nhanh tay nắm lấy tay nắm cửa: “ anh, đừng vậy mà, em hét lên có người bắt cóc em “.
Hoắc Cao Lãng khựng lại nhìn cô hờ hững nhếch môi: “ em hét đi, anh cũng muốn xem có ai chạy ra nhìn thấy cảnh này thì như thế nào”.
Nói xong liền bế cô lên đi qua ghế phụ: “ mở cửa”.
Lạc Hiểu Nhiên ở trên tay cứ nhìn chằm chằm vào anh, không có ý gì là muốn mở cửa.
- “ không mở đúng không”.
Hoắc Cao Lãng có vẻ hứng thú: “ được thôi, vậy chúng ta cứ ở ngoài này tiếp tục làm chuyện anh muốn làm”.
Anh dứt lời Lạc Hiểu Nhiên liền đưa tay mở cửa xe, anh nhìn cô gái nhỏ một cái sau đó để cô vào ghế phụ, trước khi đóng cửa còn không quên nói: “ anh biết hiện giờ em đang suy nghĩ gì, nếu em dám làm anh sẽ lập tức cho em hối hận”.
Ý định vừa mới sinh sôi nẩy nở trong đầu Lạc Hiểu Nhiên liền bị dập tắt.
Cô nhìn theo bóng lưng của người đàn ông đi về phía ghế lái đến khi anh bước lên xe ngồi bên cạnh cô mới nói: “ Đã trễ lắm rồi, cho em đi vào đi”.
- “ em từ lúc nào trở nên vô tâm vô tình như thế chứ”.
Lạc Hiểu Nhiên ngước mắt lên nhìn anh: “ em như thế bao giờ”.
Hoắc Cao Lãng dựa lưng vào ghế, một tay đặt lên cửa sổ xe, thái độ vô cùng nhàn tản: “ anh lái xe hơn bốn tiếng đến đây đón sinh nhật cùng em, ngay cả cơm còn chưa kịp ăn, em không một câu quan tâm, còn nhanh chóng đuổi anh đi.”
Lạc Hiểu Nhiên quan sát anh qua tia sáng hơi yếu ớt, cứ cảm thấy người đàn ông này thật là bá đạo.
Rất lâu sau cô mới, ngập ngừng lên tiếng: “anh có đói không?”.
- “ có”.
Anh liếc mắt nhìn cô.
- “ vậy anh chờ em vào nấu mì cho anh ăn đỡ nhé”.
Lạc Hiểu Nhiên thành thật nói liền đưa tay mở cửa muốn đi xuống.
Tay cô liền bị anh nắm lại, Lạc Hiểu Nhiên nhìn anh có phần khó hiểu.
Hoắc Cao Lãng một tay đặt lên cửa xe, thái độ hờ hững nói: “ anh đói bụng nhưng không muốn ăn mì”.
Lạc Hiểu Nhiên chưa hiểu anh có ý đồ gì bên trong, đành hùa theo ý của anh: “ anh chịu khó ăn đỡ đi, bây giờ ngoài mì ra không có gì cho anh ăn cả.”
Hoắc Cao Lãng lim môi: “ có một món”.
- “ món gì”.
Lạc Hiểu Nhiên nhanh miệng hỏi, nhưng cũng phản ứng lại ngay tức khắc, nhìn chằm chằm Hoắc Cao Lãng với thái độ cảnh giác.
Hoắc Cao Lãng nở nụ cười thâm trầm: “ em không biết hay cố tình giả ngốc”.
Lạc Hiểu Nhiên hơi nhăn mày lắc đầu: “ em không biết”.
Hoắc Cao Lãng đánh mắt nhìn cô, kéo cô gần vào, anh ở bên tai khẽ cười, giọng cười trầm phát ra làm cô rùng mình: “ anh muốn ăn em”.
Nói xong liền thổi một hơi vào tai cô, kch thích cô.
Lạc Hiểu Nhiên co người lại, cố đẩy anh ra miệng lắp bắp đến mức nói không đầu không đuôi: “ không…Cao Lãng, anh ở đây không được”.
Anh đưa tay khẽ sờ khuôn mặt cô, thở dài một hơi: “ bé cưng à, anh nhớ em sắp chết rồi”.
Nhìn thấy dáng vẻ của anh, Lạc Hiểu Nhiên cảm giác như bị dồn vào đường cùng, cô nhẹ nói: “thật sự không được, lỡ như có ai nhìn thấy thì phải làm sao”.
Cô lấy tay chọc chọc vào mặt anh, gằn giọng nói: “ anh Hoắc à, anh muốn làm em khó xử đúng không”.
Hoắc Cao Lãng nắm lấy ngón tay không an phận của cô, ngậm vào miệng cắn nhẹ: “ rõ ràng không phải như vậy”.
- “ anh còn không chịu thừa nhận”.
Hoắc Cao Lãng gõ tay vào trán cô: “anh nhớ em, mà lại làm em khó xử hả”.
Anh đột nhiên nhìn cô chăm chú, ánh mắt vô cùng sắc bén, cánh tay đang nắm chặt tay cô khẽ buông lỏng, sau đó nắm tay vào cằm cô, kéo miệng cô một cái: “ hay là Lạc Hiểu Nhiên em đang muốn tạo phản đây.”
Lời này… sao nghe giống như ghen tuông vậy?
- “ cái gì mà tạo phản”.
Giọng Lạc Hiểu Nhiên rất nhẹ, nhưng lại giống như đang giải thích: “ em làm gì có ý nghĩ đó, anh đừng có kiếm chuyện với em”.
- “ Đây là gì.
Hửm”.
Anh lấy điện thoại bấm vài cái đưa cho cô một tấm hình.
Hoắc Cao Lãng cảm thấy, khi nghĩ đến những thứ này thì ngực của anh có chút nhói đau.
Đáng chết!.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn tấm hình trong chiếc điện thoại thì trợn mặt nói: “ anh cho người theo dõi em”.
Tấm hình trong điện thoại Lạc Hiểu Nhiên cầm trên tay là đêm hôm đó cô cùng Trương Hữu Đông đi dạo, lúc này cô cười tươi là vì cô nhớ đến lúc nhỏ bị Trương Hữu Đông lừa trèo lên cây.
- “ anh không hơi đâu làm những chuyện nhàm chán như vậy”.
- “ há”.
Lạc Hiểu Nhiên thẩy điện thoại vào ngực anh khó chịu nói: “ anh còn chối, vậy làm sao anh có được bức ảnh này”.
- “ mấy ngày qua anh không có ở trong nước, anh không yên tâm nên từ lúc em về đã sắp xếp vài người âm thầm bảo vệ em”.
Hoắc Cao Lãng thản nhiên nói.
Nghe anh nói cô cũng có chút cảm động chưa kịp nói thì anh lại nói tiếp: “ Lạc Hiểu Nhiên em cười tươi như vậy là ý gì, ông đây còn rất hiếm thấy em cười như vậy”.
Lúc Mạc Lâm gửi bức ảnh này cho anh, anh chỉ cảm thấy lồ ng ngực mình nóng, khó chịu đến mức chỉ muốn đến trói cô đem về ngay lập tức: “ nói cho em biết ông đây không có sở thích đội nón xanh”.
- “ cái gì mà đội nón xanh ”.
Lạc Hiểu Nhiên không tán đồng với cách nói của anh, cảm thấy anh dùng từ không thỏa đáng: “ anh nhìn thấy em cho anh đội nón xanh lúc nào?.
Không phải anh không thấy mấy ngày không tìm được anh em rất lo sợ, rất nhớ anh đó sao?.
- “ anh không nhìn thấy, anh chỉ thấy em mau chóng đuổi anh về thôi”.
Hoắc Cao Lãng nhíu mày càng chặt hơn.
- “ anh còn nói là không thấy, chẳng phải lúc nãy em đã bày tỏ rất rõ ràng rồi sao?”.
Thấy sắc mặt Hoắc Cao Lãng càng lúc càng đen, Lạc Hiểu Nhiên nhếch môi, cố gắng kìm chế cảm giác buồn cười, cô lập tức ném vấn đề lại cho anh: “Anh đừng nhìn em như vậy, đừng nói đến chuyện em có cho anh đội nón xanh hay không?.
Nếu mà có chuyện đó xảy ra, thì anh mới là người cho em đội nón xanh?.
Em cũng đâu có tính toán với mấy người phụ nữ ngủ cùng anh trước kia”.
Ánh mắt Hoắc Cao Lãng hơi sáng lên, cố tình giả ngu: “ có sao, trước kia anh có ngủ cùng phụ nữ sao”.
Nói đến quá khứ của Hoắc Cao Lãng, thì ai mà không biết thái tử của Hoắc thị phụ nữ chỉ dùng một lần.
Lên giường xuống giường cùng phụ nữ còn nhiều hơn ăn cơm.
Ở địa vị của anh muốn thể loại phụ nữ nào mà không được, huống chi trước giờ anh vẫn luôn độc thân, anh cũng không quan tâm nhiều như vậy, nói chung phụ nữ trước kia đối với anh chỉ là một loại “ xã giao vui vẻ”.
Họ cần tiền, anh cần người thuận mua vừa bán..